Biên tập: Ginny.
Mà lúc này, ở một gian sương phòng khác.
Diệp Trọng Cẩm đang đè lên người một vị đế vương, chỉ tay vào mũi đối phương chất vấn: “Ban nãy ở trước mặt người khác ta chừa mặt mũi cho ngài, bây giờ không có ai nữa rồi, ngài tốt nhất nên thành thật khai rõ cho ta, tại sao lại có mặt ở Vô Thanh Lâu?”
Cố Sâm thoạt đầu sững người, sau đó cầm ngón tay đang chỉ vào mình kéo lên môi hôn một cái, cười nói: “Tới vì chính sự.”
Diệp Trọng Cẩm nửa tin nửa ngờ: “Chính sự gì?”
Cố Sâm vừa định giải thích, đôi mày thình lình chau lại, nhanh chóng ôm thiếu niên bước tới gần cửa sổ, nhưng bên ngoài chỉ còn vơi lại một tàn ảnh mơ hồ.
Ảnh vệ đã đuổi theo.
“Mấy con kiến hôi này thật đáng ghét.”
“Kiến hôi nào cơ?”
Cố Sâm ôm Diệp Trọng Cẩm quay lại giữa phòng, đặt y ngồi lên bàn, nhéo nhéo hai má y, “Là mấy con kiến giết mãi cũng không hết của tiền triều, cứ thích lượn qua lượn lại trước mắt trẫm, vô cùng khó ưa.”
“Ngài ngụy trang thành như vậy mà bọn họ còn có thể tìm được tới đây, đủ thấy không thể khinh thường.”
Cố Sâm chỉ yên lặng nhìn y, không nói năng gì.
Diệp Trọng Cẩm đờ ra, mặt mũi dần dần đỏ lên.
Đúng rồi, y nên nhận ra mới phải, bởi vì sự xuất hiện của mình Cố Sâm mới bại lộ thân phận.
Giọng y càng lúc càng nhỏ: “Lần này là lỗi của ta.
Ta nghe mọi người nói Vô Thanh Lâu có một vị Hàn Yên công tử rất đẹp, ta rất tò mò, muốn đi rửa mắt một phen, không ngờ lại cuốn vào tai họa, xin lỗi, sau này không như vậy nữa.”
Cố Sâm bật cười: “Sao phải xin lỗi, A Ly muốn làm gì cứ tùy tâm tùy ý mà làm, trẫm mong A Ly được tự do tại hơn bất kỳ ai, cho dù A Ly giống như Lục Tử Diên, ngày ngày gây chuyện thị phi, trẫm cũng vui lòng.”
Diệp Trọng Cẩm bật cười theo: “Cái này thì không được đâu, dù ta có tùy hứng làm xằng làm bậy tới đâu cũng không thể nào sánh bằng một góc của Tử Diên.”
Cố Sâm gật đầu, điểm này hắn rất tán đồng.
Hắn châm một chén trà nóng, vừa cẩn thận đút thiếu niên uống trà vừa nói: “Có điều vẫn phải cách Lục Tử Diên xa một chút, thân phận người này… có chút phức tạp.”
Thấy gương mặt thiếu niên thoáng qua hoang mang, Cố Sâm do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn giải đáp nghi hoặc cho y.
“A Ly biết gì về thân thế của Lục Tử Diên?”
Diệp Trọng Cẩm đáp: “Từng nghe Tử Diên kể, mẫu thân Tử Diên là dưỡng nữ của lão hầu gia, sau bỏ trốn theo người khác, hơn hai năm sau sinh ra hắn giữa núi hoang rồi nhắm mắt qua đời, về phần cha của hắn, dường như không có tin tức.”
Cố Sâm nói: “Lục Tử Diên chỉ biết một mà không biết hai.
Năm đó tiền triều bị diệt, có kẻ nhân cơ hội phóng hỏa hoàng cung, hoàng thất tiền triều đại thể đều chết trong biển lửa, nhưng sự thật thì thiếu mất một người, là một vị hoàng tử tiền triều đương thời chỉ mới mười tuổi, tên Mộ Dung Khu, từng có người nhìn thấy, khi ấy thần trù đệ nhất thiên hạ Diêu Nhất Đao dẫn theo một người trốn khỏi hoàng cung.”
“Để truy tìm tung tích của Diêu Nhất Đao, phụ hoàng trẫm phái không ít người đi tra xét, quả đúng là sâu mọt thì có lắm chân, tiền triều tuy bị diệt, nhưng thần tử trung thành với họ thì vẫn còn, có những kẻ đó âm thầm yểm trợ, bọn họ trót lọt trốn khỏi kinh thành, đến nay cũng chỉ tìm ra được một vài dấu vết rời rạc.”
Diệp Trọng Cẩm hỏi: “Chuyện này có liên quan gì tới Lục Tử Diên?”
Cố Sâm lại nói: “Chuyện sau đó phải kể đến là nhờ vào manh mối mà đời trước trẫm tra được.
Mười tám năm trước, Diêu Nhất Đao từng xuất hiện trong kinh tìm kiếm danh y khắp nơi, đi cùng với ông ấy là một chàng trai yếu đuối, tuổi tác trùng khớp với Mộ Dung Khu, cũng vào năm đó, dưỡng nữ của lão hầu gia – Lục Hân Nhiên tự ý quyết định chung thân đại sự với một nam nhân không rõ lai lịch, hai người dẫn nhau rời khỏi kinh thành, ba năm sau, tại Long Chỉ Sơn của kinh thành, hạ sinh một đứa bé, đứa bé đó chính là Lục Tử Diên.”
“Chỉ dựa vào bằng ấy…”
“Nếu chỉ nhiêu đó đương nhiên không nói lên được điều gì, nhưng khi đó đứa bé mà Lục Lẫm ôm về đã đủ tháng, mẫu thân nó khó sinh qua đời, ngươi nói xem, một đứa trẻ sơ sinh làm cách nào qua được một tháng giữa núi hoang rừng vắng?”
Diệp Trọng Cẩm mím môi, y không biết nên đáp lại thế nào.
“Hơn nữa, Diêu Trân cũng từng nói, mười lăm năm trước, hắn ở Long Chỉ Sơn gặp được một lão giả mặt mày đầy sẹo, lão giả truyền cho hắn thực phổ và đao pháp, hai thứ này chính là “Diêu Thị Thực Phổ” và “Tinh Nguyệt Tam Thập Lục Thức” danh chấn thiên hạ thuở tiền triều, hắn thậm chí còn nghe được tiếng trẻ con khóc vọng ra từ xe ngựa.”
Nếu như những thứ trước đó chỉ là suy đoán, thì đao phổ và thực phổ của Diêu Trân chính là chứng cứ rõ ràng, không còn gì để biện giải thêm được nữa.
Lục Tử Diên đích thật là huyết mạch tiền triều.
Cố Sâm nắm lấy tay y, cười nói: “A Ly không cần phải lo lắng cho Lục Tử Diên, chuyện này đời trước trẫm đã biết, nếu muốn động tới Lục Tử Diên, thằng nhóc đó đã đi đầu thai lại từ tám đời rồi.”
Diệp Trọng Cẩm ngập ngừng: “Nói sao thì một người tính nết như Tử Diên, nào có khả năng làm ra chuyện tạo phản.”
Nói thì nói vậy, trong lòng y vẫn hiểu, có một số việc không thể phân rõ trắng đen một cách rạch ròi.
Dù Lục Tử Diên chưa bao giờ sinh lòng phản loạn, nhưng phần huyết mạch chảy trong thân thể hắn đã định sẵn một điều, ngay từ khoảnh khắc hắn được sinh ra, bản thân hắn đã là một tội nhân tội ác tày trời.
Càng huống hồ, loạn đảng tiền triều không ngừng làm mưa làm gió, Lục Tử Diên mang trong mình huyết thống hoàng thất tiền triều, sớm muộn sẽ có ngày trở thành mầm họa.
Cố Sâm ôm thiếu niên vào lòng, buông tiếng thở dài: “A Ly, ngươi có trẫm che chở, thì Lục Tử Diên kia cũng có người chở che bảo bọc.”
Điều này, cũng không có gì bàn cãi.
Diệp Trọng Cẩm cong môi, bỗng nhiên ngẩng đầu, chạm môi mình lên cằm Cố Sâm một cái.
Đường đường là đế vương một nước, vậy mà lại bị một động tác còn chưa thể tính là “hôn” mê hoặc tâm hồn, hắn đờ người khoảng chừng mười mấy nhịp thở, sau đó nhẹ nhàng buông người trong lòng ra, xoay người, lột bỏ lớp nhân bì diện cụ trên mặt, rửa mặt sạch sẽ rồi quay người lại, nhìn chằm chằm Diệp Trọng Cẩm: “Vừa nãy không tính, A Ly hôn lại lần nữa đi.”
“Sao lại không tính?”
Diệp Trọng Cẩm đẩy người ra, leo lên giường làm bộ muốn ngủ.
Cố Sâm nhanh chân đuổi theo, chỉ vào cằm mình: “Khi nãy cách một lớp mặt nạ, sao có thể tính là hôn trẫm được.”
Diệp Trọng Cẩm lúc này đã đắp chăn nghiêm chỉnh, Cố Sâm vẫn bám riết không tha, chui luôn vào chăn, quấy rối đòi y hôn lại cho bằng được, Diệp Trọng Cẩm bị léo nhéo tới phiền, chỉ còn cách nhắm mắt giơ môi, hôn một cái cho xong chuyện.
Nam nhân giống như chiếm được món hời lớn, cứ cười ngây ngô mãi, không còn gây thêm chuyện nữa.
Ngày hôm sau, Diệp Trọng Cẩm bị hoàng đế tống về tướng phủ, An Thị đã hoàn toàn chết lặng, lặng lẽ xoa xoa phần bụng hơn bốn tháng của mình, lòng đau như cắt.
Từ lúc “Bia trời làm mối” truyền ra, mỗi lần An Thị ra cửa đều bị người xung quanh xúm lại chúc mừng, họ luôn miệng khen trời ban lương duyên, nghe cứ như gả con trai ra ngoài là chuyện gì đại hỉ lắm, càng khiến An Thị rầu rĩ hơn là chuyện như vậy rót vào tai ngày qua ngày, không biết từ lúc nào đến chính nàng cũng bất giác tin theo.
Diệp Nham Bách thì lại rất bất mãn, ông mặt nặng mày nhẹ nhìn hoàng đế: “Bệ hạ, thần có lời muốn nói.”
Cố Sâm vừa nghe ông nói như vậy, biết ngay là lại tới nữa rồi.
Lần trước A Cẩm tiến cung, bắt gặp đôi hài đầu hổ nhỏ kia rồi kiên quyết mang về, không may bị cha mình phát hiện, đương nhiên bị truy hỏi tới cùng, hỏi xong thừa tướng đại nhân mới vỡ lẽ ra, hoàng đế không chỉ muốn cướp con trai cưng của ông, đến cả hài của con trai cưng nhà ông hoàng đế cũng không tha, hỏi sao mà không giận.
Sáng hôm sau, Diệp Nham Bách dẫn theo Ngự Sử Đài và vài vị Ngự Sử Đại Phu tiến cung, nói rằng muốn truyền thụ thêm học vấn cho hoàng đế, lễ nghĩa liêm sỉ nói tròn một ngày, nói tới nỗi mặt mũi Cố Sâm đen như nhọ nồi.
Diệp tướng lúc đó mới thần thanh khí sảng cáo từ: “Thần sáng mai lại đến.”
Cứ thế lòng vòng như vậy suốt mấy hôm liền, hiện tại Cố Sâm vừa thấy bóng dáng của nhạc phụ đại nhân là lập tức tránh được thì tránh, sợ lại bị ông bắt lên lớp học lễ nghĩa liêm sỉ nữa.
Bây giờ hắn đã hiểu vì sao năm xưa phụ hoàng lại kiêng kỵ Diệp Nham Bách như vậy rồi.
Lão cáo già này không chỉ là con cháu dòng chính của Diệp Thị, trên vai còn là chức vị thừa tướng đương triều, thậm chí còn là thầy của thái tử, ngày nay chính là thầy của hoàng đế.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là thân phận cha của A Ly, cho dù Diệp Nham Bách có ngang ngược hơn nữa, hắn cũng phải nhịn.
Cố Sâm cười cười từ chối: “Trong cung còn có chuyện quan trọng cần xử lý, khi khác lại nghe Diệp tướng chỉ dạy.”
Lời dứt, cũng chẳng lưu luyến nhìn lại Diệp Trọng Cẩm thêm lần nào, nhanh chân đi mất.
Diệp Trọng Cẩm nhìn theo dáng vẻ chạy trối chết của hắn mà buồn cười không chịu được, y nghiêm túc thỉnh giáo cha mình: “Phụ thân, cha đã làm gì, sao lại khiến cho bệ hạ vừa nhìn đã sợ thành như vậy?”
Diệp Nham Bách chỉnh lại ống tay áo, hầm hừ: “Ai bảo hoàng đế không phân lễ nghĩa, giờ vẫn chưa thành hôn mà hai đứa đã dám đi suốt đêm không về, sau khi thành hôn thì còn làm càn đến thế nào nữa chứ?”
An Thị ngồi bên liên tục gật gù phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, A Cẩm của mẫu thân, cục cưng ngoan của mẫu thân, con phải biết giữ chừng mực, không thể tùy tiện mặc kẻ khác muốn gì có nấy được.”
Diệp Trọng Cẩm hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra, hôm qua rõ ràng là y chủ động hôn Cố Sâm mà, cho nên, phải là y động tay động miệng với hắn mới đúng.
Y nói: “Mẫu thân yên tâm, ngài ấy không chiếm được thứ gì từ con đâu.”
An Thị thấy con trai đối đáp thành khẩn như vậy cũng an lòng, dắt tay còn cùng vào nhà dùng bữa.
Hạ Hà đem thuốc lên trước, đôi mày Diệp Trọng Cẩm chưa từng nhíu lấy một lần, một hơi uống hết thuốc trong chén rồi nhận khăn từ tay nha hoàn lau sạch khóe môi, lúc này mới hỏi: “Hôm nay không phải “hưu mộc”[1] sao, sao không thấy ca ca đâu ạ?”
[1] Hưu mộc: ngày nghỉ phép của quan viên, ở mấy chương đầu có nói quan viên của Đại Khâu một tháng có hai ngày nghỉ.
Diệp Nham Bách múc cho con một chén cháo ngọt nấu với táo đỏ, nói: “Đêm qua nó ngồi trên Quan Tinh Đài cả đêm, sáng sớm mới về phòng, để nó nghỉ ngơi đi.”
Diệp Trọng Cẩm ngây người, ca ca y xưa nay không có hứng thú với mấy thứ kỳ môn độn giáp, thậm chí còn cho rằng mấy thứ này là bàng môn tả đạo, đột nhiên đến Quan Tnh Đài của y làm gì, không lẽ là đợi y về?
Nghĩ đến đó, Diệp Trọng Cẩm vội vàng lắc đầu phủ nhận, ca ca làm sao ngốc như vậy được.
Y nói: “Vậy phải nhắc đầu bếp chuẩn bị thêm thức ăn cho ca ca, đợi ca ca tỉnh đưa qua viện của huynh ấy, huynh ấy gầy như vậy, bị đói thì không nên.”
An Thị cười nói: “Biết rồi biết rồi.”
Dù hùa theo lời con nhưng An Thị vẫn thầm buồn cười, con trai lớn nhìn thì hơi gầy, thực tế lại là người tập võ từ bé, thể trạng tráng kiện, nào dễ dàng sinh bệnh chỉ vì không ăn một hai bữa được, chẳng qua thấy hai con huynh hữu đệ cung quan tâm nhau như vậy, An Thị cam tâm tình nguyện nhìn cảnh này suốt đời cũng không thấy chán.
Diệp Trọng Cẩm cầm muỗng khuấy cháo trong chén, Quan Tinh Đài ư?
Dùng xong bữa sáng, Diệp Trọng Cẩm vừa ngáp vừa về lại viện tử của mình, một con hổ to lớn thình lình nhảy ra khỏi bụi cây, nhưng chỉ ngơ ngáo le lưỡi liếm liếm tay, nào còn uy phong của một con hổ nên có, thậm chí còn dính người hơn mấy con mèo được sủng mà kiêu.
Diệp Trọng Cẩm đang mệt, được thể nằm sấp trên lưng Đại Miêu, xoa mớ lông mềm trên cổ nó, nhỏ giọng thủ thỉ: “Đại Miêu, mới đó mà ngươi đã ở cạnh ta mấy năm rồi, sau này ngươi vẫn cứ theo ta đi.
Ngài ấy tặng ngươi cho ta, chúng ta cùng nhau bước vào cửa cung của ngài ấy lần nữa, ngươi thấy có được không?”
Đại Miêu đương nhiên nghe không hiểu gì hết, gầm lên một tiếng, vững vàng cõng chủ nhân về viện.
Khi đến trước Quan Tinh Đài, Diệp Trọng Cẩm nhấc tay chỉ chỉ lên đài, Đại Miêu hiểu ý nhấc chân leo lên, đến nơi, y trèo khỏi lưng Đại Miêu, đi tới chỗ đặt một hộp gấm trong góc phòng, là quà sinh thần năm nay của y, ca ca tìm cho y một quyển sách.
Mấy hôm trước y phát hiện thiên tượng bỗng nhiên biến hóa dị thường, bách thư không cách nào lý giải, vì vậy y sưu tầm rất nhiều điển tịch liên quan, ca ca biết được nên tìm cho y cuốn điển tịch đã thất truyền từ lâu, bên trong tập hợp những tinh tượng quỷ dị tự cổ chí kim, thời gian trước y vì mấy lời của Không Trần đại sư nên không miệt mài truy cứu nữa, chuyện này cũng tạm thời gác lại.
Hôm nay nhân lúc rảnh rỗi, Diệp Trọng Cẩm lại mở cuốn sách đó ra.
Đến lúc dùng ngọ thiện, hạ nhân đến nhắc nhở Diệp Trọng Cẩm mới dứt ra khỏi sách.
Tinh tượng mà y thấy đúng là song đế lâm thế, cùng một thời điểm không thể nào có hai vị đế tinh cùng tồn tại được.
Mệnh cách của Cố Sâm y đã tính từ lâu, là tướng đế vương chân chính, vậy người còn lại là ai? Tại sao lại tồn tại mệnh cách đặc biệt này?
===========
Hết chương 105..