Kim Ốc Hận

Ba kỵ sĩ bị truy đuổi gắt gao, cuối cùng chỉ còn hai người về
được Trường An. Vì không dễ vào được cung Vị Ương nên bọn họ liền chia ra, một
người đi vào phủ Trường Bình hầu, người còn lại đi vào phủ của con trưởng Vệ
gia là Vệ Trường Quân.

Trường Bình hầu Vệ Thanh nghe bẩm báo, lòng trầm xuống, thấy
người tới báo tin đã là đi liền hỏi, “Chỉ có một mình ngươi ra ngoài báo tin
thôi sao?”

“Không, còn có một người nữa.” Người báo tin cố sức trả lời,
“đến phủ huynh trưởng của Hầu gia.”

“Ta biết rồi”, Vệ Thanh nói, “Ngươi xuống nghỉ ngơi một chút
đi.” Sau đó hắn không thay y phục mà đích thân lấy ngựa đi luôn về hướng cung Vị
Ương.

Bệ hạ không có ở cung Vị Ương, Vương thái hậu mất đã lâu nên
hiện giờ Hoàng hậu chính là người đứng đầu trong lục cung. Vệ Thanh vào đến điện
Tiêu Phòng thì Vệ Trường Quân đã có mặt, chắc Vệ Tử Phu cũng đã biết tình hình.

“Cái tên Kính Thanh này”, Vệ Tử Phu oán hận đập tay xuống mặt
án, “Gây ra tội trạng lớn như vậy còn muốn bản cung phải lo liệu làm sao đây?”

“Chỉ sợ đã không còn phải là chuyện riêng của Kính Thanh nữa”,
Vệ Trường Quân thở dài nói, “Trần, Vệ đối lập đã lâu, giờ có cơ hội tốt thế
này, người của Trần gia sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Năm đó, chúng ta đã làm
như thế nào khiến cho Trần A Kiều bị phế truất, hai nhà đều không quên.”

Vệ Thanh định nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại nén xuống.
Mặc dù Vệ gia đang ở tình thế như đi trên mặt băng mỏng có khả năng sụp xuống bất
cứ lúc nào, nhưng nghe người khác khinh miệt gọi thẳng tên Trần A Kiều thì
trong lòng vẫn như bị gai đâm cực kỳ khó chịu.

“Thanh đệ”, Vệ Trường Quân nhìn Vệ Thanh, nói, “Đệ có biện
pháp gì không?” Ông ta tuy là con trai trưởng của Vệ gia nhưng về uy vọng và
năng lực thì đều không bằng Vệ Thanh. Trên thực tế thì những năm qua người của
Vệ gia đã thành thói quen coi ý kiến của Vệ Thanh là đúng, nên tất nhiên là vào
thời điểm nguy cấp này chỉ trông đợi vào hắn.

“Lấy bất biến ứng vạn biến”, Vệ Thanh trầm ngâm nói, “Cho dù
Trần gia ra chiêu như thế nào, chúng ta chỉ cần tiếp chiêu là được. Bệ hạ dù
sao cũng là vị quân chủ anh minh, chỉ cần chúng ta không phạm tới giới hạn của
y thì nhiều nhất cũng chỉ hy sinh mất một Kính Thanh.”

“Công chúa”, điện ngoài vang lên tiếng thị nữ hô hoán.

Vệ Tử Phu cất giọng trách mắng, “Có chuyện gì?”

“Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương”, người thị nữ bên ngoài đáp
giọng gấp gáp, “Vệ Trường công chúa sắp sinh con rồi.”

Vệ Tử Phu liền biến sắc mặt, vội vàng xuống điện, trông thấy
Lưu Phỉ được Thải Vi đỡ lấy đang tựa vào cửa ngoài điện, tay ôm bụng, mồ hôi đầm
đìa trên trán.

“Còn không mau đi gọi thái y và bà đỡ”, Vệ Tử Phu bình tĩnh
phân việc, cho người dìu Lưu Phỉ vào trong rồi mới xoay người hỏi, “Xảy ra chuyện
gì vậy?”

“Công chúa dậy sớm, nói là muốn tới thỉnh an Hoàng hậu nương
nương”, Thải Vi tái nhợt, cố gắng kể lại, “Nhưng không ngờ cả hai cữu cữu của
Công chúa đều có mặt ở đây. Công chúa định đi vào nhưng mới đến cửa ngoài nghe
được một chút thì đột nhiên ôm bụng kêu đau đớn.”

“Hoàng hậu nương nương”, chốc lát sau, thái y chẩn mạch xong
ra ngoài bẩm báo, “Đây là dấu hiệu Vệ Trường công chúa bị động thai khí, phải
sinh non. Vệ Trường công chúa thân thể vốn yếu ớt, lúc mang thai thì tâm tình lại
không tốt, xem ra sẽ khó khăn.”

“Được rồi”, Vệ Tử Phu tâm phiền ý loạn, nói, “Ngươi chăm sóc
thật kỹ Công chúa, nếu Công chúa hoặc hài nhi trong bụng xảy ra chuyện gì bản
cung sẽ hỏi ngươi.”

Thái y khom người đáp, “Thần sẽ cố gắng hết sức.”

Chờ đợi gần hai canh giờ thì Lưu Phỉ sinh đôi được một trai
một gái. Bé gái ra trước bình an nhưng bé trai vừa ra đã tắt thở.

“Nương nương hãy nén bi thương”, cung nữ nội thị quỳ la liệt
đầy điện Tiêu Phòng cầu xin.

Vệ Tử Phu nhắm mắt lại, phảng phất như trong nháy mắt đã già
đi cả chục tuổi, “Để bản cung nhìn cháu ngoại của mình một chút.”

Bé trai mặt mũi thanh tú nhưng thân thể lạnh ngắt, tựa như
chỉ ngủ thiếp đi chứ không phải mới vừa ra đời đã không có cơ hội mở mắt nhìn
qua những người thân chờ đợi mình suốt bao lâu.

“Đây chính là báo ứng sao?” Vệ Tử Phu lẩm bẩm nói, “Vệ gia hại
Trần A Kiều mất đi một đứa con nhưng lại báo ứng vào người Phỉ Nhi ư?”

Vệ Thanh cũng rất thương tâm, tiến lên khuyên nhủ, “Nương
nương, bây giờ không phải lúc để đau thương. Phỉ Nhi quan trọng hơn.”

Trên giường, Lưu Phỉ đã cạn hết sức lực, rơi vào hôn mê.
“Các ngươi nghe đây”, Vệ Tử Phu nhìn khắp đám người trong điện Tiêu Phòng, uy
nghi của một hoàng hậu hiện rõ, “Vệ Trường công chúa chỉ sinh được một con gái,
chính là đứa bé bản cung đang bế trong tay, nếu có ai nói sai với Công chúa thì
đừng trách bản cung không tha thứ.” Mọi người trong điện Tiêu Phòng đồng thanh
vâng dạ.

“Nương nương”, Thải Thanh bối rối đi vào, “Đình úy tới điện
Tiêu Phòng, không biết có dụng ý gì.”

Vệ Tử Phu im lặng, lạnh lùng nhìn Trương Thang dẫn người tiến
vào, nổi giận nói, “To gan, ngoại thần không được tự ý vào điện, Trương đại
nhân là quan trong triều lại không biết quy tắc này hay sao?”

“Tất nhiên là thần biết”, Trương Thang mỉm cười đáp, “Nhưng
thần phụng thánh chỉ nên đành phải tiến vào.”

Vệ Tử Phu dần dần trở lại bình tĩnh, thản nhiên nói, “Đình
úy phụng chỉ gì?”

“Cứ điện hạ ở đâu?”

Vệ Tử Phu biến hẳn sắc mặt, “Ngươi tìm điện hạ có chuyện
gì?” Theo tin tức Công Tôn Hạ truyền về thì không có chuyện Công Tôn Kính Thanh
khai nhận tội Lưu Cứ làm chủ mưu.

“Phụng lệnh Hoàng thượng, Nhị hoàng tử Lưu Cứ là hoàng tử
nhưng không biết tu thân, mưu đồ hại Công chúa Duyệt Trữ dẫn đến việc Trần
nương nương phải phóng ngựa làm mất đi dòng dõi hoàng gia, hiện phủ Đình úy bắt
giữ Nhị hoàng tử Lưu Cứ để thẩm vấn.”

“Cứ Nhi sẽ không làm chuyện như vậy”, Vệ Tử Phu thất thanh.

“Có hay không thì không phải do thần định đoạt”, Trương
Thang trả lời tuy luôn cung kính lễ phép nhưng vẫn không nhường nhịn chút nào,
“Hoàng hậu nương nương, xin đừng ngăn cản thần làm việc công.”

“Mẫu hậu”, một giọng nói bình thản từ phía trong điện Tiêu
Phòng truyền tới, “Mẫu hậu không cần làm khó ông ta, con đi cùng ông ta là được.”
Lưu Cứ được tin liền từ trong điện Tiêu Phòng đi ra. Lúc này cậu chỉ mới mười một
tuổi mụ, nhưng đã có phong thái ôn hòa điềm tĩnh chứ không hề giống như một đứa
trẻ kiêu căng luôn ở bên cạnh mẫu thân.

“Cứ Nhi”, Vệ Tử Phu xoay lại gọi, vành mắt đỏ bừng suýt rơi
lệ nhưng nhớ tới thân phận hoàng hậu của mình nên gắng gượng nén xuống.

“Mẫu hậu không cần lo lắng cho con”, Lưu Cứ tựa như hơi cứng
người nhưng vẫn ngẩng đầu, “Cứ Nhi chưa từng làm chuyện này, hơn nữa Cứ Nhi tin
tưởng rằng phụ hoàng dù sao cũng là phụ hoàng của Cứ Nhi nên sẽ không dễ dàng để
nhi thần chịu oan.”

“Thế nhưng”, Vệ Tử Phu buồn bã nói, “Con từ nhỏ đã ăn sung mặc
sướng, được chiều chuộng, chưa từng bị oan ức thế này, liệu có chịu được khổ
hay không?”

“Mẫu hậu”, Lưu Cứ cũng quỳ xuống, rơi lệ nói, “Cố nhân có
nói, ‘Vua muốn thần chết, thần phải chết; cha muốn con mất, con phải mất’. Con
thuộc cả hai loại đó nên cũng không oán trách gì cả. Chỉ xin mẫu hậu đừng
thương tâm vì con, thay con nói một tiếng với hoàng tỷ. Hoàng tỷ vừa mới sinh
con gái nhưng Cứ Nhi lại không kịp chúc mừng.”

“Điện hạ”, Vệ Thanh nhìn cậu bé, nói, “Trước đây ta vẫn cảm
thấy cháu quá kiêu căng, hôm nay mới thấy điện hạ đã bắt đầu gánh vác trọng
trách được rồi.”

Lưu Cứ miễn cưỡng cười một tiếng, “Đa tạ cữu cữu khen ngợi.”
Cậu đứng dậy đến trước mặt Trương Thang, nói khẽ, “Đi thôi!”

Trương Thang quan sát cậu bé, cung kính nói, “Xin mời điện hạ.”

Vệ Tử Phu cắn răng nhìn theo bóng nhi tử đi xa dần, móng tay
bấm chặt da thịt cơ hồ sắp tóe máu. Vệ Thanh trông thấy liền kinh hãi, vội vàng
gọi, “Tam tỷ!”

Vệ Tử Phu lúc này mới giật mình tỉnh lại, kinh ngạc nhìn hắn.

“Chúng ta không được làm ầm ĩ ảnh hưởng đến Vệ Trường”, Vệ
Thanh nói, “Vào trong điện nói chuyện đi.”

Vệ Tử Phu cho mọi người lui rồi u oán nói, “Tại sao y lại có
thể như vậy?”

“Hoàng hậu nương nương”, ngay cả Vệ Trường Quân cũng cảm thấy
có gì đó không đúng, gọi vẻ lưỡng lự. “Tại sao y lại có thể như vậy?”, Vệ Tử
Phu dường như vẫn không nghe, không tin, rơi lệ nói, “Y có thể tước binh quyền
của Thanh đệ, có thể không đặt chân tới điện Tiêu Phòng, có thể không gặp Phỉ
Nhi, Vân Nhi, nhưng tại sao y lại có thể cướp đi cả hy vọng duy nhất của ta? Đó
chính là con trai năm đợi mười mong mới có được.”

“Tam tỷ”, Vệ Thanh lớn tiếng gọi, “Nếu tỷ còn muốn Cứ Nhi được
mạnh khỏe, còn muốn cả Vệ gia chúng ta toàn mạng thì cần phải quên hết chuyện
này đi, từ nay không bao giờ được nhớ đến nữa, cho dù có khổ thế nào cũng phải
cắn răng nhẫn nhịn.”

“Ta đã nhẫn nhịn bảy năm rồi”, Vệ Tử Phu cả giận nói, “Từ
năm Nguyên Sóc thứ sáu, sau khi Trần A Kiều trở về thì ta luôn nhẫn nhịn. Ta
nhìn y tới bên cạnh người đàn bà kia, từ đó không bao giờ liếc nhìn ta lấy một
lần. Ta nhìn y dần dần chèn ép Vệ gia, thậm chí một lần giam lỏng cả hoàng hậu
như ta. Ta nhẫn nhịn lâu như vậy thì đổi lại được cái gì? Cháu ngoại ta chết thảm,
con trai ta bị chính phụ thân của mình tống vào phủ Đình úy.”

“Nương nương, người thậm chí còn không hiểu lý lẽ như Cứ
Nhi.” Vệ Thanh cũng bị chọc giận, nhưng vẫn khuyên nhủ, “Mặc dù điện hạ bị giam
giữ nhưng Trương Thang cũng không có gan dám xử trí hoàng tử. Chỉ cần Trần
nương nương tỉnh, tâm tình bệ hạ khôi phục thì tự nhiên có thể điều tra rõ sự
thật, trả lại sự trong sạch cho điện hạ.”

“Nếu như”, Vệ Tử Phu chột dạ, nhìn thẳng vào hắn, “Nếu như
Trần A Kiều chết thì sao?”

“Thế thì”, Vệ Thanh nhắm mắt lại, chậm rãi nói, “Đó chính là
lúc cả Vệ gia chúng ta phải chôn theo.”

“Nếu nói như thế”, Vệ Tử Phu cười lạnh nói, “Ta lại muốn chờ
Trần A Kiều không còn tỉnh lại được nữa.”

“Thanh đệ”, nàng ta mỏi mệt cúi đầu, khẽ nói, “Đệ xem một
hoàng hậu đang chính vị như ta đã phải nén giận tới mức nào.”

Nàng ta vẫn còn giữ ấn tượng về người con gái kia ngồi trên
ngôi vị hoàng hậu kiêu ngạo sai khiến, ý trí dâng tràn, còn mình ở trước mặt
người đó lại hèn mọn như con kiến hôi. Năm tháng trôi qua, tình hình biến chuyển,
bản thân vẫn cứ ở thế yếu.

“Tại sao vậy chứ?”

Ở trong chốn cung Vị Ương thâm sâu này, vững chắc nhất nhưng
dễ biến đổi nhất cũng lòng dạ của quân vương, một khi mất đi sủng ái thì nói gì
cũng chỉ uổng công mà thôi.

Dù lao ngục của Thượng Lâm Uyển không thâm nghiêm lạnh lẽo
như của phủ Đình úy nhưng phải ở trong đó suốt hai ngày Công Tôn Kính Thanh
cũng thấy cực kỳ sợ hãi, cảm giác cuộc đời từ đây cũng đen tối như thứ ánh sáng
âm u trong lao ngục này vậy.

Cửa lao mở ra loảng xoảng, tiếng chân người loẹt quẹt trong
bóng tối nghe rất rõ.

“Công Tôn Kính Thanh!” Người vừa tới cất tiếng gọi.

Công Tôn Kính Thanh ngẩng đầu lên nhìn, “Là ngươi?” Gã kinh
ngạc, chợt sầm mặt xuống đề phòng, “Ngươi tới nơi này làm gì?”

Trần Hi cười khẽ, “Ta là cháu nên muốn đến xem hung thủ làm
cô cô của ta bị thương, Mạc đại nhân xem ở lòng hiếu thảo nên mới châm chước
cho được ngoại lệ.”

“Ngươi đắc ý rồi chứ?” Công Tôn Kính Thanh oán độc hỏi. Gã vốn
cũng là con cháu quý tộc ở Trường An như Trần Hi, chỉ vì phân ra hai nhà Trần,
Vệ mà càng xem thường Trần Hi là con vợ kế nên từ trước đến nay không quen biết,
không ngờ hoàn cảnh thay đổi lại gặp nhau trong ngục.

“Đương nhiên là đắc ý”, Trần Hi cười dài, “Ta còn phải cảm
ơn ngươi nữa kìa.”

Công Tôn Kính Thanh nheo mắt, “Ngươi có ý gì?”

“Ta nghe mọi người nói Kính Thanh của Công Tôn gia chỉ là một
kẻ ăn chơi lêu lổng, bất tài chẳng làm nên trò trống gì, hôm nay gặp mặt quả
nhiên là thế.” Trân Hi từ trên cao nhìn xuống, giọng khinh miệt, “Ta đang lo
không có cách nào đem việc này đổ lên Vệ gia thì ngươi lại tự mình khai ra Lưu
Cứ giúp cho chúng ta. Cơ nghiệp huy hoàng của Vệ gia đều chỉ trông vào một
hoàng tử. Chỉ cần Lưu Cứ đổ thì Vệ gia sẽ không còn tồn tại. Khi đó tổ chim bị
phá, trứng còn có thể nguyên vẹn không? Công Tôn Kính Thanh nhà ngươi cũng sẽ ở
vào chỗ nào?”

“Không thể như vậy được?” Công Tôn Kính Thanh kinh hoàng, lạc
giọng nói, “Lưu Cứ là hoàng tử, bệ hạ dù tàn nhẫn thế nào cũng sẽ không động đến
con của mình.” Hai ngày nay, gã vẫn luôn suy nghĩ đến chuyện này, không biết
mình có làm sai hay không. Dù sao ngàn vạn lần cũng không thể khai ra chủ mưu
thực sự. Lúc này ngay cả bản thân vẫn còn do dự, lại bị Trần Hi khinh miệt, nên
gã tuyệt vọng chỉ biết lẩm bẩm tự trấn an, “Nếu chủ mưu không việc gì thì bệ hạ
chắc sẽ không lấy mạng một kẻ tòng phạm như ta.”

“Ngươi thật ngây thơ.” Trần Hi nhìn gã qua song sắt, ánh mắt
thương hại, “Bệ hạ có bốn con trai chứ không phải chỉ có một mình Lưu Cứ, hơn nữa
bệ hạ cũng không sủng ái đặc biệt gì với hắn cả. Lưu Cứ là cây đinh đâm vào da
thịt Trần gia, khó có cơ hội tốt như vậy, chúng ta làm sao có thể để cho hắn
toàn thân thoát ra được. Nói trắng ra”, Trần Hi nói giọng đều đều, “Lưu Cứ thật
ra có phải là chủ mưu hay không thì từ đáy lòng ngươi biết rõ. Lúc này e là
không phải chỉ riêng Trần gia muốn ngươi chết để đòi công bằng cho cô cô và Duyệt
Trữ, mà chính là Vệ gia, thậm chí cả người biểu đệ tính tình ôn hòa của ngươi
cũng hận ngươi không biết phân biệt nặng nhẹ kéo hắn xuống nước, sẽ không bao
giờ đưa tay cứu giúp ngươi.”

Công Tôn Kính Thanh chán nản ngã vật xuống đất, cúi đầu hỏi,
“Đã như vậy thì ngươi tới đây để làm gì?”

“Ta muốn ngươi phải chết trong tuyệt vọng.” Trần Hi dằn giọng,
“Ngươi làm thương tổn đến cô cô, Trần gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua.” Nói xong,
hắn không nhìn thêm Công Tôn Kính Thanh một lần nào nữa, chắp tay rời đi.

“Trần công tử”, Mạc Long đứng ở ngoài lao, thấy Trần Hi đi
ra ngoài thì hỏi vẻ khó hiểu, “Công tử cần gì phải nói rõ lợi hại với gã chứ?”

“Bởi vì ta muốn hắn phản cung”, Trần Hi cúi đầu nhìn xuống đất,
liền thấy vẻ mặt kinh ngạc của Mạc Long thì giải thích, “Mạc đại nhân ít khi gặp
thánh giá nên không hiểu về cô phụ[1] của ta rồi. Bệ hạ chính là một quân chủ
anh minh nhưng hiện giờ đang đau đớn vì chuyện của cô cô nên mới tin khẩu cung
của Công Tôn Kính Thanh. Sau này nghĩ tới tính tình của Lưu Cứ thì chắc chắn sẽ
nghi ngờ. Nếu Công Tôn Kính Thanh phản cung, bệ hạ ngược lại sẽ nghi ngờ Vệ gia
làm, cũng sẽ chứng thực tội danh của Lưu Cứ.”

[1] Cô phụ: Chú, chồng của cô.

“Công tử quả nhiên là thông minh”, Mạc Long không khỏi thở
dài.

Lát sau, từ dưới lao truyền đến tiếng gào thét của Công Tôn
Kính Thanh, “Gọi Mạc Long, ta muốn phản cung, ta muốn phản cung.”

Trần Hi khẽ mỉm cười nhìn Mạc Long chắp tay thi lễ, “Trần
công tử, ta phải đi rồi.”

“Nhị công tử!” Một thị tòng gọi khẽ.

“Có chuyện gì?”

“Nhị thiếu phu nhân bế Mạn thiếu tiểu thư đi theo Đại công
chúa trưởng tới đây.”

“Bà ngoại”, Trần Hi cau mày, “Bà ngoại tuổi tác đã cao, làm
sao chịu nổi dằn xóc trên đường?”

“Cũng hết cách.” Thị tòng bất đắc dĩ nói, “Ai chẳng biết Đại
công chúa trưởng yêu thương Trần nương nương nhất. Nương nương gặp chuyện, Đại
công chúa trưởng yêu con sốt ruột nên không ai ngăn được. Hơn nữa”, gã nhẹ giọng,
“Là bệ hạ mời Đại công chúa trưởng tới.”

Trần Hi dừng bước, “Nếu vậy chúng ta trở về xem thế nào.”

Hắn trở lại dưới lầu, quả nhiên thấy Lý Nghiên đang bế Mạn
Nhi, phong thái yểu điệu, tuổi tác càng lớn càng thêm xinh đẹp.

“Nghiên Nhi!”, Trần Hi âu yếm, ôm lấy Trần Mạn, nựng yêu, “
Mạn Nhi ngoan, cha nhớ con quá.” Mạn Nhi không sợ hãi mà cười như nắc nẻ.

“Hi ca!” Lý Nghiên dịu dàng, “Bà ngoại phụng mệnh tới đây
nên thiếp đi theo chăm sóc.”

“Ừ.” Trần Hi gật đầu, hỏi, “Bà ngoại đâu rồi?”

“Đã tới điện Tín Hợp thăm cô cô rồi.”

“Nói như vậy”, Trần Hi trầm ngâm, “Tình cảm của bệ hạ đối với
cô cô cũng không nhỏ.” Lý Nghiên mỉm cười nhưng không lên tiếng, nhẹ nhàng nhìn
qua đánh giá phu quân của mình.

“Có chuyện gì?”, Trần Hi hỏi.

“Không có gì”, Lý Nghiên khẽ cúi đầu.

Cô vẫn cho phu quân của mình là một vị công tử thành tâm
thành ý, ôm mối tình si với mình nhưng từ khi xảy ra chuyện ở Thượng Lâm Uyển tới
nay, Trần Hi bày mưu nghĩ kế, từng bước đi đều có lợi cho Trần gia, một Trần Hi
như vậy thật sự vẫn là người mà cô cho rằng một mực thành tâm thành ý sao?

“Nghiên Nhi đi đường vất vả hẳn cũng mệt mỏi”, Trần Hi không
nghi ngờ gì, âu yếm nói, “Nghỉ ngơi trước đi, để ta bế Mạn Nhi cho.”

“Được rồi.” Lý Nghiên khẽ lắc đầu gạt đi những nghi vấn
trong lòng, có một số việc cứ để mặc, đừng tìm hiểu thì tốt hơn. Dù thế nào thì
Trần Hi vẫn là một phu quân tốt không tì vết, cũng là một người cha tốt, cô
không có điều gì phải oán giận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui