Kim Sơn Hồ Điệp

Dừng một lúc, anh như nghĩ đến điều gì đấy, “Xin lỗi, tôi quên không thể gọi rau chân vịt được.”

Trí nhớ không tốt ư? Thật sự là không thể tốt hơn được nữa. Không chừng thỉnh thoảng sau này, hễ có linh cảm là anh lấy ra châm chọc cô cho xem.

Hoài Chân quay sang, dùng tiếng Anh nói với phục vụ: “Một phần súp rau chân vịt.”

Ceasar giương mắt nhìn cô, “Ồ, không định tuân thủ theo quy tắc hẹn hò hả?”

“Nếu anh muốn ăn, dĩ nhiên không cần phải cứ theo quy tắc của nữ giới.”

Anh mỉm cười: “Chỉ một phần?”

Hoài Chân nói như đinh đóng cột, “Tôi không thích rau chân vịt.”

Anh lập tức thay đổi chủ ý: “Ồ. Vậy thì tôi cũng không thích nữa.”

Người phục vụ tốt tính cứ nhìn qua lại giữa hai người, sau mấy lượt, rốt cuộc cũng bất đắc dĩ mỉm cười, gạch bỏ súp rau chân vịt ra khỏi thực đơn.

Đợi đến lúc món chính dọn lên, Ceasar đẩy một phong thư về phía cô.

“Thử cái này xem.”

Hoài Chân đặt nĩa xuống, từ từ nhận lấy rồi nhìn vào trong, phát hiện là vài tờ giấy in chữ tiếng Trung.

Nghĩ ngợi chốc lát, sau khi ý thức được đây là gì, cô thấp giọng nói: “Bây giờ có thể xem được không?”

“Được chứ.”

Hoài Chân dốc phong thư đổ mấy tờ giấy ra lòng bàn tay, mở tờ đầu tiên ra, bên trên là mấy hàng chữ vuông phồn thể xiên xẹo. Đang định đọc cho anh nghe, lại phát hiện nội dung trên đó khá đáng ghét, khó mở miệng được.

Ceasar nhận ra, vừa hay bắt gặp một người phục vụ đi ngang qua, anh ngoắc tay xin một tờ giấy và một cây bút.

Hoài Chân nhận lấy, dịch sang tiếng Đức ghi ra giấy:

“Tôi, mẹ ruột Phương thị của Dư A Mĩ, hôm nay nhận được tám mươi đồng, đồng ý để Dư A Mĩ làm điếm năm năm, trong vòng năm năm, nếu con bé bị bệnh một ngay thì thời gian phục vụ sẽ kéo dài thêm hai tuần, nếu như bị bệnh quá một ngày thì sẽ gia hạn thời gian thêm một tháng. Nếu con bé tự tiện thoát khỏi quản thúc, thì đồng ý để nó suốt đời làm nô bộc.”

Viết xong đoạn này, cô đưa tờ giấy cho Ceasar.

Anh cầm lên đọc hết hàng này qua hàng kia.

Hoài Chân đợi anh đáp lại.

Nhưng Ceasar không lên tiếng, chỉ đánh mắt ra hiệu cô xem tờ tiếp theo.

Tờ tiếp theo là phiên dịch tiếng Anh của khế ước bán thân vừa rồi.

Trên đó viết:

“Cô gái này tên là A Mĩ, ngày 14 tháng 4 năm 1929 nhận được tám mươi đồng, tự nguyện đến San Francisco làm gái năm năm…”

Ceasar hỏi: “Có phải rất giống bản của cô không?”

Cô ngạc nhiên gật đầu.

Chắc chắn người phiên dịch tài liệu này của A Mĩ có cấu kết với bọn buôn người.

Mặc dù không rõ có đúng là thuộc hạ của Hồng gia buôn người hay không, nhưng rõ ràng bản khế ước bán thân mà gã buôn người ép Mộng Khanh ký cao minh hơn tờ này nhiều.

Hoặc có lẽ, căn bản người phiên dịch tài liệu biết nội dung của khế ước bán thân như vậy có thể khiến chính phủ nước Mỹ nhắm một mắt mở một mắt, nên mới thông qua Hồng gia, nhắc nhở ông ta từ nay trở đi khế ước bán thân có thể viết theo một cách này, như thế thì dù người có lòng kiểm tra lại nội dung phiên dịch, lấy đây làm bằng chứng để cáo trạng ra tòa thì cũng không có nhiều sơ suất.

Hoài Chân lại lật xem mấy tờ giấy còn lại.

“Phần còn dư đây hơi nhiều, mà cũng phức tạp hơn cái này, có thể đem về nghiên cứu kỹ.” Ceasar nói, “Chủ nhật tuần sau tôi sẽ lại đến tìm cô.”

Hoài Chân ừ đáp, cất phong thư đi.

Anh lại nói tiếp, “ ‘Làm tiền đề cho cuộc hẹn lần sau’.”

“…”

Ceasar nghĩ ngợi, sau đó cầm tờ báo trên bàn kia lên xem: “Để tôi xem còn có gì nữa không.”

“…” Hoài Chân nghĩ bụng, có lẽ mình sẽ không bao giờ vượt qua được rào cản này mất.

Anh thấy phần sau báo có kiểu chữ quốc ngữ làm người ta nhức đầu: “Lại còn cẩn thận dịch ra nữa cơ đấy.”

“Có phải do tôi viết đâu.”

“Tiếng Anh của cô tệ thế hả?”

“… Cũng không đến nỗi quá tệ. Chỉ là bọn họ cho rằng tiếng Anh của tôi chưa đủ để đọc báo.”

“Ừ. Dựa vào cái này, xem ra quả thật bọn họ đối xử không tệ với cô.”

“Quả thật rất tốt. Tuần sau đến trường trung học công lập làm bài kiểm tra nhập học, qua mùa xuân là có thể đi học được.” Cô nhớ đến lời già Huệ cặn dặn, “Lần sau anh đến, nếu còn nhờ cảnh sát liên bang đến tìm tôi thì đừng khoa trương quá… Phố người Hoa không thích cảnh sát da trắng lắm.”

“Tôi hứa sẽ không có ai đến gây rắc rối cho cô nữa.”

“Người thanh niên ở rạp hát hôm đó, với cha anh ta – hội trưởng đường hội kia đã đến thành phố Sacramento rồi, thứ sáu tuần sau sẽ trở về.” Hoài Chân nghĩ ngợi rồi nói tiếp, “Nói như vậy, có lẽ chừng ba tháng bọn họ sẽ về một lần… để bổ sung phụ nữ. Ngoài ra cũng sắp đến mùa xuân rồi, nếu anh muốn nhân lúc trước khi bọn họ về để đến thăm phố người Hoa, cũng xin anh đừng làm phiền cư dân ở đấy.”

Ceasar biết cô đang tiết lộ thông tin với mình, im lặng nhìn chằm chằm cô một lúc.

“Sau đó thì sao? Đợi sau khi bọn họ quay về, cô định làm thế nào?”

“Sẽ có người giúp tôi.” Cô nói, “Dẫu sao đâu phải người Hoa nào cũng là tiến sĩ Phó Mãn Châu* trong điện ảnh của người da trắng đâu.”

(*Phó Mãn Châu/Fu Manchu là nhân vật hư cấu trong loạt tiểu thuyết trinh thám của Sax Rohmer, được xem là kẻ độc ác nhất trên đời. Nhân vật này là biểu tượng cho nỗi sợ hãi về hiểm họa da vàng của người phương Tây.)

Ceasar nghe hiểu ẩn dụ của cô, anh hơi nheo mắt.

Hoài Chân cắt nhỏ thịt bò, đưa vào miệng từ từ nhai kỹ, nhân cơ hội đánh bạo hỏi: “Thật ra thì anh cũng không ghét tôi lắm, có đúng không?”

Ceasar vẫn bình tĩnh nhìn cô, không hề trả lời.

“Anh phát hiện dù người phương Đông bị bán đến phố người Hoa làm gái thì cũng không hẳn là gái thật, cô ấy cũng có thể thông tình đạt lý, dùng ngôn ngữ nhân loại để giao tiếp với anh; cho dù bọn họ sử dụng chữ Hán khó hiểu, là dị giáo đồ đáng chết, thì cũng có thể là người bình thường lương thiện…. Ngoài việc đảng Cộng hòa nhận được lợi ích lớn trong vấn đề bài trừ người Hoa, thì những điều trên đều là nguyên nhân khiến anh không thích người Hoa à?”

Hoài Chân không nghe thấy câu trả lời, suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định nói tiếp: “Nếu anh thích đồ ăn ở phố người Hoa, có thời gian rảnh thì lần sau đến, cho phép tôi dẫn anh đi tham quan phố người Hoa, vì năm mới Trung Quốc sắp đến rồi, sẽ có rất nhiều đồ ngon ở trong chợ, lại còn rất náo nhiệt sôi động. Nghe nói có rất nhiều người cố tình du lịch đến San Francisco vào dịp này, đi thăm phố người Hoa chúc mừng năm mới. Nếu là người da trắng thì sẽ trả mười cent cho đường hội. Nếu anh có bạn bè nào muốn đến thì cũng có thể dẫn đến cùng, tôi sẽ âm thầm dẫn các anh đi vào từ trong hẻm…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui