Ngày xuân hơi lạnh, Kim Ổ đang ngắm hoa ở trong sân.
Một nha hoàn mặc bộ đồ màu hồng đi tới, bước chân vội vã, đến trước mặt nàng nói: “Cô nương, có người trong cung đến.”
Khóe môi Kim Ổ tươi cười như sâu hơn.
“Không ngờ họ đến nhanh như vậy.
Ngươi đi ra tiếp khách trước.
Nhớ kỹ, nghìn vạn lần không được chậm trễ.
Ta vào trong chuẩn bị một chút rồi ra ngay.”
“Dạ.” Nha hoàn gật đầu hành lễ rồi cáo lui.
Kim Ổ suy xét thấy Liễu Sam là một người không hề có tâm cơ, lại không nghĩ tới Vệ Tử Phu kia lại tin tưởng Liễu Sam như vậy.
Nhớ lúc hãm hại nàng biết bao nhiêu là khôn khéo, bây giờ sao lại hồ đồ như vậy.?!
Kim Ổ đi vào phòng, thay một bộ y phục thanh lịch trang nhã, trên đầu vốn cài trâm ngọc, lại đổi thành một cái trâm hoa chạm khắc.
Nhìn giống như một con mèo nhà dễ bảo.
Trong phòng khách, hai nữ nhân khoảng chừng 30 tuổi đang ngồi.
Y phục trên người là loại tốt nhất trong cung, đoan trang ngồi đó uống trà.
Kim Ổ đi đến, bước chân nhẹ nhàng, thanh âm ôn nhu vang lên.” Thất lễ, thất lễ.
Đã để người đợi lâu.”
“Kim cô nương khách khí rồi.
Chúng ta phụng mệnh Hoàng hậu đến mời Kim cô nương vào cung, giúp nương nương làm việc.”
“Được làm việc giúp nương nương là phúc của Kim Ổ, có điều...”
“Kim cô nương có băn khoăn gì sao? Cô nương cứ nói thẳng đi, không cần ngại.”
“Kỳ thực, mấy hôm trước, mẫu thân báo tin phụ thân có chút không khỏe, muốn ta về nhà vài ngày..”
“Chuyện này có gì khó khăn chứ..? Kim cô nương bảo người đưa thư về trước đi, Hoàng hậu nương nương là người nhân hậu, tự nhiên sẽ cho cô nương ít tiền, nói lệnh tôn mời đại phu tốt.
“Đa tạ Tạ cô nương chỉ bảo.”
“Cô nương đi thu dọn đồ đi.”
” Dạ, vậy Kim Ổ xin phép cáo lui ạ.”
*Chú thích: Đây là hai câu thơ được trích trong bài “Mô ngư nhi” của Tân Khí Tật.
Nguyên văn: “千金縱買相如賦,
脈脈此情誰訴?”
Phiên âm: “Thiên kim túng mãi Tương Như phú,
Mạch mạch thử tình thuỳ tố?”.