Kim Phi Tích Bỉ

Đêm đen, không trăng không sao.

Sương lan Nhi chạy như thục mạng thẳng một đường, lúc gần tới cửa thành, nàng tránh đến một góc tường len lén đem cẩm bào của nam tử kia thay vào người.

Vóc dáng nàng bé nhỏ mà y phục của nam tử kia lại quá lớn. Rơi vào đường cùng, nàng đành phải gỡ cái kẹp tóc ở trên đầu xuống, kẹp chặt phần vai và lưng áo, vạt áo kéo lên rồi dùng chính đai lưng của mình thắt lại.

Bóng đêm càng nồng đậm.

Nàng liền đem tóc mình búi thành búi tóc nam tử, cầm lệnh bài rồi tiến đến gọi mở cửa thành.

Chỉ trong chốc lát, trên tòa thành có người chạy chậm xuống, vừa nhìn thấy Sương Lan Nhi quần áo ao hoa lệ, không dám chậm chễ “Vị này đêm khuya ra khỏi thành, xin xuất thẻ bài ra”

Sương Lan Nhi lấy ra thẻ bài. Người nọ vừa nhìn thấy thẻ bài lập tức cúi người cung kính: “Hạ quan lập tức mở của thành, mời ngài chớ một chút”

Sương Lan Nhi trong lòng vui vẻ , xem ra chủ nhân của lệnh bài này uy quyền rất lớn, nàng vội vàng kéo tên binh sĩ bên cạnh “Đúng rồi, ta muốn hỏi một chuyện, Kiểm giáo lang Lý, người có biết không?"

(Vị quan chuyên thẩm tra đối chiếu sự việc, người này ở trong truyện mang họ Lý)

Người nọ liếc mắt nhìn lại Sương Lan Nhi một cái, cảm thấy giọng điệu nhỏ nhẹ tế nhị, thật không giống một nam nhân, cảm thấy có chút nghi hoặc. Nhưng lại tưởng tượng, trong cung cũng chẳng phải là không có mấy vị thái giám cũng là dạng này sao, có cái gì đâu mà phải thấy kỳ quái.

Hắn lập tức cười theo: “Vâng, Kiểm giáo lang cũng phải là đại quan gì, không biết người họ Lý này dáng dấp ra sao, ngài miêu tả một chút có lẽ hạ nhân có thể nhớ ra.”

Dáng dấp ra sao? Kẻ này hỏi ngược lại Sương Lan Nhi. Thế nhưng từ xưa đến nay, hôn nhân đại sự đều là cha mẹ sắp đặt, đều là mai mối, Kiểm giáo lang Lý cho bà mối đến cửa cầu hôn, cha mẹ đồng ý, còn nàng thì cũng thuận theo mà gả. Nàng chưa từng thấy qua mặt hắn, chỉ nghe nói ngũ quan đoan chính, là một người chính trực. Trong nhà bần cùng, trên có ca ca không học vấn không làm nghề nghiệp, dưới thì có đệ đệ cùng muội muội tuổi còn nhỏ, phụ thân thì bệnh nặng nằm trên giường, toàn bộ gia đình phải dựa vào mẫu thân đi giặt quần áo cho người ta, còn nàng thì đi xem bệnh ở một y quán kiếm tiền nuôi gia đình. Có thể có một nhà chồng có điều kiện như vậy là nàng đã phải cảm kích trời xanh rồi. Cho nên cũng không có quan tâm đến việc tìm hiểu xem kiểm giáo lang kia có bộ dạng như thế nào.

Phu quân mình rốt cục bộ dạng như thế nào? Sương Lan Nhi rơi vào thế lưỡng nan, không biết mở miệng trả lời thế nào.

Tên binh sĩ đột nhiên vỗ cái gáy “Ah, hạ nhân nhớ ra rồi, có phải là vị kiểm giáo lang mà hôm nay gia đình có hôn sự không?”

“Đúng đúng” Sương Lan Nhi hai tòng mắt sáng ngời, gật đầu nói.

Tên binh sĩ nghi hoặc nói “ Hắn hôm nay thành hôn, sao lại chạy đến đây làm nhiệm vụ cơ chứ?”

Sương Lan Nhi sửng sốt “ Sau hôn lễ, Sùng Vũ Môn phái người truyền đến, nói là hôm nay hạ lệnh đóng 7 của thành, chỉ để lại Sùng Vũ Môn là cho đi qua, nhân lực không đủ, đặc biệt điều kiểm giáo lang Lý đến tạm trấn thủ, trước giờ Tuất sẽ được cho về nhà”

“Cũng không có chuyện này, hôm nay cả tám cổng thành Thượng Dương đều được mở. “Tên binh sĩ vò đầu gãi tai không hiểu nói.

“Trước tiên để ta ra khỏi thành trước đã”.

“Dạ” Tên binh sĩ đáp lời, mở chốt bằng đồng, dùng sắc đẩy cửa thành ra.

Sương Lan Nhi lách mình ra khỏi cổng thành.

Lúc này nàng hình như đã hiểu ra, tất cả những gì diễn ra hôm nay đều được sắp đặt tốt lắm. Kết thúc buổi lễ, lúc sau lại đưa phu quân nàng đi, rồi bắt cóc nàng. Mục đích hẳn là như lời Quế ma ma đã nói, nạp nàng làm thiếp chính là muốn máu xử nữ của nàng.

Nàng chạy càng lúc càng nhanh, bóng dáng yêu kiều cũng bị đêm tối nhuộm dần, hoàn toàn bị che lấp

Búi tóc của nàng toàn bộ đã rối tung, kẹp tóc cũng rơi xuống hết, tóc đen theo gió bay lên, cả thân hình tựa như hắc ám đang ẩn nhẫn đầy phẫn nộ.

Nhà nàng vốn không giàu có, dựa vào hai bàn tay nuôi cả gia đình mặc dù rất khổ cực nhưng những ngày tháng đó sống rất ổn định.

Có lẽ từ nay về sau, cuộc sống ấy sẽ hoàn toàn không còn nữa.

Trong lòng nàng có một tia không cam tâm, Vương phi bệnh nặng, sinh tử cũng là số trời đã định. Vương hầu các người, vì tư lợi bản thân, lại có thể coi mạng người như cỏ rác.

Nàng biết một nơi ở bên ngoài Sùng Vũ Môn, thương là nơi để xử tử các phạm nhân, nàng từng bị sư phó bắt đến đó nhặt xác ở đó vài lần.

Hiện tại nàng chỉ biết dựa vào trí nhớ mà liều mạng chạy về nơi đó.

Dù chưa từng gặp mặt nhưng đã bái thiên địa thì chính là phu quân của nàng, nàng không thể biết rõ hắn gặp nguy hiểm mà bỏ mặc.

Gió gào thét thổi qua, từng cơn cuồn cuộn cuốn lá bay đầy trời.

Nàng chạy trốn đã quá mệt mỏi rồi, dần dần thể lực đã không thể chống đỡ nổi.

Chợt sau lưng truyền đến một tiếng vó ngựa ngân dài, thanh âm có chút xa xôi, vang vọng hùng hồn. Chợt thêm những tiếng vó ngựa phô thiên phô địa như sấm sét kéo đến.

Đợi cho đến khi Sương Lan Nhi kịp phản ứng lại thì chỉ thấy trong đêm tối là những chiếc móng ngựa phát ra thứ ánh sáng bạc chói mắt đang vây quanh nàng.

Một đoàn tuấn mã rất đông, ngồi trên lưng ngựa là những vệ binh mặc giáp sắt, cảm giác bị áp bức tầng tầng lớp lớp đánh úp xuống. Sương Lan Nhi nhìn trận thế lúc này, trong lòng lập tức rơi vào tuyệt vọng.

Nàng, trốn không thoát.

Nàng hờ hững nhìn những con ngựa đầy nhiệt khí này, chỉ cảm thấy mình như bị hôn mê, cả người mềm nhũn ngã xuống đất, yếu ớt bất lực.

Những con ngựa mở ra một đường, đi lên trước chính là Quế ma ma.

“Tiện nhân, dám đánh ngất ta, không giáo huấn ngươi thì ta đây đúng là uổng công sống bao lâu nay.”

Lời nói hạ xuống, xung quanh là những tràng vỗ tay như pháo nổ. Quế ma ma ánh mắt tàn ác ngày càng sâu, mỗi một chưởng bà ta hạ xuống đều là dùng hết khí lực, không chút lưu tình.

Chỉ một chốc lát sau, hai gò má của Sương Lan Nhi đã lại sưng vù.

Đau sao?

Sương Lan Nhi chết lặng, nàng chỉ cảm thấy bản thân không ngừng bị đánh, thế nhưng đã chẳng còn cảm giác, có lẽ tuyệt vọng đã làm trái tim nàng hoàn toàn mất đi cái gọi là tiếp tục sinh tồn.

Trong lúc những cái bạt tai không ngừng hạ xuống, tay của nàng run run hướng đến một nhánh cây, chiều rộng ước chừng bằng hai ngón tay, có lẽ là mấy hôm trước bị gió lớn quật gẫy, giờ phút này đang nằm im lìm trên đất.

Nhánh cây cô tịch nằm đó, thật giống với cái số mệnh bất đắc dĩ của nàng.

Bên tai vẫn là những lời chửi rủa như trước.

“Tiện nhân, là phúc tám đời nhà ngươi mới được nhập vương phủ làm thiếp, thế nhưng ngươi lại dám chạy trốn. Đầu ngươi đã mê muội rồi, cặp mắt chó của ngươi cũng mù rồi!”

Trăm cái tát hạ xuống, Quế ma ma đánh đến nỗi tay của mình cũng có chút đau. Lại một chưởng hạ xuống, cánh ta nàng ta đeo vòng tay vàng, một chưởng kia đã làm cái trán của Sương Lan Nhi bị thủng một lỗ, nhất thời máu chảy đầy mặt.

Vào vương phủ làm thiếp?

Cửa nhà quyền quý vừa vào là sâu tựa như biển, là phúc hay là họa, có thể cùng ai luận đàm?

Một khắc kia, đau đớn trên thân thể làm Sương Lan Nhi thanh tỉnh.

Bọn họ, không phải là cần máu xử nữ của nàng hay sao?

Nếu nàng không còn là xử nữ,có phải sẽ không còn giá trị lợi dụng với họ nữa, bọn họ sẽ buông tha cho nàng phải không?

Cắn răng không nói, nàng sờ đến nhánh cây kia, gắt gao nắm chặt trong tay. Trong lòng như có tảng đá lớn đang chặn lại, thật nặng nề, thật buồn bực.

Bóng đêm, tất cả xung quanh chỉ còn lại một đường chân trời sáng chói thế nhưng lại thật xa xôi yếu ớt.

Nàng nắm chặt nhánh cây, đột nhiên, dùng sức hướng tới hạ thân mình…đâm tới…..

Khuất phục số mệnh sao? Còn không bằng phá hủy tấm thân này đi, ngọc đá cùng vỡ.

Một cái đâm xuống kia, đã không còn cảm giác đau đớn, so với cái mặt sưng vù này, thì chút đau đớn của việc phá thân kia đã tính là cái gì.

Nàng từ từ ngã xuống, hơi thở mỏng manh. Dưới người, một dòng máu ấm áp chảy ra, dọc theo hai chân nàng, chậm rãi thấm ướt quần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui