Kinh Đào


Quỷ Môn đường đá tỏa mây tuôn
Lữ khách về Nam sợ mất hồn
Gió thổi cây cây chùn ngựa tiễn
Trăng tàn núi núi vượn kêu dồn
Ải Chi Lăng, là một thung lũng hẹp bị ép giữa hai ngọn núi cao.

Đông giáp dãy Bảo Đài, tây là núi đá Cai Kinh dựng đứng.

Vách núi thẳng mà trơn như bôi mỡ, cả như khỉ vượn cũng khó bề leo lên được.

Nơi đây đã chôn sống gần năm nghìn quân nhà Tấn khi sang tấn công Đại Việt
Khí trời giữa trưa, nóng như đổ lửa.

Chim muông chẳng chịu được nắng nóng bèn trốn cả vào hang hốc tránh nắng
Bỗng dưng, bóng dáng hai người phi trên vách núi như chạy trên đất bằng.

Người đi trước râu dài, tóc vấn theo kiểu đạo sĩ, thân cũng mặc một đạo bào màu trắng.

Người đi sau bước chân chậm hơn, lôi thôi lếch thếch, đạo bào bị rách phải vá chằng vá đụp
Hai người chạy được một lúc, bỗng có tiếng kêu lớn:
_ Sư phụ, sư phụ.

Chờ con với.

Tiểu sư đệ đã bị bắt mất rồi
Nguời đi trước bỗng quay ngoắt lại, gắt lên:
_ Ta đã đoán trước được việc người Đại Thiện tự đến quấy rối, nên cũng viết sẵn phong thư gửi cho Lôi Âm đại sư rồi.

Chẳng cần lo lắng nhiều
_ Nhưng tiểu sư đệ còn nhỏ, vả lại là đệ tử đạo môn, giờ vào chùa cạo đầu xuất gia sao được?
_ La lạp tháp ơi La lạp tháp, thầy dạy mãi mà con chẳng hiểu.

Đạo hay phật chẳng qua chỉ là một tên gọi, hắn có tạo hóa như thế thì cứ để tự nhiên.

Có gì mà con phải sợ
Đạo nhân nhếch nhác đằng sau bèn dừng lại, quệt quệt mũi:
_ Nhưng.........
Người đi trước bèn nói:
_ Chính ta cũng muốn đưa hắn vào Phật môn, cho phật lực cảm hóa hắn.

Hắn tuổi còn nhỏ, lại gặp nhiều binh biến, được Lôi Âm đại sư dạy dỗ cũng là một điều tốt
Nói đoạn, người ấy bỗng chuyển thân, tăng tốc độ.

Đạo nhân trẻ tuổi chạy theo chẳng kịp, mồ hôi ra mướt hết cả đạo bào.

Sau một hồi cả hai chạy đến nơi được người ta gọi Quỷ Môn Quan, bèn dừng lại.

Đạo nhân nhếch nhác bèn cất tiếng hỏi:
_ Sư phụ, nơi này âm khí tích tụ.


Lại là nơi hiểm địa, có núi phủ xung quanh.

Chướng khí không được gió thổi đi, tụ tập lại vờn quanh cây cỏ.

Nơi này ngay cả rắn độc cũng không ở được, làm gì có thần dược nào mọc nổi
Người được gọi là sư phụ kia bèn quay lại, thì ra chính là Vô Dụng chân nhân của Đạo Đức môn.

Người gọi La lạp tháp là La Huyền, sau khi thu xếp mọi việc trong động xong, bèn chạy một mạch mấy ngày đến đây báo cáo với sư phụ, chẳng nghỉ ngơi chút nào.
Lão đạo sĩ chẳng nói nhiều với La Huyền, cởi gùi thuốc trên vai xuống, xoay ngược gùi trút hẳn ra đất.

Thuốc đổ tung tóe, chất thành đống to.

La Huyền thấy lạ, bèn động thân đến nhặt vài vị lên xem.

Vừa xem xong, hắn la oai oái:
_ Bán hạ sống, mạn đà la, ma hoàng, mã tiền, mỗi thứ đều hơn vài cân.

Cái này là....Sư phụ, còn có cả rắn trúc diệp thanh nữa.

Đều là thứ kịch độc, lượng lại lớn thế này, chỉ e.....
Vô dụng chân nhân bèn quay sang, gõ đầu tên đệ tử của mình một cái.

Sau đó cười mà nói:
_ Ta thường dặn con phải bớt nói lời vô ích, chuyên cần dưỡng khí mới mong có thành tựu, mà chẳng bao giờ thấy con làm theo
Nói đoạn, ông vừa dùng tay cào đất thành một cái hố sâu, vừa khe khẽ đọc:
Dưỡng khí vong ngôn thủ,
Giáng tâm vi bất vi.
Động tĩnh tri tông tổ,
Vô sự cánh tầm thùy.
La Huyền thấy thầy mình làm vậy, bèn xắn tay áo chạy lại.

Miệng nói:" để con, để con".

Vô dụng chân nhân bèn để đệ tử đào, còn ông phân loại dược liệu trên đất ra, tính hàn để một bên, tính nhiệt để một bên, còn con rắn trúc diệp thanh bị ông cắt đầu hứng máu đổ lên trên dược liệu
Lát sau, mọi việc đã xong, ông bèn tự tay gom hết tất cả dược liệu trên đất.

Hàn ở dưới, nhiệt ở trên, rồi gom đất lắp lại.

Mọi việc xong cả thì Vô Dụng chân nhân mới lấy trong người ra một mồi lửa, gom cành khô quanh đó lại, sau đó chất thành một đống mà đốt
_ Đi thôi, nó sắp ra rồi- Nói xong, ông kéo tay đệ tử phi thân lên cây đại thụ bên đường.

Ẩn núp kỹ càng trên đấy
Một lát sau, lửa đun dược liệu bên dưới, mùi bốc lên nồng nặc.

Ban đầu thoang thoảng như mùi cơ thể xử nữ, lát sau lại nồng nặc như mùi mồ hôi.

Đến cuối cùng, lửa gần tàn, thì mùi thành ra thối như xác chết để lâu ngày.

Ngọn lửa vừa tàn, thì bỗng dưng có một tiếng lách cách vang lên.

Một con rết màu vàng nghệ, rẽ cỏ cây mà tiến lại gần.


Thân rết to hơn cườm tay đứa trẻ, đuôi tẽ ra thành bảy nhánh nhỏ, mỗi nhánh có một màu, chói lóa
La Huyền khẽ kêu lên:
_ Là thất vĩ ngô công
Vô dụng chân nhân thấy con rết vừa đến quấn quanh chỗ đốt lửa khi nãy, bèn phi thân xuống.

Chân vừa chạm đất, ông thuận tay búng ra một cái, chỉ kình sắc bén như dao.

Chặt đứt đầu của con rết ngay lập tức.

Sau đó ông lấy từ người ra một chiếc hộp, rồi nhặt xác của con rết lên, móc ra một viên ngọc màu trắng bên trong, cho vào chiếc hộp
Một loạt động tác phi thân, giết rết, lấy ngọc ông làm như mây trôi nước chảy, ngay cả La Huyền cũng phản ứng không kịp.

Khi hắn vừa nhảy xuống đến đất thì ông đã bỏ hộp vào túi áo
_ Sư phụ, có phải là ngọc rết để trị cho Triệu Bính sư đệ
Vô dụng Chân nhân gật gù:
_ Đúng vậy, nó từ nhỏ trải qua nhiều lần kinh hoảng.

Lại tận mắt anh nó là Triệu Thị chết ngay trước mặt.

Dần dần hình thành chứng bệnh trong người, nhắm mặt lại thấy anh nó hiện lên đòi mạng.

Ngọc rết này là vật chí dương, từ nơi tử địa sinh ra, hy vọng khi nó dùng có thể định tâm an thần
Nói rồi, ông thu xếp mọi thứ, cùng đệ tử đi dọc theo con đường nhỏ bên triền núi để xuống núi.

La Huyền đi cạnh, huyên thuyên đủ chuyện trên trời dưới đất, Vô dụng chân nhân thấy đệ tử như thế, chỉ biết lắc đầu cười khổ
Sư đồ Vô dụng chân nhân đi đến chân núi, trời cũng nhá nhem tối, chuẩn bị theo đường cái đi về cửa biển thần phù.

Bỗng dưng, trong thôn làng ngay trước mặt nghe có tiếng khóc lóc
_ Thượng sư, xin mở lượng hải hà mà ban cho chúng tôi nước thánh
Vô dụng chân nhân nghe thấy, bèn rảo bước nhanh về phía trước mặt.

Chỉ thấy vài người ăn mặc khác thường, cà sa quấn một bên thân.

Đầu đội mũ nỉ cao vút màu vàng, bên trên có dù lọng che nắng, bên dưới là bốn người cao to cáng một cái kiệu lớn.

Đằng sau có quân đội đi theo, nhìn cách ăn mặc hình như là sắc phục của đội cấm vệ của Nguyên triều.

Người trên kiệu ăn mặc sặc sỡ, tuổi ngoài 40, sắc mặt vàng vọt xanh xao nhưng huyệt Thái Dương gồ lên rất rõ
_ Bẩm thượng sư, dân làng đã góp đủ vàng bạc châu báu.

Tính ra vẫn còn thiếu một ít
Người đệ tử sau khi đếm đủ số lễ vật cúng dường, thì lại báo cáo.

Vị thượng sư ngồi trên kiệu vẫn nhắm mắt như không nghe thấy, lát sau thì ông ta mở mắt ra, nói:
_ Ta biết mọi người bị bệnh muốn có nước thánh để chữa trị, nhưng phật sống cũng tốn nhiều công lực để trì chú vào nước này.


Nếu không đủ tiền xem như không đủ nhân duyên, đành để mọi người thất vọng vậy
Sau đó, hắn quay sang nói với tên đệ tử:
_ Đếm kỹ lại, khi nào đủ tiền thì phân phát nước, một đồng cũng không được thiếu
Nói xong, hắn lại nhắm hờ mắt ngả lưng ra sau nằm đấy.

Mặc cho dân làng khóc lóc van xin.

Một hồi lâu sau, hắn ta cảm thấy chẳng thu được gì nữa, bèn xuống kiệu, rảo mắt nhìn dân làng hồi lâu
_ Hoàng thượng nước ta mở lượng hải hà, bảo thượng sư ban nước thánh cho con dân vùng Nam Man để được Như lai bảo hộ.

Giờ nếu các người chẳng đủ tiền, thì cứ gia nhập nguyên quân của bọn ta.

Cứ một hộ gia đình có một người gia nhập, sẽ có nước thánh dùng trong bảy ngày.

Các người thấy sao?
Thôn dân nghèo khổ, lại mắc bệnh dịch triền miên.

Chỉ muốn bản thân được bớt khổ, chứ có màng chi Đại Việt với Nguyên triều.

Nghe nói vậy, bèn nhao nhao đăng ký xung quân.

La Huyền thấy vậy bèn chạy thẳng tới thùng nước thánh, với tay vốc một miếng mà ngửi.

Tên lính đứng gần đó thấy vậy, bèn hét lên:
_ Tên dân đen khốn kiếp, nước thánh của thượng sư đem phổ độ chúng sinh, mi dám thọc bàn tay vào à
Rồi hắn rút đao, chặt thẳng vào đầu của La Huyền.

Ngờ đâu, lưỡi đao vừa chạm da thịt thì như quăng đá xuống biển, bị hút chặt vào người của hắn.

La Huyền ngửi thật kỹ xong, bèn đứng thẳng dậy, cây đao của tên lính bị rơi vào khoảng không, hắn mất đà, té lăn cù mấy vòng
_ Đao kiếm không có mắt, cẩn thận giết người chẳng được lại ra hại mình
Nói đoạn, hắn bèn đi về chỗ Vô dụng chân nhân đang đứng:
_ Sư phụ, là xuân dược loại mạnh
Vô dụng chân nhân nghe xong, cũng chẳng nói gì.

Ông lại gần rẽ đám dân làng đang nhao nhao lên đăng ký tòng quân.

Ở ngoài sau họ là hai cái cáng bằng gỗ, chế tạo thô sơ.

Có hai đứa trẻ nằm trên đấy, lở loét đầy mình, mùi hôi thối bốc ra ghê người
Ông đi đến, rồi ngồi xuống xem mạch cho hai đứa nhỏ.

Chẳng nề hà máu mủ dơ bẩn, ông lấy trong túi ra một lọ nhỏ, rắc vào vết thương, sau đó lấy trong hồ lô đeo bên hông ra hai viên thuốc, cho vào miệng mỗi đứa một viên.

Thuốc vừa vào miệng như băng tuyết gặp lửa, bèn tan ra, lát sau, hai đứa trẻ đã mở mắt ra được
Dân làng thấy vậy, tưởng là thần tiên hạ phàm cứu nhân độ thế, bèn quỳ xuống cám ơn rối rít.

Vô dụng chân nhân quay lưng lại, cười một tràng dài.

Tiếng cười chẳng nghe rõ từ đâu, nhưng lát sau lá cây cứ rơi rụng xuống như mưa.

Sau đó, ông phất tay áo, tức thì lá cây rụng bay tán loạn, lát sau thì xếp ra hình chữ "Đạo" trước kiệu của Lạt ma kia
_ Kim cang thượng sư , xa cách đã lâu.

Có nhận ra bần đạo chăng???
Lần này, tiếng nói lại cao vút vang tận chín tầng mây.

Người dân nghe thì thấy bình thường, nhưng vào tai của Lạt ma trên kiệu thì như sấm đánh ngang tai.


Hắn đang ngồi ngã người, bỗng dưng bị tiếng hét vào tay, chịu không xiết, phải bật dậy vận công chịu đựng.

Bốn người khiêng kiệu trong đám đệ tử của hắn võ công cũng phải thuộc hàng nhất nhì, vậy mà phản ứng không kịp.

Chiếc kiệu đè cả bốn người, tám cái chân lún hẳn xuống đất.

Đến tận ngang gối mới dừng
_ Khốn kiếp, đại âm hy thanh, đại tượng vô hình, là con trâu già Vô Dụng của Đạo đức môn
Vô dụng chân nhân cười cười, lại phất tay áo một cái.

Luồng lực từ tay áo tràn ra, chẳng chạm vào người Lạt ma mà cũng chẳng công vào.

Đến khi hắn vừa nhoáng động thì luồng lực theo nơi yếu nhất mà đánh thẳng vào người
_ Kim cang, cả một lão già như ta đánh cũng chẳng lại, làm sao xâm chiếm nước ta được đây
Lạt ma tên gọi Kim Cang kia xem chiều chịu chẳng nổi, bèn tung người lên không, tay kết liên tục hơn chín thủ ấn, chưởng ra một chưởng.

Chỉ thấy lá cây kết thành hình chữ "Đạo" bị chưởng kình đánh bay tung tóe.

Khi chưởng đến gần ngực Vô Dụng chân nhân, thì bàn tay của Lạt ma biến ra màu đen như sắt đúc.

Ngờ đâu, lúc còn ba phân nữa bàn tay chạm vào, thì một đạo chỉ kình từ đâu bắn tới
Chỉ kình quỹ tích huyền diệu, ra sau mà tới trước.

Như sao băng xuyên thấu trời đêm.

Đến khi chạm vào chưởng của Kim cang thượng nhân, chỉ kình bùng nổ, chấn tay của hắn dội ra ngoài
_ Khốn kiếp, Vô dụng, lão muốn vây công ta sao?- Lạt ma vừa lùi về sau hơn trượng, vừa hét lớn
Chỉ thấy từ phía phát ra chỉ kình, La Huyền thong dong đứng đó, y áo hắn nhếch nhác, nhưng hai mắt sáng rỡ.

Hắn cười rồi chọc ghẹo tên Lạt ma:
_ Ta cứ tưởng phật tổ có tài phép hàng ma, có thể biết trước quá khứ vị lai.

Nhưng xem ra Thiên Tượng chỉ của tổ phụ ám hợp thiên tượng, như chu thiên tinh đẩu tự vận động không ngừng, ngay cả phật tổ cũng phải chịu thua
Nói rồi, hắn tiếp tục bắn tiếp ra đạo chỉ kình thứ hai.

Đạo chỉ kình này phát ra thì thẳng, đến khi lại gần lại cong, như sao chổi bay vòng quanh đại địa.

Tên Lạt ma kia chẳng dám khinh thường, bèn vận công khiến cả người đen xì như bôi tro, sau đó chưởng một chưởng phá vỡ chỉ kình
Thuận thế, hắn tiến thẳng lên tung cước đá vào đầu của La Huyền.

Ngờ đâu, khi chân hắn gần chạm vào đầu, thì cả người La Huyền cứ xiêu vẹo ngả nghiêng, rồi bất ngờ ngã theo hướng hắn không chú ý nhất.

Người vừa ngã tới, chân liền đạp đất thoát ra khỏi trận chiến
_ Kim cang, quay về đi.

Đại hắc thiên hộ thân pháp của ngươi mười lăm năm nay chẳng chút tiến bộ.

Về nói Bát Tư Ba muốn xâm chiếm Đại Việt ta, thì bước qua xác lão đây đã
Nói rồi, đạo nhân vẫy mạnh tay áo.

Cả đám lính bị một luồng đại lực xô phải, hẫng cả hai chân, té lăn ra đất.

Riêng Kim cang Thượng nhân, bị đánh vào ngực chẳng kịp phản ứng, hộc cả máu mồm
_ Bảo với Bát Tư Ba, một chiêu:" Thiên hạ chí nhu, mạc cương ư thủy" này ta dành tặng cho hắn
Vô Dụng chân nhân vuốt râu cười hiền.

Để mặc đám quân lính nhà Nguyên đưa Kim Cang lên kiệu, theo thông đạo ải Chi Lăng chạy biến đi mất


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận