Kim Ngọc Kỳ Ngoại FULL


Biên tập: Ginny.
Lại qua thêm hai tháng nữa, đêm đến Diệp Trọng Cẩm ngủ luôn ở Quan Tinh Đài, y viết viết vẽ vẽ trên dưới trăm bản tinh đồ, còn nhờ Cố Sâm tìm cho mình rất nhiều điển tịch cổ quái, kết hợp với những ghi chép tiền nhân để lại, cuối cùng cũng tìm ra được một ít đầu mối.
Thứ mà y trăn trở suốt thời gian qua giống hệt như cảnh tượng do ảo ảnh tạo thành.
Những vì tinh tú mà con người nhìn thấy thật ra đều nằm ngoài chín tầng trời, tuy có thể trông thấy đế tinh hiện diện, nhưng chưa chắc đế tinh tồn tại ngay trong thời điểm đó, có thể là từ quá khứ, cũng có thể là từ tương lai, rồi vì một nguyên nhân nào đó khiến chúng đồng thời xuất hiện chung trên một khung trời.
Nhưng mà, bất kể ngôi sao kia đến từ phương nào, một khi đã nhập vào cung chủ tử vi tinh, thì bản thân nó cũng mang mệnh đế vương rồi, từ đó tạo ra thế giằng co song song với đế tinh hiện tại, là địch không phải bạn.
Diệp Trọng Cẩm càng nghĩ càng hoảng sợ, y cố gắng nhớ lại những chuyện xảy ra ở đời trước, đời trước Cố Sâm làm hoàng đế hơn mười năm, vậy sau khi Cố Sâm băng hà, người ngồi lên đế vị là ai?
Thất hoàng tử? Hay Bát hoàng? Không đúng.

Lục Tử Diên từng nói với y, sau khi Hoàn Nguyên đế qua đời, Đại Khâu vong quốc, triều đại thay đổi.
Thay triều đổi đại…
Một loại cảm giác quỷ dị không tên thình lình đánh úp vào đầu tim Diệp Trọng Cẩm, sống lưng y lạnh run, trang sách trong tay cũng bị nắm đến nhăn nhúm.

Cho đến nay, y và Cố Sâm đều đã quên mất một việc, cái chết đời trước của y, ai là người được lợi nhất?
Nhìn từ ngoài có vẻ là nhóm quan viên thanh liêm chính trực vì triều cương xã tắc mà liên thủ lại thanh trừ gian nịnh bên cạnh quân vương, khiến cho đế vương nổi giận, cuối cùng tạo nên cục diện lưỡng bại câu thương.
Nhưng ngẫm lại, Tống Ly thao túng triều chính hơn mười năm, văn võ bá quan trong triều tuy không ít người trong tối ngoài sáng ngấm ngầm phê bình, nhưng nhìn chung vẫn không đáng để họ liều mạng như vậy, cứ coi như bọn họ thật sự không thể tha cho kẻ gian nịnh là y thì cũng nên động thủ từ lâu mới phải, hà tất phải đợi qua bao nhiêu năm mới dám nghĩ đến, giống như đang đợi đến khi phân lượng của y trong lòng Cố Sâm đủ sâu đủ nặng mới bắt đầu ra tay, nếu bảo là do đám thanh quan kia làm, có vẻ không phải là một quyết định khôn ngoan mấy.
Nếu ở một góc độ khác nhìn vào, dường như ở một nơi nào đó mà họ không để ý, có một sợi dây vô hình đang âm thầm dẫn đường cho hết thảy mọi chuyện diễn ra.
Ngày thu sương khá nặng, Đại Miêu dùng lớp lông dày của mình ủ ấm cho chủ nhân, Diệp Trọng Cẩm phải ôm chặt nó mới giúp mình thôi run rẩy.
Y và Cố Sâm bị người ta mưu tại.
Người đó là ai thì phải hỏi Lục Tử Diên để tìm thêm manh mối.
Đến tận khuya, Diệp Trọng Cẩm hơi buồn ngủ, y nằm nghiêng trên trường kỷ, chưa kịp đắp chăn đã thiu thiu đi vào giấc ngủ.

Đến khi thiếu niên trên giường phát ra tiếng hít thở đều đều, một bóng đen thình lình xuất hiện trên Quan Tinh Đài, người đến như hiện thân trong bóng tối, sải bước đến bên cạnh thiếu niên, đắp một chiếc áo gấm lên người y rồi định lặng yên rời đi như mọi lần, tiếc là thiếu niên vốn đang ngủ mê lại đột nhiên mở mắt.
Y hỏi: “Ngươi là ai?”
“…”
Diệp Trọng Cẩm mở chăn ra, cười nói: “Cuối cùng cũng để bản công tử tóm được.”
Đối phương che mặt, chỉ thấy được một đôi mắt không buồn cũng chẳng vui, thậm chí cả sự kinh ngạc khi bị bắt quả tang cũng không hiện diện, bình tĩnh quỳ một gối xuống mặt nền lạnh lẽo: “Chủ tử cố ý gạt ta ra mặt, là đã phát hiện ra sự tồn tại của ta từ lâu rồi?”
Thanh âm của nam nhân rất trong.
Diệp Trọng Cẩm xoa nắn hai cái tai mềm mại của Đại Miêu, nói: “Lờ mờ phát hiện lâu rồi, nhưng thật sự xác định thì phải kể đến mấy năm trước.

Ngươi là người của Cố Sâm đúng không?”
Tiểu công tử của Diệp gia lại gọi thẳng tên của hoàng đế một cách nhẹ nhàng hiển nhiên như vậy, vậy mà nam nhân lại không cảm thấy kinh ngạc, bình tĩnh đáp lời: “Là bệ hạ đem thuộc hạ cho chủ tử.”
Diệp Trọng Cẩm nhướng mày, giọng hơi cao lên: “Cho ta? Sao ta không có một chút ấn tượng nào, cũng không nhớ mình từng nhận lễ vật như vậy khi nào.”
Người nọ đáp: “Nếu chủ tử không nhận, thuộc hạ chỉ có một con đường chết.”
Lời vừa rồi nghe như đang uy hiếp, Diệp Trọng Cẩm cười lạnh: “Ngươi cho rằng ta sẽ để ý đến sống chết của ngươi ư?”
Nam nhân vẫn giữ nguyên tư thế quỳ một gối, kính cẩn nói: “Chủ tử không cần để ý đến sinh tử của thuộc hạ.”
Diệp Trọng Cẩm cảm thấy chẳng còn gì thú vị nữa, đứng dậy bước tới cạnh nam nhân, y vươn tay, muốn vén tấm khăn che mặt của nam nhân, đôi mắt nam nhân đột nhiên co rút một cái, song vẫn cắn răng không ngăn cản.
Diệp Trọng Cẩm dừng lại, thu tay về, quay lại cạnh bàn thong thả nhấp một ngụm trà nguội: “Vì sao không muốn ta thấy mặt ngươi?”
“Ảnh vệ vốn không có tên, cũng không có dung mạo thuộc về mình, chủ tử muốn thuộc hạ trở thành người nào, thuộc hạ chính là người đó.”
“Nếu ta muốn ngươi làm chính mình, thì sao?”
Nam nhân ngẩn ra, sau đó lắc đầu.
Hắn đã quen giả làm người khác, hoàn toàn không biết dáng vẻ thật sự của mình trông như thế nào.
Diệp Trọng Cẩm chống cằm nhìn nam nhân, cười nói: “Cứ từ từ suy nghĩ cho kỹ.”

Nam nhân cúi đầu, nhẹ giọng đáp: “Thuộc hạ tuân mệnh.”
Diệp Trọng Cẩm bật cười: “Đó không phải là mệnh lệnh, chẳng qua… một đời người dài như vậy, chỉ chăm chăm sống vì người khác thì có gì thú vị nữa đâu, tự mình cảm thấy hài lòng với cuộc sống của mình mới là chuyện nên làm.”
Y đã từng làm nô tài, cũng từng trải qua cảnh không tên không họ, y hiểu cảm giác đó hơn ai hết.
Cho đến khi có người nói với y rằng, tên của ngươi rất quan trọng, rất đặc biệt, xúc cảm và những xung động tràn đến khi ấy dù đã qua hai đời y vẫn không quên.
Sau khi tán gẫu thêm vài câu, Diệp Trọng Cẩm nghiêm túc hỏi: “Võ công của ngươi rất cao sao?”
Nam nhân gật đầu.
“Thời gian qua ngươi vẫn luôn ẩn nấp bên cạnh ta, vậy có thấy xung quanh ta có kẻ nào xuất hiện một cách kỳ lạ hay không?”
Nam nhân nhíu mày ngẫm nghĩ, lát sau nhẹ giọng đáp: “Có.”
Diệp Trọng Cẩm nhướng mày nhìn hắn: “Kẻ nào?”
“Thuộc hạ không biết thân phận người này, nhưng chính xác có một người như vậy xuất hiện, thỉnh thoảng lui tới gần bên chủ tử, không rõ ý đồ, nhìn qua cũng không thấy có ác ý, thuộc hạ muốn điều tra lai lịch người này nên vẫn chậm chạp chưa có hành động.”
Diệp Trọng Cẩm cười nói: “Ác ý thì hẳn phải có, chẳng qua chưa tới thời điểm mà thôi.”
“Ý của chủ tử là…”
Thiếu niên nhấc đầu ngón tay gạt mấy lá trà nổi trong chén sứ ra ngoài, thờ ơ nói: “Có lần theo dấu vết mấy con gán đó cũng không tra được gì đâu, lần tới nếu còn gặp nữa, ngươi giết luôn đi, không cần tra hỏi.”
“Tuân lệnh.”
Diệp Trọng Cẩm nói câu cám ơn với nam nhân, cầm chăn đắp lên người Đại Miêu rồi tự mình rời khỏi Quan Tinh Đài.
Tiết trời mới đó đã vào giữa đông, nhà La thượng thư có hỉ, kinh thành lại được một phen náo nhiệt.
Diệp gia và La gia trước nay thường hay qua lại, đại hôn của La Diễn, Diệp gia đương nhiên phải góp mặt uống chén rượu mùng.
An Thị mang thai đến nay đã được sáu tháng, nhìn qua trông còn lớn hơn thai phụ bảy tám tháng, đến lúc này Diệp Nham Bách mới dám tin lời con mình nói, phu nhân có lẽ đang mang song thai, cũng vì vậy càng thêm ân cần cẩn thận, săn sóc từng li từng tí, chỉ sợ bất cẩn xảy ra chuyện không may gì, cho nên đừng nói là đến La gia uống rượu mừng, dù chỉ dạo chơi vài bước ở sân vườn cũng phải thông qua sự đồng ý của ông mới được.
Như thế, An Thị chỉ có thể ở nhà tiếp tục dưỡng thai.

Thật ra An Thị cũng không muốn đi cho lắm, thứ nhất đang trong thai kỳ, thân thể thật sự không thoải mái, thứ hai, nhìn con trai người khác cưới được hiền thê, lòng An Thị càng không thoải mái.
Nàng nhìn gương mặt lạnh tanh của con trai lớn, tiếng thở dài không nén được lại tràn khỏi khóe môi, cúi đầu ngậm ngùi dạy dỗ cốt nhục còn đang trong bụng, lời ít ý nhiều mà rằng: “Cục cưng của mẫu thân, con đó, sau này không được học theo các ca ca của con đâu đấy, hai đứa nó, đứa lớn không có lương tâm, mà đứa nhỏ cũng không có lương tâm nốt, không đứa nào phụ mẫu con dựa dẫm được, mẫu thân chỉ còn mỗi con thôi đó, con là hy vọng khai chi tán diệp của Diệp gia chúng ta đó biết chưa?”
Diệp Trọng Cẩm nghe vậy che miệng cười trộm, Diệp Trọng Huy thấy đệ đệ cười cũng thoáng nhấc lên khóe môi.
Diệp Nham Bách ở bên thúc giục: “Không còn sớm nữa, xa phu đã đợi ngoài cổng rồi kìa.”
Nói xong bước qua hôn lên bụng An Thị một cái, An Thị bị ông chọc cười, trái giục phải đẩy mới đuổi được ông đi mau kẻo muộn.
Phủ Thượng Thư ngày hôm nay hiển nhiên cực kỳ rộn rã, kèn trống vang trời, hai vợ chồng La Thượng Thư là phấn chấn nhất, gặp ai cũng cười toe, con trai thứ đã đến tuổi này, cuối cũng cũng cưới được con dâu vào cửa.
Diệp Trọng Cẩm kéo ống tay áo Diệp Trọng Huy, nhỏ giọng thủ thỉ: “Ca ca nhà họ La cũng lấy vợ rồi, sao huynh vẫn chưa có động tĩnh gì hết vậy? Bảo sao mẫu thân không sốt ruột.”
Diệp Trọng Huy hỏi: “A Cẩm mong ca ca cưới vợ ư?”
Diệp Trọng Cẩm nhíu mày, thật ra chuyện này y không nuôi hy vọng gì, bởi trong mắt y, không có ai xứng với ca ca y hết, nhưng y cũng rất mong ca ca mình tìm được hạnh phúc.
Y nói: “Nếu thật sự có người có thể khiến cho ca ca ái mộ, A Cẩm rất vui.”
Diệp Trọng Huy vỗ đầu y một cái: “Với ca ca mà nói, người ngoài suy cho cùng không quan trọng bằng người nhà.”
Diệp Trọng Cẩm đáp: “A Cẩm cũng vậy.” Chỉ riêng Cố Sâm là ngoại lệ thôi.
Người nam nhân ấy đuổi theo y từ tiền thế đuổi đến tận đời này, còn mang theo tâm thế đến chết không thôi, y cũng đâu còn cách nào, đành phải ra tay thu phục tai họa lớn ấy chứ biết làm sao được.
La Diễn mặc một thân hỉ phục, tầm mắt rơi tới vị trí hai huynh đệ Diệp gia.
Hai huynh đệ nhà này đều là người như trích tiên, một người thì thanh lãnh xuất trần, một người lại thanh tú tràn đầy linh khí, huynh đệ bọn họ ngồi cạnh nhau, người xung quanh dường như đều trở thành phông nền cho riêng bọn họ, thậm chí đến cả phông nền cũng không bằng, từ xa nhìn lại, quả là mong ước xa vời.
La Diễn bật ra tiếng cười rất khẽ, nhấc lên bình rượu, sải bước tới bàn bọn họ.
“Hằng Chi, ngu huynh hôm nay là tân lang, không biết có đủ mặt mũi thỉnh Hằng Chi uống cùng một chén hay không?”
Diệp Trọng Cẩm nhìn La Diễn, rồi lại đảo mắt nhìn sang ca ca mình, thình lình hiểu ra mọi chuyện.

Thảo nào La Hành Diểu tốt với y như vậy, thì ra là thế.
Diệp Trọng Huy nhận chén rượu từ tay La Diễn, ngửa đầu uống cạn.
Bàn bọn họ tập trung phần lớn thế gia công tử trong kinh, chứng kiến cảnh vị trích tiên không ăn khói lửa nhân gian Diệp Hằng Chi nổi danh trong truyền thuyết uống rượu, thật sự là quá mới lạ, ngay sau đó cả đám nhao nhao tranh nhau mời rượu, Diệp Trọng Huy ai mời cũng không cự tuyệt, nháy mắt đã uống non nửa bình rồi.
Diệp Trọng Cẩm thấy vậy nhíu mày lên tiếng: “Ca ca ta không uống nhiều được, chi bằng để ta thay đi.”
Nói xong tự kính ba chén.

Từ xưa tới nay, Diệp nhị công tử là người không nên chọc tới nhất, phần vì sức khỏe y không tốt, Diệp gia xem y như trân bảo mà cung phụng, ai khiến y không thoải mái, Diệp gia sẽ khiến kẻ ấy không thoải mái gấp đôi.

Mà hiện tại, sau lưng người này còn là hoàng thất, ai dám chuốc rượu y?
Mấy người lập tức xua tay: “Không uống được thì ngừng thôi, không nên tổn hại sức khỏe.”
“Đúng vậy đúng vậy, Diệp công tử đừng xem là thật, bọn ta chỉ đùa với Hằng Chi huynh một chút ấy mà.”
“Đúng đúng, chỉ đùa chút thôi, đùa chút thôi.”
Diệp Trọng Cẩm hừ một tiếng, lúc này mới đặt chung rượu xuống.
Diệp Trọng Huy thấy đệ đệ lại hóa thân thành con mèo nhỏ đang muốn cào người cũng không nhịn được bật cười thành tiếng, uống hay không thật ra chỉ dựa vào tâm tình hắn thế nào thôi, chẳng qua thấy A Cẩm quan tâm mình như vậy, lòng hắn rất vui.
Diệp Trọng Cẩm đảo mắt nhìn quanh tiệc rượu tìm kiếm Lục Tử Diên.
Trong lòng y có vài nghi hoặc, muốn tìm Lục Tử Diên cho lời giải đáp, nhưng mấy ngày rồi vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu.
Vừa khéo trông thấy Lục Lẫm rời khỏi tiệc rượu, bước chân có hơi vội vã.
Y cầm bình rượu theo mượn cớ, sau đó ba chân bốn cẳng đuổi theo bóng lưng Lục Lẫm, Lục Lẫm đang đứng dưới gốc cây nói gì đó với một nô bộc, y lại gần nghe thử, loáng thoáng nghe được bọn họ nói người nào đó sáng nay chỉ uống có một chén cháo, bữa trưa không chịu dùng gì, Lục Lẫm nghe xong mặt mày trầm xuống, có vẻ rất lo.
Diệp Trọng Cẩm bước tới, lên tiếng: “Lục Hầu gia, Tử Diên ngã bệnh sao?”
Lục Lẫm quay lại, thấy người đến là y, khóe môi thoáng nhấc lên, sâu xa đáp một câu: “Đều nhờ bí dược cung đình mà Diệp công tử tặng.”
Diệp Trọng Cẩm sững ra, nói vậy là sao? Không lẽ thuốc kia có vấn đề Tử Diên uống vào xảy ra chuyện gì rồi?
Y ngập ngừng giải thích: “Thứ thuốc đó… xác thật là không tổn hại thân thể.”
Lục Lẫm cười khẽ một tiếng: “Nếu để cho bệ hạ uống, Diệp công tử cảm thấy, thân thể mình vẫn ổn chứ?”
“…”
Nghe Lục Lẫm nói vậy, Diệp Trọng Cẩm đã hiểu ra mọi chuyện, y cười gượng vài tiếng, xấu hổ quá đi mất.
Lục Tử Diên quen thói hãm hại người khác, bây giờ đến cả y là bạn tốt của hắn mà hắn cũng không tha.
===========
Hết chương 106..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận