Kim Ốc Hận

[1] Xuất phát từ tích “Phượng đậu ngô đồng.” Phượng ở đây chỉ
người con gái, cây ngô đồng ám chỉ người con trai cứng cỏi, là chỗ dựa vững chắc
để người con gái dựa vào.

Chạy được một lát thì Kim Nhật Đan hô một tiếng, ghìm ngựa lại
rồi nhảy xuống, mỉm cười nói: “Đến rồi.” Lưu Sơ ngồi trên lưng ngựa, nhìn chung
quanh thấy hoàn toàn lạ lẫm.

“Cưỡng ép công chúa đương triều”, cô lạnh lùng nói, “Kim Nhật
Đan, rốt cuộc ngươi nghĩ mình có mấy cái đầu? Hơn nữa ngươi cho là ngươi so với
một muội muội ruột thịt như ta thì đại ca sẽ bảo vệ ai?”

“Oan uổng quá.” Kim Nhật Đan cười vang, dang rộng hai tay,
“Ta chỉ cảm thấy Công chúa đã phiền muộn ở cung Kiến Chương quá lâu nên dẫn ra
ngoài hóng mát một chút. Xuống đây đi.”

“Hóng mát cũng phải cần ta đồng ý mới được.” Lưu Sơ cười lạnh
nói, “Nếu ngươi không đưa ta trở về thì ta không xuống.”

“Vậy à?” Kim Nhật Đan nhíu mày, ôm quyền nói, “Công chúa
không xuống thật sao? Ta sẽ bảo Hắc Phong của ta mang cô đi vậy.” Hắn làm bộ muốn
huýt sáo. Lưu Sơ nhìn khoảng cách từ lưng con ngựa ô tới mặt đất, không rét mà
run, vội vàng nói, “Được rồi, được rồi, ta xuống là được chứ gì.” Cô vịn tay
Kim Nhật Đan xuống ngựa, vẫn chưa hết giận, oán hận nói, “Ngươi coi thường ta sợ
ngựa đúng không? Ngươi không sợ khi trở về ta sẽ tố cáo tội trạng của ngươi với
phụ hoàng hay sao?”

Người thiếu niên dìu tay cô, khuôn mặt thoáng hiện ý cười, cố
tình cao giọng: “Công chúa Duyệt Trữ cảm thấy ỷ vào Hoàng Thượng và Thái tử điện
hạ vinh dự lắm sao?”

“Ngươi!” Lưu Sơ tức giận đến mức giậm chân, biết rõ là hắn
khích tướng nhưng vẫn không nhịn được nói, “Ngươi thì có gì đặc biệt hơn người
chứ.”

Tháng Chín ở thành Trường An đã là cuối mùa thu. Lưu Sơ nhìn
bốn phía, bất giác thán phục Kim Nhật Đan đã lựa chọn được một chỗ rất đẹp. Tuy
cây cỏ dần úa vàng nhưng chính vì thế mà trời đất mới hiện ra vẻ yên tĩnh mênh
mang. Cô quay đầu lại nhìn ra xa, cây phong trên Mậu Lăng ánh lên sắc hồng, rạng
ngời như mây gấm.

“Ồ Kim Nhật Đan.” Cô không nhịn được, quay đầu lại hỏi:
“Ngươi kéo ta đến đây rốt cuộc là muốn làm gì?”

“Con người làm chuyện gì cũng phải có dụng ý sao?” Kim Nhật
Đan nhàn nhã nằm trên mặt đất, miệng ngậm một cọng cỏ khô, nụ cười trong sáng.
“Thỉnh thoảng dừng lại nghỉ ngơi một chút, ngắm nhìn trời xanh, mây trắng, cỏ
vàng chẳng phải cũng tốt sao?”

“Thật không?” Lưu Sơ khẽ cười lạnh, “Nếu chỉ là thế thì ta
ngắm nhìn ở điện Trường Môn cũng được, cần gì phải đến chỗ này?”

“Công chúa Duyệt Trữ”, Kim Nhật Đan bỗng nhiên quay đầu nhìn
cô, “Còn nhớ những điều ta nói với cô ở Tấn Trung không? Làm người chẳng thể
nhìn mãi về quá khứ.”

“Nhìn về con đường phía trước còn rất nhiều phong cảnh mỹ lệ.”

Lưu Sơ chợt cảnh giác, nhìn hắn vẻ đề phòng, nhẫn nại nói:
“Rốt cuộc ngươi muốn nói điều gì?”

“Không có gì.” Kim Nhật Đan bỗng nhiên lại cười ha hả, “Chỉ
muốn để cho Công chúa đừng như một đứa trẻ, mãi không thể xa rời phụ thân, mẫu
thân và ca ca?”

“Kim Nhật Đan!” Lưu Sơ nghiến răng nghiến lợi, lại nghe Kim
Nhật Đan nói tiếp, “Thật không ngờ, lúc Công chúa Duyệt Trữ nổi giận lại là lúc
có sức sống nhất, xinh đẹp mê người.”

Cô hơi sửng sốt. Kim Nhật Đan quay sang chỗ khác, nhớ lại,
“Lúc phụ thân ta còn sống, ta ở trong bộ lạc Hưu Đồ đã được nghe tên của cô,
người biết chuyện nhà Hán kể rằng hoàng đế nhà Hán sinh được bốn người con
trai, sáu người con gái.”

Sau đó thì hắn chỉ chú ý tới tên hiệu của các hoàng tử, còn
về phần những công chúa đẹp như hoa như gấm thì chỉ nghe qua loa về danh hiệu
và biết người được hoàng đế nhà Hán sủng ái nhất là Công chúa Duyệt Trữ.

Duyệt Trữ! Duyệt Trữ! Cái tên này quả nhiên rất đẹp, không
giống như danh hào của các công chúa khác. Khi đó hắn còn chưa biết rằng cái
tên này sau đó chiếm một vị trí quan trọng như thế nào trong cuộc đời mình. Biến
cố Hà Tây xảy ra, phụ thân hắn bị Lâu Phiền vương giết chết. Hắn và mẫu thân, đệ
đệ đều bị bắt vào cung nhà Hán làm nô lệ. Số phận chỉ qua một đêm đã đổi khác,
nếu nói là hận thì hắn càng hận đám người cùng tộc đã tàn hại lẫn nhau. Thời
gian ở trong cung nhà Hán, hắn đã nghe được rất nhiều chuyện, bao gồm từ chuyện
thiên tử nhà Hán dốc sức vì nước, thấy Trần nương nương từng bị phế hậu lại được
sủng hạnh, thiếu niên anh hùng Quan Quân hầu Hoắc Khứ Bệnh, cho tới đôi huynh
muội lưu lạc bên ngoài thời niên thiếu rồi cuối cùng trở về với hoàng gia. Hắn
đã được gặp Hoắc Khứ Bệnh. Đó đúng là một hán tử thật sự, có tính cách hào
hùng, dũng mãnh, không giống đám binh sĩ nhà Hán mà ngược lại giống những người
thảo nguyên lớn lên trên lưng ngựa hơn. Người đời thường nói Hoắc Khứ Bệnh chết
đi vào những năm tháng anh hùng nhất của đời mình và người con gái trong lòng hắn
chính là Công chúa Duyệt Trữ Lưu Sơ mà bệ hạ sủng ái nhất.

Chuyện tình này thật sự đáng để ngẫm nghĩ. Lúc đó hắn đang ở
vị trí hèn mọn nhất trong cung nhà Hán mấy năm, dần hiểu được sự tranh đấu khốc
liệt trong chốn phồn hoa đẹp đẽ nhất của thế gian này. Hai người rõ ràng thuộc
về hai gia tộc của hai hậu – phi tranh đấu một mất một còn mà tại sao lại có thể
có tình cảm như vậy chứ?”

Hắn không đoán được sự sâu xa trong đó, cũng không muốn tốn
quá nhiều thời gian vào những chuyện tiểu tiết như vậy. Hắn cũng có dã tâm của
mình, không cam lòng cả đời ở mãi vị trí hèn mọn, cho dù bản thân mình đang ở
nước khác cũng phải tìm ra được một con đường riêng. Sau khi mẫu thân hắn lâm bệnh
qua đời trong cung nhà Hán, hắn hao tổn hết tâm tư, cuối cùng cũng thoát được
ra ngoài cung Hán.

Trên đường đi sứ Thân Độc, hắn tình cờ được gặp Hoàng tử trưởng
Lưu Mạch, đó quả thật là chuyện bất ngờ nhất trong cuộc đời hắn. Thời niên thiếu,
vị tiên sinh biết chuyện nhà Hán đã kể với hắn rằng hoàng đế nhà Hán sinh hạ được
bốn người con trai, tài năng nhất chắc chỉ có Hoàng tử trưởng Lưu Mạch và người
về sau trở thành Tề vương Lưu Cứ. Hắn đã từng nhìn thấy Lưu Mạch ở trong cung,
người thiếu niên này nhỏ hơn hắn hai tuổi, là con trai trưởng của hoàng đế trị
vì đế quốc mạnh nhất thế gian, rất được coi trọng. Bản thân Lưu Mạch cũng không
phụ sự coi trọng này, ẩn dưới khuôn mặt ôn hòa là tâm trí nhạy cảm kiên nghị.
Song Lưu Mạch lại lựa chọn mai danh ẩn tích đi sứ vào thời điểm có khả năng nhất
để thừa kế vị trí thái tử Đại Hán. Quyết định hoang đường như vậy khiến ngay cả
một kẻ “man di” của nước khác như hắn vừa nghe thấy cũng phải há mồm trợn mắt
nghĩ rằng Lưu Mạch quả thực là điên rồ. Nhưng sao khi thực sự quen biết cậu thì
hắn mới hiểu rằng dưới bề ngoài ôn hòa chững chạc thì người thiếu niên này vẫn
là một người trẻ tuổi, vẫn có khát vọng như những thiếu niên cùng trang lứa
khác là được đi qua hết thảy núi sông trong thiên hạ. Cho dù cung Vị Ương có lộng
lẫy phồn hoa, vị trí đó có tối cao cũng không thể che khuất được khát vọng đó.

Trên đời có rất nhiều người ấp ủ khát vọng nhưng lại rất ít
người chịu nỗ lực biến những khát vọng đó thành hiện thực. Hai người bọn họ vừa
khéo lại ở trong số ít đó. Sau khi thực sự hiểu Lưu Mạch, hắn đã nghĩ rằng người
thiếu niên này ngày sau sẽ là một hoàng đế Đại Hán rất tốt. Lưu Mạch bản chất
là một người cực kỳ vô tình. Hắn không hề nghi ngờ nếu có một ngày mình cản đường
Lưu Mạch thì đối phương sẽ không mảy may niệm tình đồng trang lứa mà cứ thế lạnh
lùng giết hắn. Chỉ có mẫu thân và muội muội mới có thể làm nhạt đi tính vô tình
của Lưu Mạch. Lưu Mạch nói rằng mẫu thân của mình là người phụ nữ tốt nhất
thiên hạ. Lúc nghe Lưu Mạch nói vậy, hắn còn bật cười. Hắn luôn nghĩ rằng chắc
là Lưu Mạch rất yêu, rất yêu mẫu thân của mình nên mới thấy phụ nữ trong khắp
thiên hạ đều kém hơn. Song Trần A Kiều tốt hay không tốt đều là chuyện của
hoàng đế nhà Hán, không can hệ tới hắn.

Tại chợ của người Thân Độc, Lưu Mạch có mua một thanh dao
găm cong cong. “Đây là thứ mà ta định tặng cho muội muội”, Lưu Mạch mỉm cười
nói, trong niềm vui toát ra tình yêu thương kín đáo, “Tảo Tảo sẽ thích.” Hắn sửng
sốt hồi lâu mới liên hệ được cái tên này với Công chúa Duyệt Trữ được sủng ái.

Mãi sau này, hắn nghe nói rằng cái tên Tảo Tảo là ngày xưa
Trần nương nương đã đặt, lấy ý tứ trong câu thơ “Đời người nếu mãi như vừa gặp.”
Ngay đến một người Hung Nô không hiểu thơ phú là hắn đây cũng thích nghe câu
thơ đẹp đẽ như vậy.

Lần đầu tiên hắn gặp cô là ngày sứ đoàn từ Thân Độc trở về
Trường An. Thiếu nữ vừa chớm tròn mười bốn nâng váy vui mừng chạy ào tới chỗ ca
ca của mình trông thật duyên dáng. Trong ký ức của mình, hắn chưa từng thấy một
thiếu nữ nào đẹp bằng một nửa cô. Chỉ tiếc là cô quá mảnh mai. Nghe nói, thân
thể Công chúa Duyệt Trữ từ nhỏ đã yếu ớt. Trên đời này vốn không có chuyện hoàn
mỹ, cô được sủng ái nhiều như vậy nên ông trời phải lấy đi chút gì đó cho công
bằng. Hắn cũng dần hiểu được tại sao có nhiều người bất phàm lại không ngăn nổi
lòng sủng ái đối với cô bé này. Tính cách của Duyệt Trữ công chúa Lưu Sơ thông
minh mà không hấp tấp, được sủng ái nhưng không kiêu ngạo. Nếu ai coi trọng cô
thì chắc chắn cô sẽ đối xử lại với người ấy như thế. Trong suốt quá trình trưởng
thành, cô đã được quá nhiều người che mưa che gió, bảo hộ cho mình. Bản thân hắn
cũng muốn trở thành một người như vậy.

Lưu Sơ hơi lúng túng, “Ngươi ở cung Vị Ương đã mấy năm nhưng
sao ta chưa từng thấy bao giờ?”

“Công chúa là cành vàng lá ngọc”, hắn mỉm cười nói, “Tất
nhiên không để ý tới một cung nhân thấp hèn.”

Một con thỏ trắng như tuyết bỗng nhiên nhảy ra khỏi ổ trong
vùng đất khô vàng, xù lông dõi cặp mắt đen nhánh cảnh giác nhìn hai người, con
ngươi xoe tròn trông rất linh động. Lưu Sơ hoan hỉ kêu lớn, “Con thỏ kìa!” Con
thỏ kinh hoảng, lập tức chạy xa hơn nhưng vì chưa bao giờ trông thấy con người
nên lại tiếp tục cảnh giác quan sát.

“Công chúa thích sao?” Kim Nhật Đan khẽ mỉm cười, quay lại
chỗ con ngựa lấy cung, lắp tên định bắn. Lưu Sơ hoảng hồn, vội hỏi, “Ngươi làm
gì vậy?” Cô nhào tới đẩy một cái, dù không mạnh nhưng vẫn có thể làm ảnh hưởng
tới sự chính xác của Kim Nhật Đan. Mũi tên bắn ra cắm trước người con thỏ chừng
một tầm tên khiến nó hoảng sợ chạy biến đi như một làn khói.

“Duyệt Trữ”, Kim Nhật Đan bất đắc dĩ nói, “Cô làm gì vậy?”

“Ngươi mới làm gì đấy?” Lưu Sơ ngẩng đầu lên, không chú ý tới
Kim Nhật Đan đã thay đổi cách xưng hô. “Ta chỉ thích con thỏ nhảy nhót, nếu nó
chết rồi thì còn thích nó làm gì?”

Hắn im bặt, lúc này mới nhớ lại chuyện Lưu Mạch đã từng đề cập
tới, rằng muội muội này của hắn rất không thích giết chóc.

“Dù sao cũng phải bắn.” Hắn nói khẽ, quay lại buộc cung tên
vào yên ngựa. Người Hung Nô giỏi săn thú nhưng không giỏi bắt sống một con thỏ
vẫn còn nhảy nhót để lấy lòng người yêu. Sinh mạng của một con thỏ quá yếu ớt
khiến hắn có bắn hạ nó cũng cảm thấy rất ấm ức. Nếu bảo phải ôm một con thỏ còn
sống trên tay thì hắn sợ rằng mình sẽ quá tay bóp chết nó.

“Cái gì gọi là nhất định phải bắn?” Lưu Sơ nghe mà không hiểu.

“Người Hung Nô từ xưa có một tập tục là tự tay lột da con
thú mình săn được để tặng cho người trong trái tim mình. Trước khi tới đất Hán,
ta đã đánh mất bộ da con thú săn được ở Hung Nô nên dù gì cũng phải săn lại.”

Gương mặt Lưu Sơ dưới ánh nắng mùa thu ửng hồng. Hắn nhìn đến
mê muội, nghĩ bản thân mình chỉ là một người dị tộc thì có được mấy phần cơ hội
lấy được viên ngọc minh châu được sủng ái nhất trong lòng bệ hạ? Vì hai huynh
muội này, hắn nguyện ý từ bỏ thân phận người Hung Nô của mình, coi bản thân như
một người Hán, tôn thiên tử Đại Hán là bệ hạ của mình.

“Cứ cách mấy năm là phụ hoàng của ta lại đến Thượng Lân Uyển
săn thú.” Lưu Sơ kể, “Trong Thượng Lâm Uyển có cả sư tử và báo, nếu ngươi được
đi theo thì biết đâu có thể săn được.”

“Vậy à?” Kim Nhật Đan cười dài, “Duyệt Trữ thích nhất loài
gì?”

“Ta ư?” Lưu Sơ suy nghĩ một chút, nói: “Ta cũng giống mẫu
thân, thích nhất là cáo tuyết.”

“Cáo tuyết?” Kim Nhật Đan nhíu mày, “Loài này rất hiếm thấy.
Ta ở Hung Nô nhiều năm nhưng chưa từng thấy bao giờ. Nghe nói chỉ riêng vùng Đường
Cổ Lạp Sơn quanh năm tuyết phủ mới có. Tại sao cô thích nó?”

“Bởi vì nó rất đẹp.” Lưu Sơ cười nói, “Khi còn bé, Quách sư
thúc bế ta đứng ở xa nhìn thấy một con, màu sắc trắng như tuyết, cặp mắt cực kỳ
linh hoạt cứ như là biết nói chuyện. Chỉ tiếc”, cô siết chặt nắm tay nói: “nó ở
quá xa, chúng ta vừa cử động thì nó đã bỏ chạy mất tăm rồi.”

“Ngươi đừng mơ tưởng nữa.” Lưu Sơ cười khanh khách, “Phụ
hoàng ta sai người tìm kiếm bao năm vẫn chưa từng thấy một con.”

‘Chẳng qua…”, cô suy nghĩ một chút, lại cắn môi, nói: “Nếu
ngươi thật có săn được hổ hay báo gì đó thì đừng làm hỏng bộ da mà cứ đưa đến
phường may Tạp Môn, báo danh hiệu của ta là Hạ a di sẽ biết nên làm như thế
nào.”

Vào cuối năm Nguyên Đỉnh thứ sáu, Lưu Triệt tuyên Kim Nhật
Đan vào cung Kiến Chương gặp mặt. Lúc đó, khí trời thành Trường An đã tương đối
lạnh. Kim Nhật Đan quỳ hồi lâu trên mặt tuyết mới nghe thấy Hoàng đế thủng thẳng
nói, “Nghe nói gần đây ngươi và Công chúa Duyệt Trữ lui tới rất thân thiết.”

“Đúng vậy.” Cho dù là đối mặt với bậc đế vương có uy quyền
nhất trên thế gian, Kim Nhật Đan vẫn không hề sợ hãi, ‘Vi thần thích Công chúa,
dĩ nhiên hy vọng có thể tiếp cận gần hơn với nàng.”

“Thật to gan.” Nét mặt Lưu Triệt nhìn không ra vui hay giận,
“Công chúa Duyệt Trữ là viên ngọc minh châu mà trẫm và Hoàng hậu nâng niu, một
kẻ hàng thần Hung Nô như ngươi có tư cách gì dám nói loạn là thích Công chúa chứ?”

“Vi thần tự biết thân phận thấp kém, ngay cả không phải là
người Hung Nô thì cũng không xứng với Công chúa.” Kim Nhật Đan hiên ngang nói:
“Vi thần chỉ thích Công chúa mà thôi. Bệ hạ trị vì bốn biển, trong đó cũng có
con dân Hung Nô. Bệ hạ muốn giáo hóa để dân chúng thuận theo nhưng lại không
xem trọng bọn họ thì làm sao khiến bọn họ phục tùng bệ hạ?”

“Mồm miệng thật sắc sảo.” Lưu Triệt cười lạnh một tiếng, từ
trên cao nhìn xuống, “Không trách Hoàng hậu và Thái tử đều nói giúp cho ngươi.”

Lời nói của bậc đế vương khiến Kim Nhật Đan giật mình, song
hắn còn chưa kịp nghĩ được gì thì Lưu Triệt đã thong thả bước đến bên cạnh hắn.
“Ngươi nghe đây”, y nghiêm nghị nói, “Con gái của trẫm không phải dễ lấy như vậy.
Nể mặt Hoàng hậu, trẫm cho ngươi một cơ hội. Trẫm cho ngươi ba năm, trong ba
năm này ngươi phải gắng sức làm việc cho triều đình để trẫm nhìn xem rốt cuộc
ngươi có tư cách mang Duyệt Trữ của trẫm đi được hay không. Còn nếu ngươi khiến
cho trẫm có nửa phần không hài lòng…”

Y lãnh đạm nói, “Trẫm sẽ lập tức chọn một người trong đám
con cháu tôn thất và cho Duyệt Trữ xuất giá.”

Yêu cầu của Hoàng đế rất khó nhưng đây là hy vọng duy nhất.
Kim Nhật Đan vui mừng khấu đầu, “Thần tạ ân điển của bệ hạ!”

Lưu Triệt lạnh lùng nhìn Kim Nhật Đan lui ra rồi quay đầu lại
hỏi: “Như thế Kiều Kiều đã hài lòng chưa?”

Trần A Kiều cầm một chiếc lò sưởi nhỏ từ sau đình bước ra,
nhướng mày nói: “Tại sao lại là thiếp hài lòng? Chẳng phải Tảo Tảo cũng là con
gái của bệ hạ sao?”

“Hay là bệ hạ còn có ý khác?”

Lưu Triệt hừ lạnh một tiếng, nắm tay A Kiều, chau mày
nói,”Nơi này gió lớn quá. Chúng ta nên trở về điện Trường Môn thôi.”

A Kiều cười duyên dáng, vẻ mặt dịu xuống, nhẹ nhàng đáp,
“Cũng được.”

Y cho Kim Nhật Đan cơ hội lần này dĩ nhiên là vì A Kiều giữ
vẻ lạnh lùng liên tiếp mấy ngày liền khiến y phát mệt mỏi, không thể không làm
theo ý nàng. Ngay cả chuyện khác đi, y nghĩ, nếu Duyệt Trữ kiên quyết thì cuối
cùng y cũng đồng ý, bởi vì y không nỡ để Duyệt Trữ phải buồn.

Duyệt Trữ ở trong lòng y chính là một A Kiều chưa từng bị
thương tổn. Y từng đích thân gây thương tổn cho A Kiều nên hy vọng Duyệt Trữ
không phải đi qua con đường này. Y che chở cho Duyệt Trữ cũng tựa như năm đó
che chở cho A Kiều, thế nên y căn bản không thể nào lại chính tay gây tổn
thương cho Duyệt Trữ một lần nữa. Chỉ là nỗi lòng kín đáo này lại ẩn sâu dưới lớp
tuyết rơi dày ở cung Kiến Chương, chẳng bao giờ thấy tung tích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui