Tôi xuyên sách rồi, trong lúc tôi còn chưa kịp định thần lại thì một cậu bé với dáng vẻ vô cùng đáng thương đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi. Đứa trẻ cúi đầu, hai tay buông thõng, cả người khẽ run lên nói:
"Chị ơi, em xin lỗi, em sai rồi, chị tha thứ cho em có được không..."
Cách đây không lâu, nhân vật phản diện chính trong cuốn sách này, Tạ Kim An đã làm vỡ chiếc vòng ngọc mà bà của nguyên chủ cất công xin từ trên chùa về cho cô khi hắn đang dọn phòng.
Đối với một thiên kim đại tiểu thư mà nói, đấy chẳng qua chỉ là một món đồ trang sức không đáng nhắc đến, nhưng nguyên chủ lại tỏ ra vô cùng tức giận, còn nói nhất định phải báo thù cho bằng được.
Có lẽ vì đây là cái cớ vô cùng hợp lý để cô ta bắt nạt nhân vật phản diện.
Tôi cẩn thận đánh giá Tạ Kim An, quần áo trên người cậu bé đang mặc chắc hẳn đã được giặt đi giặt lại rất nhiều lần, đến nỗi bạc cả màu, cánh tay áo rộng thùng thình cũng không thể che giấu đi được vết bầm tím trên đó, có vẻ như cậu thường xuyên bị ngược đãi.
Trong sách cũng có đề cập tới việc nhân vật phản diện đã có một cuộc sống khó khăn ngay từ khi còn nhỏ. W𝐞b đọc 𝘯ha𝘯h tại ﹟ T r𝗨𝗆Tr𝙪𝘺𝐞𝘯﹒v𝘯 ﹟
Khi mẹ hắn sắp sinh, bà ấy đã bị tai nạn xe hơi, bác sĩ còn tưởng rằng một xác hai mạng, cả hai mẹ con đều không thể cứu được, nhưng vì hắn mệnh cứng nên may mắn sống sót.
Vừa sinh ra hắn đã không còn nơi nào để đi, vì mẹ hắn cũng là trẻ mồ côi, lại vừa qua đời bởi tai nạn giao thông. Bất đắc dĩ, bác sĩ đành phải đưa hắn đến cô nhi viện, đồng thời cũng trong khoảng thời gian đó cố gắng tìm kiếm cha ruột của hắn.
Thông qua các phương tiện truyền thông, sự việc này nhanh chóng đến tai gia đình họ Tạ, cha hắn không còn cách nào khác đành phải đưa hắn về nhà dưới áp lực của dư luận.
Khi được đưa về nhà, nhân vật phản diện chỉ mới tám tuổi, thậm chí còn không có lấy một cái tên đàng hoàng.
Trong cô nhi viện, mẹ nuôi gọi hắn là Tiểu Thập vì hắn là đứa trẻ thứ mười được gửi vào trại trẻ mồ côi năm đó.
Tạ Kim An nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, mỉm cười ngọt ngào với ông ta, nhưng trong mắt lại hiện lên sự chán ghét khó có thể nhận ra.
"Cha.”
Nghe vậy cha hắn hừ lạnh một tiếng, đè cơn tức giận xuống, xoay người trở về phòng, trước khi rời đi tùy tiện để lại ba chữ - Tạ Kim An.
Đây là tên được đặt cho hắn...
Mang ý nghĩ nhắc nhở hắn rằng khi lớn lên phải biết thân biết phận, không nên có tham vọng với những thứ không thuộc về mình...
Tạ Kim An sống như một kẻ thừa thãi trong gia đình, không được cha coi trọng, là cái gai trong mắt mẹ kế, còn có một người chị gái luôn dùng mọi cách để gây khó dễ cho hắn, ngay cả người hầu cũng coi hắn như người ăn kẻ ở mà tùy ý sai bảo.
Tạ Kim An từ nhỏ đã rất thông minh, chỉ mới hơn mười tuổi đã biết đánh giá tình hình xung quanh, quan sát sắc mặt người khác mà sống.
Hắn giống như một con sói đói ẩn nấp trong bóng tối, luôn chờ đợi thời cơ để tấn công.
2.
Nhớ lại cuộc đời đầy bất hạnh của hắn, trong lòng tôi không khỏi xao động.
Tôi quay đầu nhìn về hắn, đang định mở miệng nhỏ giọng an ủi thì đã thấy Tạ Kim An nhìn tôi bằng đôi mắt ngấn nước, khuôn mặt vô cùng tủi thân, ủ rũ mím môi. Hắn dùng giọng mũi làm nũng với tôi.
"Chị ơi, ôm một cái..."
Lông mi hắn đen như lông quạ, chớp chớp nhìn tôi, tuy nét mặt còn non nớt nhưng giá trị nhan sắc quả thực rất cao.
Tôi nhìn hắn đang dang tay về phía mình, muốn dựa vào lòng tôi. Thấy vậy, tôi bèn đặt một ngón tay lên trán hắn rồi đẩy hắn ra, lạnh lùng nói:
"Em vừa mới cười sao?"
Đúng vậy, tôi chắc chắn, hắn thừa dịp tôi còn đang ngây người, lén cười nhạo tôi.
Tạ Kim An bị câu hỏi này làm cho bối rối, dù sao là hắn vẫn còn nhỏ tuổi, nên chưa biết cách che giấu biểu cảm của mình.
Tôi thản nhiên nói tiếp:
"Tạ Kim An, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, đừng giở trò với chị."
Tạ Kim An vừa nghe xong liền ra vẻ ấm ức muốn rơi nước mặt, khụt khịt mũi, giả vờ đáng thương nói:
“Chị ơi, em không có…”
Tôi giơ tay lên bịt miệng hắn lại, như muốn nói tôi đã nhìn thấu thủ đoạn của hắn rồi.
"Được rồi, đừng nói nữa, chị biết chính em là người đã thả chuột vào phòng của chị, chị cũng biết em cố ý làm vỡ cái vòng ngọc ấy. Hơn nữa, chị còn biết... em có thù tất báo, làm xong chuyện sẽ không để lại bất kỳ dấu vết nào."
Tôi càng kể càng hăng, thằng nhỏ đó càng nghe mặt càng đen.
“Dù sao chị cũng không muốn tranh cãi với em. Về phần tài sản của gia đình, cha thích cho ai thì cho. Em đừng kiếm chuyện với chị, chúng ta buông tha cho nhau để cả hai cùng vui nhé?"
Nói giỡn vậy thôi, tôi vốn dĩ không phải con ruột, sớm muộn gì cũng bị tên nhân vật phản diện này điều tra ra. Nhưng việc đâu còn có đó, chi bằng bây giờ tôi cứ ngồi mát ăn bát vàng, tránh kết thù với hắn trước đã.
Tạ Kim An nhìn cô gái trước mặt đang nói luyên thuyên không ngừng, lần lượt đưa ra những phân tích có lý.
Hắn luôn biết rằng mình phát triển sớm, thông minh hơn so với các bạn đồng trang lứa. Nhưng từ bao giờ mà người chị gái ngốc nghếch, chỉ hơn hắn ba tuổi lại bắt đầu hiểu rõ những mọi chuyện này?.
3.
Khi tôi đang ngồi nhai táo trong phòng khách, vừa ăn vừa nghĩ bụng:
“Nhân vật phản diện bây giờ còn đang học tiểu học, nam chính bằng tuổi hắn chắc cũng chỉ mới lớn tầm này thôi nhỉ?”
Trong sách, thân là một nữ phụ độc ác, tôi tàn nhẫn n.g.ư.ợ.c đ.ã.i nhân vật phản diện một cách vô nhân đạo, rồi vào một lần tình cờ gặp được nam chính liền yêu anh ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Thiết kế nhân vật của thế giới này rất kỳ lạ, tất cả đều xoay quanh nam chính.
Tôi nhớ rằng Tạ Kim An cũng có tranh chấp với nam chính trong nguyên tác.
Đối với hắn mà nói, người luôn phải sống trong hoàn cảnh bất hạnh như vậy, thì nhân vật nam chính lại đi trên con đường trải đầy hoa hồng. Kể từ khi sinh ra đã là đứa con cưng của tập đoàn M, biết đủ mọi loại kỹ năng, thành tích học tập lại vô cùng xuất sắc.
Cuối cùng thuận buồm xuôi gió gặp được một nữ chính cũng ưu tú như mình rồi sống hạnh phúc bên nhau.
Đây chắc chắn là một đòn đả kích chí mạng đối với Tạ Kim An.
"Tạ Kim An, không phải tao đã dặn mày rồi sao?. Khi lau chùi cầu thang không được xuất hiện trước mặt đại tiểu thư, làm phiền cô ấy."
Một giọng nói sắc bén vang lên trong phòng khách, khiến tôi hoàn hồn lại.
Tôi quay ra nhìn thì thấy dì Lưu đang gõ mạnh vào đầu Tạ Kim An và mắng hắn.
Bà ta thậm chí còn không né tránh tôi, người chỉ cách cầu thang vài bước, có thể thấy rằng việc này đã trở thành thói quen từ trước.
Tạ Kim An bị người làm phớt lờ và coi thường.
Tôi cau mày nhìn Tạ Kim An đang cúi đầu không nói gì, thầm nghĩ nếu bình thường thì hắn nhất định đã bày ra bộ dáng đáng thương, tủi thân vô cùng nhưng sao hôm nay lại ngoan ngoãn, im lặng đến lạ.
Dường như hắn đã cởi bỏ lớp ngụy trang thường ngày, dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn dì Lưu khiến bà ta không khỏi sửng sốt.
Khi bình tĩnh lại, bà ta giận dữ hét lên, đang định nói thì bị tôi cắt ngang.
"Tạ Kim An, lại đây."
Tôi vẫy vẫy hắn như một kẻ lưu manh, trong tay vẫn còn cầm quả táo, nằm dựa trên sô pha trông vô cùng thiếu lịch sự.
Hắn khó hiểu nhìn tôi với ánh mắt đầy cảnh giác.
“Lấy cho chị cái điều khiển.”
Sau khi nghe tôi nói xong, hắn rơi vào trầm tư, như thể không hiểu rốt cuộc tôi đang muốn làm gì.
"Xa quá, chị lười di chuyển, em mau lấy giúp chị đi."
"Xa?"
Hắn liếc nhìn chiếc bàn trà cách tôi chưa đầy một mét, im lặng không nói gì.
"Mau lên!"
Tôi sốt ruột thúc giục.
Hắn lặng lẽ đưa cho tôi chiếc điều khiển trên bàn cà phê rồi đứng ngơ ngác ở đó như một đống gỗ.
Dường như không nghĩ tôi lại để hắn đi dễ dàng như vậy nên nhìn thẳng vào mắt tôi.
Hắn nghĩ đúng rồi đó, tôi lại nói tiếp.
"Đừng lau chùi cầu thang nữa, những việc này giao cho dì Lưu, em đi lên phòng làm bài tập cho chị đi."
Nguyên chủ bây giờ vẫn còn là một học sinh cấp hai, nhưng thực chất tôi đã là một sinh viên đại học rồi. Mãi mới thoát khỏi bể khổ nhân gian, giờ lại phải quay lại một lần nữa. Tôi không làm được, vậy nên đành phải làm phiền nhân vật phản diện rồi.
Hắn lặng lẽ bước vào phòng tôi mà không nói một lời.
Mấy ngày nay tôi đã nghĩ thông không ít chuyện. Tóm lại thì tôi cũng chỉ muốn ăn hại qua ngày thôi.
Dù sao tài sản của người cha cặn bã của tôi cuối cùng cũng sẽ bị Tạ Kim An chiếm đoạt làm của riêng, việc tôi ngược đãi hắn cũng đã xảy ra trước đó rồi nên giờ tôi có cố gắng bù đắp cũng không giúp ích được gì...Vậy nên, thay vì ân cần quan tâm đến hắn, tôi thà sống hòa bình với hắn còn hơn.
Trân quý cuộc sống làm đại tiểu thư mỗi ngày chính là sự đền bù lớn nhất cho bản thân sau này.
Hơn nữa, những thứ này ngay từ đầu vốn dĩ đã không thuộc về tôi, chưa kể cuộc sống giống như phù dung sớm nở tối tàn.
Nếu sau này tài sản của cha bị chiếm đoạt, tôi sẽ lấy số tiền tôi lén dành dụm để đi du lịch.
Nghĩ lại thì, Tạ Kim An sẽ không cản trở tôi nữa vì tôi đã hòa thuận với hắn rồi.
4.
Mấy năm nay, mối quan hệ giữa tôi và Tạ Kim An không mấy tốt đẹp nhưng vẫn có thể coi là hòa bình.
Năm nay, Tạ Kim An đã trúng tuyển vào trường cấp hai top đầu thành phố A.
Tôi cũng học cấp ba.
Nhưng người cha cặn bã vẫn không quan tâm đến Tạ Kim An, ông ta luôn cảm thấy hắn là kẻ bất tài vô dụng, vĩnh viễn không thể nào trở nên xuất sắc.
Cho dù có trúng tuyển vào trường trung học cơ sở tiên tiến nhất địa phương cũng không có nghĩa là sau này hắn sẽ được nhận vào một trường đại học xuất sắc, thậm chí tạo nên sự khác biệt lớn trong giới kinh doanh.
Tạ Kim An đối với ông ta mà nói vẫn luôn là một sự sỉ nhục, một vết nhơ mà ông ta không thể nói ra với người khác.
"Bé cưng, con nếm thử cái này đi."
Mẹ vừa gắp rau cho tôi vừa không ngừng càu nhàu kể từ khi tôi được về nhà vì kỳ nghỉ.
Phòng khách truyền đến tiếng lạch cạch của âm thanh ổ khóa được mở.
Chẳng bao lâu sau, cánh cửa được mở ra, một bóng dáng cao lớn bước vào, sau đó một khuôn mặt tuấn tú nhưng vẫn còn non nớt xuất hiện trước mặt tôi.
Điều bắt mắt nhất chính là mái tóc ngắn đen tuyền của hắn, trên tóc loáng thoáng bị dính một ít vệt kem.
Trên mặt và trên áo cũng bị dính một ít.
Sau một tuần huấn luyện quân sự, làn da trắng nõn của hắn không còn sáng sủa như trước nữa mà chuyển sang màu lúa mạch, không biết có phải ảo giác hay không, nhưng tôi cảm thấy hắn so với trước kia đã cao lên không ít.
Tôi đang nhìn về phía hắn thì đột nhiên hắn cũng ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt trong trẻo sáng ngời, như muốn nhìn thấu tâm tư tôi.
Tạ Kim An vô tình chạm vào vết thương ở khóe miệng, kéo phẳng bộ đồng phục học sinh đang hơn nhăn nhúm ra, nhìn thấy một nhà gia đình chúng tôi đang vui vẻ hòa thuận, ánh mắt ảm đạm không rõ.
Nhưng trong khoảnh khắc cha tôi ngước lên nhìn hắn, khuôn mặt Tạ Kim An ngay lập tức trở nên ngoan ngoãn, trên môi nở nụ cười ngọt ngào nhưng trong mắt lại lộ ra đồng tử đen tối.
"Cha.”
Người cha cặn bã không nhìn hắn nữa mà tiếp tục nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính bảng.
Còn mẹ tôi ở bên cạnh chán ghét nhăn mặt nói:
"Bẩn chít đi được."
Tạ Kim An vẫn còn đang đeo cặp sách, tuy gặp phải tình huống như vậy nhưng hắn không hề tỏ ra khó chịu. Hắn không được ngồi chung bàn với chúng tôi nên nói xong liền im lặng trở về phòng.
Chỉ có tôi mới nhìn thấy khuôn mặt thật của hắn, khi đến ngã rẽ cầu thang thứ hai, mặt Tạ Kim An liền lộ ra vẻ chán ghét.
Tôi đi đến phòng bếp thuận tay cầm cho hắn một ít đồ ăn. Hắn đang ngồi ở bàn học, khi nhìn thấy tôi cũng chỉ quay ra nhưng không nói một lời nào.
“Em bị ai bắt nạt à?“
Tôi mở miệng phá vỡ sự im lặng. Nói xong tôi cảm thấy hơi lúng túng.
"Không phải việc của chị."
Hắn ngước đôi mắt đen láy lên, trong đôi mắt trẻ thơ hiện lên sự tức giận.
Dù sao hắn vẫn là một đứa trẻ, rõ ràng là đang cố gắng ngụy trang, nhưng tôi vẫn nhận thấy có gì đó không ổn.
5.
Sau đó tôi mới biết, mấy người bạn cùng lớp của Tạ Kim An châm chọc hắn, nói ngày giỗ của mẹ hắn cũng là chính ngày sinh nhật của hắn. Nghe đến đây, tôi bỗng cảm thấy tức giận mà không thể giải thích được.
Tôi dẫn theo một số nam sinh to cao, mặt giống sát thần, ăn mặc như yang hồ chuẩn bị đi đe dọa nhóm học sinh đã bắt nạt Tạ Kim An.
Đến cả chuyện đau lòng như vậy cũng có thể đem ra đùa giỡn được thì nhất định phải dạy cho bọn chúng một bài học mới được.
Tôi luôn tự dặn mình rằng không nên lo chuyện bao đồng, ngộ nhỡ chuyện tôi xuyên đến đây bị bại lộ thì hối hận không kịp. Nhưng đêm qua nhìn thấy bộ dạng bất lực của Tạ Kim An, tôi không khỏi xao động.
Chúng tôi đợi ngoài cửa rất lâu, nhìn đám học sinh theo từng tốp hai, ba rời đi mà mãi không thấy mục tiêu.
Thấy trời đã tối, tôi đành phải giải tán đồng đội rồi chán nản rời đi.
Nhưng vào ngày hôm sau, trường của Tạ Kim An lại truyền đến tin tức có một số bạn cùng lớp đã bị mắc kẹt trong phòng thiết bị suốt ba tiếng đồng hồ.
Thật trùng hợp, những học sinh này mà đều là người bắt nạt Tạ Kim An.
Kỳ lạ là sau khi được giải cứu, nhóm học sinh này luôn im lặng, không nhắc một chữ nào đến thủ phạm. Nghe đến đây trong lòng tôi cũng đoán được đại khái đó là tác phẩm của ai.
6
Tối nay, sau khi tan học, tôi chặn Tạ Kim An trong ngõ, bảo tài xế không cần đến đón mình, để có thời gian nói chuyện với Tạ Kim An về sự việc ngày hôm qua.
"Em là thủ phạm?"
Đôi mắt đen nhánh nhìn tôi chằm chằm nhưng không nói một lời nào.
"Tạ Kim An, nếu tối qua chẳng may xảy ra chuyện gì, em có chịu trách nhiệm được không?"
Hắn không lên tiếng, xoay người chậm rãi đi về phía trước. Tôi thấy vậy liền tức giận đuổi theo.
Đột nhiên, tôi cảm thấy sau lưng đau nhói, giây tiếp theo tầm nhìn của tôi tối sầm lại, cả người tôi bị bọc trong bao tải, đầu óc tôi quay cuồng, được ai đó vác trên vai.
Tôi loáng thoáng nghe thấy có tiếng người nói chuyện:
"Ngươi có chắc chắn đây là con của Tạ Đình Chính không?”
"Chắc chắn, đừng nói nhảm, cứ cho lên xe trước đã nếu không sẽ có người chú ý."
“Nhưng suy cho cùng thì chúng chỉ là trẻ con mà thôi, chúng ta làm vậy…”
“Bệnh của vợ mày vẫn chưa được chữa trị, còn con gái mày nữa, nó cũng chỉ mới mấy tuổi, mày nỡ để nó mồ côi mẹ sao?”
Nghe vậy người đàn ông liền im lặng, hắn đem tôi và Tạ Kim An vào thùng xe.
Trong không gian chật hẹp, giọng nói nhẹ nhàng của Tạ Kim An truyền đến tai tôi vừa giống như nói cho tôi nghe nhưng lại vừa giống như độc thoại với chính mình:
"Chị, chị cảm thấy Tạ Đình Chính sẽ vì chị mà chịu bỏ ra bao nhiêu tiền?”
7.
Tôi nhớ rất rõ trong nguyên tác không hề có âm mưu bắt cóc này, có lẽ việc tôi đến thế giới này đã ảnh hưởng đến hướng đi của cốt truyện.
Vì vậy trong tương lại nội dung của cốt truyện có thể sẽ bị chệch hướng, xảy ra những diễn biến không lường trước được. Nhìn tình cảnh của bản thân lúc này làm tôi không khỏi cảm thấy mệt mỏi.
Tôi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt đen nhánh của Tạ Kim An đang lặng lẽ nhìn tôi. Giờ tôi với hắn đều đang bị trói nhưng tâm trạng hắn lại bình tĩnh đến lạ, đôi mắt không chút dao động đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Phản ứng hiện giờ của tôi nằm ngoài dự đoán của Tạ Kim An, dựa theo tính cách của nguyên chủ chắc hẳn bây giờ cô ấy đã điên cuồng la hét rồi trút giận lên đầu hắn rồi.
Những kẻ bắt cóc đã có chuẩn bị từ trước, chúng đưa bọn tôi đến một ngôi nhà gỗ nhỏ đã bị bỏ hoang từ lâu.
Ở lâu trong không gian chật hẹp như vậy, rất có thể sẽ bị ám ảnh hoặc suy sụp tinh thần trong một khoảng thời gian.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng động, sau đó một ánh sáng chiếu vào căn phòng đang tối om, làm tôi và Tạ Kim An không khỏi nheo mắt lại.
"Anh Dương, sao anh lại bắt cóc thêm một người khác nữa?"
Người đàn ông đứng canh cổng bên ngoài bộc lộ sự sợ hãi trong lời nói.
"Làm việc gì cũng phải phòng hờ. Tạ Đình Chính là người máu lạnh, nếu không bảo vệ được tất cả, hắn sẽ từ bỏ một trong hai đứa.
Nhưng tiểu tử trước mặt này lại khác, người của Trần gia coi hắn như bảo vật.
Giọng nói thô lỗ của người đàn ông vang lên cùng tiếng cười bỉ ổi, sau đó hắn tùy tiện đẩy người vào trong phòng rồi đóng cửa rời đi.
Thông qua ánh sáng từ khe cửa, tôi nhìn thấy chàng trai mặc bộ tây trang ở trước mặt, hắn cũng ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau.
Hắn biết mình đã bị bắt cóc, đôi mắt sưng đỏ vì vừa khóc trước đó lặng lẽ quan sát xung quanh. Không gian bẩn thỉu trước mắt khiến hắn lộ vẻ chán ghét.
Nhìn thấy tôi và Tạ Cảnh Huân ngồi dưới mặt đất mà không khó chịu nào, khuôn mặt trắng nõn của hắn tràn đầy sự lo lắng. Thấy vậy tôi đành lên tiếng an ủi hắn.
Tạ Kim An chỉ im lặng ngồi đó, không nói một lời nào.
Chúng tôi đã bị trói ở đây được mấy ngày rồi. Bọn bắt cóc ngoài trừ việc vào đưa cơm thì không nói gì thêm, khiến tình cảnh càng trở nên khó khăn.
Tôi cố gắng thuyết phục sẽ cho họ tiền nếu thả họ chúng tôi ra nhưng những kẻ bắt cóc chỉ cười khẩy giống như đang nói một đám trẻ con như chúng tôi thì có thể cho họ được bao nhiêu tiền?
Cuối cùng đến ngày thứ ba, phía người cha cặn bã của tôi cũng có động tĩnh. Người đàn ông đến giao cơm cho chúng tôi trên tay cầm một chiếc điện thoại vỡ màn hình, nghe đầu dây bên nói mà tức giận ném hộp cơm đi, gằn giọng nói:
“Mày có nhiều tiền như vậy mà dám bảo với tao, lấy một ngàn vạn đổi lấy mạng sống của hai đứa con mày là quá nhiều sao?”
*1000 vạn = 10.000.000 NDT = 34.139.012.910,00 VND
Không biết đầu bên kia đã nói gì khiến người đàn ông tức giận đập mạnh vào cánh cửa vốn lung lay, miệng thì liên tục chửi bởi. Đột nhiên hắn nghĩ ra điều gì đó liền bật loa ngoài lên nói:
"Tạ Đình Chính, mày đã nghĩ kĩ chưa, nếu mày chưa nghĩ xong thì tao sẽ cho mày thời gian suy nghĩ. Còn nếu mày vẫn không chịu nôn tiền ra thì giờ tao gít cả hai đứa con của mày luôn”
Giọng nói từ đầu dây bên kia truyền đến không có một chút dao động, lạnh nhạt nói: “Tôi nói rồi, tôi sẽ đưa các người năm trăm vạn để chuộc lại con gái. Còn về phần đứa kia, tôi một đồng cũng không đưa”
Câu nói tựa như sét đánh giữa trời quang, khiến cả tôi và Tạ Kim An đều bất ngờ. Tôi biết rõ con người của Tạ Đình Chính nhưng khi trực tiếp nghe được những lời này, tôi vẫn không khỏi cảm thấy chạnh lòng thay cho Tạ Kim An.
Đầu bên kia lại nói tiếp: "Nếu còn không đồng ý, vậy thì cứ theo ý các người, gít con tin đi. Con riêng ở bên ngoài của tôi rất nhiều, không thiếu người thừa kế”
Lời nói nhẹ nhàng tựa lông hồng nhưng lại là phán quyết t.ử hình, ảnh hưởng đến sự sống chít của cả tôi và Tạ Kim An.
Có lẽ Tạ Kim An còn cảm thấy khổ sở hơn, mặc dù trái tim đã bị Tạ Đình Chính làm tổn thương sâu sắc nhưng suy cho cùng, hiện tại hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ mới lớn, khao khát được yêu thương mà thôi….
Tạ Kim An cũng giống như tôi trước kia, không cha, không mẹ, không có ai yêu thương.
Kẻ bắt cóc tức giận cúp điện thoại, cơn tức giận không có nơi nào để trút hết nên hắn nhắm thẳng vào tôi và Tạ Kim An.
Hắn lao tới nắm lấy cổ áo của Tạ Kim An rồi tát liên tiếp vào gương mặt xinh đẹp ấy như để xả giận.
Một, hai, ba….cho đến cái thứ mười vẫn chưa có ý định dừng lại. Mặt Tạ Kim An đã đỏ bừng, cả người không còn sức để vùng vẫy nữa.
Tôi bất chấp bản thân đang bị trói lê người tới muốn ngăn hắn ta lại, khi tôi cố đứng dậy thì bị ngã xuống đất, đầu đập mạnh vào chân người đàn ông đó. Hắn ta đau đớn buông Tạ Kim An ra rồi túm lấy cổ tôi.
Cậu bé mặc tây trang thấy vậy liền sợ hãi khóc lên: "Chú ơi, chú đừng đánh nữa, con cho chú tiền, nhà con có rất nhiều tiền….”
Đột nhiên có người xông vào nói: "Anh Dương, đã liên lạc được với người của Trần gia rồi, họ đồng ý đưa một ngàn vạn để chuộc đứa trẻ kia.”
Nghe vậy người đàn ông buông lỏng tay khỏi cổ tôi, quay lại xác nhận: “Mày có chắc không?, chuyện này không thể để sai xót được”
"Tiền đã được chuyển vào tài khoản rồi.”