Kinh Dị Nhân Tâm


Nghỉ ngơi một lúc để lấy lại sức, Lê Minh liền gom xác của hai tên "quỷ dâm dục", kèm theo con trăn lớn vào ‘không gian cất giữ’, sau đó men theo đường cũ trở về hang động dưới thác Sơ Cấp.

Về đến nơi trú ẩn, Lê Minh mệt mỏi nằm ngủ một giấc, đến nửa đêm, bụng đói cồn cào làm cậu choàng tỉnh.

Hiện tại đã có thịt trăng, nhưng bây giờ là thời gian cường thịnh nhất của đám ma quỷ bên ngoài nên Lê Minh cũng không dám đốt lửa nấu thịt, đành ngậm ngùi uống một ngụm nước hồi thể lực để dằng bụng, sau đó bắt đầu nhờ đến Hệ Thống phân giải xác hai con Quỷ Vô Tri kia ra.

- Chúc mừng ký chủ đã phân giải thành công xác của Quỷ Bán Nhân, số lượng: 2 con.

Sau khi trừ đi chi phí dịch vụ, số lượng vật phẩm thu được còn lại của ký chủ là: năm mươi khối xương quỷ vô tri, ba bình máu quỷ tinh khiết, một tấm da quỷ vô tri

- đã phân giải da quỷ thành ba mươi giấy vẽ bùa theo yêu cầu của ký chủ.

Lưu ý: Đã khấu trừ nợ lần phân giải trước cho ký chủ là một viên Quỷ Châu.

Vui lòng truy cập vào ‘không gian cất giữ’ để kiểm tra vật phẩm thu được.

Đọc đến đây, Lê Minh có hơi chút bất ngờ, bởi lần này vậy mà lại được thêm một viên Quỷ Châu.

Cậu ta thầm cảm thấy đáng tiếc, nếu không phải vì linh hồn tiêu hao quá độ gây ra trạng thái mệt mỏi, chắc hẳn Lê Minh sẽ phanh thây hai con quỷ kia ra kiểm tra trước một lượt, lúc đó có thể đã phát hiện ra viên Quỷ Châu kia rồi.

Trải qua một thời gian tiếp thu kiến thức, Lê Minh hiện tại cũng đã biết rõ tác dụng của viên ngọc quỷ kia.

Nếu dùng Quỷ Châu để cường hóa cho vũ khí, thì vũ khí mặc định sẽ có thêm công năng áp chế cho hệ quỷ và ma ở cấp độ tương đương.

Khi chiến đấu công năng kia có thể giảm tới 25% lực công kích của hệ Quỷ, và 10% lực công kích của hệ ma gây ra cho bản thân.


Ngoài ra nó có thể là nguồn thu nhập chính sau này của Lê Minh nếu cậu ta muốn kiếm thêm tiền để mua vật phẩm từ hệ thống.

Trong lúc rảnh rỗi, Lê Minh ngồi ôn lại cách vẽ bùa, đợi đến khi trời vừa sáng, sau khi tập qua một lần bài thể dục thường ngày, sau đó tắm rửa xong xuôi, cậu ta liền bắt tay vào làm thịt con trăn lớn hôm qua.

Mang nó ra từ ‘không gian cất giữ’, Lê Minh quan sát nó một lượt từ đầu đến đuôi, xem có nơi nào trên thân nó còn tồn đọng quỷ khí hay không.

Dù sao ăn phải quỷ khí có thể sẽ mất mạng, nên Lê Minh phải cẩn thận một chút vẫn hơn.

Phần đầu của nó có lẽ bị hai con Quỷ Bán Nhân kia dùng vật gì đó đập mạnh, nên nát hẳn một bên, gãy lan xuống cả mấy cây xương sống lớn dưới đầu.

Sức sống loài bò sát này quá mãnh liệt, đến hiện tại con trăn dài hơn mười mét này vẫn còn ngấp ngoải chưa chịu buông xuôi.

Lê Minh dùng vuốt Quỷ Long rạch mạnh một cái, hoàn toàn chấm dứt sự đau đớn của nó, sau đó vứt cái đầu lâu ra bên ngoài, rơi tũm xuống dòng thác trôi đi mất dạng.

Mùi máu tanh xộc vào mũi làm Lê Minh cảm thấy hơi buồn nôn, đây là lần đầu tiên cậu ta chính tay làm thịt một sinh vật sống, tuy vậy cũng không có gì khó khiến cậu phải nao núng.

Hứng máu con trăn vào cái nồi đá, sau đó lột bỏ lớp da của nó ra đem đi phơi lên, thứ này có thể làm thành một bộ đồ đàng hoàng, ít nhất là đẹp hơn mớ dây leo mà bây giờ Lê Minh đang mặc.

Tiếp tục đi tìm một số loại hương liệu khác để khử bớt mùi tanh, còn tiện tay chặt thêm một cây chuối rừng lớn mang về.

Chỉ khoảng một giờ sau, bên trong hang động đã phát ra một mùi thơm nức mũi, kèm theo đó là tiếng nhai nuốt ngồm ngoàm.

- Ực, ngon, quá ngon, mỹ vị nhân gian là đây!!!

Sau khi đã ăn uống no nê, Lê Minh bắt đầu trở lại với hành trình sinh tồn của mình.

Lấy ra một tấm da quỷ đã được hệ thống hỗ trợ phân giải, chuyên dùng để vẽ bùa.


Cậu cũng không ngay lập tức dùng tinh huyết của mình làm mực vẽ, mà sử dụng đống máu trăn vừa nãy để lại kia làm thử nghiệm.

Từng tấm da quỷ với nét vẽ nguệch ngoạc lần lượt bị Lê Minh ném ra dòng thác ngoài cửa động, tấm nào cũng đều bốc khói nghi ngút như sắp bùng cháy.

Số lượng ngày càng nhiều, cho đến khi trong người cậu chỉ còn duy nhất hai tấm “giấy vẽ” cậu ta mới chịu dừng tay lại.

Trên mặt lấm tấm mồ hôi kèm theo sự mệt mỏi, ánh mắt tuy đỏ ngầu nhưng lúc này lại hiện lên sự vui mừng.

Hít một hơi thật sâu, ngồi yên lặng khoảng nửa giờ để điều chỉnh trạng thái của bản thân.

Sau đó Lê Minh cắn mạnh vào đầu ngón trỏ, hai luồng lực lượng linh hồn và thể lực cũng cuộn tròn như hai con rồng rồi cùng hội tụ ở đầu ngón tay kia.

Không chút do dự, Lê Minh liền đặt tay vào tấm da quỷ đã trải sẵn bên trên chiếc bàn đá, vẽ ra nét đầu tiên.

Rất chậm rãi nhưng vô cùng chắc chắn, theo lượng tinh huyết đang từ từ thấm vào tấm da quỷ, một loại năng lượng khác lạ cũng đang dần hình thành.

Mất khoản hơn một phút, Lê Minh mới rút tay lại, cùng lúc này, một luồng sáng màu vàng kim, phát ra từ tấm da quỷ kia, sau đó nhạt dần rồi biến mất.

Lê Minh nhìn chăm chú vào thành phẩm mình vừa tạo ra, miệng cười lớn nói:

- Haha, một tấm Bùa Hộ Mệnh, lại còn xuất hiện hào quang màu vàng kim, đây chính là phẩm chất tốt nhất mà một lá bùa có thể đạt được.

Mang nó bên người, mình có thể giảm đi mười phần trăm tất cả các loại sát thương.

Đây thật sự là một con số không nhỏ.


Qua tìm hiểu trước đó, Lê Minh đã biết rằng, ngoài các đẳng cấp lớn, lần lượt là Sơ Cấp, Trung Cấp, Cao Cấp, và Thánh Cấp ra thì bên trong mỗi đẳng cấp của bùa còn có phân loại ra các đẳng cấp nhỏ, thông qua màu sắc hào quang lúc luyện chế nó, là Trắng, Xanh Lá, Tím, cao cấp nhất là Vàng Kim.

Cũng chính vì vậy mới khiến Lê Minh vui vẻ như bây giờ, dù phải trải qua nhiều lần thử nghiệm, nhưng kết quả ngay lần đầu thực nghiệm đã đạt được thành tựu luyện thành một bùa Sơ Cấp phẩm chất Vàng Kim cũng là điều đáng để tự hào.

Trong tay vẫn còn một tấm da quỷ, nên Lê Minh quyết định tất tay lần cuối, đã có một tấm bùa hộ mệnh, nếu lần này cậu thành công luyện thêm được một tấm bùa bình an nữa thì sẽ càng tăng mạnh khả năng sống sót ở thế giới này.

Nếu như bùa hộ mệnh phẩm chất vàng kim giúp giảm mười phần trăm công kích phải nhận, thì bùa bình an sơ cấp sẽ giúp bản thân tăng lên cao nhất là năm phần trăm năng lượng thể lực, linh hồn và ma pháp.

Còn bùa may mắn thì không có tính thực dụng cao như hai bùa còn lại, nên Lê Minh quyết định để dành nó luyện sau.

Uống một ngụm nước hồi thể lực và linh hồn để nhanh chóng lấy lại sức, Lê Minh tiến vào trạng thái thiền định [1], cho đến lúc trời tối mới mở mắt ma.

Năng lượng trong cơ thể cậu đã ở trạng thái tốt nhất, Lê Minh thở ra một hơi, sau đó lặp lại các bước như lần vẽ trước.

Hơn một phút sau, một chùm khói đen nghi ngút theo da quỷ phát ra, Lê Minh chán nản cầm nó vứt ra bên ngoài cửa động.

- Chỉ lệch một nét vẽ cuối cùng, là do mình quá hấp tấp rồi.

Nhẹ giọng nói nhỏ một tiếng, Lê Minh cũng không có gì phải buồn bực nữa, mất là mất, liền đứng dậy lấy ra miếng thịt trăn đi chuẩn bị bữa tối.

Người sống phải có mục tiêu và lý tưởng để hướng tới, đó gọi là chấp niệm.

Nhưng cũng phải có lúc chấp nhận buông bỏ, đó mới là một cuộc sống có ý nghĩa.

Quá cố chấp theo đuổi một thứ đã mất đi, chỉ khiến bản thân ngày càng lạc lối, tham vọng quá nặng thì chờ đợi họ phía trước chính là vực sâu.

Một đêm trôi qua không có gì xảy ra đối với Lê Minh, nhưng cậu ta không biết rằng, những dấu tay ướt hôm trước, đêm qua lại lần nữa bất ngờ xuất hiện trên vách động.

Ngồi dưới một tảng đá lớn đón ánh nắng buổi sáng, mở mục nhiệm vụ ra, Lê Minh chọn vào nhiệm vụ duy nhất ở trong mục này, theo đó một bảng thông báo mới xuất hiện.


- Nhiệm Vụ 2: Nhiệm vụ cá nhân.

Ký chủ cần tìm ra nơi có con người sinh sống.
Phần Thưởng nhiệm vụ: Một thuộc tính thăng cấp vũ khí tùy chọn, một bùa sát sơ cấp tùy chọn, một bình nước hồi linh hồn, mở cửa hệ thống thăng cấp vũ khí (có tính phí dịch vụ).

Đọc đến dòng chữ cuối cùng, Lê Minh như muốn chửi phụ huynh của Hệ Thống một lần.

- Thu phí cái khỉ gì toàn với giá cắt cổ, lần này không biết nó còn muốn thu của mình bao nhiêu nữa đây!

Không còn sự lựa chọn nào khác, nên Lê Minh cũng không chần chờ, liền chọn vào nhận nhiệm vụ.

Tiếng hệ thống xác nhận vang lên:

- Ký chủ đã nhận nhiệm vụ thành công.

Gợi ý: Hướng Tây.

Nhìn theo phương hướng của Hệ Thống gợi ý, nơi đó chính là khu vực bình nguyên hôm qua Lê Minh vừa đi săn hai con Quỷ Vô Tri.

Dọn dẹp lại hang động này một lần, Lê Minh gom lại mấy món đồ đá và một số thứ cậu cho là có ích, cất vào ‘không gian cất giữ’.

Sau đó bỏ hai ngày công ra, dùng dây rừng se lại thành sợ chỉ nhỏ, tiếp đó dùng tấm da trăn kia may thành một chiếc áo choàng đơn giản hết sức có thể khoác quanh thân.

Vẫn còn dư lại một nửa số da trăn, Lê Minh cũng cất nó đi, đợi có thời gian sẽ tiếp tục trổ tài may vá.

Xong xuôi, trời hừng sáng, Lê Minh liền rời khỏi hang động, chính thức lên đường đi hoàn thành nhiệm vụ mới.

[1]Thiền định: Thiền định là một kỹ thuật giúp bạn quay về với bản thân, hướng tâm trí vào đối tượng và cảm nhận sự hiện hữu của nó trong thời khắc hiện tại.

Khi đó, cơ thể và tâm trí của chúng ta sẽ cảm thấy thư giãn, dễ chịu và bình an.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận