Sáng sớm, cỏ hoa trên Đại Thiện tự vẫn còn đẫm sương đêm.
Ở gốc cây đại thụ trong rừng sau chùa đã nghe tiếng người nói chuyện.
Gió hây hây thổi, cái lạnh những ngày gần tết làm người ta thấy khó chịu và lười biếng, thế mà một tăng, một tục này đã luyện công rồi.
_ Sư tổ, thế này đã đúng chưa?
Vô căn vừa chuyển thân, tay chụp đầu gối, tay giơ lên trời.
Động tác rất chậm, rất chậm, nhưng liền lạc y như nước chảy.
Thoạt đầu tưởng đơn giản, nhưng dường như có một mê lực nào đó làm người nhìn bất giác phải thở theo nhịp điệu lạ kỳ đó.
_ Tốt, Cử Bát tướng rất tốt.
Con coi như đã sơ thành được Như Lai Vô Tướng Đại Lực rồi.
Nói rồi, Lôi Âm đại sư bắt đầu một tay đặt ở bụng của Vô căn, một tay đặt lên Bách Hội huyệt.
Đứa nhỏ chưa kịp phản ứng, đã bị nâng thẳng lên giữa trời.
Vừa nghe "ỐI" một tiếng, thì vô hạn phật lực đã tràn hẳn vào trong kỳ kinh bát mạch của nó.
Thì ra, Lôi âm đại sư nhìn trúng Vô Căn làm truyền nhân, bèn truyền hết tất cả công phu cho đứa nhỏ này.
Chỉ tiếc, tuy ngộ tính Vô Căn cực cao, nhưng công phu phải tích tụ dần dần từng chút.
Nó tuy được đại cao thủ truyền dạy, nhưng vẫn phải khổ luyện hằng ngày.
Thời gian của Lôi Âm đại sư lại quá ít, tính ông thích vân du tứ hải, chẳng quen ở một nơi cố định.
Mới ban đầu, ông định đem đứa nhỏ này theo, cùng ông vân du tứ hải.
Mượn pháp tu nhập thế gian để nó hiểu về nhân tình thế thái, sau này sẽ ngộ ra đạo lớn, bước vào cảnh giới đại tông sư.
Nhưng khi vừa nói với nó, đứa nhỏ đã lắc đầu quầy quậy.
Thấy vậy, ông chẳng nỡ ép.
Bèn dùng cách đưa phật lực vào người, đả thông hết kỳ kinh bát mạch của nó, để cho mau chóng thành tựu.
Kiểu tu luyện này, tuy dễ dàng làm người ta luyện công mau có kết quả.
Nhưng quá trình lại đau đớn vô cùng, như kim châm muối xát.
Mỗi ngày Vô Căn luyện một pháp tướng, lại bị sư tổ nâng lên truyền công.
Đến nay là ngày thứ mười tám, đã là viên mãn.
Nhưng cửa ải cuối cùng này, đau đớn thập bội, nếu trải qua được sẽ thoát thai hoán cốt.
"Đau quá", đứa nhỏ la váng lên, khu rừng sáng sớm bị tiếng hét của nó làm náo động cả.
Chim chóc cũng sợ hãi mà bay từng đàn ra khỏi tổ.
Lôi Âm đại sư chỉ hét lên hai tiếng:" Tập trung", sau đó lại tiếp tục.
Đứa nhỏ nghe sư tổ nói thế, chỉ còn biết cắn răng chịu đựng.
Trên trán mồ hôi mẹ mồ hôi con đổ xuống như tắm.
_ Nhắm mắt, làm theo lời ta!
Vô căn đau đến chết đi sống lại, hai hàm răng cắn chặt vào nhau tóe cả máu.
Nhưng nghe sư tổ nói thế, biết ngay thời khắc quan trọng, bèn nhắm hai mắt, tập trung tinh thần.
Vừa nhắm mắt, định thần, thì bỗng dưng cảm nhận được một luồng sức mạnh như có như không, nhưng cuồn cuộn như sóng triều, liên miên không dứt, đi thẳng vào Khí Hải của hắn.
Sau đó, luồng khí này tồn đọng ở đó một lúc lâu, lại chạy thẳng xuống huyệt Hội Âm của hắn.
Lúc này, Vô Căn đau đớn vô cùng, nhưng cả người như bị khóa lại, muốn hét lên cũng không được.
Khoảng nửa khắc sau, luồng lực di chuyển, đi đến Vĩ Lư huyệt.
Sau đó dần dần chạy lên Mệnh Môn, Đại Chùy, rồi chạy thẳng lên Bách Hội.
Lúc này, luồng phật lực lại từ trên Bách Hội Huyệt đi xuống, nội công ngoại kích, xung phá nơi đây.
Sau khi đả thông thì cả hai hợp một, đi thẳng một đường qua Ấn Đường, xuống Đản Trung rồi chạy về Đan Điền.
Sau khi nó tụ ở Đan Điền, thì lờn vờn nơi đấy rồi chìm hẳn vào trong nơi ấy
Lôi Âm đại sư truyền công xong, bèn thả Vô Căn xuống.
Người nó mềm nhũn, chân vừa chạm đất thì loạng choạng ngã ngồi xuống.
Cả người ướt đẫm toàn mồ hôi, thối hoăng cả lên.
Đợi nó đứng dậy được, Lôi Âm đại sư mới cười nói:
_ Tốt, chỉ có tâm chí kiên định thế này mới có thể tiến xa được.
Vô Căn lúc này cảm giác vẫn còn như tỉnh như mê, cả người tràn trề sức sống.
Cảm giác đau đớn khi nãy thay vào là cảm giác lâng lâng, sảng khoái.
Bỗng dưng, Lôi Âm đại sư hét lớn:
_ Vô Căn, quỳ xuống
Đứa nhỏ bị tiếng hét áp đảo, lật đật quỳ trước mặt nhà sư.
Ông bỏ hẳn nét cười cợt, sau đó lấy trong tay áo cà sa ra sáu cái hình nhân được khắc bằng đá, mỗi cái có hình dáng khác nhau, nét khắc cũng khác nhau.
Có mềm mại, có cứng rắn, có thô kệch, chẳng cái nào tương đồng với cái nào.
Lôi Âm đại sư nghiêm nét mặt, nói:
_ Không Trung môn chúng ta mỗi đời chỉ truyền một người.
Bất Tham, Bất Sân, Bất Si tuy gọi ta là sư phụ, nhưng công phu chẳng phải chính tông, là người cửa thiền, nhưng không phải là truyền nhân chính thức.
Nay ta đã truyền cho con Như Lai Vô Tướng Phật Lực, thì đã là truyền nhân của Không Trung môn.
Sau khi nhìn Vô Căn, Lôi Âm đại sư lại nói:
_ Nhưng tổ sư khai môn là Vô Danh thần tăng, đã có dạy nếu muốn danh chính ngôn thuận mà rảo bước cửa thiền, phải có y bát để làm tin.
Các tổ sư khi xưa truyền đạo cũng là như thế.
Nay ta trao con sáu bức pháp tướng của chư tổ, như sự thừa nhận con chính là đời thứ ba của Không Trung môn.
Mong con sau này phát dương quang đại phật pháp.
Lời nói của nhà sư vào tai Vô Căn, như sấm đánh chớp giật.
Hắn bèn dập đầu lạy ông ba lạy, sau đó giơ tay nhận sáu bức tượng đá.
Lôi Âm đại sư mỉm cười
_ Vô Căn, mười tám pháp tướng La Hán ta dạy con, con cảm thấy cái nào hợp với con
_ Tuy con sử dụng được, nhưng cảm thấy chẳng cái nào hợp cả- Vô Căn trả lời
_ Vậy sáu pháp tướng của chư Tổ, con học tướng nào?
Đứa nhỏ nhìn chằm chằm vào sáu tượng đá, rồi sau đó lắc đầu:
_ Con chẳng học theo tướng nào cả?
Nhà sư tủm tỉm cười, sau đó hỏi tiếp
_ Vậy theo con tướng của Như Lai là tướng nào trong các tướng đấy?
Đứa nhỏ lại lắc đầu:
_ Con chẳng biết, nhưng tại sao lại phải học theo tướng của những người đi trước.
Như vậy chẳng phải đệ tử đời sau mãi mãi thua kém các tổ sư đời trước sao??
Nghe đến đây, Lôi Âm đại sư bèn cười, giọng vang vọng làm rung chuyển cây cối trong rừng.
_ Tốt lắm, con đã là một nửa phật rồi.
Tiếng cười làm Vô Căn chịu không nổi, phải che tai lại.
Ngờ đâu, thoáng chốc đã chẳng thấy Lôi Âm đại sư đâu.
Nhìn vào gốc đại thụ trước mặt, thì chỉ thấy hàng chữ khắc trên ấy, vết khắc nhẵn mịn, rõ ràng là dùng tay mà viết vào:
" Quá khứ đã qua, tương lai chưa đến, hiện tại chỉ có mình ta.
Lục tướng hợp nhất, chính là phật tướng"
Vô Căn nhìn vào, cứ ngẩn ngơ ngơ ngẩn, chẳng hiểu huyền cơ bên trong hai mươi hai chữ Lôi Âm đại sư để lại.
Nó ngồi thần ra suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy chẳng hiểu được bèn dứt khoát bỏ sáu tượng đá vào người, rồi đi thẳng về chùa.
Sáng sớm, cánh cổng ở hậu viện chỉ khép hờ.
Vô căn đẩy nhẹ cánh cửa bước vào, cái cảm giác căng phồng trong người chẳng đỡ được tí nào.
Vừa nhảy chân sáo, vừa khoa tay múa chân cho đỡ được phần nào sự bức bối trong người.
Bỗng dưng, một bóng người xuất hiện sau lưng, hét toáng lên làm nó dừng bước:
_ Đứng lại, sáng sớm mi đã đi đâu?
Người nọ vừa nói, thoáng cái liền chạy hẳn lên trước mặt nó, đứng chàng ràng chặn đường đi.
Vô Căn ngước nhìn, thì thấy là cháu trai của Bất Tham sư bá.
Vô Căn bèn cuối đầu, chẳng quan tâm, rảo bước đi tiếp.
Người kia tuổi trẻ háo thắng, trước giờ lại chẳng có ai dám vô lễ với mình.
Nay bị đứa trẻ kia làm ngơ, thì lửa giận trong lòng chợt bốc lên.
Thêm vào chuyện bị Lôi Âm đại sư giáo huấn trong bữa ăn lúc trước, vài chuyện một lần dồn nén, làm hắn chẳng kềm chế được nữa.
_ Thằng khốn kiếp, mi điếc à?
Vô Căn cũng chẳng thèm nói đến, rảo bước đi về phòng của mình.
Tên thanh niên giận tím cả mặt, vung tay chụp Vô Căn một cái.
Bao nhiêu sự giận dữ uất ức, đều trút vào một trảo này.
Trảo vừa chạm đến ngực trái, thì ngón tay lại co lại, bắn ra thêm một lần nữa.
Kiểu phát kình hai lần, rõ ràng là loại võ công chuyên dùng phá ngạnh công cùng áo giáp phòng vệ, được lưu hành trong quân đội nhà Trần hiện nay.
Tên gọi "Phá giáp trảo".
Nào ngờ, khi năm ngón tay vừa chạm vào ngực trái, thì luồng phật lực khi nãy chẳng có chỗ đi ra, lúc này bị kích động bèn bùng phát.
Tay tên thanh niên chỉ nhoáng cảm thấy nong nóng một tí, hắn chẳng để ý, vận kình tiếp.
Nào ngờ, kình khí như trâu đất xuống biển, vào bao nhiêu đều bị phản lại vào người hắn bấy nhiêu.
Hắn bị đẩy lùi, nhưng bản tính kiêu ngạo, bèn rướn người xé toạc áo Vô Căn để lấy lại mặt mũi
Ngờ đâu, sáu tượng đá rơi hẳn từ trong áo ra.
Tăng bào của đứa nhỏ rách toạt, lộ ra da thịt.
Hắn thấy chẳng xong, thì bèn một hơi nhặt hết sáu tượng đá lên, rồi vung tay chặt gãy một cây tre trồng gần đó.
Tre vừa vào tay, người này thi triển thương pháp đâm liền sáu nhát.
Lá tre dày đặt, bị đâm ra thì bay tới tấp, vừa làm loạn khả năng quan sát, lại vừa như ám khí sát thương kẻ địch.
Cây tre như con rồng xanh, ngọn tre uốn cong lại, sau đó bắn vút ra đâm thẳng vào người Vô Căn.
Thứ thương pháp này, là của Trần Hưng Đạo, Quốc Công Tiết Chế của nhà Trần sau khi xung trận giết địch mà nghĩ ra.
Đòn đánh liên tục, chiêu chiêu sát địch, sát khí xung thiên, khi sát khí đến đỉnh điểm thì người cũng đã chết, còn nhược bằng cầm cự được thì vẫn còn một chiêu vẩy thương ngưng tụ toàn bộ khí thế vào trong, đâm chết.
Bất quá, thương pháp tinh diệu, nhưng người này chẳng có nổi thần lực kinh thế như Trần Quốc Công, cũng chẳng luyện công phu nội gia đến nơi đến chốn.
Chiêu thức đẹp mắt, như hoa rơi nước chảy.
Tiếc thay, cái thứ hoa cỏ đẹp mắt kia chẳng tồn tại được lâu, sơ hở có thừa.
Vừa vào đến gần, bị Vô Căn dùng Hàng Long thế bắt gọn, nội lực tích tụ trong người nay có nơi chảy ra, bèn ào ạt như sóng dồn đi tới trước.
Chỉ nghe :"Ầm" một tiếng, cây tre nát tan, cành lá bay đầy hậu viên của chùa.
Tay người thanh niên như bị một quả chùy lớn đập trúng, đau đớn khôn tả.
Hắn cắn răng nhịn đau, vì mặt mũi nên không hét lên.
Thoáng nhìn đứa nhỏ trước mắt này, chỉ mới hơn nửa tháng đã thay đổi hoàn toàn.
Khí thế kinh thế hãi tục bộc lộ ra trước mắt, như Lôi Âm đại sư đang thi triển thần lực giáo huấn mình.
_ Có trộm, có trộm, mọi người mau bắt trộm!!!!!
Thấy mình đánh chẳng lại đứa nhỏ, hắn bèn hét toáng lên cho tăng nhân trong tự chạy ra.
Vừa hét lên, vừa nhảy ra một bên, đem sáu tượng đá đưa ra làm tin.
Về phần Vô Căn, lần đầu đối địch lại bộc phát ra uy lực mạnh mẽ đến dường này, kinh ngạc không ngớt, chỉ đứng nhìn chằm chằm vào tay mình, chẳng còn ngó ngàng xung quanh
Tiếng la thất thanh vang lên đánh thức tăng nhân đang ngủ.
Chưa đầy nửa khắc đã có vài chục người, dẫn đầu là Bất Sân hòa thượng rầm rập chạy đến
_ Thuyên nhi, Vô Căn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sao lại như thế này?
Nói rồi, ông ta chạy đến gần đứa đệ tử mình.
Thấy y áo của nó bị rách toạt, ông lo lắng, bèn chụp tay nó định bắt mạch.
Ngờ đâu, Vô Căn đang trong lúc trầm tư, thoạt nghe tiếng gió vù đến bên tai.
Dòng suy nghĩ bị đứt, cũng là lúc một đôi tay rắn như thép nguội chụp đến.
Chẳng kịp suy nghĩ nhiều, Vô Căn vung tay theo thế Thám Thủ, trảo đối trảo, chộp thẳng cổ tay Bất Sân hòa thượng
Bất ngờ chẳng trở tay kịp, Bất Sân đành phải thi triển chiêu "Nhất tâm lễ phật" trong Đoạn Phiền Não chưởng, trảo biến thành thủ đao, một nhát chém xuống.
Chẳng ngờ chiêu thức của Như Lai Vô Tướng liên miên như dòng suối, lại là cội nguồn phát sinh của võ học chùa Đại Thiện.
Lộ số võ công rõ ràng khắc chế lại tất cả chiêu thức.
Thủ đao chém còn chưa ra hết lực, thì tay của Vô Căn đã biến trảo thành quyền, đánh thẳng lên, khí thế như La hán trong chùa trổ thần thông nâng tháp.
_ Là Thác Tháp thế!
Hòa thượng nhảy lùi hai bước, mắt trừng to, dáng vẻ chẳng tin nổi.
Ông nhìn vào đứa đồ đệ một tay mình nuôi nấng hơn chục năm nay, thấy khí thế nó ung dung, hơi thở nhẹ nhàng, như thoát thai hoán cốt.
Vô Căn vừa đánh ra một chiêu, chợt nghe tiếng sư phụ, nó định thần nhìn lại.
Chỉ thấy trước mắt vài ba chục tăng nhân tay lăm lăm binh khí, sư phụ thì cách xa mình gần trượng, vẻ mặt chẳng tin được.
_ A di đà phật, Thuyên nhi, con lại làm gì nữa sao?
Bất ngờ, một người cao gầy tách chúng tăng ra bước lên phía trước.
Là Bất Tham sư bá của Vô Căn.
Thấy tổ phụ mình đến, người thanh niên biết có hậu thuẫn, bèn đưa ra sáu tượng đá trước mặt để giá họa cho đứa nhỏ.
_ Nội tổ phụ, hắn khi nãy lén lén lút lút, đi vào từ cửa sau.
Con thấy dáng vẻ đáng nghi, bèn cất tiếng hỏi.
Hắn chẳng nói gì vung tay đánh con, con giật được sáu bức tượng đá này trong áo hắn.
Nói rồi, hắn đưa cả sáu bức tượng đá cho Bất Tham hòa thượng xem.
Ông đưa mắt nhìn, chỉ thấy sáu bức tượng điêu khắc sáu hình hài khác biệt.
Sáu hình tướng, có thô kệch, có mềm mại, có tinh xảo, hòa hợp lại hiện ra một thứ gì đó, làm người nhìn tổng thể như bị hút vào trong sáu bức tượng ấy.
Bất Tham hòa thượng là cao tăng tu tập khá lâu, định lực đủ lớn mạnh.
Bèn quát lớn trong lòng một tiếng, đánh tan ma chướng.
Đến khi nhìn kỹ, ông thấy thì ra sáu bức tượng đá khắc hình tướng sáu vị tổ sư thiền môn.
Tượng đầu khắc một tăng nhân cao lớn, khí thế ngút trời, có vài phần tương tự Lôi Âm đại sư.
Râu tóc tuy lùm xùm, nhưng càng làm tăng cái khí thế của người ấy.
Dưới chân tăng nhân là một cành cây, cả người tăng nhân đều được đặt lên trên cành cây nhỏ bên dưới.
Đến tượng thứ hai, thì thay đổi rõ rệt.
Là tượng một người trung niên, gương mặt khắc khổ, nhưng hai mắt sáng ngời.
Nhìn vào thấy người ấy trí tuệ tràn đầy, quyết tâm tỏ rõ.
Tay phải cầm đao, chém vào tay trái, còn tay trái chẳng thấy đâu cả.
Nhìn sang tượng thứ ba, thì thấy là một người gầy ốm nghèo khổ.
Trên tay chân da thịt nổi đầy mụn mủ, bệnh tật khiếp nhược.
Tuy bề ngoài mang bệnh, nhưng bên trong lại ẩn chứa sinh cơ.
Giống như hạt cỏ bị băng bao phủ, chờ ngày xuân đến lại nảy mầm.
Tượng thứ tư nét khắc thô kệch, là một tăng nhân dáng hình như người ngây dại.
Vẻ lờ đờ như tro than lạnh nhạt, chẳng tồn tại chút sinh khí nào.
Lại chuyển ánh mắt về tượng thứ năm, thì nét khắc như trẻ con chơi giỡn vô ý mà thành.
Tượng mô tả một đứa bé, nét mặt sáng ngời, thần thái vô tư.
Cứ như là một trang giấy trắng, chưa từng có nét bút vẽ qua, hồn nhiên chẳng bị bụi trần che lấp
Đến bức tượng thứ sáu, khắc một người ăn mặc đơn giản, mặt vuông chữ điền, chất phác hiền lành.
Rõ ràng là một người dân dã, ăn ngay nói thẳng, lời nói thật thà.
Vừa nhìn thấy pháp tướng của sáu bức tượng, Bất Tham đại sư liền nhảy đến, thi triển Liên ngọa quán âm tướng trong Tam Thập Tam Quán Âm Pháp Tướng, tay hợp lại như tòa sen của bồ tát, chụp thẳng đến người với ý định chế trụ Vô Căn.
Vô Căn lúc nãy vô tình đánh lui sư phụ, còn đang thẫn thờ.
Tự dưng thấy sư bá dáng vẻ nghiêm túc đánh thẳng tới, chỉ biết kêu khổ trong lòng, đưa tay ra dùng Khai Tâm thế đón đỡ.
Ngờ đâu, môn công phu Như Lai Vô Tướng này chỉ thi triển được khi tâm vô tạp niệm.
Vô Căn khi nãy ra tay với thầy mình, sợ bị trách phạt, lòng đang rối như tơ vò.
Thành ra dù thi triển đúng thế đánh, nhưng nội lực không được dẫn động ra.
Vô tình làm đưa tay ra trúng hẳn vào luồng kình khí Bất Tham hòa thượng đánh tới.
Chỉ nghe một tiếng la thảm vang lên, tay đứa nhỏ bị kình khí vặn cho trật khớp khuỷu tay, đến khớp vai cũng bị long ra.
Người Vô Căn vẹo hẳn sang một bên, đau đớn chẳng thốt thành tiếng được.
Bất Sân hòa thượng thấy sư huynh vô cớ đánh đệ tử mình, tưởng ông ta bênh người nhà, bèn đánh ra một chiêu "Phổ độ chúng sinh" cản sư huynh, rồi vung tay ôm đệ tử nhảy ra xa.
_ Sư huynh! huynh vì đứa cháu này vô duyên vô cớ đánh đệ tử ta, đời có chuyện vô lý vậy sao?
_ Mi tự xem đi.
Hòa thượng Bất Tham hừ nhẹ, đem sáu bức tượng trưng ra trước mặt Bất Sân hòa thượng.
Ông ta nhìn chằm chằm hồi lâu, rồi thốt lên kinh ngạc:
_ Lục tổ pháp tướng, huynh lấy từ đâu ra?
_ Còn hỏi nữa sao, tên đệ tử của mi giấu trong ngực áo, bị bắt gặp tại trận.
Bất Sân nghe xong rụng rời tay chân, quay sang quát Vô Căn:
_ Thằng khốn kiếp, mày nghịch phá cỡ nào, cũng không nên đụng đến sáu bức tượng của sư tổ chứ.
Vô Căn bị mắng oan, nhưng tay đã bị lệch khớp, đau đớn như dần, thốt ra chẳng nổi.
Hồi lâu sau, chỉ nói được mấy chữ.
_ Không đâu, là sư tổ cho con.
Bất Sân nghe đệ tử nói vậy, tức đến mắt long sòng sọc, la lớn lên.
_ Thằng lõi này, mày hết cách nói dối rồi hay sau.
Đây là y bát của sư tổ, chỉ khi tìm truyền nhân mới giao lại.
Mày tính tình quậy phá, lại đọc toàn thứ sách tạp văn nhảm nhí của Đạo gia, muốn xưng là đệ tử Không Trung môn thì trừ khi chạch đẻ ngọn đa.
Vô Căn nghe xong, uất ức nghẹn cứng cả người.
Tên kia chẳng nói chẳng rằng đánh nó, nó chưa kịp làm gì, nay lại bị vu oan giá họa.
Tính bướng bỉnh nổi lên, nó nhìn thẳng sư phụ, hét to.
_ Con không nói dối, rõ ràng là sư tổ truyền lại cho con.
Sư phụ nó tính khí nóng như lửa, lại trọng mặt mũi hơn cả tính mạng.
Nay trước mặt bao người, đệ tử mình ăn cắp, còn ngẩng cổ cãi lại, lão tức gần như hộc máu, chẳng biết làm sao, bèn vung tay tán một cái vào mặt đệ tử.
Cái tát vừa đến, vô tình nội lực trong người nó bùng phát ra.
Tay của Bất Sân hòa thượng như đánh khối sắt, bị chấn đến tê rần.
Nhưng chỉ tội Vô Căn, tuy được nội lực trong người che chở, nhưng cái tát đấy do sư phụ nó đánh ra trong cơn tức giận, dư lực cũng làm má nó in hằn cả năm vết ngón tay, đau rát.
Uất khí trong người càng lúc càng lớn, đứa nhỏ ôm má, hai dòng nước mắt chảy ra như mưa.
Đám tăng nhân trong chùa xưa nay thấy đứa nhỏ quật cường, dù bị ăn hiếp cũng chẳng thèm khóc.
Nay thấy nó bị đánh đến khóc sần sật giữa bàn dân thiên hạ thế này, cũng động lòng, bèn lựa lời khuyên nhủ hai vị hòa thượng.
_ Các người ăn hiếp con, chẳng ai tin con cả.
Vô Căn kềm nén lâu ngày, nước mắt đã chảy thì như nước lũ tràn bờ, tuôn ra ào ạt.
Nó nén đau, ôm cái tay bị thương chạy ra khỏi chùa.
Bất Tham, Bất Sân hai vị hòa thượng lần đầu thấy đứa nhỏ quật cường này khóc, sững người ra, chẳng biết làm gì, đành cho nó chạy, quên cả đuổi theo.
Bỗng đâu đằng xa, có hai bóng người hớt hải chạy đến.
Thì ra là Bất Si hòa thượng chuyên nấu bếp trong chùa.
Cùng Huyền Trân, cháu gái của Bất Tham hòa thượng.
Cả hai người cầm phong thư chạy đến, Huyền Trân chẳng kịp thở, đưa phong thư cho nội tổ xem.
Chỉ thấy thư chỉ viết mấy chữ, nét viết thô kệch, đường nét chẳng được trau chuốt.
Nhưng khí thế ngút trời, chữ như muốn xé toạc miếng giấy bay ra.
Bất Tham hòa thượng xem xong, mồ hôi lạnh đổ khắp người, ông đọc lớn.
" Ta tìm được truyền nhân, là Vô Căn tiểu tử.
Nó phật tính sâu dày, ta khảo nghiệm ba lần, đều vuợt qua được, xứng đáng là truyền nhân Không Trung môn.
Hiềm vì tuổi nó còn nhỏ, chưa thể cùng ta chu du giữa cõi hồng trần, đành để nó lại chùa.
Mong các con nhớ lấy bối phận, đối xử với nó cho tốt một chút".
Cuối thư, là hai chữ Lôi Âm, khí thế ngưng tụ gần như thành thực chất, chúng tăng tuy thiền định hằng ngày, nhưng cũng bị khí thế trong hai chữ chấn nhiếp, mất một lúc lâu sau mới định thần nổi.
_ Sư huynh, Vô Căn giờ đã là tiểu sư đệ của chúng ta.
Rõ ràng không như trước, mong huynh đừng trách phạt nó theo lệ thường.
Bất Si hòa thượng chắp tay nói với Bất Tham, xong đưa mắt nhìn các tăng nhân
_ Chuyện gì đã xảy ra, các người tay lăm lăm vũ khí, làm gì thế?
Các tăng nhân trải qua mọi chuyện quá nhanh, tựa như đang cưỡi ngựa, đùng một phát bị bắt bò để di chuyển.
Chẳng nói được gì, lát sau, có tiếng lắp bắp vang lên:
_ Bất Sân sư thúc tát nó một cái, nó vừa khóc vừa chạy vào rừng cây sau chùa rồi
Huyền Trân nghe xong, nhìn sang đại ca mình.
Cô thấy sắc mặt hắn như người điên, vẫn còn chưa tin điều mình mắt thấy tay nghe.
Biết chắc là chín phần mười do anh mình gây ra, cô bèn chạy theo hướng mọi người chỉ.
_ Đại ca, huynh lại như vậy nữa rồi.
Cô ngoáy lại liếc anh mình, mắt trừng trừng, đôi mày liễu nhướng lên, giận dữ
Vừa đi, cô vừa gọi tên Vô Căn liên tục, chốc lát sau, bất tri bất giác đã lạc đường.
Nhưng tâm thần rối loạn, lo cho an nguy đứa nhỏ, cô cũng chẳng quan tâm nhiều, chỉ chăm chăm chạy tới.
Lát sau, cô tìm thấy dấu chân của Vô Căn trong rừng, bèn lần theo dấu vết.
Cô vừa đi vừa gọi, được chừng hơn một khắc, bất giác cô nghe tiếng đáp lời:
_ Tỷ tỷ, đừng đến đây!
Rõ ràng là tiếng đứa nhỏ, Huyền Trân chạy ào đến.
Bất ngờ, đất dưới chân sụp xuống.
Hụt hẫng, cô cố với tay bám víu.
Bất quá sự việc xảy ra quá nhanh, Huyền Trân chưa kịp bám vào thì đã rơi ầm xuống bên dưới.
_ Đau quá!
Tiếng Huyền Trân hét lên lanh lảnh, nơi ấy thì ra là một cái động huyệt, bị lá phủ lâu ngày nên chẳng lộ ra.
Huyền Trân cẩn thận kiểm tra thân thể, thấy không sao, bèn nhìn quanh.
Vô Căn ngồi đấy, chân bầm tím, có thể đã bị gãy rồi.