Kinh Đào


Ăn thôi ăn thôi!
Vô Căn la lớn, nhảy ào lên mâm cơm Bất Si hòa thượng vừa dọn ra.

Huyền Trân thấy đứa trẻ dễ thương lanh lợi, bật cười.

Còn đại ca của cô, đã được rèn nếp sống tôn ti trước sau từ nhỏ, nay thấy đứa bé vô lễ vậy thì không vui, nhíu mày lại.

Bất Sân hòa thượng chẳng biết làm sao, bèn lấy một cái bát thật to, xới vào nửa bát đầy, gắp vội vài miếng thức ăn, sau đó ẩy vào ngực đứa nhỏ.
Vô Căn, đi ra ngoài ăn đi.

Chỗ người lớn nói chuyện, con nít không xen vào!
Đứa nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn, thấy cả bàn toàn thức ngon của lạ, tự dưng lại đuổi không cho mình ăn, bèn dẩu miệng lên cãi:
Không con không đi đâu, tỷ tỷ xinh đẹp ở đâu con theo đấy!
Bất Sân hòa thượng vẻ mặt chán chường, chẳng biết làm sao.

Mắt ưng trừng lên, ánh nhìn sắc lẻm xuyên qua đứa nhỏ.

Nó bỗng lạnh gáy, nhớ đến trận đòn đau của thầy mình, cái mặt đang hớn hở xụ xuống, cầm bát cơm lủi thủi đi ra.
Vừa ra đến cửa, nó đụng sầm vào một người, sẵn cơn tức giận, nó hét lớn:
Đi đứng kiểu đấy, không có mắt à?
Người kia thấy nó giận dữ như thế, thì tủm tỉm cười:
Vô căn ngoan, Vô căn ngoan, ai làm con tức giận vậy.

Để sư tổ đây đánh người đó cho.
Nói rồi, giật phăng đôi đũa trên tay đứa nhỏ, bước hẳn vào trong.

Người ấy bước đi cực nhanh, từ cửa chỉ một bước đã đến bên bàn ăn, mọi người trở tay chẳng kịp.

Rồi đôi đũa vung lên, một nửa dĩa rau xào phút chốc đã vào cả miệng người ấy.

Người thanh niên thấy kiểu ăn không phép tắc đó, bèn vỗ bàn đứng lên, chửi:
Tên giặc trọc to gan, ở đâu lại ra cái nhẽ ăn vô lễ thế!
Người kia xoay lại, thở ra một hơi.

Mùi rượu nặc nồng, xộc thẳng vào mũi của tên thanh niên, hắn chịu không nổi, quay ra ho liền mấy cái.

Lúc ngẩng đầu lên, thấy nội tổ của mình, cùng hai sư đệ mặt tím bầm, dáng vẻ hậm hực.

Huyền Trân cũng tái mét mặt:
Đại ca, nội tổ và các gia gia....đều là hòa thượng, đều đã xuống tóc cả
Hắn nghe xong, bỗng dưng đổ mồ hôi lạnh đầy người, biết mình lỡ lời rất nặng.

Người kia cũng chẳng thèm chấp hắn, chỉ chăm chăm vào mấy dĩa thức ăn trên bànBất Si, còn thức ăn không, đem hết lên đi.


Ít quá ta ăn sao đủ
Rồi ông ta ngoáy nhìn Vô căn, thấy nó đứng ngoài cửa, bèn vẫy vẫy tay:
Tiểu tử, vào đây ăn với ta, thức ăn nhiều thế này bắt ta ăn một mình, mi định hại chết hòa thượng già này hay sao?
Nói rồi, lại ăn tiếp như rồng cuốn.

Vô căn được mời, bèn chạy lại, tay chộp đôi đũa, rồi cũng ra sức ăn.

Bốn người kia lặng im lặng ngắt, bầu không khí như ngưng đọng, chỉ còn tiếng húp sột soạt cùng tiếng gắp đồ ăn.
Lát sau, người kia ngẩng đầu lên:
Bất Sân, Bất Si, các con không ăn sao?
Rồi vét nốt cọng rau cuối cùng, ông ta đứng dậy vươn người, tỏ vẻ sảng khoái.

Mò tay ra sau người như tìm kiếm gì đó, bỗng dưng, ông ta rút ra một cái hồ lô, đưa lên miệng uống đánh ực một cái.
Trần Hoảng, trưởng tôn của con đúng là có khí chất.

Chửi luôn cả nội tổ của nó
Vừa nói, vừa ôm bụng cười như nắc nẻ.

Bất Tham hòa thượng mặt mũi thâm tím, quát nội tôn của mình:
Thuyên nhi, xin lỗi sư tổ đi!
Nhưng mà........- Người thanh niên kia ngần ngừ.
Quỳ xuống mau!!!
Nghe nội tổ quát, hắn sợ hãi, bèn quỳ xuống.

Ngờ đâu hai gối chưa chạm đất, thì đã bị một luồng nội lực nâng lên.

Nội lực hùng hồn mạnh bạo, như sóng triều xô tới, nhưng lại đến rất đúng thời điểm, nâng hai đầu gối hắn dậy mà hắn chẳng phản kháng nổi tí nào.
Bất Tham, con cởi hoàng bào nhưng lòng vẫn lưu luyến, vậy thì bỏ làm gì? Đây là Đại Thiện tự, chẳng phải là triều đình nhà họ Trần, vẫn giữ cái tục bắt người khác làm theo ý mình sao?
Người ấy cười cười, thấy Bất Tham hòa thượng mặt mũi tái mét, lúc xanh lúc đỏ, thì cũng chẳng nói gì nữa.

Vô căn lúc này đã ăn xong, vừa định dọn dẹp bát đũa, bị người ấy nắm áo lẳng một cái, nhấc bổng lên vai.

Khi thấy thằng bé ngồi đã vững, người ấy chuyển thân ra khỏi cửa, chạy như bay:
Bất Si, con dọn dẹp giúp cho nó vài ngày đi.

Ta rất lâu rồi chưa gặp Vô Căn, cần hàn huyên với nó một chút.
Người đã chẳng thấy bóng dáng đâu, mà âm thanh vẫn lưu lại phía sau, vang vọng mãi chẳng tan.
Ba sư huynh đệ Bất Tham thấy vậy, cũng thở dài.

Thấy người ấy đi khỏi bèn phục hồi lại được được tinh thần.

Bất Tham hòa thượng lên tiếng trước, phá vỡ sự im lặng.
Thuyên nhi, con thật lỗ mãng.

Người đó là Lôi Âm sư tổ, chưa nhận rõ là ai con đã đứng lên chửi.


Sư tổ trước đến nay tính tình phóng khoáng, chẳng chấp nhặt con.

Nhược bằng người khác con đã chẳng may mắn vậy đâu.
Đưa mắt nhìn đứa cháu của mình, đợi khi hắn hoàn hồn, thì mới hỏi:
Tại sao lại đưa Huyền Trân lên Đại Thiện tự?
Thanh niên tên Thuyên nghe nội tổ chất vấn, chẳng dám chậm trễ, hiềm nỗi hai vị Bất Sân, Bất Si đứng cạnh bên, hắn sợ lộ việc quân cơ, cứ ấp úng mãi chẳng thốt nên lời.
Bất Si thấy vậy, kéo tay Bất Sân hòa thượng
Sư đệ, vừa có người tặng ta một bộ cờ vây làm bằng ngọc, chúng ta lần này phải đánh ba trăm ván cho đã.
Bất Sân bản tính thô lỗ, không được tinh ý, lại tưởng là thật thì vô cùng thích chí, liền đi theo sư huynh:
Đúng, đúng, đã lâu ta chưa đánh cờ rồi!
Huyền Trân thấy cả hai người đều đi, cũng vội vã thưa lại với nội tổ:
Con lên chùa đã lâu mà chưa lễ phật, con xin phép lên Đại Hùng bảo điện lễ phật.
Nói rồi, cô tất tả chạy theo hai vị gia gia mất hút.

Phòng ăn trở nên vắng lặng hẳn.

Bất Tham đưa mắt nhìn nội tôn, ra hiệu tiếp tục.
Bẩm hoàng gia gia, thám tử mật báo, Nguyên Thái tổ Hốt Tất Liệt tự thân đến chùa Tát Ca, sắc phong cho Bát Tư Ba làm quốc sư.

Sau đó thỉnh chùa Tát Ca phái cao thủ hành thích hoàng thân.

Trần Quốc Công vừa bảo vệ phụ hoàng, vừa phải điều binh khiển tướng.

Bèn nói con cùng Huyền Trân lên chùa lánh nạn.
Hốt Tất Liệt cuối cùng cũng hành động rồi sao? Chinh chiến nhiều năm, mà hắn vẫn không từ bỏ được dã tâm xâm chiếm Đại Việt.
Bất Tham nói xong, đưa mắt nhìn trời.

Sắc trời mùa xuân bỗng dưng chuyển đỏ, như máu nhuộm.

Báo hiệu cho cuộc binh đao loạn lạc sắp tới.
Lôi Âm đại sư đưa Vô Căn đi, đến gốc cổ thụ sau chùa thì ngừng lại.

Ông đặt nó xuống, đứa nhỏ còn chưa thích ứng được, thở hồng hộc.

Thấy vậy, ông đặt tay lên lưng nó, một cỗ nội lực truyền vào người, kích thích toàn bộ cơ thể.

Vô căn cảm thấy hơi thở dễ chịu trở lại.

Truyền xong, ông giơ tay bẹo má nó.
Úi da ...!Sư tổ, đừng chọc con nữa mà!
Tiểu tử thúi, lúc nhỏ đeo ta như hình với bóng.


Nay mấy năm xa cách đã chẳng còn nhớ nữa.

Hay là con bé như hoa như ngọc khi nãy đã hớp mất hồn ngươi rồi.
Lôi âm đại sư nói xong, che miệng cười.

Bị nói trúng tâm sự trong lòng, hai má đứa bé đỏ lên.

Vô âm đại sư thấy vậy, bèn cười lớn!
Ha Ha Tiểu tử, tí tuổi đầu đã tập tành thích con gái nhà người ta rồi!
Vô căn nghe trêu chọc, cúi gầm mặt xuống.

Bỗng dưng, từ thái độ cười cợt, Lôi Âm đại sư bỗng nghiêm mặt.

Ông nhìn xoáy vào mắt Vô Căn, hỏi:
Vô Căn, khai tâm cho ta!
Vô Căn đang không chú ý, đến lúc bị hỏi, buộc miệng nói:
Đem tâm sư tổ ra con sẽ khai.
Thế Tâm con đâu? Đem ta xem thử.
Đứa nhỏ biết là bị khảo về Phật Pháp, bèn ưỡn ngực chỉ vào tim mình:
Tâm con đây này.
Lôi Âm đại sư hỏi tiếp:
Sao chẳng đem ra?
Con có cần khai tâm đâu mà đem ra?
Lôi âm đại sư hét lên:
Tâm con chưa thông, đem ra ta khai cho.
Đứa nhỏ nhìn thẳng vào mắt của vị sư, ánh mắt sáng như sao:
Tâm con con chẳng biết nữa thì sao sư tổ biết được.

Con sẽ tự khai.
Nói đến đây, nó ngẩng cao đầu.

Bỗng dưng gió thổi phần phật, y phục hai người bay phất phới.
Hà hà, tốt, tốt, vậy để ta xuống tóc cho con quy y.
Đứa nhỏ lại nói:
Có tóc hay không tóc khác gì nhau? Muôn vật tuy khác, phật tính như nhau.
Vậy ta và con khác nhau chăng?
Khác!- Vô Căn hét lớn.
Ta và con khác nhau chăng?- Lôi Âm đại sư hỏi lại lần nữa
Nó ngẫm một chút rồi lại lắc đầu.
Không!
Rốt cuộc có khác nhau không?
Đứa nhỏ vẫn đứng vững trước hàng loạt câu chất vấn, nó mỉm cười hiền hòa, cất tiếng đọc:
" Bồ đề bổn vô thụ
Minh kính diệc phi đài
Bổn lai vô nhất vật
Hà xứ nhạ trần ai"
Nghe nó đọc vậy, Lôi Âm đại sư nét mặt mừng rõ:
Tốt, tốt, ngộ tính con không thua gì Lục tổ Huệ Năng.
Đứa bé hét lớn lên:
Con không những không thua, mà thành tựu sẽ còn vượt ông ấy!
Tiếng hét tuy không vang vọng, nhưng phát ra như chém đinh chặt sắt.


Lôi Âm đại sư thích thú ngẩng đầu cười vang:
Không Trung có truyền nhân, Không Trung có truyền nhân ha ha ha ...
Cười xong một trận vang rền, ông mới cúi xuống nói với Vô Căn.
Sư tổ dạy con một bộ công pháp, mới luyện có thể giữ gìn sức khỏe, bệnh tật không vào.

Luyện thành thì thoát hồng trần, nhập niết bàn, đến đi tự tại trong thế gian.
Nói rồi, ông liền xoay eo, sóng lưng bị uốn lại, tay nắm chặt chân trái, chân phải lại vòng lên đầu.
Đây là Hàng long tướng.
Nói xong, lại chuyển, tay trái lúc này để ra sau lưng, tay phải lại nắm chân phải giơ cao quá đầu.
Đây là Phục hổ tướng
Rồi ông chuyển tướng như chớp giật, Hàng long tướng, Phục hổ tướng, Ba tiêu tướng, Bố đại tướng, Thác tháp tướng, Thám thủ tướng cho đến Trầm Tư tướng cuối cùng.

Một loạt mười tám pháp tướng được thi triển ra, như mây trôi nước chảy.
Vô căn đứng xem hoa cả mắt, đến khi thấy sư tổ dừng lại, mới nói:
Con không làm được.
Lôi âm đại sư nói:
Ta chỉ dạy cho con mười tám thế này trước, với trí tuệ của con thì một ngày đã học xong, có gì là khó?
Nói rồi, ông nhảy vào chộp vai của Vô căn, bẻ tay của đứa nhỏ theo hình của tướng Hàng long.

Xương cốt nó còn nhỏ, vẫn mềm dẻo.

Lại thêm phật lực vô thượng của đại sư truyền vào, khiến nó không cảm thấy chút đau đớn nào, chỉ vài khắc đã tự mình thực hiện được.
Đại sư thấy ngộ tính cuả đứa trẻ còn trên cả sự tưởng tượng của mình, thì thích lắm, bèn một hơi chỉ dạy tiếp mười bảy thế còn lại.
Mãi đến khi mặt trời ngả về tây, gió hiu hiu thổi, Vô căn mới học xong được mười tám thế ấy.

Lôi Âm đại sư hài lòng ra mặt, xoa đầu nó.
Hồng trần bạc bẽo, người thích ganh đua việc được mất.

Niết bàn lạnh lẽo, phật chẳng tránh nổi chuyện phân tranh.

Vô căn, con từ nay là truyền nhân đời thứ ba của Không Trung môn, nhớ kỹ, phái ta chẳng chấp kinh sách, không dựa nhang khói.

Chỉ có đem bản tâm để rảo bước cửa thiền, quá khứ chẳng quan tâm, tương lai không mong cầu, hiện tại bản tâm sáng vằng vặc, đội trời đạp đất mà đi.
Câu nói tuy lời văn thô lậu, nhưng khí phái hào hùng.

Vô căn tuổi còn nhỏ chẳng hiểu được, nhưng huyết khí nó bỗng dâng lên, trong lòng có cảm ngộ.

Nó quỳ sụp lạy sư tổ, nào ngờ vừa ngẩng lên, đã chẳng thấy người đâu.
" Một quyền đánh vỡ toang tam giới
Nhấc chân phá trọn núi tu di
Bên hông bình rượu mình ta uống
Chướng ngại phàm trần có xá chi?"
Lời hát văng vẳng trong rừng sâu, Vô căn bị âm thanh dẫn động, tay chân tự động đánh ra hết mười tám pháp tướng.

Nó cứ đánh, cứ đánh mãi, trời đã tối, gió thổi hắt hiu, còn lưng áo của nó đẫm mồ hôi.

Càng đánh ra mười tám pháp tướng thì càng cảm thấy dễ chịu, bèn chẳng để ý gì xung quanh nữa, chăm chú tập luyện.
Đằng xa xa, bóng Lôi Âm đại sư bị che khuất bởi gốc cây cổ thụ.

Ông thấy vậy thì mỉm cười, lát sau, thấy Vô căn ngừng lại thì nhoáng người bay vút đi mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận