Chương 1 – Mệnh lệnh triều đình thay đổi bảy lần
Người dịch: fishscreen
Nguồn: tangthuvie
Thái Kinh hạ lệnh, muốn Vương Tiểu Thạch ám sát Gia Cát tiên sinh.
Lý do của hắn là: Gia Cát không chết, quốc gia sẽ không có ngày bình yên.
Ẩn ý phía sau là: hắn không chết, ngươi chết.
Nếu như Vương Tiểu Thạch không giết được Gia Cát tiên sinh, Thái Kinh sẽ sử dụng quyền sinh sát của hắn, nhổ tận gốc rễ Kim Phong Tế Vũ lâu trong kinh thành.
Vương Tiểu Thạch từng có ơn tri ngộ với lâu chủ Tô Mộng Chẩm của Kim Phong Tế Vũ lâu, hơn nữa còn có nghĩa kết bái với hai vị lâu chủ và phó lâu chủ, Kim Phong Tế Vũ lâu đã thành ngôi nhà đầu tiên sau khi hắn đến kinh thành.
Xem ra, vì nước vì dân, về tình về nghĩa, hắn đều phải giết Gia Cát.
Vương Tiểu Thạch không thể lựa chọn, hắn chỉ có cách ám sát Gia Cát.
“Trong ba ngày phải giết chết Gia Cát, nếu không thì cứ đưa đầu tới gặp.”
Bây giờ đã qua hai ngày, chỉ còn lại một ngày.
Muốn ăn cơm thì phải nấu cơm.
Muốn có học thức thì phải đi học.
Muốn giết Gia Cát, trước tiên phải đến gần Gia Cát.
Làm sao để đến gần Gia Cát?
Chuyện này dường như cũng không khó.
Thái Kinh và Phó Tông Thư sở dĩ chọn Vương Tiểu Thạch thi hành nhiệm vụ ám sát Gia Cát tiên sinh, ngoại trừ võ công của Vương Tiểu Thạch cao cường, cư xử ít bị chú ý, không hề qua lại với quan phủ triều đình, còn có hai nguyên nhân quan trọng khác. Thứ nhất là hắn thông minh nhạy bén, lại giỏi về thư họa chữa bệnh, vốn hợp với sở thích của Gia Cát tiên sinh. Thứ hai hắn vốn là học trò của Thiên Y Cư Sĩ, mà Thiên Y Cư Sĩ lại là nhị sư huynh của Gia Cát tiên sinh. Chỉ dựa vào mối quan hệ này, Vương Tiểu Thạch đương nhiên là nhân tuyển thích hợp nhất để ám sát Gia Cát tiên sinh.
Bởi vì hắn có cả trăm lý do để tiếp cận Gia Cát tiên sinh, hơn nữa nhất định có thể đến gần đối phương.
Vấn đề chỉ là hắn có giết được Gia Cát tiên sinh hay không.
Vấn đề này Vương Tiểu Thạch không trả lời được, ít nhất hiện giờ còn không thể.
Có rất nhiều vấn đề, hiện tại còn chưa có đáp án, nhưng chỉ cần qua một đoạn thời gian, đáp án sẽ tự nhiên xuất hiện.
Thời gian rõ ràng có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề.
Bản thân thời gian mới là vấn đề lớn nhất, cho nên không có chuyện gì mà thời gian không thể giải quyết được.
Vì vậy Vương Tiểu Thạch đang đợi, đợi thời gian đưa ra đáp án cho vấn đề này.
Đợi mệnh lệnh, mệnh lệnh giết chết Gia Cát.
Mệnh lệnh sao còn chưa đến?
Đã đến rồi.
Mệnh lệnh là do thân tín bên cạnh Long Bát thái gia truyền đến.
Bên cạnh Long Bát có tám tên võ quan “phía sau có hoa sáng, phía trước có chim ưng”, đều là người không thể xem thường, nhưng trong lần hành động này bọn họ chỉ là người truyền tin.
Mệnh lệnh vội vàng đưa tới trong đêm:
“Vào giờ Mão sáng hôm nay (từ 5 giờ đến 7 giờ ) Gia Cát tiên sinh sẽ đến phủ Thần Hầu đánh cờ với Thất Tình đại sư, đây là thời cơ tốt nhất để giết y.”
Vương Tiểu Thạch đợi lệnh hành động.
Hắn sửa sang lại y phục và đao kiếm, đang định xuất phát, bỗng nhiên lại nhận được mệnh lệnh:
“Có thay đổi, Gia Cát sẽ đi đến cung Thanh Ngưu. Giờ Hợi tối nay (từ 21 giờ đến 23 giờ) hãy lẻn vào cung Thanh Ngưu hành thích y.”
Vương Tiểu Thạch ngáp một cái, lại nằm xuống ngủ, thư giãn tinh thần để ban đêm đi hành thích.
Nhưng hắn còn chưa kịp ngủ, mệnh lệnh lại tới:
“Chuyện ám sát Gia Cát, mục tiêu đã sinh cảnh giác, chuyện hành thích hoàn toàn hủy bỏ.”
Vương Tiểu Thạch nhìn thấy mệnh lệnh này lại không ngủ nữa.
Hắn đang đợi.
Quả nhiên vào đầu giờ Sửu (từ 1 đến 3 giờ), mệnh lệnh mới lại tới:
“Gia Cát tiên sinh vì điều tra trọng án, vào giờ Mùi (từ 13 giờ đến 15 giờ ) sẽ cùng với hai đệ tử Lãnh Huyết và Truy Mệnh xuất hiện tại lầu Tam Hợp.”
Ngay sau đó tin tức lại thay đổi:
“Trước khi đến lầu Tam Hợp, Gia Cát sẽ đi qua hẻm Ngõa Tử, đó là địa điểm tốt nhất để ám sát.”
Vương Tiểu Thạch bắt đầu lắc lư hai chân, xoa nắn mười ngón tay.
Lúc này trời đang rét đậm.
Người bên cạnh nhìn thấy, có lẽ chỉ cho rằng hắn cảm thấy lạnh, chứ không phải khẩn trương.
Có phải hắn cảm thấy khẩn trương hay không?
Mệnh lệnh đưa đến lần sau gấp hơn lần trước, quả thật rất khẩn trương:
“Gia Cát tiên sinh trúng gió bị bệnh, người đến xem bệnh là Thụ đại phu. Hãy đi trước giết chết Thụ đại phu, sau đó giả trang thành ngự y, vào giờ Thân (từ 15 giờ đến 17 giờ ) hành thích Gia Cát.”
Vương Tiểu Thạch nhìn mệnh lệnh hiện giờ, lẩm bẩm:
- Cũng thật đúng lúc.
Tiếp đó lại thêm một mật lệnh được đưa đến, trên phong thư ghi rõ là “mật lệnh cuối cùng”:
“Phó tướng gia mời tiệc Gia Cát, đầu giờ Dậu (từ 17 giờ đến 19 giờ) sẽ gặp mặt tại lầu Khổng Tước. Tướng gia đập chén làm hiệu, lập tức ra tay.”
Sau đó không còn bất cứ mệnh lệnh nào nữa.
Vì muốn truyền tin, Long Thành Bát Phi Tướng của Long Bát thái gia cũng xuất động đến bảy người.
Vương Tiểu Thạch gập ngón tay tính toán, trong hai canh giờ từ đầu giờ Tý đến cuối giờ Sửu (hai canh giờ từ 11 giờ đêm đến 3 giờ sáng), tổng cộng đã nhận được bảy mệnh lệnh.
Địa điểm, thời gian và phương thức ám sát cũng liên tục thay đổi bảy lần.
Cho dù thay đổi như thế nào, chỉ có một điểm không thay đổi.
Người vẫn phải giết.
Gia Cát nhất định phải chết.
Vấn đề chỉ là Vương Tiểu Thạch có giết được y hay không.
Giết được cũng phải giết, không giết được cũng phải giết.
Hắn không giết Gia Cát, Thái sư Thái Kinh và Thừa tướng Phó Tông Thư sẽ đối phó với Kim Phong Tế Vũ lâu, sẽ ép giang hồ hảo hán trong thành không còn chỗ dung thân, sẽ khiến cho đám người Phương Hận Thiếu, Đường Bảo Ngưu, Trương Thán, Ôn Nhu đều phải vào nhà giam, hơn nữa dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cho mình.
Về tình về lý, vì người vì mình, hắn đều phải giết chết Gia Cát.
Ước hẹn tình nhân phải ở trước hoa dưới trăng, dù là lúc trăng vừa mới nhú, hay là nửa đêm không tiếng thì thầm, đều phải xem tình cảm và tâm trạng.
Giết người thì sao?
Vào giờ Dậu.
Không có lúc nào ưu nhã hơn lúc này. Mọi người đã làm việc cả ngày, lê thân thể mệt mỏi trở về nhà. Nơi nơi bốc lên khói bếp, người người ngồi quanh bàn dùng bữa tối, bọn trẻ nô đùa trước cửa, vồ bắt những con đom đóm bay lượn chung quanh, bầu trời trải đầy những ngôi sao lấp lánh, ánh nến sáng lên từng nhà. Ấm áp vô cùng, vô cùng ấm áp.
Không có lúc nào ưu thương hơn lúc này. Nhìn đêm tối xua tan hoàng hôn, nghe mặt đất chìm vào yên lặng. Không có ánh mặt trời hoà tan, gió tuyết đông cứng ánh nến trong cửa sổ. Sau một ngày làm việc, sự mệt mỏi che lấp đi hi vọng của ngày mai. U ám vô cùng, vô cùng u ám.
Đây là một thời tiết rất mỹ lệ thê lương.
Lúc này trong gió rét cắt da, Vương Tiểu Thạch đi đến lầu Khổng Tước.
Hắn phải giết người, phải giết Gia Cát.
Một ngọn đèn lồng sáng lên nơi căn phòng số bốn trên tầng ba của lầu Khổng Tước.
Trên đèn lồng có một chữ “Phó” màu đỏ.
Vương Tiểu Thạch vừa nhìn, lập tức lên lầu.
Lúc này trên lầu Khổng Tước có rất nhiều khách, đều là thực khách.
Cả nhà lớn nhỏ tới ăn tối, dăm ba bạn tốt ngồi lai rai, khách giang hồ, những người làm việc cả ngày, những người chán nản với cuộc sống hiện tại, những người đắc ý vì làm quan phát tài, tất cả đều ở nơi này. Mỗi người ngồi một bàn hoặc chiếm một chỗ, ăn uống tán gẫu, cười nói say sưa.
Người rất nhiều, gần như là chật khách.
Thịnh vượng phát đạt như vậy, làm sao có thể liên tưởng đến vạn dân đau khổ, biên cương cấp báo?
Vương Tiểu Thạch vừa lên lầu, nhìn thấy một thầy tướng trong tay cầm một cái lồng chim, liền hỏi:
- Ngài uống trà gì vậy?
Thầy tướng không hề nghĩ ngợi, liền đáp:
- Kiểm Tra.
Vương Tiểu Thạch lập tức đi lên lầu hai.
Bởi vì đó là một câu ám hiệu.
Vương Tiểu Thạch hỏi “mục tiêu có ở trên hay không”, đối phương trả lời là “có”.
Cho nên hắn liền đi lên.
Vừa lên lầu hai, hắn liền hỏi tên phục vụ đang liên tục hắt hơi:
- Núi có cây tốt thì có nước tốt, một quán rượu tốt phải dùng cách gì mới có thể giữ được khách hàng lâu dài?
Phục vụ đáp:
- Đặc sản nổi tiếng.
Vương Tiểu Thạch nghe xong liền đi lên lầu ba.
Bởi vì đó cũng là một câu ám hiệu.
Vương Tiểu Thạch hỏi “tất cả hành động đều như bình thường sao”, đối phương đáp “như thường.”
Thế là hắn lên lầu ba, đi đến phòng số bốn.
Trước phòng có hai người đang đứng, eo quấn roi dây, lưng đeo roi vàng, ánh mắt dữ tợn, trông giống như hai thần giữ cửa, vừa nhìn đã biết là cố tình làm ra dáng vẻ như vậy. Không biết vì sao, Vương Tiểu Thạch lại cảm thấy một người trong đó có vẻ quen mắt.
Lầu ba đều là phòng lớn dành cho khách quý, tuy đầy khách nhưng bọn họ đều ở trong phòng, trái lại cảm thấy rất yên tĩnh.
Vương Tiểu Thạch vừa bước lên lầu, hai người kia hoàn toàn không động, không nhìn, không quay đầu sang, nhưng Vương Tiểu Thạch lại cảm giác được bọn họ đã lưu ý đến mình.
Hắn không hề do dự đi thẳng đến phòng số ba.
Sau đó đi qua phòng số ba, thẳng đến phòng số bốn.
Hắn chậm rãi đi qua trước mặt hai người kia, tiến vào phòng số năm.
Vương Tiểu Thạch vén rèm lên, xông vào trong sự kinh ngạc của những người trong phòng. Hắn không chờ Phó Tông Thư đập chén làm hiệu, lập tức tung một cước đá vỡ tường gỗ ngăn cách hai phòng. Tường đổ bàn lật, hắn nhìn thấy trong phòng số bốn có hai người nhảy ra khỏi bàn.
Một người trong đó có khuôn mặt chữ quốc (国), năm chòm râu dài như sắt, không giận mà uy, kinh ngạc nhưng lại trấn định, chính là Phó Tông Thư.
Người còn lại mắt sâu mày rậm, khuôn mặt ửng đỏ, hoảng hốt nhảy lên.
Ngoài ra còn có mấy người khác, nhưng Vương Tiểu Thạch chỉ nhìn thấy hai người này.
Hắn xông đến.
Người nọ hét lớn một tiếng:
- Bắt lại!
Có ba người lao đến gần Vương Tiểu Thạch, một người khác thì chắn ở phía trước người kia.
Trong ba người lao đến gần Vương Tiểu Thạch, một người thi triển Cầm Nã Thủ muốn phong tỏa thế công của hắn, một người giơ lá chắn lên muốn ngăn cản ánh đao của hắn, còn một người dùng Tảo Đường Thoái đột ngột công kích vào thân dưới của hắn.
Thế công của ba người này, Vương Tiểu Thạch cũng không phải là không ứng phó được.
Nhưng nếu ứng phó với ba người này, thế công của hắn sẽ phải chậm đi.
Hắn không muốn chậm, cũng không thể chậm.
Hắn phát ra đao và kiếm.
Tay không phát ra Cách Không Tương Tư Đao, Lăng Không Tiêu Hồn Kiếm.
Trong ba người kia lập tức có hai người ngã xuống.
Nhưng phần lưng Vương Tiểu Thạch cũng bị trúng chiêu.
Máu của hắn tràn lên cổ họng, nhưng còn chưa đến bên mép, hắn đã xông đến trước mặt Gia Cát tiên sinh.
Tên thị vệ phía trước Gia Cát tiên sinh lập tức xuất đao.
Vừa xuất đao, đao liền chia thành bảy đoạn.
Bảy đoạn đao phân làm bảy hướng bắn về phía Vương Tiểu Thạch.
Hóa ra đó không phải là đao, mà là ám khí.
Vương Tiểu Thạch rút đao.
Ánh đao rực rỡ bừng lên, như sao băng lướt qua bầu trời.
Bảy đoạn đao lại từ bảy hướng bắn ra.
Có người kêu rên, có người gào thét, có người ngã xuống trong ánh máu.
Trong ba người vừa rồi lao đến còn sót lại một người, cùng với tên cao thủ bảo vệ trước mặt Gia Cát tiên sinh, một trước một sau giáp công Vương Tiểu Thạch.
Lúc này Gia Cát tiên sinh đã lui đến trước cửa sổ, chuẩn bị nhảy xuống. Nếu ra ngoài đường cái, muốn giết y sẽ khó hơn lên trời.
Hai tay áo của Vương Tiểu Thạch chợt cuốn lại, đẩy văng hai tên địch thủ một trước một sau bay về phía Gia Cát tiên sinh.
Nếu như Gia Cát tiên sinh nhảy xuống lúc này, nhất định sẽ bị hai người kia đụng phải, với thế bay mạnh như vậy e rằng không chết cũng sẽ trọng thương.
Gia Cát tiên sinh chợt giống như một con cá lội, tránh qua cửa sổ, dán lưng vào tường. Hai tên cao thủ kia không kịp kêu lên tiếng nào, từ cửa sổ rơi xuống giữa đường phố.
Thân hình Vương Tiểu Thạch nhoáng lên, đã đến trước mặt Gia Cát tiên sinh.
Hắn chỉ muốn nhanh chóng giết chết Gia Cát.
Ngay lúc này, ngực hắn lại trúng phải một đòn.
Hắn kêu lên một tiếng, một đao giống như vô tình, mạnh như sét đánh chém thẳng vào Gia Cát tiên sinh.
Ánh đao như thù hận mênh mang, như giấc mộng mơ màng, lại giống như nước mắt trên năm tháng.
Gia Cát tiên sinh chợt hét lên.
Y chỉ giơ tay nhấc chân, một đao của Vương Tiểu Thạch với sức mạnh dường như không thể kháng cự, lúc này đột nhiên khựng lại.
Một đao kia mặc dù không chém xuống, nhưng đao thế vẫn đánh vào Gia Cát tiên sinh.
Gia Cát tiên sinh hét lớn một tiếng, vách tường sau người sụp đổ, lập tức lui vào trong phòng số ba.
Lúc này hai tên cao thủ bị Vương Tiểu Thạch đẩy ra ngoài cửa sổ mới rơi xuống đất. Bên ngoài đường phố liền vang lên tiếng kinh hô.
Vương Tiểu Thạch đuổi theo vào phòng số ba.
Trong phòng số ba ly chén vỡ tan, có người kêu lớn, có người té ngã.
Vương Tiểu Thạch không nhìn thấy gì cả.
Hắn không nhìn thấy những người khác, không nhìn thấy ly, không nhìn thấy chén, không nhìn thấy rượu, không nhìn thấy bàn, không nhìn thấy ghế, thậm chí ngay cả tường cũng không nhìn thấy.
Hắn chỉ nhìn thấy một người.
Gia Cát tiên sinh.
Hắn phải giết đối phương, không giết không được.
Hắn rút kiếm ra.
Trong thời gian hắn rút kiếm, phía trước lao đến, phía sau đuổi đến, có ít nhất bảy người từ các hướng tấn công vào hắn.
Công kích liều mạng.
Nhưng khi hắn rút kiếm ra, bảy người kia đều đã ngã xuống, chỉ còn lại một ánh kiếm.
Ánh kiếm ba phần rực rỡ, ba phần tiêu sái, ba phần thương cảm và một phần không gì sánh được.
Ý cảnh của một kiếm đó không thể dùng lời nói, dùng tranh vẽ hay dùng chữ viết để hình dung. Không chỉ là nhanh, không chỉ là đặc sắc, không chỉ là tuyệt diệu, cũng không chỉ là ưu mỹ.
Mà là một loại kiếm pháp chỉ có ở trên trời, không có ở thế gian.
Một kiếm này đâm về phía Gia Cát tiên sinh.
Thế kiếm đã không thể vãn hồi.
Nếu như phía trước là mặt trời, hắn sẽ đâm vào mặt trời; nếu như phía trước là cái chết, hắn sẽ đâm vào cái chết; nếu như phía trước là chính hắn, hắn sẽ đâm vào mình.
Gia Cát tiên sinh chỉ làm một chuyện.
Y đột nhiên chia ra.
Một người đang yên lành, không thể nào đột nhiên “chia” ra.
Đầu và tứ chi của y bỗng giống như hoàn toàn chia năm xẻ bảy, sau đó lại lập tức dính vào.
Nhưng trong khoảnh khắc chia ra đó, Gia Cát đã phá giải một kiếm không gì sánh được của Vương Tiểu Thạch.
Vương Tiểu Thạch đã từng nhìn thấy loại chiêu thức kỳ lạ này.
Khi quyết chiến trong tổng đường của Lục Phân Bán đường, Binh Giải thần công của Hậu Hội Hữu Kỳ cũng có thể gập tứ chi của mình theo bốn góc độ trái phải trước sau, giống như chợt “đứt” hoặc “dài” ra, góc độ công kích có thể nói là vô cùng kỳ dị.
Hiện giờ Gia Cát cũng thi triển một chiêu này.
Khóe miệng Vương Tiểu Thạch trào máu tươi.
Thương thế vừa rồi đến bây giờ mới chảy tới bên mép.
Gia Cát tiên sinh dùng một chiêu phá giải thế công, cũng không ham chiến, lập tức lui về phía sau.
Chiếc bàn lớn phía sau cùng với rượu và thức ăn trên bàn đều bị đụng ngã.
Có ít nhất mười một người, kể cả hai thần giữ cửa vừa rồi bảo vệ ở bên ngoài cũng lao về phía Vương Tiểu Thạch.
Vương Tiểu Thạch không lùi.
Từ khi xông vào giữa tiệc đến giờ, hắn chưa hề lùi nửa bước.
Hắn xuất ra cả đao và kiếm.
Gia Cát tiên sinh nhảy lên như một con hạc trắng, bắn ra như một con chim cắt, lại nhẹ nhàng như một con chuồn chuồn. Hai thần giữ cửa kia vung roi vàng và roi dây, đồng thời đánh về phía Vương Tiểu Thạch.
Vương Tiểu Thạch không tránh.
Roi dây đánh vào mặt.
Trên mặt hắn lập tức có thêm một vết máu.
Roi vàng đánh vào vai.
Vương Tiểu Thạch kêu lên phun ra một búng máu.
Nhưng ba hòn đá trên tay hắn đã bắn ra.
Hai đầu gối của Gia Cát tiên sinh mỗi bên trúng phải một hòn, trên trán lại trúng một hòn khác, đôi chân mềm nhũn, lập tức ngã về phía trước. Vương Tiểu Thạch bổ kiếm vung đao, muốn chặt cái đầu của Gia Cát tiên sinh xuống.
Chợt nghe có người hét lên một tiếng như sấm:
- Dừng tay!
Một tiếng “keng” vang lên, ánh lửa bắn ra tung tóe. Một người tiện tay chụp lấy thanh Trảm Mã đao, ngăn cản đao và kiếm của Vương Tiểu Thạch.
Vương Tiểu Thạch đưa mắt nhìn, trông thấy người nọ khí thế đường đường, thần uy lẫm liệt, long lanh có thần, uy vũ hào hùng, chính là đương kim Thừa tướng Phó Tông Thư.
Không đúng!
Không phải Phó Tông Thư muốn hắn đi giết chết Gia Cát tiên sinh sao? Sao bây giờ lại là Phó Tông Thư tới cứu Gia Cát tiên sinh?
Hoang đường!
- Không được giết y!
Phó Tông Thư trầm giọng quát lên.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Là chính Thái sư và ngài bảo ta giết y!
- Chúng ta muốn ngươi giết Gia Cát.
Phó Tông Thư nói:
- Y không phải Gia Cát.
Dáng vẻ Vương Tiểu Thạch hoàn toàn hiện lên bốn chữ “dở khóc dở cười”.
Hắn nhìn bàn ghế ngổn ngang, cửa tường sụp đổ, chén đũa bừa bãi, còn có bảy tám cao thủ không biết tên họ nằm la liệt trên đất, vẻ mặt của hắn hoàn toàn nói lên không thể hiểu được lời nói của Phó Tông Thư.
- Ý của các người là sao?
Hắn đành phải hỏi.
Hắn liều mạng bị thương không nhẹ, muốn nhanh chóng giết chết Gia Cát tiên sinh, kết quả Gia Cát tiên sinh trước mắt lại không phải là Gia Cát tiên sinh.
- Nếu không thử ngươi một lần, ai biết ngươi có thật sự muốn giết Gia Cát tiên sinh hay không? Ai biết ngươi có giết được Gia Cát tiên sinh hay không?
Phó Tông Thư nói:
- Ngoại trừ chuyện này cũng không có ý gì khác.
- Có ý!
Vương Tiểu Thạch cười thảm nói:
- Vậy bây giờ ta có tư cách đi giết Gia Cát tiên sinh hay không?
- Có, tuyệt đối có.
Phó Tông Thư đưa Trảm Mã đao trên tay cho một tên thần giữ cửa:
- Chúng ta đã hoàn toàn yên tâm về ngươi, ngươi đã qua cửa rồi.
- Cám ơn.
Vương Tiểu Thạch cười nói:
- Vậy cái người thiếu chút nữa đã chết ở trong tay ta rốt cuộc là ai?
Người này có thể giơ tay nhấc chân phá vỡ Cách Không Tương Tư đao pháp, dùng Binh Giải thần công phá tan Tiêu Hồn kiếm pháp, không ngờ chỉ là một “con rối” trên tay Phó Tông Thư, một “vật hi sinh” chết thay cho Gia Cát tiên sinh.
- Y là Long Bát.
Phó Tông Thư cười:
- Người giang hồ gọi y là Long Bát thái gia.
Gương mặt Long Bát càng đỏ hơn, không ngừng thở dốc, căm phẫn nhìn chằm chằm vào Vương Tiểu Thạch. Nếu như ánh mắt có thể giết người, hắn đã sớm bằm Vương Tiểu Thạch thành thịt vụn. Lúc này trên trán hắn còn chảy máu, đôi chân cũng không cách nào đứng thẳng. Dù sao hòn đá của Vương Tiểu Thạch cũng không dễ chịu, ngay cả Thiết Châm Bản của Long Bát thái gia cũng không chịu nổi.
Long Bát thoát khỏi hiểm cảnh, nghĩ lại vẫn còn sợ. Hắn có địa vị rất cao trên giang hồ, trong triều đình cũng là quan lớn nhất phẩm, hôm nay suýt chút nữa lại bị người ta giết chết, sắc mặt đỏ lên giống như một con cua, giận đến mức đầu lưỡi cũng thắt lại.
- Hắn… là tới giết ta?
Hắn hỏi Phó Tông Thư.
- Đúng.
Phó Tông Thư cười nói:
- Mà cũng không phải.
Tên thần giữ cửa cầm roi vàng tiếp lời Phó Tông Thư:
- Hắn là tới giết ngươi, nhưng người hắn muốn giết lại không phải là ngươi.
Một tên thần giữ cửa khác cầm roi dây nói tiếp:
- Thật ra hắn tới để giết Gia Cát tiên sinh.
Vương Tiểu Thạch nghe người này nói chuyện, không biết vì sao lại càm thấy có phần quen tai.
Gương mặt đỏ thẫm của Long Bát dần dần chuyển thành màu xanh tím:
- Ngài mời ta tới lầu Khổng Tước, chính là muốn người khác tưởng lầm ta là Gia Cát tiên sinh?
Phó Tông Thư càng nói thẳng:
- Ta muốn ngươi tới nơi này để cho người ta ám sát.
Long Bát liền quỳ xuống, nói:
- Cảm tạ tướng gia đã trọng dụng!
Sau đó hắn lại dập đầu ba cái, cung kính nói:
- Cảm tạ ơn cứu mạng của Thừa tướng đại nhân!
Khuôn mặt như sắt thép của Phó Tông Thư thoáng hiện lên nét cười.
Chỉ một chút mà thôi.
Giống như cười là một loại bố thí, hắn không muốn bố thí cho nhiều người, để tránh làm thương tổn đến mình.
- Hai vị này, roi pháp thật lợi hại!
Vương Tiểu Thạch đưa tay chùi vết máu trên má, lại dùng tay xoa xoa vết roi bên sườn:
- Là “Đại Khai Thần Tiên” Tư Đồ Tàn, “Đại Hợp Kim Tiên” Tư Mã Phế phải không? “Khai Hợp Thần Quân” Tư Không Tàn Phế ở đâu, sao không cùng đi với các vị?
“Đại Khai Thần Tiên” Tư Đồ Tàn, “Đại Hợp Kim Tiên”Tư Mã phế cùng với “Khai Hợp Thần Quân” Tư Không Tàn Phế tinh thông Đại Khai Đại Hợp thần công đều là cao thủ tuyệt đỉnh trong võ lâm, nghe nói ba người này đều là hộ pháp của Nguyên Thập Tam Hạn.
Hai tên thần giữ cửa kia cười.
- Y không phải là Gia Cát tiên sinh.
Phó Tông Thư chỉ vào Long Bát, thong thả nói:
- Cho nên dùng roi đánh roi cũng chưa chắc là Tư Đồ Tàn và Tư Mã Phế.
Vương Tiểu Thạch cũng không hỏi nữa, chỉ nói:
- Vậy ta có thể đi giết Gia Cát không?
Phó Tông Thư quay sang Vương Tiểu Thạch, hai mắt nhìn chăm chú, nói như sắt đá:
- Ngươi dùng lý do gì để tìm Gia Cát tiên sinh?
- Ta là đồ đệ của Thiên Y Cư Sĩ.
Vương Tiểu Thạch đáp:
- Đến kinh thành dĩ nhiên nên đi thăm Tam sư thúc.
- Ngươi đã tới kinh thành không chỉ một ngày, tại sao đến hôm nay mới đi bái kiến tiên sinh?
- Bởi vì ta có khí phách, không muốn tới nương nhờ tiên sinh. Ta muốn lập nên một sự nghiệp trong kinh thành, sau đó mới đi bái kiến Tam sư thúc.
- Vậy bây giờ ngươi đã có sự nghiệp rồi sao?
- Không có. Nhưng mà ta có tin tức muốn mật báo với tiên sinh, Thái sư và Tướng gia có ý muốn mời chào các môn phái trong kinh thành, nếu như không thể thu phục thì sẽ đuổi tận giết tuyệt. Ta muốn Tam sư thúc đề phòng cẩn thận hơn, bởi vì mục tiêu của hành động này rõ ràng là nhằm vào Tam sư thúc và Tứ Đại Danh Bổ.
- Từ đâu ngươi biết được chuyện cơ mật này?
- Ta là người của Kim Phong Tế Vũ lâu. Lâu chủ Tô Mộng Chẩm của Kim Phong Tế Vũ lâu là đại ca kết bái của ta, trong tay y có một tòa Bạch lâu chuyên môn thu thập tư liệu tình báo. Vương lão tam ta dĩ nhiên có thể nhờ đó tìm được đầu mối.
- Tại sao ngươi lại nói cho y biết tin tức này?
- Bởi vì Tô Mộng Chẩm dã tâm quá lớn, không cam chịu bị thu nạp chiêu an, nhưng lại không dám công khai phản kháng, cho nên muốn dùng ta thông báo với Gia Cát tiên sinh, nhằm ngăn chặn kế hoạch của Thái sư và Tướng gia.
- Gia Cát tiên sinh võ công cao cường, hơn xa Long Bát, hơn nữa gần đây thân thể y không tốt, lúc nào cũng có Tứ Đại Danh Bổ hộ vệ bên cạnh, ngươi làm cách nào xuống tay?
- Gia Cát tiên sinh cho rằng ta là sư điệt của y, hơn nữa tới để báo tin, có thể thấy được sự trung tâm. Ta xin nhờ bốn người bên cạnh Thái sư là Lỗ Thư Nhất, Yến Thi Nhị, Cố Thiết Tam, Triệu Họa Tứ dẫn Tứ Đại Danh Bổ đi chỗ khác, sau đó ta sẽ nhân lúc y không đề phòng liều chết hành thích. Ngoài ra ta còn muốn mượn một thứ của Tướng gia.
- Thứ gì?
- Ngũ Mã Dạng.
- Ồ, Gia Cát tiên sinh tinh thông y lý, vừa nhìn sẽ nhận ra gần đây ngươi từng bị thương, điểm này ngươi sẽ giải thích thế nào?
- Ta bị thương là do “Đại Khai Thần Tiên” Tư Đồ Tàn và “Đại Hợp Kim Tiên” Tư Mã Phế, bọn họ đều là người của Nguyên tứ sư thúc, mà Nguyên tứ sư thúc lại là đại tướng bên cạnh Thái sư.
Phó Tông Thư trầm mặc một lúc, trong mắt giống như đang lưỡng lự, cuối cùng lộ ra một loại thần sắc.
Đó là tán thưởng và tín nhiệm.
Một loại thần sắc rất khó nhìn thấy ở những người giống như Phó Tông Thư.
- Được!
Phó Tông Thư nói không cần nghĩ:
- Ta đã hỏi ngươi bảy vấn đề, tức là cho ngươi bảy nút thắt, nhưng đều bị ngươi lần lượt tháo gỡ.
Vương Tiểu Thạch lạnh nhạt nói:
- Không tháo gỡ thì làm sao đi tìm Gia Cát tiên sinh.
- Hơn nữa vấn đề cuối cùng chính là nguyên nhân mà ta gọi bọn họ tới đánh ngươi hai roi.
Phó Tông Thư khen ngợi, nhưng vẫn không chịu nói ra thân phận thật sự của hai tên thần giữ cửa kia:
- Câu trả lời của ngươi rất hợp ý ta.
- Lời nói của một kẻ lừa gạt nhất định sẽ có bảy phần sự thật.
Phó Tông Thư lại nói:
- Một kẻ lừa gạt thật sự, ngày thường sẽ không tùy tiện gạt người, đến thời điểm mấu chốt mới có thể giấu trời qua biển.
Vương Tiểu Thạch đột nhiên hỏi:
- Ta báo chuyện cơ mật của Thái sư và Tướng gia cho Gia Cát biết, Tướng gia không thấy có tội sao?
- Không như vậy làm sao lấy được lòng tin của Gia Cát? Không như vậy thì không thể giết được Gia Cát.
Phó Tông Thư cảm khái nói:
- Huống hồ ngươi cũng nói trúng tâm ý của chúng ta.
- Nhưng thứ mà ta yêu cầu, Tướng gia còn chưa đáp ứng.
- Ngũ Mã Dạng à?
Phó Tông Thư cười ha hả một tiếng:
- Ngươi yên tâm đi, còn có Ngẫu Phấn của Quỷ Lệ Bát Xích môn, đến lúc đó tất cả đều sẽ đổ vào trong phủ tạng của Gia Cát tiên sinh, chờ ngươi chém cho y một đao... hoặc là một kiếm. Có điều ngươi phải nhớ kỹ, với công lực tuyệt thế của Gia Cát tiên sinh, cho dù trúng phải kịch độc cũng chỉ có thể khống chế nhất thời, muốn giết y vẫn phải dựa vào bản lĩnh thật sự.
Ánh mắt Vương Tiểu Thạch sáng lên:
- Tướng gia đã sớm sắp đặt cao thủ bên cạnh Gia Cát sao?
- Ngươi yên tâm đi!
Phó Tông Thư nói:
- Tóm lại, ngươi nghe người nào nói bốn chữ “đặc sản nổi tiếng” thì chính là người mình.
Vương Tiểu Thạch hít sâu một hơi, hỏi từng câu từng chữ:
- Vậy thì ta sẽ ra tay lúc nào?
- Giờ Mão sáng hôm nay Gia Cát tiên sinh sẽ đánh cờ với Thất Tình đại sư tại phủ Thần Hầu.
Phó Tông Thư nghiêm nghị nói:
- Gần đây thân thể của y không tốt, chính là thời cơ tốt nhất để giết y. Bốn người Lỗ, Yến, Cố, Triệu sẽ phối hợp hành động với ngươi.
Vương Tiểu Thạch ngẩn ra, nói:
- Đây chẳng phải là mệnh lệnh thứ nhất mà ta nhận được sao?
Phó Tông Thư lãnh đạm nói:
- Mệnh lệnh của ta vốn chẳng hề thay đổi.
Hai hàng lông mày của Vương Tiểu Thạch nhướng lên:
- Yêu cầu của ta cũng không thay đổi.
Phó Tông Thư nghiêng đầu liếc nhìn hắn:
- Ngươi có thể nhắc lại yêu cầu một lần nữa không?
- Giết chết Gia Cát, ta muốn Thái sư và Tướng gia cất nhắc Tô đại ca và Bạch nhị ca, thay thế địa vị của Gia Cát tiên sinh tại triều và bên ngoài.
- Ồ!
- Nếu có thể giết chết Gia Cát, ta hi vọng được ở lại kinh thành, không muốn cả đời làm tội phạm bỏ trốn.
- Được.
- Nếu may mắn thành công, xin Thái sư và Thừa tướng đại nhân có thể mở một mặt lưới cho các hảo hán trên giang hồ.
- Chuyện này dễ thôi.
- Cũng xin Thái sư tâu với Hoàng thượng, miễn trừ xa hoa, giảm bớt lãng phí. Gần đây dân chúng lầm than, đạo tặc nổi lên khắp nơi, tất cả đều từ đó sinh ra. Tiểu Thạch trung ngôn, hi vọng ngài sẽ đáp ứng.
- Vương Tiểu Thạch, ngươi cũng quá nhiều chuyện rồi!
- Còn có một chuyện nữa.
- Lúc trước ngươi chỉ có bốn yêu cầu, sao bây giờ lại phiền phức như thế?
Sắc mặt Phó Tông Thư trầm xuống.
- Phiền phức như vậy là do chuyện hôm nay, không thể trách được ta.
- Ngươi nói thử xem!
- Sau khi hành thích, ta muốn trực tiếp bẩm báo kết quả với Thái sư.
- Cái gì?
Phó Tông Thư cả giận nói:
- Ngươi nghi ngờ ta à?
- Không phải.
Vương Tiểu Thạch vẫn bình tĩnh không sợ hãi:
- Chuyện này là do Thái sư đến tìm ta nên ta mới đồng ý, cũng nên tự mình báo cáo tất cả với ngài. Ngoài ra Thái sư đã đáp ứng yêu cầu của ta, sau khi giết người ta sẽ nương nhờ Thái sư, cũng là do chính Thái sư mời. Giống như hôm nay ám sát tại lầu Khổng Tước, như thật như giả, có lúc cũng khó mà tuân theo, ai biết có phải là người dưới quyền của Gia Cát tiên sinh, hoặc là do y sắp đặt hay không. Ta muốn tự mình bẩm báo với Thái sư mới có thể yên tâm.
Phó Tông Thư trầm ngâm không nói gì.
- Sát nhân thành nhân, xả thân vì nghĩa; vì tình vì nghĩa, sống chết không màng.
Vương Tiểu Thạch cười lạnh nói:
- Nếu như ngay cả gặp mặt cũng không được, vậy Vương Tiểu Thạch ta cần gì phải đi liều mạng như vậy, chẳng lẽ chán sống rồi sao?
- Được!
Phó Tông Thư nói một cách quả quyết:
- Thái sư nhất định sẽ ở trong điện Ngã Ngư chờ tin tốt lành.
Sau đó hắn nói từng chữ một:
- Nhớ kỹ, Thái sư muốn xác nhận cái đầu của Gia Cát tiên sinh!