Kim Sơn Hồ Điệp

Lúc ấy đúng chín giờ đúng. Cánh đàn ông khoác vai câu cổ đi ra từ sòng bạc, tiếp tục tụ năm tụ ba đến tiệm tạp hóa “đánh chén”; đám ma men liên tục bị chủ quán cho người ném ra góc tường ở đầu phố, vừa hay có tên móc túi đi ngang qua, hắn khom người móc ra một chiếc ví tiền lép xẹp trong vạt áo: hoặc là đã dốc hết cho bài bạc, hoặc bị người trong quán rượu trấn lột, nói tóm lại là không còn chút gì.

Đèn đường hai bên phố người Hoa sáng choang, trăng non treo cao trên bầu trời. Ánh trăng không soi thấu trong hẻm, thi thoảng tiếng trai gái thở dốc có tiết tấu lại truyền đến; Gã móc túi không thu hoạch được gì, chắp tay sau lưng hùng hổ rời đi, để lại bên đường “cỗ thi thể” nồng nặc mùi rượu.

Hai người không biết là ai đá bay hòn đá, lộc cộc lăn vào trong hẻm, đôi trai gái đang dây dưa giật mình tách nhau ra, chửi rủa một trận.

Con gái nhà lành nên về nhà ngủ, mà màn đêm náo nhiệt nơi này chỉ mới bắt đầu —— trông đêm tối có đủ thứ chuyện bẩn thỉu, chính là thời điểm tốt để tìm vui ở khu đèn đỏ trứ danh.

Hồng Lương Sinh nói không sai.

“Anh còn nhớ người thanh niên mặc trang phục truyền thống trong rạp hát không?” Hoài Chân hỏi anh.

“Trang phục truyền thống? Không phải ai cũng mặc nó à.”

“Anh ta ra tay rất độc, thậm chí còn muốn giết anh trước khi biết anh là người da trắng.”

Một lúc sau, rốt cuộc Ceasar cũng đã nhớ ra, bật cười bảo, “Là gã múa lân kia.”

“Tôi đề nghị anh nên về cùng Andre đi.”

“Tối nay ở đây có rất nhiều cảnh sát California.”

“Trước giờ anh ta chưa từng kiêng dè ai, thậm chí hôm nay đánh nhau trước đám đông mà cũng không có ai cản đấy thôi. Ra tay rất hiểm, anh…” Hoài Chân tính nói anh không đánh lại hắn đâu, nhưng nhìn vẻ mặt của anh, cô bèn đổi lời: “Anh đã thấy rồi đấy.”

Ceasar nhìn cô chòng chọc một hồi, cuối cùng cười tổng kết, “Ừ, phố người Hoa không có luật pháp, bang phái hoành hành ngang ngược… Đây là lý do tôi nên cảm thấy sợ?”

Nói thật Hoài Chân cũng không chắc rốt cuộc Hồng Lương Sinh muốn làm gì, có điều nhắc nhở Ceasar cẩn thận chút cũng chẳng sai. Nhưng sinh vật đàn ông này lại rất kỳ lạ, nếu hét lớn với anh “kẻ địch đến rồi mau chạy thôi”, thì thông thường hiệu quả sẽ hoàn toàn trái ngược.

Song cô vẫn khuyên anh: “Cẩn thận người phụ nữ Latin kia. Đừng tùy tiện để bất cứ ai vào phòng, còn nữa…” Cô cẩn thận suy nghĩ, “Tôi vẫn muốn khuyên anh tối nay nên rời khỏi phố người Hoa thì hơn.”

“Yên tâm đi,” Ceasar đột nhiên bật cười, “Tôi không có thói quen để người lạ tùy tiện vào phòng.”

Hoài Chân ảo não: ý cô muốn biểu đạt lại khác hẳn ý anh nắm bắt.

Bây giờ cô chỉ muốn giẫm xéo hai chân anh thôi.

Vừa hay tàn phế quách đi, chết cũng không lỗ lã gì, chôn luôn khoản nợ tám nghìn đô xuống mộ, yêu ai bà đây cũng cóc quan tâm.

Nhưng suy cho cùng cô không thể giống mắng bạn trai đại học mà dễ dàng mắng ra những lời như vậy được. Nếu làm vậy, có khi hiệu quả còn nổi bật hơn.

Tâm trạng này không dễ che giấu chút nào, vẻ mặt tức giận xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn vốn hời hợt biểu cảm, cứ như chú mèo bị đè trên đệm thịt.

Ceasar cúi đầu lén lút nhìn hai lần, bất chợt thấy vui.

Bị một cô gái đáng chết đánh thức, cả ngày cũng ngủ chưa đủ hai tiếng. Lúc này anh vừa thả lỏng tâm trạng, thì cơn buồn ngủ lập tức ập đến.

Bây giờ anh chỉ muốn ngủ ngon giấc. Dù John Calvin* có đến cũng đừng hòng lôi anh ra khỏi đây được.

(*John Calvin (1509-1564) là nhà biện giáo nổi tiếng trong quá khứ. Ý muốn nói dù là người giỏi ăn nói như John Calvin thì cũng không thuyết phục được Ceasar rời khỏi phố người Hoa.)

Mười giờ tối, Ceasar đã say giấc, nhưng dạ vũ ở khách sạn Trung Hoa chỉ mới bắt đầu. Khi đa số nhà hàng Trung Quốc ở San Francisco, từ đèn trần cho đến đoàn nhạc giao hưởng đều rất hiện đại, thì ở khách sạn Trung Hoa vẫn dùng loại đèn trần kiểu Thượng Hải xưa kia, “lấy cũ phỏng cũ”, mang lại cho khách khứa cảm giác thỏa thích hưởng lạc ở sàn nhảy phương Đông.

Lúc về lại đại sảnh, dàn nhạc đang trình diễn bài Blues “Hit the road Jack” kinh điển, vào lúc này thời đại nhạc Jazz đã kết thúc được hai năm, bây giờ chơi bài như thế cũng không biết có thích hợp không. Trong tiết tấu nhún nhảy, một người đàn ông trung niên có nước da màu đồng cùng cô gái dáng vẻ uyển chuyển, mặc trang phục hở lưng từ trong đám đông đi vào sàn nhảy. Cô gái Latin đi giày cao gót màu bạc, theo nhịp trống chậm rãi nhảy, các vảy sáng trên y phục cũng lấp lánh sinh động không khác gì yêu tinh; động tác của người đàn ông cũng khá là thanh lịch, nhưng vì bụng phệ và bộ tuxedo đung đưa, nên động tác hơi có vẻ linh hoạt lại khiến ông ta trông buồn cười. Thế là đôi tổ hợp này đã thu hút tầm mắt của mọi người.

Trong tiếng vỗ tay cùng tiếng cười hân hoan, Hoài Chân nhận ra diện mạo của cô gái Latin kia. Bên cạnh có người nói cô gái Latin ấy là báu vật trời sinh, khen cô ấy đẹp, đồng thời cũng bảo: “Bạn nhảy của cô ấy là nhà đầu tư chính cho bệnh viện Đông Hoa trong cuộc thi lần này. Tối nay ông ta hên thật, năm nay cũng sáu mươi tuổi rồi đấy, không biết có tiêu hóa nổi không.”

Người bên cạnh hỏi, “Vợ ông ấy đâu?”

“Nếu cũng cùng chồng đến phố người Hoa thì chắc cũng mắt nhắm mắt mở rồi. Ngài Basch được bạn mời đến rạp hát tự do, ở đó có màn biểu diễn của các cô gái múa thoát y nổi tiếng nhất San Francisco, không phải phu nhân Basch còn ở khách sạn à, dù ông ta có thích thật thì cũng không thể để lộ được.”

Hoài Chân tìm một lượt xung quanh sàn nhảy, nhưng không tìm thấy Hồng Lương Sinh đâu. Đi mấy bước thì tìm được người quen, hỏi: “Có thấy Tiểu Lục gia đâu không?”

Một thiếu niên cười lớn: “Nếu tìm Tiểu Lục gia thì sợ phải đợi một lát nữa, bây giờ cô không đến chỗ đó được đâu.”

Một người khác thấy Hoài Chân hồ nghi bèn giải thích, “Cậu ấy đang ở ‘Tử Cấm thành’.”

Hộp đêm Tử Cấm thành do thương nhân Trung Quốc mở tại Nevada, từ phố người Hoa nổi tiếng khắp California, vô số người da trắng nghe danh cũng đến trở thành hội viên của hộp đêm này, nghe nói còn cung cấp tiết mục “không chỉ xem mỗi múa thoát y”.

Cô hỏi, “Vậy anh ta trả lời thế nào?”

Một người nói “tôi không biết”, một người khác lại nói với Hoài Chân, “Cô có thể chờ cậu ấy, Tiểu Lục gia nói lát nữa cậu ấy còn có chút việc phải về khách sạn Trung Hoa, chỉ sợ không chơi lâu được.”

Ba người còn chưa nói chuyện xong thì đột nhiên có người đến chuyển lời thay quản lý, có lẽ cần giữ ba người ở lại trực đêm trên tầng ba khách sạn, nếu trực đêm có thể được phụ cấp hai đô la.

Hai đô la đúng là một số tiền phụ cấp không đủ hấp dẫn, hai mươi người nghe xong thì không một ai thèm phản ứng. Qua một hồi lâu, ở cuối đám đông có người yếu ớt giơ tay, quản lý thấy thế lập tức mỉm cười, “Không ngờ vào lúc này, Bối Đế lại có ích như vậy.”

Hoài Chân không ngờ lúc này Trần Bối Đế lại có tâm trạng xuất hiện đúng lúc như thế, thật sự là để cô nhìn với đôi mắt khác xưa.

Quản lý nói tiếp, “Như thế, cũng chưa bàn bạc với ông chủ. Tôi sẽ bù thêm một đô, mỗi người ba đô. Nếu gặp khách thì buổi tối cũng sẽ có nhiều tiền típ hơn —— các cô cậu biết đấy, khách đến đây ra tay không hề keo kiệt.”

Hoài Chân giơ tay, “Thêm tôi nữa ạ.”

Trần Bối Đế nhìn cô cười gằn,  khoanh tay không nói gì, ra chiều xem thường.

Một lát sau, chàng trai báo cho Hoài Chân biết Hồng Lương Sinh đến Tử Cấm thành cũng ở lại, trực đêm trong đại sảnh. Trần Bối Đế xung phong nhận việc ở tầng ba, không biết có đúng lúc hay không mà để lại Hoài Chân trực đêm ở phòng khách tầng hai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui