Kim Tiền Bang

CHƯƠNG 62

Ban đêm ở Đạt Thông khách *** cũng có thể coi là xa hoa náo nhiệt đèn sáng người vui… Khụ, tóm lại là một đám ồn ào ầm ĩ. Mà nguyên nhân chính là do Kim Tiền Bang Bang chủ của chúng ta sau khi thoát hiểm trở về liền mở tạ yến, tất cả các bang phái còn ở lại đều nhảy sang ăn ké.

Đương nhiên, sở dĩ mọi người đồng tâm hiệp lực cùng tới ăn chùa thực chất là vì một việc rất rất quan trọng, đó là thám thính tin tức bí tịch, bởi vì từ lúc Tiền Tiểu Phi xuống núi tới nay, về vụ bí tịch, nhị vị bang chỉ Kim Tiền nửa chữ cũng không nói.

Thấy mọi người đều đã ngồi vào chỗ của mình, Tiền Tiểu Phi lập tức nâng chén.

“Tiền mỗ may mắn an toàn thoát khỏi hổ khẩu tất cả đều nhờ các vị giang hồ bằng hữu dốc lòng tương trợ, cho nên hôm nay ta đặc biệt mời mọi người tới đây thiết yến bày tỏ cảm kích. Tiền mỗ xin kính trước!”

Bạn Tiền Tiểu Phi lần này nói chuyện cũng coi như là lưu loát hữu lý, tuy rằng mọi người rất xốc hông với cái câu “an toàn thoát khỏi hổ khẩu tất cả đều nhờ các vị giang hồ bằng hữu dốc lòng tương trợ”, nhưng vẫn lễ tiết mà uống cạn một chén rượu.

Kim Hàn vốn không thích nói nhiều, cho nên Tiền Tiểu Phi cũng không bày trò “nhị vị bang chủ Kim Tiền cùng phát biểu” linh tình gì đó, mà vừa nói xong cũng liền để thời gian cho các bằng hữu giang hồ tán phét uống rượu cùng với…

“Thiên Ảnh Phái? Ở dưới chân Phượng Tiên Sơn phải không? Hạnh ngộ hạnh ngộ, tại hạ đại đệ tử Ngọc Kiếm sơn trang…”

“Kính đã lâu, kính đã lâu.”

“Nếu mọi người đều là bằng hữu của Kim bang chủ, vậy sau này chúng ta cũng là bằng hữu.”

“Ha ha, đương nhiên rồi, hành tẩu giang hồ phải dựa vào bằng hữu thôi!”

Cùng với… làm ngoại giao.

Rượu quá tam tuần, cũng đã qua canh một, cả đại đường đã ngập mùi rượu, yên vụ mê mông, Tiền Tiểu Phi cũng đã tới từng bàn kính rượu ba lần. Cho nên khi hắn xuất hiện trước mặt Trịnh Ngân Tử lần thứ tư, người kia đã nhận ra vấn đề.

“Tiểu Phi huynh này, ngươi đã tới chỗ này ba lần rồi, rốt cuộc là ngươi đi kính rượu hay là đi tập thể dục a!”

Tiền Tiểu Phi nghe vậy thầm chửi ầm lên trong lòng, ngươi tưởng ta muốn thế lắm sao! Bất quá hắn vẫn phải cố gượng cười: “Trịnh huynh sao lại nói vậy, ta chẳng phải đang cảm tạ mọi người sao! Một lần lên Tích Thiện, ta mới phát hiện ra mình có nhiều huynh đệ như vậy, thật cao hứng a!”

Trịnh Ngân Tử không đáp. Cả hắn cũng nhìn ra đám người kia vừa nghe thấy bí tịch hai chữ là mắt sáng như đèn, làm gì có chuyện Tiền Tiểu Phi không phát hiện. Bất quá chuyện đó cùng với bí văn của hắn chẳng liên quan, cho nên hắn cũng lười hỏi, chỉ cạn sạch rượu, coi như đáp lễ Tiền Tiểu Phi.

Đi qua chỗ Trịnh Ngân Tử, Tiền Tiểu Phi thở phào một cái. Quả nhiên người này thật rất sâu sắc, thiếu chút nữa đã lộ tẩy rồi. Nghĩ nghĩ, Tiền Tiểu Phi bất an nhìn xung quanh, cũng may trừ Trịnh Ngân Tử ra không có ai thấy gì khác thường. Huống hồ cho dù là người sâu sắc như Trịnh Ngân Tử tựa hồ cũng không phát hiện ra, trong đại đường giờ thiếu một người rất quan trọng, đó là Kim Hàn.

Rượu quá tứ tuần, đã qua canh hai, cả đại đường giờ đã đảo đảo túy túy ngủ ngủ, cả đám ồn ào láo nháo chồng chất lên nhau khò khò, còn Kim Hàn cũng đã quỷ không biết thần không hay trở về tự lúc nào.

“Lấy được chưa?” Tiền Tiểu Phi khẩn trương nói nhỏ.

Kim Hàn không trả lời ngay, đưa tay lên lau lau mồ hôi trên trán, nói: “Bí tịch này thật sự là chúng ta chôn sao?”

“Đương nhiên!” Tiền Tiểu Phi lập tức trả lời, “Ngươi quên rằng hai ta cùng nhau nhấc tảng đá sao! Có chuyện gì, tìm không thấy?”

“Không không,” Kim Hàn vội vàng lắc đầu, “Tìm được rồi, ở ngay trong người ta.” Nam nhân bất đắc dĩ che dấu sự thật phũ phàng rằng chính mình quên mất chôn chỗ nào, cho nên đem tất cả các ngôi mộ đào hết lên một lượt.

Đúng, đây chính là mục đích thật sự của việc Kim, Tiền mở tạ yến. Đem tất cả những người mơ ước có được bí tịch gom lại một chỗ, sau đó Kim Hàn nhân cơ hội chuồn ra đào bí tịch lên, như vậy có thể tránh tai mắt của tất thảy mọi người. Đương nhiên, muốn đem bí tịch quảng bố thiên hạ còn cần một quá trình dài, hơn nữa bước này còn phải tiến hành thật nhanh chóng. Trong đó, mấu chốt chính là người thực hiện việc này – Trịnh Ngân Tử.

Nửa đêm, đám giang hồ hào kiệt đều nửa say nửa tỉnh lảo đảo về phòng [đây là công lao của Tiền Tiểu Phi], tạ yến thành công rực rỡ.

Phòng tám tầng một.

“Tiền huynh chắc không phải đuổi tới phòng ta chỉ để kính rượu đi!” Trịnh Ngân Tử ngạc nhiên nhìn Kim Tiền hai người đứng trước cửa phòng.

Tiền Tiểu Phi không có thời gian mà nói giỡn với hắn, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Chúng ta muốn tìm ngươi giúp một việc.”

“Giúp?” Trịnh Ngân Tử nhướn mày, “Nói thử xem.”

Kim Hàn cũng không dài dòng: “Chúng ta muốn đem [bí sát phương] quảng bố thiên hạ.”

“Nga? Đúng là chuyện hay.” Trịnh Ngân Tử hứng thú nói, “Sao lại làm thế, không thấy tiếc sao?”

“Một chút cũng không!” Tiền Tiểu Phi lập tức lắc lắc đầu, “Thứ kia căn bản người bình thường xem không hiểu, huống hồ giữ lại chỉ tổ gọi họa tới, Tích Thiện Tự chính là một ví dụ, ta cũng không muốn gặp một tên Pháp Giới nữa!”

Trịnh Ngân Tử suy nghĩ một lúc, cuối cùng gật đầu: “Tiểu Phi huynh nói không phải không có lý, bất quá… ta không biết mình có thể giúp được gì?”

“Là như vậy,” Tiền Tiểu Phi giải thích, “Trong tay chúng ta có bí tịch, ngươi chỉ cần dựa theo nguyên bản in lại, sau đó đem ra bán…”

Tiền Tiểu Phi còn chưa nói xong, bạn Trịnh Ngân Tử của chúng ta đã kích động cầm lấy hai tay hắn, run rẩy nói: “Một quyển một trăm lượng, mười quyển một ngàn lượng, một trăm quyển một vạn lượng, một ngàn quyển…”

“Từ, từ đã!” Tiền Tiểu Phi khó khăn nuốt nước miếng, nói: “Trịnh huynh còn chưa đồng ý giúp mà?”

Kim Hàn ngồi cạnh sùi bọt mép vì câu hỏi dở người của Tiền Tiểu Phi. Nhìn bộ dáng của Trịnh Ngân Tử bây giờ, đừng nói bảo hắn đi in sách, có điều đi lên núi đao xuống biển lửa hắn cũng không nói hai lời lao tới luôn!

Quả nhiên, Trịnh Ngân Tử nắm chặt tay Tiền Tiểu Phi, kích động nói: “Đồng ý! Đồng ý! Ta đương nhiên đồng ý! Thật là cảm ơn Tiểu Phi huynh suy nghĩ có Trịnh mộ như vậy, cho tại hạ một cơ hội ngàn năm có một!”

“Đâu có, đâu… ế!” Tiền Tiểu Phi rốt cuộc phát hiện ra vấn đề, “Nói kiểu này khác gì gạt chúng ta ra!”

Trịnh Ngân Tử nghe vậy lập tức trả lời: “Chuyện này cứ giao cho ta, các ngươi không cần nghĩ nhiều!”

“Mơ đẹp nhỉ!” Tiền Tiểu Phi hùng hổ nói, “Hôm nay ta tới là nói chuyện làm ăn nha! Ta cũng không phải Bồ tát cứu khổ cứu nạn!”

Trịnh Ngân Tử rơi từ thiên đường bạc trắng xuống mặt đất, trừng lớn mắt: “Làm ăn?”

“Đúng vậy!” Tiền Tiểu Phi gật đầu, nói, “Chúng ta phụ trách cung cấp bí tịch, mà ngươi phụ trách in ấn cùng bán, cho nên bạc chia ba bảy, ta bảy ngươi ba. Thế nào?”

“Ô ô ô ~~ Giết người ~~”

“… Bốn sáu, ngươi bốn ta sáu!”

“Ô ô ô ~~ Cướp của ~~”

“Năm năm! Không mặc cả!” Tiền Tiểu Phi đau lòng đưa ra tối hậu thư.

Đây chính là lý do bạn Tiền Tiểu Phi cam lòng bỏ qua một vạn lượng mà đem bí tịch công khai – thay vì cầm bí tịch vô dụng, không bằng dùng nó đi kiếm bạc!

Trịnh Ngân Tử vẫn tiếp tục giả vờ ôm mặt khóc, cho nên Tiền Tiểu Phi cũng không nhìn rõ vẻ mặt hắn. Sau ba giây, nam nhân ngẩng đầu. Chỉ thấy hắn thần sắc phởn phơ như đúng rồi bước tới trước mặt Kim Tiền, nói: “Việc này không thể trì hoãn lâu, để tránh đêm dài lắm mộng, nhị vị nhanh giao bí tịch cho tại hạ đi!”

Cái gì gọi là “Một khắc biến sắc”, Kim Tiền xem như hoàn toàn lĩnh giáo.

Trời cũng không còn sớm, Kim, Tiền cũng không muốn dây dưa lâu, cho nên Kim Hàn nhanh chóng lấy bí tịch ra đưa cho Trịnh Ngân Tử. Nhưng mà…

“Nhị vị huynh đài, ngươi đưa tập giấy vụn này cho ta làm gì, bí tịch đâu?”

Kim Hàn đau đầu. Bất quá cũng không thể trách Trịnh Ngân Tử, nhìn bề ngoài của [bí sát phương] bây giờ – mất bìa, rời trang, rách làm hai, giấy ố vàng – được gọi là giấy vụn là vẫn còn đề cao chán.

Sau đó, Tiền Tiểu Phi phải ngồi tới nửa ngày mới có thể khiến cho Trịnh Ngân Tử chấp nhận sự thật rằng “Không bị thời gian ăn mòn không phải là đồ tốt”, tin rằng cái thứ bỏ xừ kia là bí tịch người người tranh đoạt.

Bất quá chuyện này lại làm cho Trịnh Ngân Tử nghĩ tới một vấn đề: “Làm thế nào mới khiến cho người trong thiên hạ tin đây là bí tịch thật sự đâu? Nếu ta nói là hai người chủ động đưa ra thì tin chắc là không ai mua!”

Không ngờ Tiền Tiểu Phi lại cười đáp: “Cứ bảo là lúc lên Tích Thiện Tự cứu ta tìm thấy trong phòng Pháp Giới.”

“Này… Mọi người có tin không?” Trịnh Ngân Tử có chút nghi ngờ.

“Ngốc, ta sẽ phối hợp với ngươi a!” Tiền Tiểu Phi lập tức nói, “Chờ bí tịch ra lò, ta lập tức dùng thật nhiều tiền mua vào, còn tung tin muốn mua lại cả bản khắc in để tránh tiết lộ ra ngoài!”

“Đúng vậy! Nếu ngươi thật sự có bí tịch, mà bản khắc là giả, vậy ngươi cần gì phải làm như thế!” Trịnh Ngân Tử hưng phấn tiếp lời, “Sau đó, mọi người sẽ chen nhau tới mua, các ngươi cũng vì “không có bí tịch” mà được giải thoát luôn! Nhất cử lưỡng tiện!”

Cuối cùng Kim Hàn cũng hiểu được, nếu nói “Tiền Tiểu Phi ở một số thời điểm vô cùng thông minh” thì cái “một số thời điểm” này chính là những lúc “có thể kiếm tiền”.

Kim Hàn còn đang nghĩ, Trịnh Ngân Tử đã lại đặt câu hỏi, “Nếu Tiểu Phi huynh đã lo lắng chu toàn như vậy, vì sao còn đưa bí tịch thật sự cho tại hạ, cho ta khắc giả một bản, giang hồ cũng sẽ không nghi ngờ gì.”

Không ngờ Tiền Tiểu Phi lập tức lắc đầu: “Quân tử ái tài thủ chi hữu đạo, chúng ta phải có trách nhiệm với người mua, sao có thể bất tín!”

Ngất! Kim Hàn bó tay luôn. Vừa điên cuồng tìm cách vét tiền, vừa muốn ngồi nói chuyện chữ tín? Tiền Tiểu Phi không có lúc nào không làm hắn thấy khó hiểu.

Trịnh Ngân Tử ngược lại vô cùng đồng ý với quan điểm của Tiền Tiểu Phi, chỉ thấy hắn nói như đúng rồi: “Lời Tiền Tiểu Phi huynh nói thật đúng với tâm sự của tại hạ a! Bí văn của chúng ta vẫn luôn theo đuổi sự thật, chỉ có sự thật mới là phương pháp tốt nhất để [giang hồ bí văn] chúng ta đứng sừng sững trên giang hồ a!”

Lời này, đừng nói là Kim Hàn, đến Tiền Tiểu Phi cũng mặt đầy hắc tuyến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, chỉ thấy hắn nhanh chóng đi tới trước mặt nam nhân [vẫn đang lảm nhảm “Tôn chỉ báo lá cải”], nói nhanh: “Việc này không nên chậm trễ, ngươi đi chuẩn bị luôn đi!”

Trịnh Ngân Tử còn muốn nói gì đó, hai người đã đi tới cửa.

“Ta còn…”

“Bảo trọng!”

Phanh! – cửa phòng đóng lại.

Hiệu suất làm việc của Trịnh Ngân Tử quả thật không phải nói, ngay ngày hôm sau, bốn loại [bí sát phương] đã ầm ầm ra lò.

Bất quá trăm ngàn đừng hiểu lầm, không phải Trịnh tiên sinh đáng yêu của chúng ta muốn cướp bạc của người ta, thật ra bốn loại sách này đều là “Trịnh thị chế tạo”, là công sức của cả một đêm miệt mài đọc bí tịch của Trịnh Ngân Tử. Sau khi nghiên cứu xong, nam nhân phát hiện, trong bí tịch này vừa có độc dược lại cũng có bổ dược, mà hai loại này chẳng phải có khách hàng khác nhau sao? Kết quả là, sách được phân ra.

Giang bản – ghi lại các loại bổ dược trong bí tịch, giá thị trường năm mươi lượng.

Hồ bản – ghi lại các loại độc dược trong bí tịch, giá thị trường năm mươi lượng.

Bí bản – ghi lại giải dược cho các loại độc trong Hồ bản, giá thị trường năm mươi lượng.

Văn bản – bổ dược độc dược giải dược đủ loại hỗn tạp, giá thị thường năm mươi lượng.

Bốn bản [bí sát phương] vừa phát hành, lượng tiêu thụ đã tăng tăng tăng mãi. Đương nhiên, người khiến thị trường nóng lên chính là Tiền Tiểu Phi. Bất quá, chiến lược quảng bá lấy lòng tin của bạn Tiền Tiểu Phi sở dĩ thành công là bởi vì khả năng đào móc bí văn của Trịnh Ngân Tử quả thật vang danh giang hồ, cho nên hầu hết mọi người đều tin thứ mà Trịnh Ngân Tử bán chính là bí văn thật sự.

Hơn nữa, không thể kể tới công lao phân loại tỉ mỉ của Trịnh Ngân Tử, nhờ đó mà bí tịch tăng lượng tiêu thụ thêm những ba lần!

Đương nhiên, trong lúc buôn bán cũng xuất hiện một số hiện tượng cá biệt, ví dụ như là lực lượng Fans cuồng nhiệt của [giang hồ bí văn] mua cả bốn bộ chỉ vì bốn chữ “Giang, hồ, bí, văn”.

“Đương gia, hôm nay lại bán được năm trăm bản! Đây là bạc!” trong một khách phòng nhỏ của một khách *** nhỏ ở một trấn nhỏ, Tiểu Tam vui sướng.

“Ha ha, nhanh đặt xuống bên kia cho ta xem xem!” trong một khách phòng nhỏ của một khách *** nhỏ ở một trấn nhỏ, Trịnh Ngân Tử hớn hở.

Bất quá hạnh phúc chẳng dài lâu, nam nhân vừa nghĩ tới trong một khách phòng nhỏ của một khách *** nhỏ ở một trấn nhỏ cách đó không xa, có hai nam nhân đang chờ chia một nửa số bạc trước mắt, tâm hắn liền đau như dao cắt.

Tiểu Tam cũng nhìn ra vấn đề, vội vàng hỏi: “Chưởng quầy, sao vậy?”

Trịnh Ngân Tử nghe thấy, chợt nở nụ cười: “Không có việc gì! Phân phó xuống, chuẩn bị cho ta một con khoái mã, sau đó buộc bạc lên lưng ngựa, ta muốn chạy suốt đêm tới Phúc Lộc Trấn!”

So với đống bạc này, nam nhân càng thích việc Kim, Tiền sảng khoái giao bí tịch cho mình – được bằng hữu tín nhiệm như vậy, còn cầu gì hơn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui