Biên tập: Ginny.
Quan Tinh Đài ở tướng phủ do một tay Diệp Trọng Cẩm thiết kế, mời hết thợ có tay nghề giỏi nhất trong kinh đến xây, đài rất kiên cố, gỗ để dựng đài là cây thủy dương khó bị mưa gió ăn mòn, bên trên xây hai gian nhỏ, một gian đặt ghế nằm để có thể nghỉ ngơi bất cứ lúc nào, bên cạnh kê một bàn sách nhỏ và một kệ tủ đựng các loại dụng cụ pha trà, gian còn lại là kho chứa tinh đồ.
Đây cũng là nơi mà ngày thường Diệp Trọng Cẩm thường lui tới nhất.
Hoàng hôn nhuộm thẫm nền trời, trên quan tinh đài có một thiếu niên đang say ngủ, bên cạnh là một con bạch hổ uy vũ cũng đang ngáy rất ngon giấc, cái đuôi đầy lông vắt dưới lưng thiếu niên bám dính không rời.
Nam nhân thả nhẹ bước chân ngồi xuống cạnh thiếu niên, mãnh hổ đang ngủ thình lình mở trừng hai mắt, hiển nhiên đã bị khí tức xa lạ nguy hiểm đánh thức.
“Hóa ra đã quên mất mùi của ta rồi.”
Cố Sâm nhấc tay xoa đầu bạch hổ, ánh mắt dần nguy hiểm: “Cũng đúng, suy cho cùng cũng chỉ là một con súc sinh thôi.”
Đại Miêu nhe răng gầm gừ, bày ra toàn bộ vẻ hung ác của một dã thú, dáng vẻ đó đã không còn là con thú chỉ bắt nạt được một con vẹt, đến cả chó con cũng dọa được thuở nào.
Diệp Trọng Cẩm ngủ không an ổn, mơ màng lầm bầm: “Đại Miêu, đừng quấy…”
Bạch hổ nghiêng đầu, dùng đuôi cọ cọ y, cọ đến nỗi Diệp Trọng Cẩm phải mở mắt, lúc này mới phát hiện trên đài có thêm một người.
Y dụi mắt, bật cười: “Thì ra là ngài, thảo nào Đại Miêu lại quấy như vậy.” Y ngáp một cái, miễn cưỡng nói: “Hoàng đế ai cũng nhàn nhã như vậy sao?”
“Một ngày chưa chiếm được ngươi, ngôi hoàng đế này của trẫm chẳng có tư vị gì.”
Vừa nói vừa cởi áo choàng trên người đắp lên người thiếu niên rồi kéo người quấn vào ngực mình, nắm bàn tay lạnh ngắt của y vùi vào ngực áo, “Trên cao gió mạnh, dễ nhiễm phong hàn, lần sau không được ngủ như vậy nữa.”
Diệp Trọng Cẩm đáp: “Vốn không có ý ngủ, nào ngờ đọc sách một lúc thì hơi mệt nên mới thiếp đi.”
Cố Sâm lúc này mới chú ý đến đến quyển sách cũ nát đặt bên cạnh, có vẻ đã được lật xem rất nhiều lần, mép dưới trang giấy đã trắng xác.
“Sách gì đây?”
Diệp Trọng Cẩm nhìn hắn, nhếch môi cười cười, cười đến khi lòng Cố Sâm ngứa ngáy khó nhịn y mới gằn từng chữ một: “Không nói cho ngài.”
Cố Sâm thoạt đầu sửng sốt, sau đó tà tà nhấc lên khóe môi, nở nụ cười tà khí: “Không lẽ là cái loại sách kia…”
Diệp Trọng Cẩm trừng hắn: “Cái tên dâm dê này, trong đầu chỉ toàn chuyện dâm tà!”
“A Cẩm nói vậy là sao, trẫm đã nói là sách gì đâu, sao A Cẩm biết trong đầu trẫm nghĩ đến mấy chuyện dâm tà, lẽ nào… đây cũng là suy nghĩ trong lòng A Cẩm?”
“…”
Mặt Diệp Trọng Cẩm đỏ đến rỉ máu, bắt đầu cựa quậy lung tung trong ngực Cố Sâm, Cố Sâm vội vàng vuốt lông y, dỗ dành: “Là trẫm, là trẫm nghĩ, A Cẩm ngây thơ hồn nhiên như thế, sao có thể nghĩ tới mấy chuyện hạ lưu này được.”
Diệp Trọng Cẩm nghe xong càng xấu hổ.
Cố Sâm thấy người trong lòng cuối cùng cũng chịu yên mới thở phào nhẹ nhõm, nhấc một tay lật sách, nhưng chỉ lật vài trang đã thu tay lại.
Diệp Trọng Cẩm ranh mãnh nhìn hắn, cười hỏi: “Á Khứ Lư Văn của Cổ Lâu Lan, bệ hạ đọc được?”
Đương nhiên đọc được, nhưng không hiểu.
Diệp Trọng Cẩm biết thừa hắn xem không hiểu, hừ một tiếng, đem sách cẩn thận cất vào hộp gỗ, lầm bầm: “Một vài thứ bàng môn tả đạo, có nói ngài cũng không hiểu, mượn được ở chỗ sư phụ, hôm khác phải trả lại.”
Cố Sâm nói: “Không trả, A Cẩm thích thì giữ lấy, bên phía Không Trần trẫm sẽ tìm cách bồi thường.”
Diệp Trọng Cẩm phì cười: “Cái tính thổ phỉ này của ngài cũng nên thu lại bớt đi, người ngoài mồm năm miệng mười, đồn rằng hoàng đế Đại Khâu là Minh Chủ chuyển thế, so với La Sát còn hung tàn hơn gấp trăm lần, biết ăn thịt uống máu người, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, bách tính Đại Khâu dám chừng phải khai đàn tế pháp, thỉnh Bồ Tát xuống thu phục tên bạo quân ngài mất.”
Mắt Cố Sâm xẹt qua âm u, nhưng chỉ trong nháy mắt đã khôi phục lại dáng vẻ không đứng đắn, cười nói: “Nếu trẫm ăn thịt người thì người đầu tiên trẫm ăn chính là A Cẩm, nhớ nhung bao nhiêu năm nay, bây giờ ngửi mùi thịt thôi đã đói không chịu được, đêm đêm đều mộng đẹp, mơ thấy A Cẩm ở ngay trước mắt, trẫm nóng lòng mang người đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó…”
Vừa nói vừa cầm cổ tay mảnh khảnh của y đưa lên môi cắn một cái.
“Từng miếng, từng miếng, hưởng dụng.”
Mặt Diệp Trọng Cẩm đỏ bừng, mắng một tiếng: “Hạ lưu.”
Y vội lảng nhanh sang chuyện khác: “Sắp tới ông nội sẽ mở vài buổi giảng, ngài cũng biết, lão nhân gia không chịu ở không, ta thấy đây là cơ hội hiếm có nên thỉnh lão nhân gia thuận tiện giúp ngài đánh tan lời đồn ác, lão nhân gia cũng đồng ý rồi.”
Danh tiếng của Diệp lão tiên sinh vang rền khắp Cửu Châu, những học trò xưa kia ông dạy không ai không phải là đại nho đương đại, tạo ra sức ảnh hưởng rất lớn với hậu thế, văn nhân học tử vì muốn cướp được một chỗ trong buổi nghe giảng này mà nhiệt huyết sôi trào, tranh nhau sứt đầu mẻ trán, nếu lão gia tử chịu ra mặt nói đỡ cho hoàng tộc, hiệu quả còn hơn cả khi triều đình làm mười việc thiện.
Mấy năm nay Diệp lão thái gia chỉ chuyên tâm soạn sách, sao đột nhiên lại muốn lộ diện?
Cố Sâm cong môi, hỏi: “Thuận tiện? Chứ không phải do A Cẩm vì trẫm nên đặc biệt cầu Diệp lão tiên sinh đứng lớp giảng bài ư?”
Diệp Trọng Cẩm hốt hoảng, song sắc mặt vẫn không thay đổi, cười nói: “Bệ hạ nghĩ nhiều rồi, A Cẩm là người rất sợ phiền phức, làm sao có được công phu này.”
Cố Sâm bất đắc dĩ bật cười: “Đúng vậy đúng vậy, A Cẩm sợ nhất là phiền phức kéo tới.” Hơn nữa còn rất mạnh miệng, nhưng điểm này cũng khiến cho người ta rung động không thôi.
Hắn không dằn lòng được càng ôm siết người vào lòng.
Lúc trước bệnh tình tiên đế nguy kịch, hắn ngày đêm ra roi thúc ngựa trở về, tất cả là bởi tin tức do Mạc Hoài Hiên gửi đến, nói rằng có người dùng một loại văn tự cổ đại đã thất truyền nhiều năm viết cho hắn một phong thư, trong thư nói bệ hạ bệnh nặng khó lòng qua khỏi, thái tử mau mau hồi kinh thôi.
Mạc Hoài Hiên không biết điều trong thư nói là thật hay giả, chỉ có thể kể lại toàn bộ cho hắn, để hắn tự mình quyết định.
Khi đó hắn đã đoán được, người viết phong thư ấy không ai ngoài thiếu niên đang ủ trong ngực mình.
Bởi vì, trên đời này, nếu có một người nào đó không đòi hỏi tốt xấu, không cần hồi báo, chỉ một lòng một dạ lo nghĩ cho hắn, thì người đó chỉ có một, chính là thiếu niên này, cũng là A Ly của hắn.
Có lẽ A Ly cũng không biết, cái đêm hắn bị hành thích ở đời trước lại là ngày mà hắn cảm thấy viên mãn nhất từ khi chào đời.
Lúc thích khách xuất hiện ở Đông Cung hắn không bất ngờ, thậm chí còn đoán trước là người Minh vương phái tới.
Vị đại hoàng huynh luôn đóng vai huynh đệ tình thâm ấy cuối cùng đã hết kiên nhẫn để diễn tiếp vở kịch của mình, đang rất nóng lòng muốn trừ khử hắn, khi đó hắn nhiều lắm chỉ hơn mười tuổi, còn nhỏ như vậy, tư tưởng cũng chưa trưởng thành là bao.
Dù biết rõ Đại hoàng huynh muốn dùng mình làm đá kê chân bước lên vị trí chí cao vô thượng, nhưng lòng hắn lúc đó vẫn cứ vấn vương một loại huyễn tưởng mong manh, giữa bọn họ ít nhiều chắc cũng tồn tại chút gì tình huynh đệ, Đại hoàng huynh sẽ không đến mức phải lấy mạng mình.
Kết quả, chỉ có thất vọng triệt để.
Hắn không biết trên đời này đến cùng thì cái gì mới là chân thật.
Cung nhân ở trước mặt hắn a dua nịnh hót, quay đầu đã vội vã chế nhạo cười chê, cung tỳ nhát gan luôn sợ sệt lại là người xuống tay hạ độc vào trà mà hắn uống, một con chó lông xù nho nhỏ đáng yêu cũng bị người ta cho lây mụn độc để thả đến gần hắn.
Đến cả mẫu hậu hắn, người mà hắn cho là hiền lương mềm yếu ấy, cũng có thể xuống tay độc chết tỷ muội tốt nhất của mình.
Bây giờ có thêm một người hơn mười năm ròng huynh hữu đệ cung với hắn muốn lấy mạng hắn, chuyện này dường như cũng chẳng phải quá khó để tiếp thu.
Có lẽ vì đã sớm quen với thói đời dối trá giả tạo, nên mới có thể tiếp thu việc người mình tín nhiệm muốn giết mình dễ dàng như vậy.
Quả là một biện pháp sinh tồn tàn khốc mà chân thật.
Cũng sau chuyện đó, chút tín nhiệm sau cùng trong nhân tính của hắn bị đánh cho vỡ nát.
Cho tới khi tiểu thái giám ấy xuất hiện, y xuất hiện rất đột ngột, nhưng lại như là một lẽ rất đỗi hiển nhiên.
Trong màn đêm thâm trầm, hắn gần như không hề phát giác trong điện còn có một nội thị nấu nước dâng trà ngoan ngoãn vâng lời như vậy, mà e là dù hắn có chú ý tới, cũng không thèm để trong lòng, mãi tới khi người nọ thình lình hiện ra trong tầm mắt hắn, đứng chắn trước mặt hắn, mặc cho lưỡi kiếm sắc lạnh xuyên qua lồng ngực mình, máu đỏ men theo lưỡi kiếm nhỏ giọt trên mặt đất, ngay trong khoảnh khắc ấy hắn cảm nhận được rất rõ ràng, quả tim trong ngực mình đang điên cuồng nảy loạn.
Vì sao…
Vì sao ánh mắt của y lại hoang mang như vậy, tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng hắn nhìn thấy nội thị thấp hèn này không mong hắn chết.
Hắn hỏi y: “Ngươi muốn gì?”
Y phục xanh lam của y đã bị máu tươi làm ướt sũng, ánh mắt cũng dần tan rã, đáp lời hắn: “Cầu điện hạ nhặt xác Tống Ly.”
Nhặt xác…Tại sao trên đời lại có người thốt ra yêu cầu kỳ quái như vậy?
Nếu đã chết, thi thể xử trí như thế nào thật sự quan trọng đến vậy sao? Hắn không muốn một cỗ thi thể, hắn chỉ muốn người sống, trong mông lung, hắn lại lần nữa bắt gặp ánh mắt ấy, ánh mắt khiến hắn cảm thấy thì ra mình quan trọng đến vậy, không phải bởi vì mình là thái tử, mà đơn giản chỉ vì mình là một người tên là “Cố Sâm”.
Cố Sâm không biết, có lẽ đến cả Tống Ly cũng không nhận ra, khi y dùng hết sức lực thốt ra câu thỉnh cầu ấy, ánh mắt của y nào có liên quan gì đến hai từ “nhặt xác”, y chỉ muốn một lần nữa ở trước mặt vị điện hạ cao cao tại thượng này, thốt ra tên của mình.
Tống Ly.
Với một kẻ chẳng có gì như y mà nói, thứ quý giá nhất chỉ có cái tên “Tống Ly”, bởi vì, đã từng có một đứa trẻ nắm lấy tay y, từng đường từng nét viết ra hai chữ ấy, bắt y phải nhớ cho thật kỹ.
Những chuyện trước đây Cố Sâm đều đã quên, hắn chỉ nhớ vào đêm định mệnh ấy, Tống Ly bỗng dưng xuất hiện trong sinh mệnh mình, sau đó hắn giống như một kẻ trúng kịch độc không có thuốc giải, càng hãm càng sâu, không thể nào kiềm chế được.
Thư phòng.
An Thị bưng cháo tổ yến tiến vào, dịu dàng nói: “Lão gia, có mệt không? Thiếp nấu ít đồ bổ, lão gia nếm thử xem thế nào.”
Diệp Nham Bách ho nhẹ một tiếng, nắm tay nàng thân thiết hỏi: “Phu nhân, nàng lại muốn gì nữa đây?”
An Thị đẩy tay ông ra, giận trách: “Sao lão gia cứ thích nói mấy lời vô vị như vậy, uống mau kẻo nguội.”
Diệp Nham Bách chỉ đành tự mình múc một chén rồi chậm rãi ăn cho hết, chờ thê tử mình lên tiếng.
An Thị do dự một lúc, cuối cùng cũng chịu mở lời: “Thật ra, hôm nay thiếp về An phủ gặp được Vi nhi, con bé mấy năm nay càng ngày càng xinh đẹp, dung mạo xuất chúng không nói, tính tình cũng nhu thuận thông minh, thiếp hỏi qua tẩu tẩu, tẩu tẩu nói vẫn chưa hứa gả nhà nào, không biết công tử nhà ai có được diễm phúc này.”
Nói xong nhìn sang Diệp Nham Bách.
Diệp Nham Bách đặt chén cháo đã hết xuống bàn, vuốt râu mấy cái, trầm ngâm nói: “Ý của phu nhân vi phu hiểu, chỉ có điều, Huy nhi xưa nay là người có chủ kiến, chúng ta cảm thấy tốt, nhưng nếu nó không muốn cũng vô dụng.”
“Chủ kiến của Huy nhi?” An Thị nói: “Chủ kiến của nó là không gần nữ sắc, làm một hòa thượng thanh tâm quả dục.
Mấy hôm trước đường tẩu cũng khuyên giải thiếp, thiếp nghĩ đi nghĩ lại, sau đó chợt nảy ra một ý, tìm một nữ tử phong trần đến cho nó làm người thông phòng, kết quả, lão gia đoán xem, con gái người ta không mảnh vải che thân nhào vào lòng nó, nó vậy mà mắt cũng không thèm chớp, trực tiếp đẩy người ta ra.”
Môi Diệp Nham Bách co rút một cái: “Nào có mẫu thân chiêu kỹ cho con trai mình như vậy, còn ra thể thống gì…”
An Thị nói: “Cô nương đó tuy xuất thân phong trần nhưng từ nhỏ đã được dạy dỗ rất tốt, vốn dự định lớn lên sẽ bán cho phú gia làm mỹ thiếp, vẫn là thân xử nữ, lại hiểu hết mọi thứ, đây là cái khó có nhất.
Một báu vật như vậy người nào mà không động lòng? Chỉ có con trai chàng, tuyệt tình tống người ra khỏi cửa, lão gia chàng nói xem, đổi lại là chàng thì chàng có giữ lại độc chiếm hay không?”
“…”
Diệp tướng trầm mặc một lúc, bỗng dưng đứng phắc dậy, bế thê tử mình lên rồi sải bước tới nội viện.
An Thị hoảng loạn la lên: “Lão gia, thiếp đang nghiêm túc bàn chuyện con nối dõi với chàng, chàng đây là muốn làm gì?”
Diệp Nham Bách trầm ổn đáp: “Việc nàng nói thật ra rất đơn giản, phu nhân sinh cho vi phu một nhi tử nữa, ba đứa con trai, hẳn là đủ để kế thừa gia nghiệp.”
===========
Hết chương 90..