Kingdom Of Heaven

Hyejin nhướng mày, thản nhiên cất tiếng:

- Không ngạc nhiên cho lắm, dù sao ta cũng đoán trước được ngươi đã nghe lời đồn về Hắc Phụng Hoàng.

- Cô thật là Hắc Phụng Hoàng sao? - Nghe cách nói của Hyejin, Thiên Đăng ngạc nhiên hỏi lại, bởi vì một ác nhân giết người như ngoé lại không hề giấu giếm thân phận với anh.

- Đó là cách mà mọi người gọi ta, còn ta tên thật là Hyejin. Trò chơi này vốn không có chế độ hiện danh tính trên đầu, vì vậy cũng không có danh sách cừu hận (tên của người hạ sát mình sẽ hiện trong danh sách cừu hận để tiện cho người chơi báo thù). Hầu như không có ai biết tên thật của ta, họ đặt đại ra như vậy để nhắc nhở nhau về ta mà thôi.

Hyejin chợt mỉm cười rồi nói tiếp:

- Wagashi, nếu đã biết ta là Hắc Phụng Hoàng, vậy thì ngươi có sợ không?

Nếu thật lòng mà nói thì Thiên Đăng có sợ thật, tuy mang tiếng là chết trong game sẽ không sao, cùng lắm chỉ mất 24 giờ trong game mới có thể tái đăng nhập, nhưng cảm giác đau đớn khi bị đánh trúng là có thật, cho dù đã được hạ ở mức độ thấp hơn so với cơn đau thực tế ngoài đời. Không biết những người khác sẽ bị cô ta đối xử ra sao, nhưng Thiên Đăng có cảm nhận Hyejin đối với mình không chút ác ý.

- Lúc đầu thì có chút chút sợ thật, tuy nhiên bây giờ thì hết rồi.

- Tại sao?- Hyejin hỏi.

Thiên Đăng nhẹ nhàng đáp:

- Bởi vì nếu đã thích chém giết thì cô cũng chẳng cần phải mất công kết bạn và trò chuyện với tôi để làm gì.


Hyejin lắc đầu:

- Nói cho đúng thì “kết bạn” trong trò chơi này chỉ là để tiện cho việc liên lạc trao đổi, chứ ta cũng chưa từng có bạn và cũng không muốn kết bạn bè với ai bao giờ. Xung quanh ta vốn chỉ toàn những kẻ tung hô, nịnh bợ, dối trá một cách lộ liễu…

Thiên Đăng nhìn thấy gương mặt như thiên thần của Hyejin thoáng chốc như đanh lại, anh hỏi dò:

- Vậy thì cho phép tôi nhắc lại câu hỏi trước đó, cô muốn giúp tôi mạnh lên để làm gì?

- Để có người chơi cùng. - “Ác quỷ” mang bộ mặt thiên thần đáp.

Nhìn vẻ mặt đột nhiên trở nên “đần thối” của Thiên Đăng, Hyejin mỉm cười nói tiếp:

- Ngươi có biết điều kiện để hình thành một ván cờ hay là gì không?

- Phải có hai cao thủ cùng đối cờ. - Thiên Đăng chợt hiểu ra.

Hyejin nói:

- Ngươi nói đúng rồi đó, khi còn nhỏ, ta rất thích chơi trốn tìm, nhưng những đứa trẻ xung quanh ta chỉ chăm chăm cố ý lộ ra cho ta bắt, hoặc giả vờ không nhìn thấy ta. Bọn chúng không muốn chơi cùng với ta, chúng chỉ muốn làm hài lòng ta, lũ giả tạo và nhát chết. Thậm chí sau này khi thi đấu đối kháng cũng vậy, không có ai thật lòng dám đánh thật với ta…

Thiên Đăng trầm ngâm, đột nhiên nghe cô ta tâm sự cũng hơi hiểu ra gia cảnh cô này chắc là có chút ít quyền thế, xem ra cũng thuộc dạng trâm anh thế phiệt, tiền bạc phủ kín một góc trời.

- … Cô thi đấu môn gì? Để tôi đoán, là đánh cờ đúng không? - Thiên Đăng hỏi dò.

Hyejin nhăn nhó đáp:

- Đoán lung tung, ta chơi Taekwondo.

- Hệ phái ITF? - Thiên Đăng cũng có chút ít kiến thức về võ thuật.

“Vù”, không nói không rằng, Hyejin đột nhiên áp sát Thiên Đăng tung một cước bằng chân trái hướng thẳng vào thái dương của anh. Thiên Đăng vừa kịp hụp đầu xuống thì mu bàn chân của cô ta cũng vừa khớp sượt qua phía trên, hất mớ tóc trên đỉnh đầu của anh bay phấp phới. Còn chưa kịp hiểu gì thì Hyejin đã hạ chân chạm đất, đoạn nghiêng người tung một cú đấm móc trái vào phần hàm dưới của anh. Thiên Đăng phản xạ kịp thời, lấy tay che mặt đồng thời búng người về phía sau thoát khỏi cú đấm hiểm hóc. “Bốp”, chân trái của anh ngay lúc này liền trúng nguyên một ống quyển phải của Hyejin, khiến cho thân người bị chao đảo trong giây lát. Hyejin hé môi cười, cất tiếng thánh thót như tiếng đàn hạc:

- Taekwondo của ta không phải loại dùng để biểu diễn công phá ván gỗ hoặc thi đấu thể thao.

Thiên Đăng đứng thẳng người dậy, nhăn nhó phủi chỗ đùi bị Hyejin đá trúng:


- Lợi hại lắm, tôi không phản ứng kịp.

Hyejin cười cười:

- Không phải do ngươi phản ứng không kịp mà là do thiếu kinh nghiệm khi chiến đấu.

Ngẫm nghĩ lại lời cô ta nói, Thiên Đăng cảm thấy có phần không đúng, anh nói:

- Quả thật là tôi đã không thấy kịp cú đá bằng chân phải của cô…

- Ngươi quá chú ý vào cú đấm móc trái của ta.

Lần này anh thấy cô ta nói đúng, anh đã hoàn toàn bị lừa, không hề nhận ra cú đấm móc trái kia là một cái bẫy.

- Sự “không thấy” của ngươi chính là vì ngươi không hề biết quan sát tổng quan. Khi chiến đấu tuyệt đối không được nhìn một điểm duy nhất…

Hyejin dùng hai tay làm động tác cầm vô lăng rồi nói tiếp:

- Ngươi có biết lái xe không?

- Tôi chỉ biết lái xe máy, không biết gì về xe hơi. -Thiên Đăng nhún vai đáp.

Hyejin mỉm cười:

- Cũng được, nếu ngươi đã biết lái xe thì ta hỏi ngươi một câu, khi lái xe trên đường, ngươi quan sát kiểu gì.


Thiên Đăng giật mình, anh hiểu ra những gì Hyejin muốn nói. Quả thật khi lái xe trên đường, tầm nhìn mà anh sử dụng không bao giờ tập trung vào một điểm trước mặt mà luôn quan sát bao quát, thậm chí bóng dáng của một vật thể lọt vào gương chiếu hậu anh cũng có thể thoáng nhận ra. Thiên Đăng gật đầu:

- Tôi hiểu cô muốn nói gì rồi.

Hyejin mỉm cười, cô ngón tay cái lên như để khen anh, bất ngờ thay Thiên Đăng lại phản ứng bằng cách bật bàn chân lùi lại phía sau một bước.

- Vì sao ngươi lại phản ứng như vậy? - Hyejin hỏi.

Thiên Đăng chỉ tay về phía chân của cô ta đáp:

- Tôi thấy cô hơi di chuyển chân trái, tôi tưởng cô lại muốn tấn công nên lùi lại chứ sao.

Hyejin bật cười:

- Tốt lắm, ngươi thật sự hiểu ra vấn đề rồi đó. Chỉ có điều ngươi chỉ mới nhận ra và phản ứng theo kiểu vô thức. Tuy ngươi có tốc độ phản xạ rất cao, nhưng lại chưa hề có ý thức chiến thuật hình thành như một phản xạ tự nhiên của cơ thể.

- Vậy thì phải làm sao? - Thiên Đăng mím môi hỏi.

Hyejin đưa tay ra sau lưng, rút đôi đoản kiếm ra rồi lạnh lùng đáp:

- Rút kiếm ra, ta sẽ dạy cho ngươi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận