Kim Phi Tích Bỉ

Thu Nhược Y cả kinh, nàng liên tiếp lùi về sau mấy bước, đáy lòng giống như bị móng vuốt cào qua, từ từ mà sinh ra cảm giác lạnh thấu xương, lạnh đến cả người không ngừng run rẩy đến không thể động đậy.

Nàng giết người, nàng lại thực sự giết người. Tuy là nàng rất muốn Thu Đoan Trà chết, tuy là nàng nằm trong quan tài thấy Thu Khả Ngâm đẩy Thu Đoan Trà ngã nhưng nàng chỉ nghĩ mình sẽ chỉ nằm đó thấy chết mà không cứu. Không ngờ trong lúc xúc động nàng thế lại tự mình động thủ giết chết Thu Đoan Trà.

Lúc này trên mặt đất là một vũng máu chảy đầm đìa loang lổ như một cây hoa đào nở rộ chói mắt.

Mặt nàng, ngay cả cổ áo cũng điểm một chút máu loãng.

Xung quang yên tĩnh tựa như cái chết.

Nàng theo bản năng lấy khăn lụa lau qua mặt mình rồi xuống đến y phục, chợt nghe thấy tiếng tách tách, là thanh âm của một vật nào đó đang bốc cháy.

Nàng chỉ cảm thấy sợ, tim đập thình thịch. Cổ họng vì nghẹn mà nấc lên một tiếng, nàng khó khăn lùi về phía sau hai bước.

Bỗng nhiên loảng xoảng một tiếng, nàng vô ý đụng vào giá nến, tiếp đó ánh lửa lóe lên, bén lửa vào những tấm màn trướng trắng tinh khôi, cháy lan dần đến bên chân nàng.

Ngọn lửa ngay lập tức liền mạnh mẽ lan tỏa, trong nháy mắt thấy đã sắp nuốt chửng tất cả.

Thu Nhược Y không khỏi hoàn hồn, nàng gạt những tấm màn chướng rủ xuống, định dập tắt lửa vậy mà lại càng khiến cho lửa cháy mạnh hơn. Rơi vào đường cùng, nàng chạy vội ra khỏi linh đường. nàng không thể đợi tiếp được nữa, nếu như nàng trở về nằm trong quan tài chỉ sợ ngay cả bản thân cũng sẽ chết cháy. Nhưng nếu như nàng cứ như vậy đi… Không thích hợp! Suy nghĩ một chút, nàng bước trở về một bước, thừa dịp lửa đang lan tỏa, nàng kéo Thu Đoan Trà đặt vào trong quan tài, thấy xung quanh không chỗ nào không bén lửa lúc này mới rời khỏi.

Nếu đã cháy thì cứ để ngọn lửa thiêu rụi tất cả.

Thu Nhược Y đi được hơn mười bước thì thấy có người phát giác linh đường phủ tể tướng bốc cháy, một tiếng hét như đạo sấm sét phá tan sự yên lặng trong đêm tuyết: “Người tới, người tới, mau lấy nước! Người tới, mau lấy nước!”

Nàng cúi đầu xuống, kéo cổ áo lên cao che dấu dung mạo rồi đi đến hậu viện, nàng ở phủ tể tướng cũng đã được một thời gian, đối với nơi này vô cùng quen thuộc. Phía sau lưng nàng, linh đường xa xa lửa bốc lên càng lúc càng lớn, khỏi dày đặc bốc lên, vô luận nàng đi xa thế nào cũng đều có thể ngửi được.

Hậu viện phủ tể tướng vốn cũng có chỗ cho người ở, lúc này tất cả mọi người đoàn đoàn náo loạn, tỳ nữ đến nô tài đều nhao nhao cầm thùng nước, chậu rửa mặt đến, nước chảy thấm đẫm những mảng tuyết lớn trên sân.

Thu Nhược Y giấu mình sau một thân cây đại thụ, nhìn mọi người tất bật một hồi rồi lẻn thoát ra chỗ cửa sau.

Không khí băng lãnh phả vào mặt, chóp mũi cảm nhận được giác cảm buốt giá, tay chân đều không ngừng run rẩy.

Thu Đoan Trà chết, quý phi tôn quý nhất Tường Long Quốc đương triều liền như vậy mà chết. Cũng may Thu Đoan Trà chết, nếu không… Trước khi chết nàng ta đã phát hiện ra bí mật kia… Thu Nhược Y không nghĩ tới sự thật là như vậy, toàn thân kích động rùng mình một cái. Nàng không thể để ai biết được bí mật này, ngày sau Long Đằng lên ngôi, Đình Lan nhất định sẽ mang Thu Cảnh Hoa đi phía nam thoải ẩn, mà nàng một kẻ khởi tử hoàn sinh sẽ danh chính ngôn thuận tiếp nhận tất cả Thu gia, toàn bộ thế lực, toàn bộ vinh hoa phú quý. Nàng đến lúc đó thân phận hiển hách, danh hiệu cao quý, tiền tài đếm không hết mới, chỉ như vậy mới có thể xứng đôi với người nàng yêu. Nàng phải giúp hắn, vô luận là tài lực hay năng lực, nàng đều sẽ trợ giúp hắn. Tất cả Thu gia đều là của nàng, cũng chỉ có thể là của nàng.

Vì hắn, cho dù là giết người, cho dù có rơi xuống địa ngục nàng cũng không ngại.

Cuối cùng có một ngày hắn sẽ biết chỉ có nàng mới xứng đáng đứng bên cạnh hắn.

Trời quá tối, nàng càng đi càng nóng ruột, không ngờ đụng phải một người.

Người nọ vẻ mặt thê lương, ước chừng vừa nghe nói linh đường cháy lớn liền vội vội vàng vàng chạy đến. Người nọ một thân cung cẩm màu hạnh, mái tóc đen chưa kịp chải chuốt, chỉ có một chiếc châm cài lỏng lẻo, đụng phải Thu Nhược Y, giận giữ nói: “Tránh ra, ta muốn đi tìm quý phi nương nương, ngươi cút xa một chút.”

Thanh âm này hết sức quen thuộc, rõ ràng chính là cung nữ hầu hạ bên cạnh Thu Đoan Trà.

Thu Nhược Y đương nhiên nhận ra, nàng không khỏi sững người, bây giờ nàng vẫn là một người chết, nếu như bị Trúc Thanh nhìn thấy, chuyện sát hại Thu Đoan Trà nàng làm sao có thể thoát khỏi liên quan.

Trúc Thanh ngẩng đầu, nàng ngẩn ra, sau đó thấy rõ ràng người trước mặt chính là… Nàng nhìn chằm chằm Thu Nhược Y, khuôn mặt lộ ra thần sắc kinh hoảng, hô to một tiếng: “A! Qủy a!”

Thu Nhược Y nghĩ thầm, không bằng tiếp tục giả thần giả quỷ hù dọa Trúc Thanh, vì vậy nàng từng bước ép sát, hướng tới gần Trúc Thanh.

Sắc mặt Trúc Thanh trắng bệch, kinh hoảng muốn tìm vật gì đó bảo vệ mình. Nhưng đột nhiên nàng chợt nhìn về phía sau Thu Nhược Y, chỉ vào dấu chân thật dài trên tuyết: “Không phải, người không phải quỷ, người không phải quỷ. Qủy không thể có dấu chân! Nhưng mà, làm sao ngươi vẫn còn sống?”

Thu Nhược Y sửng sốt, không nghĩ tới Trúc Thanh này còn mấy phần can đảm, ngay cả giả thần giả quỷ nàng cũng không sợ.

Lúc này xung quanh tất cả âm thanh đều phảng phất như ở rất xa, ánh mắt Trúc Thanh vẫn không rời khỏi người Thu Nhược Y, nàng dần dần tỉnh táo lại, lạnh giọng nói: “Ngươi không chết? Ngươi! Ngươi có mục đích gì? Còn cả đạo cô có hành vi quá mức là quỷ dị kia, cố tình đẩy ta đi. Qúy phi nương nương… Trời! Ngươi tránh ra, ta muốn đi xem Qúy phi nương nương rốt cục làm sao…”

Nói chưa xong, một tiếng hét thảm bỗng bị đè xuống trong tiếng cứu hỏa ầm ĩ khắp phủ tể tướng.

Trúc Thanh chậm rãi ngã xuống.

Thu Nhược Y trong tay còn giơ một khối đá nhọn, máu tươi ấm áp bắn lên trên mặt nàng.

Nàng biết, nàng còn chưa có dùng hết lực, Trúc Thanh chỉ là tạm thời ngất đi, cũng chưa chết. Nhưng nàng không thể để cho Trúc Thanh sống, trước hết nàng đã biết việc gác đêm chính là Nạp Cát Nhã quận chúa lưu lại cùng Thu Đoan Trà, nếu như Trúc Thanh nói ra, tìm hiểu nguồn gốc sự việc, khó bảo toàn sẽ không tra ra đằng sau còn có cả Hiền vương.

Nàng đã giết Thu Đoan Trà, giết cả Trúc Thanh cũng không tính là gì.

Nghĩ rồi, nàng kéo Trúc Thanh còn hôn mê bất tỉnh tới dòng suối sau hậu viện. Tõm một tiếng, nàng đẩy Trúc Thanh xuống nước, những bọt nước trùng điệp như sóng cuồn cuộn nổi lên, những vòng xoáy che phủ sắc mặt hôn mê trắng bệch của Trúc Thanh.

Dần dần chìm xuống… cho đến khi không còn tiếng động… cho đến khi mặt nước khôi phục trạng thái ban đầu.

Thu Nhược Y vốn cảm thấy hoảng loạn trong lòng, giờ khắc này chợt thấy bình tĩnh đến lạ, lồng ngực tựa sắp vỡ toang trong nháy mắt thanh tĩnh đến lạnh lùng, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.

Giết liền hai người, nàng ngược lại vô cùng trấn định.

Nàng bình tĩnh vốc nước tẩy sạch hai tay cùng mặt mũi, đi tới hậu viện thuận tay thay một bộ y phục tỳ nữ.

Nàng tính toán Thu Đoan Trà bỏ mình, đại cáo công thành, khoảng thời gian này nàng không cần lộ diện. Nhiệm vụ của nàng đã hoàn thành, còn lại chỉ chờ Hiền vương. Lúc này, việc cấp bách là phải lẻn vào Thụy vương phủ mang Quân Trạch đi. Nàng chắc chắn Thu Khả Ngâm không dám trở về vương phủ, khẳng định là trốn chỗ nào đó quan sát động tĩnh, nàng nhất định phải đoạt được Quân Trạch trước Thu Khả Ngâm.

Từ nay về sau, Long Quân Trạch sẽ là hài tử của Thu Nhược Y nàng, nàng sẽ thay Sương Lan Nhi chiếu cố Quân Trạch thật tốt, cho dù tối nay Thu Đoan Trà đã phát hiện ra một bí mật rất lớn, thì ra nàng cùng Lan nhi là đường tỷ muội, cũng khó trách hai người ở Hồng Châu lần đầu gặp mặt đã quen thân, nguyên là máu mủ tình thâm.

Nghĩ đến Long Đằng sau này nhìn thấy Quân Trạch, nhớ tới Lan nhi, tự nhiên sẽ tiếp nhận nàng. Nàng chỉ cần như vậy là đủ rồi.

Xoay người, nàng rất nhanh đã rời khỏi phủ tể tướng

Chân trời tối mịt, khắp nơi đều có tuyết đọng bao trùm. Ven đường, những cành cây già đen đúa vặn vẹo thành những tư thế quái đản, trên mặt đất, nơi tuyết kéo dài đến vô tận, thân ảnh của nàng dần dần biến mất, duy chỉ còn dấu chân vẫn còn lưu lại.

Gió nổi lên, tuyết lại rơi xuống. Những bông hoa tuyết bay lượn trên không trung, những cánh hoa trắng trong suốt không màu tựa như nước mắt. Không cần bao lâu, tuyết nhanh chóng đã che mất dấu chân.

Bên trong tể tướng phủ, hỏa dần dần dập tắt.

Tất cả lại như trước, phảng phất như những gì của ngày hôm qua chưa hề phát sinh…

Thượng Dương thành Tường Long Quốc, hoàng cung.

Kim môn sơn đỏ cao ngất kẽo kẹt nặng nề mở ra tựa như tiếng thở dài não ruột của lão nhân khi chập tối. Trong điện, một tầng lại một tầng gấm rủ, bên trong chỗ sâu nhất u ám tĩnh mịch, càng vào sâu càng quỷ dị.

Trong nháy mắt, gió như những mũi tên bén nhọn quét vào đại điện, giống như bàn tay vô hình vén lên trùng trùng điệp điệp cẩm tú phiêu bay.

Sương Lan Nhi vẫn mang trên người y phục đạo cô, nàng theo Lưu đại nhân chuyển đi đến phía sau mười hai phiến bình phong gỗ tử đàn, đi đến trước giường hoàng đế.

Hoàng đế vừa mới tỉnh lại, sắc mặt còn nhợt nhạt tiều tụy giống như mảnh lá khô tàn héo úa, lẳng lặng treo đầu cành, hắn vừa uống xong chén thuốc nhân sâm trong tay Long Đằng.

Nhìn thấy Lưu đại nhân của Ba Tư đến, hoàng đến khàn giọng hỏi: “Thế nào? Tìm được Qúy phi rồi sao?”

Sương Lan Nhi cùng Lưu đại nhân cùng nhau thỉnh an, quỳ trên mặt đất bằng ngọc thạch lạnh toát, trong lòng nàng nghĩ ngợi, đêm đó, nàng để Thu Đoan Trà một mình trong linh đường có chút không ổn, vốn là định sau đó tìm một cái cớ, vậy mà chưa tới nửa đêm linh đường không hiểu tại sao lại cháy lớn, nàng lo lắng an nguy của Thu Nhược Y, cũng theo chân các tỳ nữ nô tài đến trước linh đường dập lửa. Hỏa hoạn tới sáng sớm mới hoàn toàn bị diệt. Ba Tư bên kia sáng sớm liền cho người đến tìm hiểu, có người nói trong quan tài tìm được một cỗ thi thể.

Thời khắc đó lúc nàng nghe được cảm giác như muốn ngất đi, thế nhưng sau đó nghĩ lại liền cảm thấy không đúng. Quan tài có thể mở ra, Nhược Y tuyệt đối sẽ không nằm trong đó chờ chết. Hơn nữa Thu Đoan Trà có thể đi đâu? Nhưng đúng lúc này lại có người ở hậu viện phát hiện thấy thi thể của cung nữ bên cạnh Thu Đoan Trà là Trúc Thanh. Lúc này tâm trạng bất an của nàng mới sớm bình ổn lại, như vậy xem ra, Thu Nhược Y rất có thể đã sớm chạy thoát được rồi. Nhưng Thu Đoan Trà đang yên đang lành cớ sao lại đột nhiên chết? Trúc Thanh thì như thế nào? Đến tột cùng sau khi nàng rời khỏi chuyện gì đã xảy ra?

Càng nghĩ đầu càng loạn, Sương Lan Nhi chỉ đành nhìn Long Đằng với một ánh mắt nghi hoặc. Thật nhiều ngày rồi không thấy, hắn càng thêm phong thần tuấn lãng, y phục vàng nhạt thêu kim long càng làm nỏi bật lên quý khí bức người.

Long Đằng liếc nhìn qua Sương Lan Nhi rồi chuyển qua Lưu đại nhân, chỉ nói: “Lưu đại nhân, không cần cố kỵ, có chuyện gì cứ nói thẳng.”

Lưu địa nhân hít một hơi thật sâu, bẩm báo: “Hoàng thượng, Hiền vương điện hạ, căn cứ theo những gì Ba Tư điều tra được, người nằm trong linh đường phủ tể tướng đã hoàn toàn bị thay đổi, chính là… Đoan quý phi.” Hắn cẩn thận nói, dứt lời liền nâng cánh tay áo lên lau mồ hôi trên trán đang chảy ròng ròng.

Hoàng đế quả nhiên nghe xong liền giận giữ, sắc mặt tái xanh, tay hắn dùng sức vung lên đem chén canh gần đó lật úp, vỡ toang trên mặt đất.

Tất cả cung nhân hầu hạ đều cuống quýt quỳ xuống: “Hoàng thượng bớt giận.”

Hoàng đế tức giận hỏi: “Tra được ai làm hay chưa? Dám cả gan mưu hại quý phi!”

Lưu đại nhân run rẩy nói: “Bẩm hoàng thượng, có người nhìn thấy Thụy vương phi thần sắc hoang mang, trên váy loang lổ vết máu nửa đêm vội vã rời khỏi phủ tể tướng, đến nay vẫn chưa thấy tung tích.”

“Cái gì?” Hoàng đế sửng sốt, một lát sau hắn làm như nhớ ra chuyện gì đó: “Không đúng, trong quan tài rõ ràng là Nhược Y…”

Long Đằng hợp thời đưa qua một câu: “E rằng trong quan tài vốn là trống không, có lẽ Thu Nhược Y không muốn gả cho Thụy vương cho nên đã đưa ra một chiêu kế sách như vậy. Chỉ là Qúy phi nương nương chết… Thực sự đáng tiếc là không duyên không cớ. Bất quá có thể xác định phần nào, nàng chính là bị người mưu hại.”

Lưu đại nhân lúc này nói: “Hoàn toàn chính xác, Qúy phi nương nương sau đầu có vết tích bị đụng rất mạnh, chắc chắn sau đó bị người ta cho vào quan tài, lấy hỏa hoạn thiêu hết dấu vết. Còn đến tột cùng chuyện gì xảy ra sợ rằng chỉ có thể tìm được Thụy vương phi mới rõ được chân tướng.”

Hoàng đế thật lâu không nói, ngực phập phồng xúc động, sắc mặt tái nhợt đến không còn huyết sắc, giọng căm giận nói: “Phản, tất cả phản rồi. Đi, đi, phát lệnh truy bắt, nhất định phải bắt ả trở lại, trẫm ngược lại muốn hỏi ả, đến tột cùng là dạng thâm cừu đại hận gì mà ả đối với chính cô cô của mình cũng có thể hạ thủ!” Hoàng thượng nói xong tức giận đến công tâm, lien tục ho khan. Trong lúc nhất thời cả gian đại điện đều là tiếng ho đến tê tâm phế liệt của hắn.

Cuối cùng hoàng thường không ngăn được phúng ra một búng máu tươi, sau đó liền ngất đi.

Thái giám đứng bên cạnh vừa thấy liền vội vã hớt hải định chạy đi tìm ngự y.

Long Đằng tự tay ngăn cản, mắt phượng nhìn về phía Sương Lan Nhi.

Sương Lan Nhi hiểu ý, nàng liền nhanh chân tiến đến gần giường rồng của hoàng thượng bắt mạch, một lát sau nàng lắc lắc đầu nói: “Khí trệ trong tim, lại nhận được kích thích quá lớn, chỉ sợ không được mấy ngày.”

Long Đằng tựa như suy nghĩ một khắc, hắn đột nhiên ngước mắt, thanh âm quanh quẩn bên trong màn chướng: “Lưu đại nhân, phong tỏa tin tức, chỉ nói linh đường khói hương quá vượng nên vô ý cháy. Bên trong quan tài chính là thi thể của Thu Nhược Y, mà Thu Đoan Trà đã trở lại đại điện. Bản vương lập tức phái binh chiếm giữ hoàng cung, đi lấy giấy và bút tới đây, còn cả chữ viết trước đó của Thu Đoan Trà cũng mang tới.”

Chỉ một lát sau cung nhân đã mang đến những vật mà Long Đằng yêu cầu.

Sau đó chỉ thấy Long Đằng nhấc bút, cổ tay như mây khinh vũ, nét bút uyển chuyển.

Sương Lan Nhi từ bên cạnh nhìn sang, chữ viết của hắn đúng là giống với chữ viết của Thu Đoan trà như đúc, bắt chước không chút sơ hở, không có nửa điểm khác nhau.

Còn về nội dung…

Cho đến khi hắn hạ bút, Sương Lan Nhi không khỏi cả kinh.

Long Đằng bên môi chỉ nhợt nhạt nói một câu: “Long Tiêu Đình! Dụ hắn đến đây, chúng ta một lưới bắt hết.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui