Kim Ốc Tàng Miêu


Edit: @ÁNH ẤM ÁP
Beta: @-Jenny-
Chu Vũ khoác vai Diêu Vũ Lâm, cười hề hề nói "Lâm ca, bây giờ mới nghĩ thông suốt à? Tôi động viên anh nhiều lần, cũng chưa từng thấy anh nuôi dưỡng con vật nào.

Tiểu gia hỏa này màu lông không tồi, mua ở đâu vậy?"
"Nhặt ven đường thôi." Diêu Vũ Lâm nét mặt điềm tĩnh nói, mặc kệ Chu Vũ có thể té ngã hay không, mang theo Bố Nghiêu bước thẳng vào bàn.
Chu Vũ trong lúc nhất thời không chống đỡ nổi, thiếu chút nữa lăn đùng ra đất, nhưng lại không một chút tức giận, vẫn cợt nhả đuổi theo, ngồi kế bên Diêu Vũ Lâm.
Bố Nghiêu không khỏi cảm thán, trên đời sao lại có kẻ mặt dày vô sỉ như hắn.
"Lâm ca, mèo này vừa nhìn là biết bảo bối, giá trị rất cao đó nha."
"Diêu tiên sinh tùy tiện nhặt một con mèo cũng đẹp, quả nhiên là ra tay bất phàm."
Những lời nịnh hót cứ thế một câu tiếp một câu, Bố Nghiêu cảm thấy lỗ tai mình sớm đã thành cái kén dài, cũng không biết lão đại nhịn xuống thế nào.
Một đợt lời nói như mưa như gió qua đi, mọi người thấy Diêu Vũ Lâm không hề có ý nói tiếp, đành tự giác đổi đề tài, ngươi một lời ta một câu bàn luận sôi nổi về sủng vật nhà mình.
"Mèo nhà tôi bướng bỉnh, mỗi ngày đem sô pha cào thành tổ ong vò vẽ, đánh nó yên được một chút lại quay ra cào."
"Teddy nhà tôi cũng khiến người lo lắng, mấy cái gối trong nhà đã thay không dưới mười lần".
Chu Vũ thân dựa ghế, bắt chéo chân nhếch miệng nói "Thiệt là, chúng nó nghe không hiểu tiếng người, đương nhiên các anh có dạy cũng như không.

Nhà tôi có bốn con mèo, đều thích yêu chiều quấn lấy cánh tay tôi."
"Đều không giống mèo nhà tôi." Diêu Vũ Lâm ngậm ý cười đột nhiên cất tiếng.
Mọi người trong nháy mắt ngừng thảo luận, sôi nổi chuyển hướng đề tài về phía Bố Nghiêu.
Chu Vũ trên dưới đánh giá một lần Diêu Vũ Lâm, kê sát tai nói "Lâm ca, anh vẫn là Lâm ca của tôi sao?"
"Lăn xa một chút." Diêu Vũ Lâm không ngẩng đầu lên, ánh mắt cũng không dành cho hắn.
Chu Vũ lập tức nghe lời lui ra phía sau, thành thành thật thật tựa vào lưng ghế "Lâm ca, mèo nhà anh nghe lời như thế nào?"
"Nó chưa bao giờ cào người, cũng không cào đồ vật, thích làm cái gì liền làm cái đó, thỉnh thoảng còn sẽ bán manh, mỗi ngày đều rất ngoan."
Diêu Vũ Lâm dùng ngữ khí cực kỳ ôn nhu nói một hơi, làm cho tất cả sợ ngây người.
Lão đạo khen cậu!
Bố Nghiêu vui vẻ xoay vòng trong ngực Diêu Vũ Lâm, lúc thì nằm bò, lúc thì nằm ngửa.

Diêu Vũ Lâm mắt mang ý cười nhìn cậu, mặc kệ cậu lăn lộn đủ kiểu trong lòng.
Chu Vũ ngồi bên cạnh xem rõ ràng nhất, tựa như trong miệng ngậm quả trứng gà, mãi không khép được.
"Mèo của tôi đặc biệt còn có thể ăn."
Diêu Vũ Lâm không đầu không đuôi bồi thêm một câu, làm cho Bố Nghiêu cũng phải suy tư, như từ trên đám mây ngã xuống dưới.
Lâm ca, đây là khích lệ sao?
Cả đám người giật mình sau đó mới kịp phản ứng, tận lực nói vuốt theo "Có thể ăn là tốt, là phúc khí, thân thể tốt, có thể chiêu tài."
Người nào đó nói cậu là mèo chiêu tài nữa sao.
Diêu Vũ Lâm chỉ lo xem Bố Nghiêu, trên bàn đồ ăn chỉ nếm qua vài miếng, đột nhiên, hắn ngẩng đầu lên "Mèo nhỏ nhà tôi còn chưa ăn cơm chiều." Nghe giọng như là chuyện động trời.
Bên này, Chu Vũ đã hoảng tới mức kêu lên "Nó thích ăn gì, tôi gọi người mua đồ ăn cho mèo đem lên."
"Nó không ăn đồ ăn của mèo."
Chu Vũ buồn bực "Một con mèo không ăn đồ ăn của mèo là sao?"
Diêu Vũ Lâm điềm nhiên nói, "Đồ người ăn nó đều ăn được."
Lúc này, có người gắp một chén đồ ăn đem lại "Diêu tiên sinh, vậy cho mèo của anh ăn đồ trên bàn này đi."
Diêu Vũ Lâm không tiếp nhận "Nó không ăn đồ bên ngoài."
Kỳ thật cậu có thể mà..

Bố Nghiêu đói bụng thầm thì kêu, nghe mùi cơm mà bụng ngứa râm ran.
Chu Vũ nuốt nuốt nước miếng, gian nan hỏi "Vậy tiểu thiếu gia đây có thể ăn chút gì? Tôi gọi người đi mua."
"Sữa bột, loại trẻ con uống."
Cậu liền hiểu, lão đại nhất định là muốn khoe mẽ với mấy người trong hội, Bố Nghiêu chửi thầm trong bụng.
Chẳng được bao lâu, một cái túi lớn đã đưa đến tay Diêu Vũ Lâm.

Hắn cầm bình sữa, thuần thục một tay ôm Bố Nghiêu, nhẹ nhàng đong đưa, một tay cầm bình sữa cho cậu bú.
"Ngoan, uống sữa nào."
Bố Nghiêu đưa đầu ra, cắn núm vú cao su, Diêu Vũ Lâm bỗng nhiên xấu xa đem bình sữa đẩy ra một phân, Bố Nghiêu không thể không dùng sức giành lấy.
Diêu Vũ Lâm đột nhiên cười khẽ, "Tốt, không đùa ngươi nữa."
Bố Nghiêu được như ý nguyện cắn bình sữa, nhanh chóng hút lên, đôi mắt hơi hơi híp, hai chân trước ôm lấy bình sữa, như sợ người khác cướp đi.
Thấy một màn như vậy, đáy mắt Diêu Vũ Lâm lại ôn nhu thêm một phần.

Chỉ khi nhìn Bố Nghiêu lúc này, hắn mới có thể mặc kệ mọi thứ, đáy lòng mềm mại vô lo.
"Thật sự ngoan quá."
Bản thân Chu Vũ cũng là tay nuôi mèo, nhìn con mèo xinh đẹp lại ngoan ngoãn, liền muốn nựng thử.

Chỉ là tay hắn duỗi đến nửa đường, đã bị ánh mắt lãnh đạm của Diêu Vũ Lâm bức trở về.
"Tôi thật sự chỉ muốn sờ một chút."
Diêu Vũ Lâm không để ý tới hắn, khi cúi đầu xuống, ánh mắt khôi phục vẻ trìu mến như ban đầu, giống như gương mặt lạnh nhạt vừa rồi chưa bao giờ tồn tại.
Để bớt xấu hổ, Chu Vũ chủ động chuyển sang chuyện khác "Lâm ca, ngày mai có hội đấu giá, anh đi không?"
Diêu Vũ Lâm sóng mắt khẽ động, "Gửi địa chỉ cho tôi."
"Được rồi." Chu Vũ vội vàng cầm di động, "Nghe nói có rất nhiều kỳ trân dị bảo, tranh chữ danh nhân, khẳng định là anh sẽ thích.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui