Biên tập: Ginny.
Những chuyện xảy ra ở đời trước Diệp Trọng Cẩm vẫn luôn suy tư mãi, nếu sau khi Cố Sâm chết, vương triều Trần Thị khôi phục, vậy thì kẻ leo lên ngôi vị hoàng đế sẽ là ai?
Mà cậu thiếu niên ngây thơ trước mắt y đây trong người đang chảy huyết mạch của hoàng thất tiền triều, thậm chí còn sở hữu mệnh số đế vương, đáp án thật ra đã quá rõ ràng.
Cho dù y giả câm giả điếc thì hiện thực cũng không thể vì y câm điếc mà thay đổi.
Việc y nên làm nhất lúc này là đem những gì mình biết nói hết với Cố Sâm, có như vậy những lo toan đang dày xéo lòng y, mối thù ngộ hại đời trước của y, tất cả tất cả đã có thể kết thúc được rồi.
Nhưng mà, y không làm được.
Dù cho Lục Tử Diên thật sự là người ngồi lên hoàng vị sau khi Cố Thị diệt vong thì hắn có lỗi lầm gì? Lục Tử Diên cái gì cũng không biết, chuyện gì cũng chưa từng tham dự, mọi chuyện đều do tộc nhân của hắn không cam lòng bị Cố Thị chèn ép tàn hại, cố sống cố chết phản kháng, đến cuối cùng nâng đỡ hắn ngồi lên ngôi vị ấy.
Như lời Cố Sâm từng nói, triều đại thay đổi là lựa chọn của lịch sử, không thể làm gì khác được.
Lục Tử Diên nhận ra ánh mắt Diệp Trọng Cẩm nhìn mình hôm nay hơi quái dị, hắn giật mình bừng tỉnh, cổ nhân sao có thể giống người hiện đại được, mấy lời hắn vừa nói có thể bị khép vào tội đại nghịch bất đạo đó.
Hắn rụt rè hỏi: “A Cẩm, ngươi say rồi sao?”
Diệp Trọng Cẩm cười khẽ một tiếng: “Đến giờ mới hỏi ta say chưa, không sợ hỏi quá muộn à? Tử Diên, ngươi cũng thật to gan lớn mật.”
“…”
Lục Tử Diên nhìn tầng nước mỏng trong mắt đối phương, thầm nghĩ, A Cẩm quả nhiên đã say rồi.
Diệp Trọng Cẩm giống như đang tự lẩm bẩm với mình, nói tiếp: “Ngươi đích xác có bản lĩnh đó, dù ngươi gây ra họa gì cũng sẽ có người thay ngươi thu dọn cục diện hỗn loạn, luôn lo nghĩ cho ngươi, cam tâm tình nguyện đem thứ tốt nhất dâng lên trước mắt ngươi.
Trong khi có người dù cả đời không làm chuyện gì sai trái vẫn bị người khác căm hận, trăm phương nghìn kế muốn người đó chết, thậm chí cái chết của người đó còn được người người hân hoan ủng hộ.”
Nói xong, y lại uống thêm một hớp đào lý túy.
Lục Tử Diên đoạt lại bình rượu trong tay y: “Không cho uống nữa, ngươi xem, ngươi bắt đầu mê sảng rồi kìa.”
Mê sảng…
Diệp Trọng Cẩm nghĩ, thì ra lời nói càng nghiêm túc thì càng không được người ta xem là thật, mà khi nói năng hàm hồ xằng bậy thì lại được khắp nơi nhận định xem đó là chân tướng.
Y gục xuống bàn, trong lòng tràn lên cảm giác tủi thân tột độ.
Nếu như có ca ca thì tốt quá, ca ca sẽ đau lòng y, yêu thương y, nếu như có phụ thân và mẫu thân, phụ thân mẫu thân cũng sẽ không bao giờ để y phải chịu bất kỳ ấm ức hay tổn thương nào.
Nếu như… nếu như Cố Sâm cũng ở đây…
Hai mắt Diệp Trọng Cẩm mông lung, bỗng chốc in vào một bóng người quen thuộc, người đó từng bước đến bên y, dang tay ôm lấy y, bế y lên sải bước ra ngoài.
Diệp Trọng Cẩm rúc vào lòng nam nhân, nỉ non gọi: “Cố Sâm…”
Nam nhân nhẹ giọng đáp lại: “Ta đây.”
Diệp Trọng Cẩm nhoẻn cười, khuôn mặt nhuộm trong sắc hồng mỹ lệ, hai mắt hàm chứa thủy quang, đôi môi trơn bóng khép mở, nhấc lên một độ cong hời hợt.
“Cố Sâm… Thời điểm khi ta chết, ta đã nghĩ, nếu như có ngài ở bên thì thật tốt biết bao…”
Lời dứt, cánh tay đang ôm y bỗng dưng siết lại, trong men say y cảm thấy đau đau, nhưng y dường như rất vui, nụ cười càng ngọt ngào.
Y ủ trong vòm ngực rộng lớn, lại nỉ non: “Ngài vẫn luôn ở bên ta, chỉ duy lần đó là không thôi, thời điểm khi ta chết, ta ngã giữa màn trời tuyết rơi trắng xóa, tuyết rất lạnh, thân thể ta như bị đóng băng, sau đó thì chẳng còn cảm giác được gì khác nữa…”
“Thân thể ngài lúc nào cũng ấm, khi đó ta thật lòng ước ao, phải chi có ngài ở bên cạnh thì tốt quá, ta sẽ không phải lạnh như vậy.”
Trong ngực Cố Sâm như bị ai rạch một đường, đau đến hai mắt cũng đỏ bừng.
Hắn cắn chặt răng, cố gắng để giọng mình không để lộ nỗi đau trong lòng, nói với y rằng: “A Cẩm, sau này sẽ không như vậy nữa, trẫm không bao giờ để ngươi lạnh lẽo một mình nữa.
Lúc ngươi vui vẻ, trẫm sẽ ở bên ngươi, lúc ngươi không vui, trẫm vẫn ở cùng ngươi.
Đời này kiếp này trẫm vĩnh viễn không rời ngươi nữa.”
Diệp Trọng Cẩm lẩm nhẩm: “Kim khẩu ngọc ngôn, ta sẽ nhớ kỹ.”
Hai người ra tới cổng, Cố Sâm cẩn thận ôm Diệp Trọng Cẩm lên mã xa, hạ lệnh: “Hồi cung.”
Xa phu tức khắc vung roi thúc ngựa, mã xa chầm chậm lăn bánh tiến về hoàng cung.
Vừa nhận được cấp báo của Mạc Hoài Hiên hắn đã chạy đến ngay lập tức.
Thì ra Liễu gia cũng có một chân.
Đời trước Liễu Tri Chu làm quan công bằng chính trực, năng lực làm việc cực mạnh, một mực được Tống Ly trọng dụng.
Người này cũng là một trong số trung thần hiếm hoi kính ái Tống Ly.
Có lẽ, còn là phần nào an ủi nỗi lòng Tống Ly ngày ấy.
Cũng bởi vì nguyên nhân đó Cố Sâm mới bằng lòng đề bạt Liễu Tri Chu.
Thì ra, bọn họ đều nhìn lầm người rồi, tôn kính cái chó má gì, thì ra chỉ là thủ đoạn để bọn họ buông lỏng đề phòng.
A Ly của hắn lại bị kẻ gian lừa gạt chân tâm.
Cố Sâm siết lại vòng tay đang ôm thiếu niên, hai mắt bốc lên lệ khí, đám cặn bã đó, vậy mà lại dám!
Diệp trọng Cẩm tựa vào lòng hắn, nhỏ giọng nói: “Đừng đả thảo kinh xà.”
Y đã say, nói năng không quá rõ ràng, nhưng ý thức thì vẫn còn đó, y níu vạt áo nam nhân, trịnh trọng nói: “Ta muốn nhổ cỏ tận gốc.”
Cố Sâm nắm tay y, miễn cưỡng biểu lộ ra vẻ mặt ôn nhu nhất: “Tất cả đều nghe A Cẩm.”
Diệp Trọng Cẩm nghe lời cam đoan mới yên lòng, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Khi Diệp Trọng Cẩm tỉnh lại, trời đã tối đen.
Mỗi khi uống rượu đều bị đau đầu, cung tỳ lập tức dâng lên một chén canh giải rượu.
Một cung tỳ mặc y phục phấn hồng bẩm báo: “Công tử, bệ hạ đang ở ngự thư phòng xử lý chính vụ, lát nữa sẽ bồi công tử dùng vãn thiện.
Bệ hạ căn dặn, nếu công tử thấy đói thì truyền thiện trước, không cần đợi bệ hạ.”
Diệp Trọng Cẩm hai ba hớp uống xong canh giải rượu, nói: “Ta vẫn chưa đói, đợi bệ hạ xong việc rồi dùng cùng.”
Cung tỳ lĩnh mệnh lui xuống.
Diệp Trọng Cẩm ngẩng đầu, lọt vào mắt là một khoảng sắc vàng rực rỡ.
Nơi này là Càn Thanh Cung, tẩm cung của bao đời đế vương, mà y hiện tại lại đang nằm trên long sàng của đế vương.
Loại cảm giác quen thuộc này khiến cho y có ảo giác như mình đã trở lại khoảng thời gian đời trước.
Khi đó y là hoạn thần, vậy mà lại thường xuyên ở lại tẩm cung của đế vương.
Người người mắng y lấy sắc thị quân, thật ra vị hoàng đế kia ấy à, căn bản không dám chạm vào y.
Y vén chăn lên, nhìn thấy y phục đã được thay rồi, thân thể cũng có cảm giác được tắm rửa sạch sẽ.
So với đời trước, cam đảm của người nọ lớn hơn rồi.
Cung tỳ thấy y đứng dậy vội vã tiến đến giúp y thay y phục, cẩm sam màu nguyệt thêu bạch vân trơn mềm như nước, mặc lên người càng thoát tục xa cách phàm nhân, nhóm cung tỳ trong cung đã gặp gỡ vô số mỹ nhân vào lúc này lại không tài nào dời mắt nổi.
Diệp Trọng Cẩm nhàm chán lật xem sách luận nam nhân đặt trên bàn, toàn là chiến thuật binh pháp, ngoài ra cũng có vài pháp án điển tịch, dân sinh thủy lợi.
Ngài ấy vẫn nhớ lời đã hứa với y, đang cố làm một hoàng đế tốt.
Bên ngoài thình lình vang lên tiếng thông truyền: “Thái hậu nương nương giá đáo.”
Diệp Trọng Cẩm chớp mắt, cùng cung tỳ ra ngoài nghênh tiếp.
Mục thái hậu so với một năm trước dường như đã mất đi vài phần ôn hòa khoan hậu, lại nhiều hơn mấy phần nghiêm khắc sắc sảo.
Bà đã không còn là vị hoàng hậu tứ cố vô thân lúc nào cũng tràn ngập nguy cơ mất đi phượng vị ngày nào, mà nay đường đường là mẫu hậu của đương kim thiên tử, là nữ nhân tôn quý nhất Đại Khâu.
Mục thái hậu nhìn thoáng qua Diệp Trọng Cẩm đang quỳ gối trước điện, không thốt nửa lời.
Diệp Trọng Cẩm cũng không nóng vội, thành thật quỳ ở đó, y dù gì cũng là công tử của Diệp gia, là cháu trai được Hoằng Văn tiên sinh tôn quý yêu thương nhất, thái hậu dù không thích y cỡ nào cũng không dám làm gì y.
Hơn nữa Cố Sâm phỏng chừng cũng sắp về rồi, nam nhân chắc chắn không đứng yên nhìn y bị ức hiếp.
Một lúc lâu sau, Mục thái hậu chậm rãi cất lời: “Diệp công tử đứng dậy đi.”
Diệp Trọng Cẩm đáp: “Thảo dân tuân chỉ.”
Mục thái hậu quan sát thiếu niên trước mắt, mặc cho ánh mắt soi mói của bà, khi đối mặt với đứa bé Diệp gia này vậy mà chẳng tài nào soi ra nửa điểm để chê.
Luận gia thế, Diệp gia là danh môn đương thời không ai so được.
Luận tướng mạo, đứa bé này cùng lắm chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi đã có một gương mặt khuynh quốc khuynh thành, đợi lớn thêm vài năm nữa phong tư không biết còn xuất sắc tới nhường nào.
Luận tính tình, người này không kiêu không nịnh, bình tĩnh đúng mực.
Chỉ có một điểm không hợp ý bà, trời sinh là nam nhân, không thể giúp nam nhân nối dõi tông đường.
Bà nói: “Ai gia đau lòng bệ hạ vất vả quốc sự, cố ý hầm ít canh, nếu bệ hạ không có ở đây, Diệp công tử dùng thay đi.”
Diệp Trọng Cẩm đáp: “Thịnh ý của thái hậu nương nương, thảo dân không dám chối từ.”
Sắc mặt Mục thái hậu thoáng qua vài biến chuyển, dẫn đầu tiến vào trong điện, ra lệnh nhóm cung tỳ châm đèn rồi phân phó Diệp Trọng Cẩm nhập tọa.
Diệp Trọng Cẩm ngoan ngoãn ngồi xuống, múc một chén, từ tốn dùng canh.
Canh nấu rất ngon, y nhịn không được lại múc thêm một chén nữa.
Trong cung khi dùng bữa luôn có quy tắc, một bữa ăn, món ăn đó ăn bao nhiêu đều có khuôn khổ, chiếu theo quy định thì không thể thêm chén thứ hai.
Nhưng dáng vẻ khi ăn của Diệp Trọng Cẩm rất vui mắt, hai má phồng lên, từng muỗng từng muỗng từ tốn đưa lên môi mình, thỉnh thoảng lại liếm muỗng sứ một cái, phiến môi phấn hồng, đầu lưỡi đỏ, hòa cùng sắc trắng của muỗng sứ tạo nên một bức tranh thật đẹp, khiến cho người ta vô thức chỉ muốn nhìn ngắm lâu thêm một chút, quên luôn cả việc cản lại y.
Đợi khi Cố Sâm nhận được tin chạy đến, Diệp Trọng Cẩm đã ăn đến chén thứ ba rồi, mà mẫu hậu hắn đang nhìn con dâu tương lai với muôn vàn từ ái, thậm chí còn đánh tiếng nhắc nhở y uống chậm thôi…
===========
Hết chương 114..