Kim Ngọc Mãn Đường

Cửa sổ bên thềm nhỏ, ẩn chứa xuân cảnh mùa xuân tươi đẹp, một ngọn gió thổi qua, truyền tới tương hoa bên ngoài cửa sổ.

Kim Kim ngồi ở mép giường, híp mắt nhìn Nghiêm Diệu Ngọc. “Ngươi là nói, Cảnh Võ nguyên bản là thiếu gia của Cảnh gia Tứ Xuyên, đơn giản là ngươi đối với mẫu thân hắn có ân, cho nên mẫu thân hắn bắt hắn đi theo hầu hạ ngươi mười năm?”

“Là mẫu thân hắn kiên trì.” Hắn vô tội mỉm cười. “Muốn trách cũng chỉ có thể trách, trong mười năm này, thuỷ chung không có cơ hội cho hắn có thể báo ân.”

Kim Kim mới không tin! Nàng hoài nghi, hắn không mười thì chín là cố ý, hơn nữa lấy tính tính ác liệt của hắn chỉ sợ còn thường xuyên đem Cảnh Võ ra chỉnh. Cũng khó trách ngày đó, Cảnh Võ chém hắn, xuống tay tuyệt không lưu tình!

Nam nhân này, thật xứng đáng bị người ta chém!

Nàng mím môi trừng mắt nhìn hắn, sau một lúc lâu, mới lại mở miệng. “Này hết thảy là ai thiết kế?”

“Ta.” Hắn mỉm cười, không có cảm thấy nửa phần tội lỗi.

“Nhất định là có người giúp đỡ ngươi, nói, là ai?” Nàng ép hỏi.

“Ta đáp ứng nàng là không thể nói!” Hắn bình tĩnh đáp.

“Ngươi nói hay không nói!”


“Kim nhi, nàng không thể khiến cho phu quân  nàng trở thành kẻ nói không giữ lời a!” Hắn ôm eo nhỏ của nàng, cười nói.

“Ngươi khi nào thì nói mà giữ lời?” Nàng bĩu bĩu phiến môi, tay không tụ chủ mà vuốt ve bàn tay to của hắn, một bên nhíu mi suy tư.

Rốt cuộc là ai có cỡ này năng lực, đối với nàng hiểu rõ hết thảy như trong lòng bàn tay, biết nàng cố ý nhúng tay vào sinh ý muối? Là ai có thể giúp đỡ hắn như vậy, mà không làm cho nàng có nửa điểm nghi ngờ?

Một khuôn mặt tinh xảo mỉm cười, còn mang theo chút buồn ngủ đột nhiên xuất hiện trong đầu.

Kim Kim hít mạnh khí, đột nhiên đẩy  Nghiêm Diệu Ngọc ra, nhảy xuống giường liền chạy ra bên ngoài.“Tiền Ngân Ngân, ta muốn giết ngươi!”

Ai, nữ nhân này không thể ngoan ngoãn cùng hắn nằm ở trên giường sao?

Nghiêm Diệu Ngọc thở dài một hơi, hai tay giữ chặt nàng, đem nàng kéo lại trên giường.“Kim nhi, đừng đuổi theo, Ngân Ngân từ lúc hội đấu giá chấm dứt, lập tức chạy về phía nam rồi.”

“Đáng giận, nữ nhân kia, ta nhất định phải giết nàng!” Kim Kim nắm chặt nắm tay, tức giận đến âm phát ra cũng không ổn.

“Ta không cho nàng giết bà mai của chúng ta.” Không có Ngân Ngân âm thầm tương trợ, hắn chỉ sợ còn không thể từ cái miệng nhỏ cứng rắn này tìm hiểu chân tình của nàng đâu!

“Ngươi không cho? Ngươi với nàng quá đáng như nhau!” Kim Kim căm tức lại đánh hắn vài cái.

“Kim nhi, hết thảy tuy nói là có mưu tính, nhưng là một đao kia, là hàng thật giá thật.” Hắn áp dụng sách lược bi ai, biết nàng tuy rằng mạnh miệng, nhưng lại rất nhanh mềm lòng.

“Ngươi xứng đáng!” Nàng mắng, nhưng phấn quyền lại không hạ xuống nữa.

“Là, ta xứng đáng.” Nghiêm Diệu Ngọc đem nàng ôm vào lòng, không hề cùng nàng tranh cãi.

Kim Kim thét lớn một tiếng, nhưng không giãy dụa nữa, dựa vào trước ngực hắn.

Tuy rằng xác thực không phục lắm, nhưng là trong lòng nàng cũng hiểu được, hắn vì thú nàng làm vợ, dùng tới trăm phương ngàn kế, sử dụng hết thảy tâm tư, ba mươi sáu kế cơ hồ toàn bộ dùng tới, chẳng những bày ra thiên la địa võng, từng bước một đem nàng dụ đến bên cạnh hắn, đến cuối cùng thậm chí còn lấy gia nghiệp gia truyền làm tiền đặt cọc.

Ách, theo phương diện nào đó mà nói, cái này cũng gọi là dụng tâm lương khổ!


Nàng thở dài một hơi, thực không hiểu được nam nhân này đầu có vấn đề gì không. Nghĩ nghĩ, nàng lại bắt đầu lẩm bẩm.“Cho dù ngươi không so đo thua thiệt, cũng đừng đặt cược thứ quý giá như vậy.” Thiết nghĩ đến phong ba lần này, đã tạo thành nhiều tổn thất, nàng liền cảm thấy đau lòng không thôi.

Hắn ở trên trán nàng in lại nụ hôn, nhẹ giọng nói với nàng.

“Thứ quý giá nhất đời này của ta, chính là nàng.”

Kim Kim đầu khẽ giật nhẹ, mặt đỏ bừng, lại vẫn là nhịn không được muốn hỏi:“Như vậy, lần này nên xem lại là ai thua ai thắng đây?” Nàng đặt cược người, lại đặt cược tâm, nhưng là hắn đối với nàng như thế, không phải cũng đối với nàng có chung một tình cảm hay sao?

Về phương diện thương trường có lẽ là có thua có thắng, nhưng trong tình cảm, so đo chính là thua thiệt, cho nên không có thắng thua. Mà tâm bọn họ,vốn đã sớm trao lẫn nhau.

“Nương tử, nàng muốn nói là ai thắng, thì là người đó thắng, hết thảy đều theo ý của nàng.” Nghiêm Diệu Ngọc mỉm cười, một lần nữa đem nàng đẩy lại trên giường, hôn trụ đôi môi đỏ mọng của nàng.

Từ nay về sau, chỉ cần đối thủ là nàng, hắn liền cam tâm tình nguyện chắp tay dâng lên thắng lợi. Vô luận nàng muốn hắn thua, hay là muốn hắn thắng, với hắn mà nói đã không còn đáng quan tâm.

Có thể thắng được lòng nàng, con người nàng, đã là thắng lợi lớn nhất kiếp này của hắn.

*****************

Sáng sớm ngày thứ hai, một cái hộp màu hồng hoa lệ, được đưa đến tân trạch Nghiêm gia. Hồng hộp này theo lời người gửi là của Ngân Ngân đặc biệt từ phía nam gửi đến, nói là muốn bọn họ đưa tới.

Nghiêm Diệu Ngọc đem hồng hộp đưa cho thê tử.


Nàng cau mày mở hồng hộp ra, nhìn thấy vật bên trong, lập tức mặt đỏ bừng.

Chỉ thấy bên trong hồng hộp, là một ciếc hộp làm bằng gỗ quý màu hồng. Hộp gỗ kia được chạm trổ tinh tế, thanh lịch đẹp đẽ mà cao quý, ở chính giữa còn đặt một đồng tiền.  

Đồng tiền mai kia, đương nhiên chính là thứ hôm qua Nghiêm Diệu Ngọc dùng để mua nàng ở Thiên Hương lâu. Hắn dùng đồng tiền này, mua người của nàng, tâm của nàng. Đối với nàng mà nói, trăm ngàn tài phú cũng không sánh bằng nó.

Chính là, phần “Hạ lễ” này của Ngân Ngân, đã khiến Nghiêm Diệu Ngọc tiêu phí rất nhiều thời gian, thật vất vả mới trấn trụ được xấu hổ cùng quẫn của Kim Kim.

Cũng may lúc này Kim Kim phát hiện, bản thân đã hoài thai, mà mọi người có khuyên phụ nữ mang thai không thể đi xa nhà, nàng mới không chạy tới Nam Cung gia, tìm Ngân Ngân tính toán sổ sách, làm cho bà mối của bọn họ có thêm một đoạn thời gian an ổn.

Phồn hoa kinh thành, phú giáp thiên hạ. Lục phương thương nhân, bát phương thủy mạch, lúc này tụ tập một chỗ, thành đông có Nghiêm gia, thành tây có Tiền gia, bọn họ từng tranh đấu rất nhiều năm, tạo nên rất nhiều chuyện xưa.

Nhưng trải qua vô số tranh chấp, không ngờ hai nhà kết thành thân gia, cùng nhau hiệp lực, phối hợp thiên y vô phùng, khiến cho buôn bán trong kinh thành phát triển mạnh, tăng thêm phồn vinh thịnh cảnh.

Còn riêng thuỷ vận của thủ phủ Nghiêm gia, từ nay về sau vàng ngọc dát cả sảnh đường, phú quý gia truyền. Mà đồng tiền mai kia, đã trở thành vật trân quý nhất Nghiêm gia – truyền gia chi bảo.

Toàn văn hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận