Kim Ngọc Kỳ Ngoại FULL


Biên tập: Ginny.
Thái hậu lần này đến thật sự chỉ đơn giản mang canh đến cho Cố Sâm, nhắc nhở hoàng đế chú ý long thể, đừng vất vả quá độ, gặp Diệp Trọng Cẩm là chuyện ngoài dự kiến.
Trong lòng thái hậu cũng hiểu, con mình đã quyết ý chọn đứa trẻ nhà họ Diệp này rồi.
Dù sao cũng là miếng thịt rớt ra từ bụng mình, ít nhiều cũng hiểu phần nào tâm tính vị đế vương trẻ tuổi ấy.

Con bà từ nhỏ rất hiếm khi chấp nhất với thứ gì, nhưng một khi khiến nó nhớ nhung thì muốn nó buông bỏ là chuyện không tưởng.
Chưa nói, bà cũng không ghét đứa trẻ Diệp gia, thậm chí còn khá là yêu thích.
Bây giờ bà đã lớn tuổi, thỉnh thoảng hay nhớ lại mấy chuyện vụn vặt thuở xưa, nhớ tới người muội muội tốt của mình, người từng được sủng nhất hậu cung, độc chiếm thánh tâm – Lệ phi Lục Uyển Nhan, người con gái ấy cũng đơn thuần như vậy, trong sáng như vậy, là một cô nương tốt, cuối cùng lại chết trên tay bà.
Đời này chuyện xấu Mục Thanh Nhã làm không ít, nhưng đó lại là lần đầu tiên tay bà dính máu, cho nên cứ nhớ mãi không quên.
Có đôi lúc bà mơ thấy Lục Uyển Nhan, muội ấy vẫn trong dáng vẻ trẻ trung ngày trước, chân chất ngây thơ, khi thì tươi cười gọi bà một tiếng tỷ tỷ, nụ cười ấy rực rỡ biết bao, khi lại u oán khóc khan, gặng hỏi bà vì sao vậy.
Nào có cái gọi là vì sao đâu, đều vì sống sót giữa hậu cung tranh đấu này thôi.
Nhưng lòng bà vẫn mãi bất an, khi nhìn thấy thiếu niên đơn thuần hệt như Lục Uyển Nhan, bà không tự chủ được mà mềm lòng nhẹ dạ, chỉ muốn đối xử thật tốt với đứa trẻ này, giống như làm vậy có thể bù đắp được phần nào tội lỗi.
Sau khi thái hậu đi rồi, Cố Sâm sai người truyền thiện, hắn cúi hỏi thiếu niên trong lòng: “A Cẩm còn nuốt nổi nữa không?”
Diệp Trọng Cẩm thành thật gật đầu.
Cố Sâm bật cười, xoa xoa bụng y: “Bụng của A Cẩm như cái động không đáy vậy, lấp sao cũng không đầy.”
Diệp Trọng Cẩm liếc hắc, song vẫn tự giác ngẫm lại bản thân, đúng là mấy ngày nay y ăn hơi nhiều, y vô tội hỏi: “Ngài áng chừng ta xem, có phải nặng hơn nhiều rồi không?”
Cố Sâm siết khuỷu tay đang ôm thiếu niên thêm một chút, cẩn thận cân nhắc một hồi rồi lại không nhịn được mà phì cười, hiển nhiên là nặng hơn rồi, A Cẩm đang tuổi ăn tuổi lớn, nhìn qua đã thấy cao hơn trước, dù không mập thịt thì cũng nặng xương chút chút mà.
Hắn nghĩ vậy rồi gật đầu.

Khuôn mặt Diệp Trọng Cẩm cứng đờ, gần đây y cũng có cảm giác mình hơi nặng, y rất sợ mập lên sẽ xấu, bèn nghiêm túc thương lượng với nam nhân: “Vậy, vãn thiện ăn ít một chút được không?”
Cố Sâm cười hỏi: “Không ăn không phải đơn giản hơn sao?”
“…”
Cố Sâm nói rất có lý, nhưng đói bụng không phải cảm giác dễ chịu gì, Diệp Trọng Cẩm cọ qua cọ lại trong ngực Cố Sâm, hệt như một con mèo nhỏ đang làm nũng.
Cố Sâm xoa đầu y, lòng đã bị hòa tan thành một vũng nước mất rồi, cười nói: “Trẫm đùa với A Cẩm thôi, trẫm làm sao nỡ để A Cẩm chịu đói chịu khổ được.”
Trong lúc trò chuyện, bữa tối đã được trình lên, đều là những món Diệp Trọng Cẩm từng khen ngon, còn có thêm vài món mới.
Cố Sâm vẫy lui cung nhân, vừa gắp thức ăn cho y vừa nói: “Món Vịt Tứ Hỉ Trân Châu này là món mới của Ngự Thiện Phòng, trẫm nếm thử rồi, mùi vị không tệ, A Cẩm thử xem.”
Diệp Trọng Cẩm hé miệng nhấm thử, vịt trân châu dùng thủ pháp đặc chế rút bỏ toàn bộ phần xương mà vẫn giữ được hình dáng bên ngoài, gọi là vịt Tứ Hỉ Trân Châu, đầu tiên là tẩm ướp gia vị trong bụng vịt rồi đem chưng chín, sau đó lại ninh lên, để nước tương thấm vào từng thớ thịt, vị thịt tươi mới, mùi vị rất ngon.
Diệp Trọng Cẩm nói: “Sao ta lại nếm ra tay nghề của Diêu Trân thế này?”
Cố Sâm cười nói: “Đầu lưỡi của A Cẩm quả nhiên là báu vật, không sai, trẫm cho đầu bếp của Ngự Thiện Phòng tới chỗ Diêu Trân bái sư học nghệ, học hỏi vài hôm, cuối cùng cũng lĩnh ngộ được vài phần tinh túy.”
Diệp Trọng Cẩm chậc lưỡi, đầu bếp của Ngự Thiện Phòng đều là những người tâm cao khí ngạo, làm sao chịu bái người khác làm thầy dễ dàng như vậy?
Cố Sâm dường như nhìn thấu suy nghĩ của y, cười đáp: “Chịu thôi, ai bảo tài nghệ không bằng người.”
Nói xong lại gắp thêm thức ăn vào chén của Diệp Trọng Cẩm, Diệp Trọng Cẩm ngoan ngoãn cúi đầu ăn hết.
Cố Sâm lại nói: “A Cẩm ngoan nhất là khi dùng bữa, gần như hữu cầu tất ứng.”
Diệp Trọng Cẩm phồng má giương mắt nhìn hắn, khóe môi y còn dính một ít tương, vẻ mặt cực kỳ vô tội, khiến cho người ta sản sinh ra một loại ảo giác muốn làm một ít chuyện gì đó.

Mắt Cố Sâm nheo lại, đột ngột cúi người, một tay kiềm lại cằm y, áp tới ngậm lấy hai phiến môi đỏ hồng trơn bóng.
Thiếu niên rên lên một tiếng, phối hợp với nam nhân từ từ hé môi, mặc hắn khuấy động miệng mình.

Nụ hôn kết thúc, Diệp Trọng Cẩm lập tức đẩy người ta, điều chỉnh lại hơi thở rối loạn rồi cúi đầu tiếp tục dùng bữa của mình.

Cố Sâm bị y chọc tức mà bật cười, tựa vào ghế nhìn con mèo tham ăn kia đánh chén, hai mắt lập lòe u quang.
An phủ.
Trong thư phòng, An Khải Minh nhấc lên đầu bút lông sói, vung bút viết xuống mặt giấy Tuyên Thành mấy câu thơ, chính là thi tác của Diệp Trọng Huy.

Thư đồng đứng bên cạnh hầu hạ giấy mực không kiềm được tán dương: “Chữ chủ tử càng lúc càng giống biểu ca Diệp gia.”
An Khải Minh trầm mặc một hồi, đoạn, thở dài: “Bắt chước được vẻ ngoài, lại chẳng thể mô phỏng được cái thần bên trong, không có tác dụng.”
Nói xong thì xé bỏ trang giấy.
Thư đồng bĩu môi: “Chủ tử, nô tài nghĩ mãi không ra, Hằng Chi công tử tuy rằng tài cao học rộng thật, nhưng chủ tử cũng đâu có kém, vì sao cứ chấp nhất với Hằng Chi công tử mãi như vậy?”
An Khải Minh nói: “Nếu đã nghĩ không ra thì đừng hỏi nhiều.”
“Vâng.”
Y đẩy luân y tới giá sách kế bên, nhấc tay xê dịch một ống đựng bút bằng ngọc, ống bút vừa dịch chuyển, giá sách trước mặt bỗng nhiên di động rẻ ra làm hai, để lộ bên trong một bậc thềm đá, loáng thoáng còn có thể trông thấy phía xa có ánh sáng lập lòe.
Thư đồng đỡ thiếu niên trên luân y xuống hành lang bằng đá, hai chủ tớ biến mất sau mật thất, cánh cửa sau lưng cũng từ từ khép lại.
Dưới thềm đá, nơi này không còn xem là mật thất nữa, mà như một tòa cung điện dưới lòng đất, bốn viên dạ minh châu cỡ lớn xếp đều trái phải soi sáng toàn bộ quang cảnh trong điện, vô số vàng bạc và tài bảo lóe lên vầng sáng chói mắt, mỗi một đóa hoa hay một cành cây đều làm từ châu bảo và ngọc thạch, nhìn qua không cách gì đong đo được giá trị thực sự.
Nơi này do hoàng thất tiền triều xây dựng, ngoài quân vương các đời của Trần Thị thì chỉ có gia chủ An gia là biết được, sau khi An lão gia tử qua đời, nơi này nghiễm nhiên trở thành một bí mật vĩnh cửu.
Đi sâu thêm một đoạn, đến tẩm cung bên trong, đập vào mắt là bài vị của Trần thị, ở hàng dưới cùng phủ lên khăn đỏ, An Khải Minh vén tấm khăn đỏ đó ra, lộ ra hai bài vị không được đề tên.
Thư đồng cung kính quỳ xuống bái một lạy.

An Khải Minh nói: “Phụ thân ta tuy là hoàng tử, nhưng sinh mẫu lại mang tiện tịch, đối với ngôi vị hoàng đế phụ thân chẳng ôm bất cứ ý đồ gì, ngày ấy hoàng cung xảy ra hỏa hoạn, phụ thân được Diêu Nhất Đao cứu ra ngoài, người căn bản cũng chẳng có tâm tư phục quốc.

Sức khỏe phụ thân rất yếu, có thể sống đến khi thành niên đã là hy vọng xa vời, nào mang nổi hoàng đồ đại chí.”
“Nhưng Cố Thị lại quyết đuổi cùng giết tuyệt, ngày qua ngày, năm qua năm, kể từ lúc được sinh ra, ký ức của ta chỉ có chuỗi ngày sống trong nỗi sợ hãi tử vong, bất kể chúng ta trốn đến đâu, tuy binh triều đình chẳng mấy chốc sẽ truy đến đó, trong một lần đào vong, guồng xe bị bọn họ chặt đứt, ta rơi khỏi xe ngựa, từ đó trở thành tàn phế như bây giờ.”
Thư đồng cúi đầu không lên tiếng, cậu biết, chủ tử muốn kể không phải ở những chuyện này.
An Khải Minh châm một nén nhang, nhẹ nhàng vỗ rơi ngọn lửa, đôi mắt hắc bạch phân cháy rực hận ý khiến cho người ta kinh sợ.
“Sau đó, mẫu thân lại có thai, ba lần bốn lượt tìm được đường sống trong cõi chết, mẫu thân có dấu hiệu xảy thai, phụ thân vì thế làm ra một quyết định, người lệnh cho Diêu Nhất Đao tiễn chúng ta về lại kinh thành, còn người thì một thân một mình làm mồi nhử dẫn truy binh đi hướng khác, thật ra khi đó phụ thân đã biết bản thân mình không còn sống được bao lâu, còn mẫu thân, sau khi sinh xong cũng bỏ ta mà đi.”
“Cả đời phụ thân hành thiện giúp người, nhưng trước sau lại luôn bị kẻ gian hãm hại, thiên đạo nếu đã bất công như vậy, thì ta cớ gì phải làm việc thiện nữa? Quốc hận gia cừu, không đội trời chung.

Thái Tông đế không còn thì còn con lão, con lão không còn thì còn tôn nhi của lão, ta muốn cho Cố Thị đời đời kiếp kiếp nợ máu phải trả bằng máu!”
An Khải Minh nhặt mảnh khăn đỏ lên cẩn thận chà lau bụi trên bài vị, hai mắt lúc này lại bình thản lạ kỳ.
“Phụ thân mẫu thân, hai người an tâm, Diên nhi sống rất tốt, hài nhi sẽ chăm sóc tốt cho đệ ấy, hài nhi sẽ để Diên nhi trở thành người tùy tâm sổ dục nhất thế gian.”.
Nháy mắt đã đến tiệc đầy tháng của tam thiếu gia và tứ thiếu gia nhà họ Diệp.
Diệp tướng mở mấy bàn tiệc rượu trong nhà, trong kinh không ai là không nể mặt, từ đế vương đến đủ dạng quan viên đều gửi tặng lễ trọng.
Hai đứa bé ngày thường đã giống nhau như đúc, nay còn mặc cùng một kiểu áo, nằm song song trong nôi chớp mắt nhìn quanh, khiến cho người ta không tài nào phân được đâu là tam thiếu gia đâu là tứ thiếu gia nhà họ cả, may mà trên cổ tay hai bé đều đeo vòng bạc, một bé tay trái một bé tay phải.
An lão phu nhân hôm nay mới gặp hai cháu nhỏ, bà yêu thích không lời nào tả được, ánh mắt chỉ hận không thể dính luôn trên người hai cục cưng này, vốn An Thị khuyên lão phu nhân ở lại ít hôm lão phu không định, nhưng thấy hai bé con kia cứ mở to đôi mắt tròn xoe nhìn mình rồi cười khanh khách, lòng lão phu nhân mềm nhũn, thế là gật đầu ưng thuận.
An Linh Vi nắm bàn tay tròn mũm của bé, cười nói: “Quả là một đôi kim ngọc đồng tử.”
Đến cả cái người xưa nay miệng mồm cục súc chưa bao giờ nói được câu nào có thể nghe lọt tai như An Khải Minh cũng khen: “Đúng là đáng yêu chết đi được, như A Cẩm khi còn bé…”
Diệp Trọng Cẩm nhướng mày: “Như ta khi còn bé thì sao?”
An Khải Phan vốn định với giống y khi còn bé đến mấy phần, nhưng mà nói vậy thì lại chẳng khác nào đang ngầm khen Diệp Trọng Cẩm, từ bé hắn cùng lão đại và lão nhị Diệp gia không hợp nhau, lời như vậy thật là không thể nào nói tiếp được.
Bèn nói: “Như ngươi khi còn bé, đúng là một trời một vực, chẳng giống nhau tẹo nào.”

Lời vừa dứt đã bị mẫu thân hắn quất cho một cây, mắng: “Đừng có nói bậy, biểu đệ A Cẩm của mày khi còn bé đẹp y như tiên đồng.”
Trong lòng An Khải Phan đương nhiên biết điều đó chứ, nhưng bảo hắn chịu thua thì tuyệt đối không có khả năng.
Cái người biểu ca này của mình còn trẻ mà đã mù sớm, Diệp Trọng Cẩm không thèm chấp nhặt với người mù, cúi đầu chơi với hai đệ đệ, khóe mắt như vô tình đảo qua chỗ của An Khải Minh, người nọ vẫn ngồi nghiêm chỉnh một nơi, hệt như lan chi ngọc thụ, trong mắt không có một chút gợn sóng nào, không giống thiếu niên ở độ tuổi này.
Y hỏi: “Nói mới nhớ, đến nay vẫn chưa biết Khải Minh biểu ca năm nay bao nhiêu tuổi.”
Sắc mặt An Khải Minh vẫn lạnh nhạt không đổi, nhưng cha mẹ của An Khải Minh thì hơi biến sắc.
An Thành Lỗi trả lời: “Khải Minh nhỏ hơn Khải Phan bốn tuổi, năm nay mười tám, thàng bé này rất hướng nội và trầm tính, nên trông qua có vẻ già dặn hơn đồng lứa một chút.”
Diệp Trọng Cẩm nở nụ cười: “Thảo nào, nhìn ngoại hình của biểu ca trông chẳng cách biệt bao nhiêu với ca ca cả.”
Ca ca y sinh đầu năm, qua hết năm nay là cập quan, tròn hai mươi.
Diệp Trọng Huy ngồi ở một góc yên tĩnh uống trà, thình lình nghe A Cẩm nhắc tên mình thì ngước mắt nhìn qua.
An Khải Minh bắt được tầm mắt của hắn, y vậy mà lại nở nụ cười ôn hòa, biểu tình trên mặt cũng trở nên sinh động, nom lại có chút dáng vẻ của thiếu niên mời bảy mười tám tuổi.
Phu thê An Thành Lỗi đồng thời thở phào một hơi.
Diệp Trọng Cẩm nhìn hai chân của An Khải Minh, y chợt ngẫm lại, lúc bé y chưa gặp vị biểu ca này của mình lần nào, người này luôn bị cậu hai giấu trong phòng, ngay cả hai người An Khải Phan và An Linh Vi lớn lên trong An phủ dường như cũng rất ít khi gặp An Khải Minh.
Chuyện này thật sự khiến cho người ta phải suy nghĩ, cho dù một người sợ gặp người lạ, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân thì cũng không có khả năng đến cả thân nhân cũng không chạm mặt.

Trừ phi trưởng bối trong nhà không cho phép, tận lực ngăn cản bọn họ gặp nhau.
Lẽ nào là mệnh lệnh của An lão gia tử?
Diệp Trọng Cẩm bỗng nhớ lại, y từng nghe An ma ma kể về đại phòng và nhị phòng của An gia, hai bên mấy năm nay chỉ tập trung tranh giành gia sản, bên nhị phòng lúc đầu không có con nối dõi nên rất sốt ruột, mợ hai thậm chí còn về thôn trang điều dưỡng mấy năm, mãi sau mới sinh được một cậu con trai.
An lão gia tử nhận được tin thì rất vui mừng, đích thân đến thôn trang đón bọn họ hồi phủ, đứa bé kia chính là An Khải Minh, vừa sinh ra đã không có duyên với việc đi đứng.
===========
Hết chương 115..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận