Biên tập: Ginny.
Lục Tử Diên sững người.
Đã rất lâu hắn không được thấy người này, hắn không dám gặp Lục Lẫm, một là sợ bản thân gặp được người rồi sẽ không nỡ bỏ đi, hai là vì bận tâm thân phận của mình, hắn sợ mình sẽ liên lụy đến hầu phủ.
Đã một tháng qua, bây giờ bất ngờ chạm mặt, viền mắt Lục Tử Diên nóng lên, suýt chút không kiềm được mà rơi lệ.
Lục Lẫm cho lui ngục tốt, tự mình đẩy cửa bước vào, y phục cao quý trên thân cùng khí chất bình tĩnh lạnh lùng như thường lệ, trông qua sao mà cách biệt với hoàn cảnh nơi này.
Tầm mắt Lục Lẫm chưa từng liếc qua vị trí của Trần Tử Chiêu, y vươn tay đến trước mặt Lục Tử Diên, thanh âm thốt ra vẫn trầm ổn và quen thuộc như dĩ vãng: “Diên nhi, cữu cữu đón con về nhà.”
Lục Tử Diên không dám đáp lại ánh mắt của Lục Lẫm, chỉ biết đứng im bất động.
Lục Lẫm cụp mắt, tiến thêm một bước, thanh âm trầm thấp dường như bỗng khàn hơn một chút: “Diên nhi, đừng để cữu cữu tức giận.”
Bọn họ cách nhau rất gần, Lục Tử Diên thậm chí có thể cảm nhận được rất rõ ràng, Lục Lẫm đang nỗ lực đè nén cơn giận.
Nhưng hắn vẫn kiên trì, nhỏ giọng nói với y: “Cữu cữu, giúp Diên nhi lần này đi, từ nay về sau Diên nhi sẽ ngoan ngoãn nghe lời cữu cữu, sẽ không làm càn gây chuyện thị phi nữa.”
“Giúp?” Lục Lẫm bật ra tiếng cười rất khẽ, lắc đầu: “Diên nhi, ngươi cũng biết bệ hạ là người như thế nào, muốn làm trò hề trước mặt bệ hạ? Ngươi không nhìn lại xem bệ hạ có muốn thưởng thức hay không.”
“Nhưng mà…”
Lục Lẫm thình lình hỏi: “Diên nhi đã biết thân thế của mình rồi?”
Lục Tử Diên kinh ngạc trợn tròn hai mắt, gương mặt cũng trở nên hoảng loạn, Lục Lẫm thở dài, kéo thiếu niên đang hoảng sợ ấy vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng hắn: “Bản hầu biết lâu rồi, cũng đã sớm liệu được sẽ có một ngày ngươi biết được chân tướng, nhưng bản hầu không thể nào ngờ được, ngươi lại vì hai chữ “thân nhân” mà thẳng tay buông bỏ người cữu cữu đã nuôi nấng ngươi ngần ấy năm trời.”
Lục Tử Diên lắc đầu, hốt hoảng nói: “Không đâu, cữu cữu, người biết mà, Diên nhi vĩnh viễn không thể rời xa cữu cữu được.”
Nghe thiếu niên nói vậy, cơn giận của Lục Lẫm mới hòa hoãn phần nào, y nâng cằm thiếu niên lên, cúi xuống chạm lên môi người trong lòng một cái, lúc này mới nhấc mắt nhìn thẳng về phía Trần Tử Chiêu.
“An công tử giấu cũng đủ sâu, bản hầu đánh giá thấp ngươi rồi.”
Trần Tử Chiêu buông mắt: “Thảo dân chỉ là một người tàn phế, Hầu gia không để một kẻ tàn phế vào mắt là chuyện rất đỗi hiển nhiên.”
Lục Lẫm cười lạnh, không đoái hoài gì tới đáp án của Trần Tử Chiêu, chỉ nói: “Ngươi nếu đã có gan dám cướp người ngay dưới mắt bản hầu, thì hẳn cũng đã nghĩ tới hậu quả.”
Trần Tử Chiêu lạnh nhạt đáp: “Thảo dân có sống cũng chỉ bọc trong thân xác tàn phế này thôi, tùy Hầu gia xử trí.”
Lục Tử Diên nhíu mày, Lục Lẫm là người quả quyết, nói là làm, nếu chọc giận y, e rằng mạng nhỏ cũng khó mà giữ được, hắn cuống cả lên, vội quát: “Được rồi, ngươi muốn chết cũng không có cửa đâu.”
Lục Tử Diên nói cũng không sai, rơi vào bước đường này Trần Tử Chiêu căn bản không còn hy vọng sống, nếu Lục Lẫm cho Trần Tử Chiêu chết một cách thống khoái, đó mới là điều mà Trần Tử Chiêu cảm kích.
Lục Lẫm nhìn đối phương một lòng chỉ nhớ mong cái chết, nhưng y không muốn bảo bối của mình bị người này liên lụy, nhóc con của y tính nết quật cường, nếu đã chuyên tâm muốn làm chuyện gì, người khác không ai khuyên được.
Y thấp giọng thì thầm: “Tử Diên, thứ lỗi cho cữu cữu lần này.”
Dứt lời, bất ngờ ra tay đánh ngất Lục Tử Diên rồi ôm người ra ngoài.
Bọn họ rời đi không lâu thì Tống Dịch mang một bức mật thư tìm đến, biết được người nhận thư đã về hầu phủ, Tống Dịch đành đem thư giao cho hạ nhân hầu phủ.
Lục Tử Diên tỉnh lại phát hiện mình đã trở về, còn bị giam lỏng trong viện của mình, một bước cũng không ra được, hắn làm ầm lên đòi gặp Lục Lẫm, từ đầu đến cuối Lục Lẫm vẫn không xuất hiện, mãi cho đến khi Đông Hỉ đem một phong thư trình lên, biết được là thư của Diệp Trọng Cẩm, Lục Tử Diên mới chịu yên tĩnh lại.
Cố Sâm cho Liễu Tri Chu thời hạn ba ngày, ban lệnh ra rõ án, bằng không phải mang đầu của kẻ đầu sỏ trình lên.
Chuyện liên quan đến tiền triều sức ảnh hưởng cực lớn, bây giờ toàn bộ người trong kinh đều căng mắt nhìn chằm chằm vào vụ án này.
Liễu Tri Chu mang danh là thanh thiên, rất được con dân Đại Khâu kính trọng, không một ai mong vị thanh thiên đại lão gia này hàm oan mà chết, bách tính Dương Châu từng chịu ân huệ của Liễu Tri Chu đồng lòng dân lên vạn dân trạng, cầu triều đình trả lại trong sạch cho Liễu đại nhân.
Trời đã về khuya, sớm sáng mai sẽ do tam ty hội thẩm, Đại Lý Tự, Ngự Sử Đài, Hình Bộ, cùng nhau xét xử.
Ngoài mặt tuy nói là thẩm tra, thật chất đã thẩm được bảy tám phần, Trần Tử Chiêu thẳng thắn thú nhận thân phận, một mình gánh hết tội trạng, ước chừng muốn dùng mạng mình đổi lấy mạng cho Lục Tử Diên và những quan viên trong nội bộ triều đình từng theo mình.
Cố Sâm xem qua lời khai, cười lạnh: “Một đám loạn đảng dám tùy ý hoành hành ngay trong đế đô dưới chân thiên tử, nói không có đồng đảng, đang kể chuyện cười ư? Tiếp tục thẩm tra cho trẫm, nếu còn không chịu khai, không cần biết là dùng hình gì, chỉ cần giữ lại mạng để khai tiếp là được.”
Liễu Tri Chu nghe xong, khắp người đổ đầy mồ hôi lạnh, vâng lệnh thối lui.
Mạc Hoài Hiên nhận xét: “Tính ra họ Liễu cũng là một người nhẫn nại, chủ tử đã vào ngục rồi, ông ta vậy mà lại không mảy may để lộ một chút sơ hở nào.”
Cố Sâm vo tờ khai thành một cục: “Bỏ xe giữ tướng đó thôi.”
Mạc Hoài Hiên nhíu mày: “Trần Tử Chiêu là xe? Vậy ai là tướng?”
Cố Sâm nhàn nhã uống một chung trà, đặt chung xuống, cười nói: “Tử Phong, khanh một đời anh danh, lẽ nào cũng có lúc suy nghĩ không ra sao?”
Thật ra có rất nhiều chuyện Mạc Hoài Hiên chưa rõ, lúc này tập trung ngẫm lại, bỗng nhớ tới Lục Tử Diên bị bắt chung với nhóm của Trần Tử Chiêu, lòng Mạc Hoài Hiên chấn động, những chuyện chưa rõ lúc này bỗng chốc hiện ra rõ ràng.
Kinh ngạc qua đi, Mạc Hoài Hiên bất đắc dĩ nở nụ cười: “Nhớ ngày ấy bệ hạ từ tái bắc trở về, ngay trước đại điện Càn Thanh Cung, bệ hạ từng nói với thần, trong tay bệ hạ có điểm yếu của Trấn Viễn Hầu.”
Cố Sâm cũng nở nụ cười: “Người Trấn Viễn Hầu bận lòng nhất là đứa cháu trai kia, như thế há không phải là điểm yếu?”
“Đó là lẽ đương nhiên, thần khi đó tuy phục tùng nhận thua, mà bây giờ, là chân chính kính phục.”
Loạn đảng tiền triều mấy năm nay tập kết chung quanh, ý đồ mưu phản, tự cổ chí kim các vị đế vương kiếm đâu ra được trí tuệ bậc này, chứa chấp cả dư nghiệt của hoàng thất tiền triều để làm lợi kiếm.
“Trước kia trẫm vốn không đặt Lục Tử Diên vào mắt, cũng lười xử trí, không ngờ ngày nay người này lại trở thành nỗi bận tâm của A Cẩm.”
“Nghe lời này của bệ hạ, thần mạo muội phỏng đoán, bệ hạ muốn bỏ qua cho An gia chăng?”
Cố Sâm trầm mặc.
An gia vì chứa chấp huyết mạch tiền triều, hiện tại già trẻ trong phủ đều bị giam vào ngục, chỉ chờ ngày mai tam ty hội thẩm rồi định đoạt, An Thị nhờ có danh cáo mệnh trên thân nên được miễn nỗi khổ ngục tù, nhưng khi xét xử vẫn phải đến công đường trình diện.
Qua một lúc lâu, Cố Sâm buông tiếng thở dài: “Có lẽ ý trời sắp đặt cả rồi.”
Nếu không vì sao A Ly của hắn lại đầu thai vào bụng An Thị, trở thành Diệp Trọng Cẩm, trong người còn chảy một nửa dòng máu của An gia.
Bao ân oán với An gia ngay từ khoảnh khắc A Cẩm chào đời đã không thể nào phân biệt được nữa rồi, nói không rõ, phân cũng chẳng rõ.
Ban đêm.
Diệp Trọng Cẩm có quá nhiều phiền muộn, trằn trọc mãi cũng không tài nào ngủ được, y muốn thử ra ngoài hít thở không khí một chốc, nhưng chỉ vừa ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ôm lại vòng eo kéo trở lại ổ chăn.
Nam nhân để trần, cánh tay cứng cỏi cách một lớp y phục nóng bỏng đến dọa người.
“Tháng tư rồi mà.” Diệp Trọng Cẩm lẩm nhẩm.
“Nhưng ban đêm vẫn còn hơi lạnh, A Cẩm phải để ý thân thể của mình.”
Diệp Trọng Cẩm cụp mắt, thở dài: “Đúng vậy, đêm lạnh như nước, ngoại tổ mẫu tuổi tác đã cao, ở trong thiên lao không biết thân thể có chịu nổi không.
Cố Sâm, đến cả mẫu thân ta ngài cũng phải giết mới nguôi sao?”
Cố Sâm trở mình, đem thiếu niên áp dưới thân mình, gương mặt xẹt qua ý cười sâu thẳm: “A Cẩm nghĩ sao?”
Diệp Trọng Cẩm mím môi, đoạn, chỉ lắc đầu: “Ta không biết.
Thật ra từ trước ta vẫn luôn sợ ngài, ở trong mắt ngài, mạng người không đáng để nhắc tới, ngài chướng mắt ai, không thích ai, bất cứ lúc nào cũng có khả năng diệt trừ, thậm chí ngài còn chẳng buồn nhíu mày lấy một cái.
Đời này khi đối mặt với ta ngài luôn biểu hiện ra vẻ ngoài vô hại, khí độ ôn lương, ta lại vì vậy mà dần dần quên mất bản tính thật sự của ngài.”
Nam nhân nhấc môi: “A Cẩm cảm thấy, bản tính thật sự của trẫm là bản tính như thế nào?”
Diệp Trọng Cẩm nói: “Bản tính ngài là cướp đoạt, là giết chóc, là có thù tất báo, sự bao dung của ngài, nhân từ của ngài, tất cả đều chỉ là biểu hiện giả vờ mà thôi.”
“Thì ra A Cẩm nghĩ về trẫm như thế.”
“Lẽ nào ta nói sai sao?”
Cố Sâm nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của y, thình lình bật ra tiếng cười rất khẽ, lắc đầu: “Không sai, khanh nói không sai một điểm nào, nếu như đã bị khanh nhìn thấu bản tính của trẫm rồi, trẫm cũng không cần mất công che giấu làm gì nữa, khanh cứ triệt để lĩnh ngộ đi.”
Dứt lời, hắn cúi xuống hôn lên cần cổ như ngọc của thiếu niên, Diệp Trọng Cẩm cả kinh toan đẩy hắn ra, lại bị nam nhân bắt lấy cổ tay áp lên đỉnh đầu, hung ác chặn lại môi y.
Hôm sau, Diệp Trọng Cẩm tỉnh lại, thân thể mệt mỏi rã rời, muốn nhúc nhích đầu ngón tay cũng không đủ sức, trong thâm tâm thầm mắng người nọ trăm ngàn lần, mãi sau vẫn phải uể oải cất lời: “Người đâu, hầu hạ bản cung thay y phục.”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng mới hay thanh âm mình khàn tới không ra làm sao.
Ngoài điện lập tức vang lên thanh âm đáp lại, một nhóm cung tỳ mang dụng cụ rửa mặt lần lượt tiến vào.
Diệp Trọng Cẩm hít sâu một hơi, cố nén cảm giác khó chịu chống người ngồi dậy, thị tỳ tiến lên giúp y thay y phục, da thịt trắng nõn của thiếu niên trải đầy những đốm hồng mai, khiến cho thân thể ngây ngô ấy càng đẹp mắt, trêu chọc người ta ngại ngùng mà đỏ mặt.
Diệp Trọng Cẩm không có thời gian để ý đến tâm tư của các nàng, hỏi: “Giờ gì rồi?”
Một thị tỳ dè dặt đáp: “Khởi bẩm phượng quân, vừa qua giờ Ngọ ạ.”
Diệp Trọng Cẩm sững người, trợn to hai mắt: “Đã qua giờ Ngọ… Nói thế, đã kết án rồi sao?”
“Vâng ạ.”
Y xoa xoa thái dương: “Có tin tức gì không?”
Lần này An gia dính đến án loạn đảng ai ai cũng biết, cũng không quên đây còn là nhà ngoại của phượng quân đại nhân, đến cả thừa tướng phu nhân cũng không tránh khỏi, mấy cung nhân phục vụ trong Tử Thần Cung mấy hôm nay cứ thấp thỏm bất an, sợ mình không may bị liên lụy dính vào.
Cũng may phượng quân đại nhân nhà họ rất được sủng ái, tội danh lớn như vậy bệ hạ cũng bằng lòng bỏ qua.
Đại cung nữ cười đáp: “Phượng quân xin chớ căng thẳng hại thân, Diệp phu nhân bình yên vô sự, hiện đã trở về tướng phủ, bên ngoại tổ gia là bị kẻ gian che mắt mới phạm phải tội tày trời, thường nói người không biết thì không có tội, bệ hạ phá lệ khai ân, chỉ tịch thu gia sản và niêm phong phủ đệ, mọi người đều được thả hết rồi.”
Diệp Trọng Cẩm không nói nên lời, đêm qua tình trạng kia của Cố Sâm chắc chắn là bị y chọc giận nên mới nổi điên như vậy.
Khóe môi y không nhịn được cong lên, thở dài một tiếng, lại hỏi: “Những người khác thì sao?”
Cung tỳ cẩn thận cài ngọc trâm lên tóc y, sửa sang xong phát quan, uyển chuyển đáp: “Nghe nói Nội Các Đại Học Tử Liễu đại nhân cũng là phản tặc, ngoài Liễu đại nhân còn có Ngự Sử Đài Lý đại nhân, Binh Bộ Thị Lang Vương đại nhân, tổng cộng mười mấy người đều bị bắt ngay tại chỗ, ai mà ngờ được, thì ra bệ hạ đã tra ra hết từ trước cả rồi, ba ngày kỳ hạn kia chỉ là một lớp ngụy trang, bức bọn họ lần lượt hiện hình mà thôi.”
Diệp Trọng Cẩm sửa lại vạt áo, nhìn như lơ đãng hỏi tiếp: “Còn nghịch tặc Trần Tử Chiêu thì sao? Bị xử trí thế nào?”
Cung tỳ đáp: “Nghịch tặc đúng người đúng tội, đã đền tội tại chỗ.”
Đầu ngón tay Diệp Trọng Cẩm run lên, vô ý làm ngã cây đèn lưu ly bên cạnh, đèn rơi xuống nền vỡ nát.
Cung tỳ trong điện vội vàng quỳ rạp xuống, cẩn thận tiếp lời: “Bệ hạ thưởng người đó được toàn thây, phê chuẩn cho phép uống rượu độc.”
Diệp Trọng Cẩm nhắm chặt hai mắt.
Y và Trần Tử Chiêu căn bản không có giao tình, tuy mấy năm nay mang danh là biểu huynh đệ, nhưng những năm qua số lần chạm mặt cực kỳ ít ỏi, nửa phần tình cảm cũng không có, nhưng y đã hứa với Lục Tử Diên, hứa sẽ tận lực cứu ca ca hắn, chuyện tới nước này, y làm sao ăn nói với Lục Tử Diên đây?
Diệp Trọng Cẩm gọi ra ngoài: “Tống Dịch.”
Tống Dịch vào trong điện, cụp mắt đáp: “Chủ tử.”
“Ta muốn xuất cung.”
Cung nhân kinh ngạc, phượng quân chính là hoàng hậu, nào có hoàng hậu nói xuất cung là xuất cung ngay được, vì thế một cung nhân vội vàng chạy tới Ngự thư phòng báo tin.
Khi Cố Sâm gấp rút chạy tới, hoàng hậu của hắn đã cởi bỏ y phục phượng quân, thay lên người y sam màu nguyệt, y hệt kiểu ăn mặc khi còn ở Diệp gia, là một tiểu công tử văn nhã phóng khoáng, cứ như tiên nhân cưỡi gió đạp mây chuẩn bị rời đi.
Lòng đế vương xẹt qua kinh hoàng, lẽ nào đêm qua làm hơi quá mức, chọc cục cưng này giận thật rồi?
Hắn cũng biết thiếu niên quen được nuông chiều, thân kiều thể quý ấy có thể thừa nhận được bao nhiêu yêu thương trong lòng hắn đều rõ, chẳng qua đêm qua hắn hơi nóng, cưỡng ép người ta tận mấy lần.
Nếu chọc giận thật thì đúng là không phải chuyện đùa nữa rồi.
Cố Sâm bước tới hai bước, kéo ống tay áo thiếu niên, lời thốt ra lại chẳng có bao nhiêu sức lực: “Không được đi.”
Diệp Trọng Cẩm đang vội, thuận miệng trả lời luôn: “Không cần ngài quản, buông ra.”
Lời y vừa dứt, cung nhân và thị vệ trong Tử Thần Cung đồng loạt quỳ rạp xuống, nơm nớp thỉnh hoàng thượng bớt giận.
Cố Sâm vẫn giữ chặt ống tay áo y, lạnh lùng hạ lệnh: “Ra ngoài hết cho trẫm.”
Diệp Trọng Cẩm sợ bọn họ vừa ra khỏi cửa thôi người này sẽ làm dữ với mình, vội vàng quặm mặt quát: “Không được đi, ai cũng không được nhúc nhích.”
Các cung nhân lẳng lặng lén nhìn nhau, thiệt không biết nên nghe ai nữa.
Diệp Trọng Cẩm quay lại nhìn Cố Sâm: “Ta muốn xuất cung, ngài có cho hay không?”
Cố Sâm im lặng rồi lại im lặng, từ sau vòng tay ôm quân hậu của mình vào lòng, bắt đầu giở giọng dụ dỗ: “A Cẩm, hoàng hậu thì không cần lại mặt.” [1]
[1] Lại mặt: Lễ lại mặt, hay còn gọi là lễ nhị hy, diễn ra sau ngày cưới một vài ngày, gia đình chồng sẽ đưa cô dâu về thăm cha mẹ ruột (ở VN mình hình như còn gọi là lễ Lại dâu ấy nhỉ).
Diệp Trọng Cẩm lườm hắn một cái: “Nếu ta nhất định phải đi thì sao, ngài đã nói, sau khi tiến cung sẽ chiều theo ta, sẽ làm ta vui vẻ, mới ngắn ngủi mấy hôm ngài đã đối nghịch với ta biết bao nhiêu lần, ta coi như đã nhìn rõ ngài rồi.”
“Trẫm đối nghịch với A Cẩm khi nào chứ?”
Diệp Trọng Cẩm hầm hừ: “Ngài thật sự muốn nghe sao?”
Cố Sâm ôm người đi vào trong điện, vừa đi vừa trấn an: “A Cẩm, người nhà An gia đều không sao, trẫm không động tới bọn họ, như vậy A Cẩm đã hài lòng chưa?”
Diệp Trọng Cẩm nói: “Vậy còn Trần Tử Chiêu thì sao, y chỉ là một người tàn phế, long mạch bị cướp mất, tâm phúc đều bị giết, cả đời coi như báo thù trong vô vọng, để y sống mới là hình phạt tàn khốc nhất, ngài hà tất phải động tay vào.”
Cố Sâm trầm mặc một lúc, bỗng phì cười: “Suy nghĩ của A Cẩm hệt như của trẫm, để y sống mới có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng như trẫm đã từng, sống không bằng chết, cho nên, trẫm cũng không giết y.”
Diệp Trọng Cẩm sững người, thoắt cái nhoẻn miệng cười: “Ngài nói thật hả?”
Cố Sâm cong môi, hôn lên mi tâm y một cái: “Giữ lại cho y một mạng, đổi lấy nụ cười của A Cẩm, coi như đáng giá.”
===========
Hết chương 129..