Kim Ngọc Kỳ Ngoại FULL


Biên tập: Ginny.
Trước giờ dùng cơm tối, Diệp Trọng Cẩm được đưa về Tướng phủ.
An Thị giữ y lại hỏi chuyện, muốn từ lời của con nghe ra xem thái hậu có thái độ gì với chuyện này, Diệp Trọng Cẩm nào thấy bóng dáng thái hậu nơi đâu, làm sao biết lòng dạ thái hậu nghĩ gì, chỉ đành qua loa cho qua chuyện.
Y càng che che giấu giấu, An Thị càng thêm kiên định, cho rằng thái hậu phản đối mối hôn sự này, cũng vì vậy mà an tâm không ít.
Qua thêm vài ngày nữa, Lục Tử Diên đến phủ tìm Diệp Trọng Cẩm.
Vừa thấy Diệp Trọng Cẩm, Lục Tử Diên nở nụ cười đầy ẩn ý: “Cẩm huynh, mừng huynh hỉ kết lương duyên, tìm được lang quân như ý.”
Diệp Trọng Cẩm liếc hắn: “Nếu ngươi muốn đến để ăn đòn, ta đây rất sẵn lòng giúp đỡ.”
Lục Tử Diên hừ lạnh: “Ngươi muốn đánh thì đánh đi, dù sao ngươi cũng có thánh thượng làm chỗ dựa, ta chỉ đành cắn răng cam chịu chứ dám làm gì ngươi.”
“…”
Diệp Trọng Cẩm sững ra, cười hỏi: “Ngươi âm dương quái khí như vầy là sao đây, lần trước ngươi thốt ra mấy câu đại nghịch bất đạo bệ hạ cũng không phạt ngươi, còn cho người đưa ngươi về Hầu phủ, ngươi còn bất mãn cái gì nữa?”
Lục Tử Diên lầm bầm: “Dù không bị phạt nhưng bị dọa cũng không nhẹ đâu.”
Vừa nói vừa bước tới ngồi xuống bên cạnh Diệp Trọng Cẩm, đoạt lấy chén trà trong tay y, tự nhiên như ruồi uống hết trà trong chén, sau đó mới tỉ tê tâm sự: “A Cẩm và bệ hạ bắt đầu từ khi nào thế?”
Diệp Trọng Cẩm châm lại một chung trà khác cho mình, nhấp một ngụm, cười đáp: “Tính cho chính xác thì chắc cũng gần hai tháng, thân phận cách biệt lớn quá, ta không dám hy vọng xa vời, nhưng giờ thì tốt rồi, đúng là chuyện vui bất ngờ.”
Lục Tử Diên gật gù tỏ vẻ “ ta hiểu mà”, trong lòng vẫn không bớt lo.

Trong lịch sử, Hoàn Nguyên đế không hề lập hậu, bởi vì lòng đế vương luôn vương vấn một gã hoạn thần.

Hắn lo nếu như gã hoạn thần kia xuất hiện, hoàng đế thay lòng đổi dạ, A Cẩm không phải sẽ đau lòng chết sao?
Hắn ngập ngừng một lúc rồi hỏi: “Chuyện lần trước ta nói với ngươi, ngươi còn nhớ không?”
“Chuyện vị đạo sĩ vân du gì đó tiên đoán ấy hả?”
Lục Tử Diên gật đầu: “Có một số việc, thà tin là có, không thể không tin.

Nếu ngươi thật sự thích thánh thượng như vậy, nguyện vì thánh thượng buông bỏ tự do, bước vào cửa cung như cái nhà giam kia, thì ngươi nhất định phải thật hạnh phúc, như vậy mới không có lỗi với những gì ngươi đã đánh đổi.”
Diệp Trọng Cẩm ngẩng đầu nhìn Lục Tử Diên, thời khắc này, y bỗng nhiên cảm thấy Lục Tử Diên không hề giống với một Lục Tử Diên không tim không phổi mà y vẫn hằng quen thuộc, ngược lại, còn có một chút cảm giác đáng tin cậy.
Y nhoẻn miệng cười: “Lời của Tử Diên, A Cẩm sao có thể không nghe.”
Hôm nay Diệp Trọng Cẩm mặc một bộ y sam mỏng màu tím nhạt, mặt trắng như tuyết, phiến môi như cánh hồng thấm đẫm sương mai, ánh mắt sáng rực rạng ngời, thiếu niên sắp bước vào ngưỡng trưởng thành, phong thái đã chẳng ai sánh được.
Lục Tử Diên kiềm lòng chẳng đặng mà than thở: “Thật là, một mỹ nhân như ngươi, một khi đã thích ai thì kẻ đó làm sao còn thoát được.” Có thể lịch sử không phải là không thể thay đổi.
Diệp Trọng Cẩm bật cười, hôm nay Lục Tử Diên nói ra câu nào câu nấy khoa trương quá sức, y cũng không coi là thật, sai người dâng thêm trà bánh.
Lục Tử Diên hỏi: “Quà sinh thần năm nay của ta thế nào? Có hài lòng không?”
Diệp Trọng Cẩm đáp: “Đương nhiên cực kỳ hài lòng, nhưng quý quá, lần tới sinh thần ngươi, ta ít nhiều lại phải tốn thêm chút tâm tư.”
“Phải vậy chứ.” Lục Tử Diên hầm hừ: “Ngươi lần nào cũng chỉ chơi có mỗi một kiểu, mấy bức tranh chữ cổ kia tuy đáng giá thật đấy, nhưng là đồ do ngươi tặng, ta không thể đem bán được, mà giữ lại thì không có ích gì với ta cả, thật sự là rầu lắm đó.”
Diệp Trọng Cẩm bị hắn chọc cho người nghiêng cười ngã.
Lục Tử Diên lại hỏi: “Nghe nói mẫu thân ngươi có thai, còn là thai long phượng nữa.

Bây giờ bên ngoài đồn ầm lên, nói là tiên hoàng muốn bù đắp cho Diệp gia, để nhà họ Diệp các ngươi kéo dài huyết mạch, ta thì không tin lắm, ta chẳng thà tin là nhờ ngươi mỗi ngày cần mẫn đến Kim Quang Tự dâng hương tế lễ, chân tâm đả động được Phật Tổ, nên được ơn trên ban cho diễm phúc lớn thế này.”
Diệp Trọng Cẩm nghe hắn nhắc đến đệ đệ và muội muội chưa ra đời của mình, tâm tình hưng phấn hẳn lên, đem tình hình phong thủy trong viện mình và chuyện về gốc sen tịnh đế khoe ra hết: “Tử Diên, cái thai của mẫu thân đúng là nhờ vào ta cả đấy.”
Lục Tử Diên nghe xong cũng ngây người.
Nói đến chuyện này cũng quá thần kỳ, Diệp tướng đã sắp bốn mươi, làm sao mà còn ghê gớm hơn cữu cữu mình nữa.
Hắn bèn khiêm tốn lĩnh giáo: “A Cẩm, ngươi đã có bản lĩnh bậc này rồi, hay là dạy ta một ít đi, phong thủy chung quanh phải thay đổi như thế nào mới có thể giúp trợ hứng vậy?”
Diệp Trọng Cẩm nói: “Vậy thì còn phải xem là trợ cho ai, trợ chuyện gì.”
Lục Tử Diên cũng không ngại chuyện riêng tư khó mở miệng, ghé vào tai bạn tốt thủ thỉ: “Đương nhiên là trợ hứng chuyện phòng the rồi, ví như có một người ở phương diện ấy ấy không được, thì phải làm sao mới có thể giúp người đó lên được.”

“…”
Diệp Trọng Cẩm nghe mà mặt mũi đỏ rần, đẩy Lục Tử Diên ra, mắng: “Đồ lưu manh, ngươi mới bao lớn, chưa gì đã vội nghĩ tới loại chuyện này rồi.”
Lục Tử Diên bị mắng cũng hơi mất hứng, bĩu môi lầm bầm: “Ta mới bao lớn thì ít ra cũng lớn hơn ngươi chứ bộ.”
Điểm này hắn vô cùng tự tin, thời điểm hắn xuyên về đây là khi hắn mười chín tuổi, cộng thêm mấy năm sinh sống ở đây nữa, so ra hắn lớn hơn A Cẩm là quá đúng còn gì.
Ngặt nỗi Diệp Trọng Cẩm cũng nghĩ y khuôn như vậy, y sống tận hai đời, tuổi tác cộng lại thì Lục Tử Diên chỉ đáng là tiểu đệ của y chứ sao.
Trong lòng hai người cứ thế chìm đắm trong loại cảm giác ưu việt không nói nên lời ấy.
Lục Tử Diên quấn lấy Diệp Trọng Cẩm truy hỏi tới cùng: “A Cẩm, ngươi nói gì đi chứ, đến cùng là có biện pháp nào không?”
Diệp Trọng Cẩm lắc đầu: “Làm gì có loại phong thủy như ngươi nói, nhưng nếu chỉ riêng về chuyện ngươi đề cập thì có một cách, ta từng nghe kể trong cung có một loại bí dược, vừa không làm hại đến tinh huyết của nam tử, vừa có thể trợ hứng, chỉ có điều…”
“Chỉ có điều cái gì…”
Diệp Trọng Cẩm mất tự nhiên ho khụ một tiếng: “Chỉ có điều liều dùng phải thật cẩn thận, nếu thân thể gầy yếu, dùng nhiều đương nhiên không tốt, còn nếu là một người dũng mãnh, lại dùng thêm thuốc này, chỉ sợ là sẽ dọa chết người.”
Tưởng sao, nếu chỉ vậy Lục Tử Diên không cần đắn đo lo lắng, mỗi lần hắn đều trêu chọc Lục Lẫm đến mức đó cũng không thấy Lục Lẫm có phản ứng gì, có thể khẳng định, người cậu này của mình suy nhược thận hư, không lên được.
Hắn cười cười lấy lòng: “A Cẩm tốt của ta, loại bí dược ý ý đó… ngươi có thể lấy về cho ta một ít được không?”
Diệp Trọng Cẩm dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn qua: “Ngươi cần thuốc này?”
Y hiển nhiên không tài nào nghĩ tới chuyện Lục Tử Diên muốn tìm thuốc này cho Lục Lẫm, trong ấn tượng của y, người nam nhân kia bất luận nhìn ngó kiểu gì cũng không giống kiểu người cần đến mấy thứ thuốc này.
Mặt Lục Tử Diên tối sầm, song hắn không dám nói thật, chỉ đành gật đầu cõng nồi.
“Đúng vậy, ta cần.”
Diệp Trọng Cẩm bật cười, gật đầu đồng ý: “Được được, ta nghĩ cách lấy về cho ngươi, đợi tin tốt của ta.”
Việc “trời giáng bia văn, ban phúc Đại Khâu” nhanh chóng lan truyền khắp Cửu Châu Trung Nguyên, trong triều cũng cuồn cuộn sóng ngầm, dẫn đầu là mẫu tộc của thái hoàng thái hậu – Thượng Quan Thị tộc.
Năm xưa tộc Thượng Quan Thị vì bảo vệ ngôi vị thái tử của tiên đế, chủ động thỉnh thánh ý lui gót về sau, rời xa thế cục, quy ẩn sơn lâm, một gia tộc lớn như vậy trong một đêm nháy mắt sụp đổ.

Sau khi Thái Tông hoàng đế qua đời, tiên đế lên ngôi, tộc Thượng Quan từng bước quay lại đô thành, nhưng vẫn thua xa thời hoàng kim khi mà tộc họ còn là gia tộc đệ nhất kinh thành thuở trước.
May thay, Hoàn Nguyên đế sau khi kế vị vẫn mãi chưa có động thái lập phi, Thượng Quan gia đã âm thầm suy tính muốn đưa đích nữ trong tộc vào cung, có thái hoàng thái hậu tọa trấn ở đó, hậu vị về tay chỉ là chuyện lấy đồ trong túi.
Bọn họ ngàn tính vạn tính, nào tính được ông trời lại giáng tai họa xuống đầu tộc họ như vầy, Thượng Quan gia không thể không nóng lòng sốt ruột.
Từ Ninh Cung.
Thái hoàng thái hậu nhận được một bức mật thư từ ngoài cung, miệng nhẩm niệm một câu A Di Đà Phật, thư cũng không mở mà đem đặt lên ngọn nến.
Trong đại điện mờ tối bừng lên ngọn lửa nhỏ đốt lên từ giấy, một lúc sau chỉ còn khói trắng lượn lờ.
Tay thái hoàng thái hậu vẫn không ngừng khảy Phật châu, khuôn mặt già nua giăng đầy dấu vết phong sương của năm tháng, chậm rãi cất lời: “Nói cho Thượng Quan đại nhân của các ngươi hay, bệ hạ là chân long thiên tử, không phải hạng cá trong chậu mặc người tùy ý thao túng, nếu đại nhân của các ngươi không muốn dẫm vào vết xe đổ năm xưa thì nhanh chóng thu lại tâm tư, kẹp đuôi lại mà làm người, bằng không, đến cả ai gia cũng không bảo vệ nổi.”
Thị tỳ truyền tin dập đầu tuân chỉ rồi cẩn thận lui xuống.
Việc này diễn ra không một tiếng động, chẳng qua mấy hôm sau, trong cung của thái hoàng thái hậu có một tỳ nữ trượt chân rơi xuống hồ bỏ mạng.
Hoàn Nguyên đế lo hoàng tổ mẫu bị kinh hách, cho người mang đến rất nhiều linh dược quý hiếm, còn thỉnh thái hoàng thái hậu vào ở Vạn Phúc Cung, cho thái hoàng thái hậu đủ đầy thể diện.
Thế cục trong kinh lại từng bước yên tĩnh.
Ba thành tái bắc được Hoàn Nguyên đế che chở, lòng cảm hoài thánh ân, tiên phong dâng lên công văn chúc mừng bệ hạ, những châu huyện khác đều lặng yên chờ xem tình thế, âm thầm phỏng đoán thánh ý ra sao.
Hoàn Nguyên đế nhận được công văn, long tâm đại duyệt, vung bút viết xuống hai chữ: Trọng thưởng.
Vì vậy, các châu huyện ở Trung Nguyên lập tức noi theo, thỉnh bệ hạ thuận theo thiên ý, lập con trai thứ hai của Diệp gia làm hậu.

“Bia trời làm mối” nháy mắt trở thành một giai thoại truyền đời.
Ban đêm, trong một con hẻm yên liễu ở kinh thành, dẫn đến tòa Vô Thanh Lâu sừng sững.
Hai nam tử trẻ tuổi rẻ bước vào lâu, yêu cầu một gian nhã thất, hai ấm rượu ngon.
Một nam tử trong đó châm cho người còn lại một chung rượu: “Công tử, đại hôn của ngài sắp đến, đêm nay lại đặt chân đến chốn yên hoa thế này, sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ?”
Người được gọi là “công tử” liếc đối phương một cái: “Nếu chuyện này lộ ra ngoài, người đầu tiên bản công tử hỏi tội là ngươi.”
Người nọ không hề đặt uy hiếp của nam nhân vào lòng, chỉ cười cười: “Dù sao cũng vì chính sự mới đến, Diệp công tử có biết chắc cũng sẽ lượng thứ cho công tử thôi…”
“Mạc Tử Phong, ngươi cố tình muốn chọc giận ta?”

“Thuộc hạ không dám.”
Nam nhân hừ lạnh, đứng dậy sải bước đến bên cửa sổ, đẩy ra một khe hở nhỏ trông ra phía ngoài: “Nơi này tính ra cũng là một địa phương kỳ diệu.”
“Nếu đã đến, công tử không ngại thì mặc sức hưởng lạc một phen xem, dù sao cũng sắp thành thân, ngài thủ thân như ngọc suốt hai đời rồi, đến khi động phòng, cái gì cũng không biết, chuyện nên làm cũng không làm, không khéo Diệp công tử lại chê cười ngài đấy.”
Cố Sâm lạnh lùng nhìn Mạc Hoài Hiên: “Tự bản thân ngươi không làm nên chuyện, lại đi trù ẻo những người có tình trong thiên hạ cũng không làm nên chuyện giống như ngươi.”
Mạc Hoài Hiên nghẹn lại, im luôn cả buổi.
Cố Sâm lại hỏi: “Ngươi nói manh mối tra được đến đây là mất dấu, nói vậy, thanh lâu này rất có khả năng là hang ổ của đám chuột nhắt tiền triều.”
Mạc Hoài Hiên nghe bàn đến chính sự mới nhỏ giọng đáp: “Quan viên trong triều mười vị thì có chín từng đến mấy nơi yên hoa liễu hạng, nếu nói muốn thu thập tình báo hay phát tán lời đồn nhanh và tiện nhất, lại khó bị tra ra nhất, một là trà lâu tửu quán, hai là sòng bạc thanh lâu, cho nên, đặt trong trường hợp cần tra xét, con hẻm yên liễu này không phải là nơi đáng để ý nhất sao? Mà chỗ nổi bật nhất trong yên liễu hạng chính là Vô Thanh Lâu đây, thuộc hạ phái người tra xét mấy tháng nay vẫn không thu được một chút đầu mối nào, ngay cả chủ nơi này là ai cũng tra không ra.”
Cố Sâm gật đầu, châm một chung rượu cho mình, cong môi lẩm nhẩm: “Mười vị thì có chín… Ta thật sự rất hiếu kỳ, cái vị còn lại trong mười vị kia lẽ nào là anh vợ tương lai của ta, Diệp Hằng Chi?”
Giọng điệu nghe ra đúng là lời khẳng định.
Mạc Hoài Hiên bật cười: “Không phải, Diệp đại nhân từng đến một lần, dường như chỉ vì tò mò, thưởng thức hai ba chén trà đã vội vã ra về.”
Cố Sâm nhướng mày: “Không lẽ là Trấn Viễn Hầu?”
Mạc Hoài Hiên lại lắc đầu: “Trấn Viễn Hầu từng dẫn người của Đại Lý Tự tới đây tra án, ngay cả Diệp tướng cũng từng bị Thành vương kéo tới mở rộng tầm mắt.”
Cố Sâm lần lượt nhẩm qua quan viên dưới quyền mình một lúc, cười nói: “Dù sao thì một người còn lại chắc chắn không phải là ngươi.”
Mạc Hoài Hiên vậy mà thật sự gật đầu: “Thuộc hạ lần đầu đến đây, đều nhờ phúc của công tử.”
Cố Sâm xùy một tiếng: “Nói vậy, Vô Thanh Lâu này đúng là quá chói mắt rồi.”
Tần lầu sở quán thần bí như vậy, đến cùng là chôn giấu bí mật kinh thiên động địa cỡ nào?
Hai người đang trò chuyện, bỗng nghe dưới lầu vang lên tiếng ồn huyên náo, tuy Vô Thanh Lâu là nơi để người ta đến tìm vui, nhưng tòa lâu này lại cực kỳ yên tĩnh, có thể nghe được cả tiếng gió lùa qua khe trúc, thậm chí còn bắt được tiếng quân cờ chạm xuống mặt bàn.
Hai người nhìn nhau một cái rồi cùng ra khỏi sương phòng, túm lấy một vị khách cũng đang xuống lầu hỏi thăm: “Bên dưới xảy ra chuyện gì? Sao lại ồn ào như vậy?”
Nam nhân kia nhìn thấy phục trang của hai người không phú cũng quý, nhanh chóng đáp lời: “Công tử có điều không biết, hôm nay là ngày bình chọn hoa khôi mỗi tháng một lần.”
Mạc Hoài Hiên ngạc nhiên hỏi: “Một đám nam nhân cũng chọn ra hoa khôi ư?”
Nam nhân nọ cau mày, trên mặt hiện đầy bất mãn: “Vị công tử này, lời ngài nói có phần không công bằng rồi, đều là buôn da bán thịt, nữ nhân có thể, vì sao nam nhân lại không? Hiện nay đến cả thánh thượng cũng sắp lập nam hậu đấy thôi, tiểu quan quán này không bắt kịp trào lưu chọn ra hoa khôi thì coi sao được, nói sao cũng là những tiểu mỹ nhân một đêm trị giá ngàn vàng, công tử nếu không có hứng, xin đừng trì hoãn tại hạ xuống xem náo nhiệt.”
Dứt lời, vội vã đi mất.
Cố Sâm cười khẽ: “Xuống xem thử xem có manh mối gì không.”
Mạc Hoài Hiên gật đầu nhận lệnh, hai người cùng xuống lầu.
Giữa đại sảnh dựng lên một cái đài khá cao, xung quanh đài treo đầy lụa đỏ, ở giữa đài hiển nhiên là một giai nhân thanh lệ, sóng mắt ngậm cười, đích thực là cực mỹ.
Giai nhân ngồi ở giữa đài cao, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua dây đàn.
Có người hào hứng bàn luận: “Vị này chính là đầu bài của Vô Thanh Lâu, Hàn Yên công tử, đã giữ danh hiệu hoa khôi mấy tháng rồi, đáng tiếc, chưa ai mua được đêm đầu của y.”
Lại có người hỏi: “Giá cao lắm sao?”
Người kia đáp: “Không cầu giá cả, chỉ cầu người một dạ một lòng.”
Ý tứ quá rõ, người ta muốn tìm một người tình đầu ý hợp mới bằng lòng trao thân.
Lại có kẻ giễu cợt: “Chẳng qua chỉ là một tiểu quan nho nhỏ, còn tự cho mình thanh cao, đợi khi dung nhan không còn, còn không phải là mặc người chà đạp à?”
Khúc nhạc vừa hết, Hàn Yên lui sang một bên, lục tục có những giai nhân khác lên đài diễn tấu, hết ca lại múa, đều là những thiếu niên dung mạo không tầm thường, khí chất mỗi người một kiểu, tuy nhiên so ra đều thua kém Hàn Yên một thứ, đó là sự rụt rè sâu tận trong xương cốt, chính xác thì Hàn Yên chẳng cần làm gì cả, y chỉ cần đoan chính ngồi một chỗ đã đủ khiến cho người ta nổi lên tâm tư muốn đè y xuống thân mình mà tận tình chà đạp, nhìn xem dáng vẻ khóc lóc cầu xin tha thứ của y.
Nếu không có gì bất ngờ, hoa khôi lần này hẳn vẫn là Hàn Yên.
Trên đài ca vũ thướt tha, nam nhân dưới đài miệng khô lưỡi đắng, mong ngóng sao cho mau mau kết thúc để còn đấu giá.
Lúc này, một ma ma bước lên đài, nhìn xuống quan khách bên dưới, cười nói: “Hôm nay thật là may mắn, còn một vị tiểu mỹ nhân nữa, mỹ nhân này nhìn trúng tiền thưởng hoa khôi của Vô Thanh Lâu chúng ta, muốn cùng nhóm Hàn Yên công tử so tài cao thấp, xin mời Du công tử.”
Tràng diện nháy mắt sôi trào.
Cố Sâm và Mạc Hoài Hiên tìm một bàn trống phía sau đoàn người ngồi xuống uống trà.
Mạc Hoài Hiên vốn không có hứng thú với mấy loại hoạt động này, vừa nghe đến ba chữ cuối, lập tức ngẩng đầu, chén sứ trong tay vỡ nát: “Du nhi…”
Người vừa lên đài mặc vũ y hồng sắc, mặt đeo mạn che, còn ai ngoài Cố Du mơ mơ màng màng mà họ biết, đôi mắt hạnh ngập trong làn nước, trông như một con thú nhỏ bị ném tới một nơi lạ lẫm, vô tội như vậy, khiến cho người ta chỉ muốn che chở yêu thương.

Dưới đài vang lên một trận hít khí.
Cố Du nhìn xuống đài, Lục Tử Diên đang nhiệt tình cổ vũ cho y.
Diệp Trọng Cẩm nhìn Lục Tử Diên trách: “Ngươi làm vỡ bình phong tử ngọc của người ta, sao lại bắt Du nhi lên nhảy múa để bồi thường? Nếu để hoàng huynh của Du nhi biết được, ngươi có quả ngon để ăn cả đời.”
Lục Tử Diên bị dọa lại không hề hoảng sợ: “Thánh thượng làm sao lại tới mấy nơi thế này, Du nhi của chúng ta cũng không lộ mặt, ta không tin ai có thể nhận ra.”
“…”
Cố Du nhìn khẩu hình đóng đóng mở mở của Lục Tử Diên, nhớ lại màn vũ đạo Lục Tử Diên dạy mình, vung ống tay áo, bắt đầu nhảy múa.
Kỹ thuật của Cố Du còn lâu mới đạt tới trình độ ưu mỹ, nhưng hồng sa mỏng manh vén lên lộ ra cổ tay trắng nõn cực kỳ bắt mắt, vòng eo mềm mại đong đưa, lọn tóc đen lướt qua gò má rơi xuống trước ngực, sóng mắt ngậm thủy quang, thiếu niên toàn tâm toàn ý nghiêm túc nhảy múa, hoàn toàn không hề hay biết lúc này đã có bao nhiêu người bị y câu mất thần hồn.
Đến cả Lục Tử Diên cũng cảm thấy mặt mình hình như nong nóng, nhỏ giọng nói với Diệp Trọng Cẩm: “Ta… Ta hình như sai rồi, cứ thấy mình bị lỗ…”
Diệp Trọng Cẩm tức tới nỗi muốn nhào qua đánh nhau với hắn.
Y chưa kịp làm thì một tiếng “Ồ” thình lình vang lên ở sau lưng, Diệp Trọng Cẩm giật mình nhìn lại, trước mắt y là một nam nhân cao lớn y phục hắc sắc đang dán sát rạt vào y, dung mạo người này chỉ tầm trung, nhưng đôi mắt đen như vực sâu không thấy đáy lại cực kỳ quen thuộc.
Diệp Trọng Cẩm cứng đờ, lắp bắp thật lâu: “Cố… Cố Sâm?”
Cố Sâm kiềm lại cơn giận bốc lên, kéo thiếu niên vào trong ngực, nghiến răng hỏi: “Các ngươi sao lại ở đây, là chủ ý của ai?”
Đệ đệ của Hoàn Nguyên đế lại ở nơi như thế này nhảy múa cho một đám nam nhân thô tục xem, Cố Sâm hận không thể lệnh cho người của Kinh Triệu Phủ đến đây bắt hết đám nam nhân này, móc hết những con mắt tục tĩu đó ra mới hả giận.
Lục Tử Diên bên cạnh đã rơi vào tình trạng đông cứng từ lúc nào, đầu óc hắn xưa nay nhanh nhạy, lại thường hay theo Lục Lẫm đi tra án, hắn biết thuật dịch dung của triều đại này xuất thần nhập hóa cỡ nào.

Người nam nhân trước mắt này tướng mạo thì bình thường, nhưng sát khí quanh thân chẳng một ai đỡ nổi, còn thân mật với A Cẩm như vậy nữa, không cần nghĩ cũng biết là ai.
Diệp Trọng Cẩm bất chấp, nhận hết tội trạng: “Là… là ta.”
“Ồ?”
Giọng y nhỏ dần: “Xin lỗi, ta muốn xem Du nhi múa nên mới đề ra chủ ý này, ngài đừng giận.”
Cố Sâm nhíu mày: “Ngươi lại vì người khác gạt ta.”
“…” Trọng điểm sai rồi…
“Sau này không được qua lại với hắn nữa.”
Diệp Trọng Cẩm quay sang nhìn Lục Tử Diên đã thoát hồn thoát phách đi tận xứ nào, gật đầu thuận theo lệnh cấm của Cố Sâm, trải qua chuyện này, trong thời gian ngắn Lục Tử Diên chắc sẽ không dám tới chơi với y nữa đâu.
Lúc này Cố Du cũng vừa múa xong.
Y thở phào một hơi, gương mặt đỏ bừng, mỉm cười nhìn tới vị trí của Lục Tử Diên và Diệp Trọng Cẩm dưới đài, đôi mắt cong cong, lấp lánh như sao.
Xung quanh lại vang lên một trận hít khí.
Danh hoa khôi của Vô Thanh Lâu đã bị một thiếu niên nửa đường xông ra đoạt đi như vậy đấy.
Cố Du xong việc rồi, y muốn xuống đài tìm bằng hữu của mình, lại bị ma ma kéo lại: “Du công tử, ngài không muốn tiền thưởng hoa khôi sao?”
Cố Du gật đầu: “Muốn chứ.”
Lão ma ma híp mắt cười rộ lên, nhìn xuống đám người dưới đài, cất cao giọng: “Các vị quan nhân mời ra giá! Giá khởi điểm một ngàn lượng bạc trắng.”
“Một ngàn một trăm lượng.”
“Một ngàn hai trăm lượng.”
“Hai ngàn lượng.”
“…”
Người ra giá tiếng sau cao hơn tiếng trước, Diệp Trọng Cẩm và Lục Tử Diên hai mặt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương hiện lên ba chữ “không xong rồi”, bọn họ bị tú bà lừa gạt.
Lúc trước đã nói rõ, chỉ nhảy múa một khúc, tạo chút mới mẻ cho khách nhân, bây giờ bà già kia lại nổi lòng tham, muốn đem lần đầu của Cố Du rao bán.
Hai mắt Lục Tử Diên đông cứng, dám đùa giỡn lừa gạt hắn, nghĩ hắn dễ ức hiếp lắm đúng không? Hiện tại hắn chỉ cần vung tay một cái, các huynh đệ của Đại Lý Tự sẽ lập tức tràn vào, san bằng cái Vô Thanh Lâu nho nhỏ này trong nháy mắt.
Lục Tử Diên vừa định hành động thì bị Diệp Trọng Cẩm ngăn lại, ghé vào tai hắn thì thầm: “Từ từ, chờ xem đã…”
“Xem cái gì? Xem Du nhi đáng giá bao nhiêu à?”
Diệp Trọng Cẩm lắc đầu, dù y không quá rõ ràng, nhưng Cố Sâm từ đầu đến cuối vẫn không lên tiếng, hẳn đã có quyết định nào đó rồi.
Ngay lúc giá được đẩy lên con số “Năm ngàn lượng”, ở sau đoàn người nhốn nháo, một giọng nam trầm thấp vang lên: “Năm ngàn lượng, hoàng kim.”
Hoa khôi từ xưa đến nay của Vô Thanh Lâu chưa từng có mức giá này, giá vừa ra, không còn ai dám ho he lên tiếng nữa.
Mỹ nhân tuy đẹp, nhưng không đáng để táng gia bại sản.
Cố Du nhìn tới nơi phát ra giọng nói ấy, là một ca ca ngồi ở bàn cuối đang trầm ngâm thưởng thức một chung trà, gương mặt người đó Cố Du không nhận ra, song giọng nói lại rất quen tai, y nghiêng đầu ngẫm nghĩ, nhưng nghĩ mãi cũng không nhớ nổi người này là ai.
Tú bà nở nụ cười tươi rói: “Vị công tử này trông thật lạ mắt, ra tay lại rộng rãi quá chừng, đêm đầu tiên của Du công tử chúng ta thuộc về ngài rồi đó.”
Mạc Hoài Hiên siết chặt nắm tay, mấy mảnh sứ vỡ trong tay cứa vào da thịt khiến máu me đầm đìa, vậy mà lòng hắn lại trỗi lên nỗi vui sướng trước nay chưa từng có.
Chí ít, đêm nay Du nhi ở cùng mình.
Bởi vì, đêm nay hắn không phải là Mạc Hoài Hiên, không phải là Hiên ca ca đã từng tổn thương y sâu nặng, đêm nay, hắn chỉ là một người xa lạ lướt qua cuộc sống của y thôi.

Cố Du bị người ta đưa vào một gian sương phòng, y rụt rè bước vào trong, trong phòng tối đen, y hơi hoảng sợ.
Y thấy vị ca ca ban nãy ngồi bên cửa sổ, người nọ đang ẩm tửu, Hoài Hiên ca ca từng nói với y, có một loại trà mang tên là rượu, uống nhiều sẽ say.
Mạc Hoài Hiên thấy y vào phòng, cười nói: “Qua đây.”
Cố Du bước qua, nhu thuận ngồi xuống ghế trống bên cạnh.
“Ma ma nói, huynh sẽ cho ta ngân lượng, bảo ta phải nghe lời huynh.”
Mạc Hoài Hiên nghe xong bật cười một tiếng, nhấc tay muốn chạm vào gò má đối phương, lại bị Cố Du né tránh.
Hắn sững người, cụp mắt, tay cũng buông xuống, suýt nữa quên mất, hắn lúc này không phải là Hiên ca ca của Du nhi, mà chỉ là một người xa lạ.
“Du nhi cần ngân lượng để làm gì?”
“Tử Diên làm vỡ bình phong của người ta, phải bồi thường, rất đắc, Tử Diên sợ cữu cữu mình biết, nên lén đến đây thương lượng với bà chủ nơi này.”
Mạc Hoài Hiên thở dài: “Du nhi ngốc, hắn làm vỡ bình phong, vì sao ngươi phải tới múa?”
Cố Du đáp: “Bởi vì Du nhi lớn tuổi nhất, Du nhi phải bảo vệ bọn họ.”
Khóe môi Mạc Hoài Hiên câu lên, cầm lấy đầu ngón tay trắng nõn của y: “Vậy ngươi có biết, bọn họ muốn ngươi đến đây làm gì không?”
Cố Du muốn rút tay mình về, nhưng nam nhân nắm rất chặt, y lí nhí đáp: “Nghe lời huynh, huynh muốn ta làm gì, thì phải làm cái đó.”
“Ta nói gì cũng nghe sao?”
Cố Du gật đầu.
Mạc Hoài Hiên cầm ngón tay y áp lên má mình, nhẹ giọng thốt ra yêu cầu: “Hôn ta một cái, có làm được không?”
Cố Du mím môi, lắc đầu: “Việc này thì không được, Hoài Hiên ca ca đã nói, không thể tùy tiện hôn người khác, cũng không được để người khác hôn ta.”
Nội tâm Mạc Hoài Hiên nháy mắt tan thành một vũng nước, hắn cố tình truy hỏi: “Hoài Hiên ca ca là ai? Ngươi vì sao lại nghe lời người đó như vậy?”
Cố Du giật mình, làn nước trong đôi mắt hạnh run lên, y hé môi, sau cùng lại gục đầu xuống.
Mạc Hoài Hiên cho rằng y không biết đáp lại thế nào nên không so đo nữa, chỉ tiếp tục uống rượu.
Cố Du nằm nhoài lên mặt bàn nhìn nam nhân uống hết chung rượu này tới chung rượu khác, rụt rè lên tiếng: “Hoài Hiên ca ca cũng nói, uống nhiều rượu, sẽ say.”
Mạc Hoài Hiên nhấc mắt nhìn y, thiếu niên hôm nay mặc một bộ xiêm y màu hồng rất mỏng, da thịt trắng nõn, gương mặt diễm lệ, dưới ánh nến càng quá đỗi trêu người.
Ban nãy khi y nhảy múa trên đài, chân y không phải dẫm trên mặt đất, mà là đang chà đạp cõi lòng của hắn.

Hắn lúc đó chỉ muốn đem người nhốt lại, không cho kẻ khác nhìn y, nhưng mà thực tế thì chính hắn lại chẳng dám dùng chân diện mục của mình để đối mặt với y.
Du nhi, thê tử của hắn.
Mạc Hoài Hiên bật cười: “Say cũng tốt, ta chỉ sợ ta say không nổi, hằng đêm mơ thấy đệ khóc, nói trong nước mắt, rằng đệ không muốn yêu ta nữa.”
“Du nhi, đệ biết không, rượu là thứ rất tốt, nhất túy có thể giải thiên sầu.”
Cố Du yên lặng nghe hắn nói, y rất tò mò, nếu là đồ tốt như vậy, uống thử một ít chắc sẽ không sao, nghĩ thế bèn vói tay cầm một bình rượu lặng yên uống trộm.
Rượu vào có chút cảm giác cay cay, nhưng không phải là không thể nuốt, ngược lại còn mang lại cảm giác rất lạ, sau khi uống xong, ngực cứ như bị thiêu đốt vậy.
Y lầm bầm: “Cả người nóng quá.”
Đợi đến khi Mạc Hoài Hiên hồi phục tinh thần, Cố Du đã uống hết một bình rượu, trong mắt ửng lên men say chếnh choáng, khép mở phiến môi ướt át càu nhàu gì đó.
Mạc Hoài Hiên vội vàng đẩy bình rượu gần y ra xa, nhíu mày bất mãn: “Ai cho ngươi uống?”
Cố Du mơ màng đáp: “Huynh mới nãy vừa nói, là thứ tốt mà…”
“…”
Mạc Hoài Hiên bị chọc tức nhưng lại cảm thấy hơi buồn cười, hắn nhéo nhéo chóp mũi y rồi ôm người đi tới giường.
Cố Du vùi trong ngực hắn, nhẹ nhàng cọ cọ lồng ngực nam nhân, y không chịu nằm xuống giường, cứ khăng khăng chữ chặt vạt áo đối phương, lẩm nhẩm: “Là mùi hương của Hoài Hiên ca ca mà…”
Mạc Hoài Hiên thở dài một tiếng: “Lúc nào cũng Hoài Hiên ca ca Hoài Hiên ca ca, sao không thấy đệ thích hắn.”
“Thích mà… Du nhi, thích Hoài Hiên ca ca…”
Mạc Hoài Hiên khựng lại.
Thiếu niên trong lòng nhấp nháy đôi mắt lèm bèm sóng nước, viền mắt đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Nhưng Du nhi không thể nói ra, bởi vì nếu Hoài Hiên ca ca biết được, huynh ấy nhất định sẽ chán ghét ta, huynh ấy nói, ta đừng nên thích huynh ấy.”
Lòng Mạc Hoài Hiên trăm mối ngổn ngang, hắn cứ ngỡ bản thân ngâm trong một chảo dầu đang sôi ùng ục, vậy mà chỉ trong nháy mắt, hắn lại từ địa ngục lao đến cửu trọng thiên cung, băng hỏa lưỡng trọng cũng không hơn gì khoảnh khắc này.
Hắn áp người xuống, hôn lên phiến môi ướt át của thiếu niên, Cố Du khóc nấc lên vùng vẫy muốn tránh đi, trong lòng vẫn nhớ lời dặn của Hoài Hiên ca ca, không được để cho ai khác chạm vào mình.
Mạc Hoài Hiên chẳng thể làm gì khác hơn là gỡ mặt nạ da người xuống, Cố Du quá say, y vừa nhìn thấy gương mặt quen thuộc ấy lập tức ôm chầm lấy vai hắn, uất ức kể với hắn rằng mình vừa bị kẻ khác hôn rồi.
Mạc Hoài Hiên đành phải dùng nụ hôn của mình bao trùm lên nụ hôn của “kẻ khác”.
===========
Hết chương 104..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận