Chương 37 – Phiến cục (mưu kế)
Người dịch: fishscreen
Nguồn: tangthuvie
Tượng Văn Thù bồ tát ngồi trên hoa sen và thú cưỡi nứt ra, xuất hiện một người.
Y ngồi trong tượng phật, râu xanh như trúc, thanh tú như lá trúc.
Thậm chí mây mù trên núi lướt qua y, sau đó thổi qua mọi người cũng cảm thấy một trận gió trúc.
Y ngồi ngay ngắn ở đó, giống như trời đất và ta là một gốc, vạn vật và ta là một thể, lại giống như một đứa trẻ sơ sinh, tuy có mắt tai mũi lưỡi thân tâm, nhưng lại không thể phân biệt được cõi trần, thậm chí cũng có thể không màng đến nhân quả.
Thái Thủy Trạch và Trương Thán đều kêu lên một tiếng.
Cư sĩ thật sự ở đây.
Phản ứng đầu tiên của Trương Thán là vui mừng, sau đó trong lòng lập tức trầm xuống.
Nếu như Thiên Y Cư Sĩ thật sự ở trong tượng phật, vậy thì y đã bị người ta khống chế.
Phản ứng của Thái Thủy Trạch lại là đồng thời xấu hổ và cảnh giác.
Cảnh giác xem Lão Lâm hòa thượng rốt cuộc là địch hay bạn.
Xấu hổ vì bản thân lại không phát hiện trong chùa này còn có người.
Lão Lâm hòa thượng lại chậm rãi ngâm nga:
- Đưa người đến cửa có rừng trúc, vì người lá lá nổi gió trong.
Y cách không búng tay.
Chỉ phong lướt qua đèn phật, mang theo thiền ý, như làn gió thổi giữa không trung.
Y trước tiên giải khai huyệt câm của Thiên Y Cư Sĩ, sau đó nói:
- Hứa huynh, lão nạp làm như vậy, huynh có hiểu được nỗi khổ tâm không?
Thiên Y Cư Sĩ từ từ mở mắt, lại từ từ thở dài nói:
- Đại sư vì sao phải khổ như vậy? Nên chết thì sẽ chết, nên sống thì sẽ sống, đại sư cần gì phải vì chuyện của ta mà hao tổn tâm cơ như thế?
Lão Lâm chắp tay trước ngực nói:
- Cư sĩ là bạn tốt của lão nạp, lão nạp thật không muốn đứng nhìn huynh chết, cho nên mới phải ám toán khống chế huynh.
Thiên Y Cư Sĩ lãnh đạm nói:
- Một tâm chẳng sinh ra, vạn pháp không đúng sai. Nếu như ta đã muốn vào kinh, vậy thì không tránh được nhân quả thị phi, không thể làm người vô sự. Ngay cả đại sư cũng ám toán ta, ta vốn không ngờ đến, nhưng ta vẫn tin đại sư làm vậy là vì muốn tốt cho ta. Có điều ngài làm như thế, thật ra đối với mọi người đều không tốt.
Lão Lâm nói:
- Lão nạp không ám toán huynh, làm sao có thể kiềm chế được huynh? Ngày đó ta gần như tàn phế, nếu không nhờ huynh dùng thuốc vốn nghiên cứu chữa thương cho mình để điều trị, nếu không phải huynh đưa cho ta thẻ tu hành, từ bỏ hồng trần xuất gia, ta đâu còn có mạng. Ai nói khống chế huynh không hữu dụng? Trong số bọn chúng có người xuất thân từ chùa ta, biết rằng Nguyên Thập Tam Hạn suy đoán chỉ cần một nơi xuất hiện đệ tử bằng hữu của huynh, huynh nhất định sẽ không ở nơi khác mặc cho bọn họ mạo hiểm, vì vậy chắc chắn sẽ đến nơi này. Lão nạp khống chế huynh, đặt huynh vào trong tượng phật. Huynh không ra được, Nguyên Thập Tam Hạn cho rằng mình trúng kế của huynh, quả nhiên đã bỏ đi, chắc là đi đến Hàm hồ chặn đánh. Như vậy huynh có thể bình yên vô sự, không cần đụng độ với hắn tại Hàm hồ, cũng không cần quyết chiến sinh tử với hắn tại Điềm sơn, có thể âm thầm lẻn vào kinh thành, giết chết Thái Kinh, thành công lui thân, thắng trận đánh này.
Thiên Y Cư Sĩ khẽ nhíu mày.
Y dùng tay ôm ngực, sau đó nói:
- Đây là tính theo mặt tốt, nhưng Nguyên sư đệ không phải là một người dễ bị lừa gạt.
Lông mày của Lão Lâm rất đắc ý, râu ria cũng rất đắc ý, nếu như y có tóc, tóc tai chắc hẳn cũng rất đắc ý:
- Cho dù nói thế nào, hắn vẫn đã bị lão nạp lừa gạt.
Thiên Y Cư Sĩ đột nhiên hỏi:
- Huynh có ngửi thấy mùi lạ hay không?
Lão Lâm hòa thượng dùng mũi ngửi ngửi:
- Có người chết, đương nhiên là có mùi hôi.
Thiên Y nói:
- Người vừa bị giết sẽ có mùi máu tươi, nhưng mùi này…
Lão Lâm nói:
- Mùi thi thể thối rữa?
Thiên Y Cư Sĩ lại hỏi:
- Huynh có nghe được tiếng hít thở hay không?
Lão Lâm nói:
- Một, hai, ba, bốn, năm, sáu…
Sáu tiếng.
Trương Thán cũng nghe được sáu tiếng hít thở, trong đó có một tiếng rất yếu ớt, vô cùng yếu ớt. Những người còn sống trong phật điện gồm có Thiên Y Cư Sĩ, Trương Thán, Thái Thủy Trạch, Vô Mộng Nữ, Lão Lâm hòa thượng, còn có một Triệu Họa Tứ hình như đã chết.
Chẳng lẽ Triệu Họa Tứ vẫn chưa chết?
Trương Thán lập tức tập trung tinh thần lắng nghe. Đúng là trên thân thể Triệu Họa Tứ còn vang lên một tiếng hô hấp rất nhỏ.
Hắn đang muốn lên tiếng, nhưng Lão Lâm hòa thượng đã nhướng đôi mày bạc, nói:
- Bảy.
Bảy?
Chẳng lẽ còn có tiếng hít thở của người thứ bảy?
Cho dù thế nào, với công lực của Trương Thán vẫn không nghe được tiếng hít thở của người thứ bảy này.
Thái Thủy Trạch cũng không nghe được.
Ngay cả Lão Lâm đại sư cũng phải cẩn thận phân biệt, để ý phân tích mới thốt ra chữ “bảy” kia.
Là ai? Còn ai có thể ẩn thân trong phật điện mà không bị đám cao thủ này phát giác?
Lúc này Thiên Y Cư Sĩ thở dài một hơi, bất đắc dĩ giống như lá cây xinh đẹp lại thấy hoa nở rộ.
- Nếu như ngươi đã tới.
Y nói:
- Tại sao không ra ngoài?
Lão Lâm hòa thượng đột nhiên đổi sắc.
Thực ra sắc mặt của con người rất khó nói đổi là đổi ngay, những thứ như “sắc mặt đại biến” hay “sắc mặt tái mét” là tùy tình huống, hơn nữa cũng thường chỉ xảy ra ở những người đặc biệt.
Xúc động dễ dàng biến sắc khó.
Nhưng lúc này Lão Lâm đại sư cay như gừng lại thật sự biến sắc, hơn nữa lúc xanh lúc trắng, chợt tím chợt đỏ.
Y lập tức cách không búng tay.
Chỉ pháp không còn tiêu sái, lúc này đã không quan tâm đến sự ung dung, chỉ chú trọng tốc độ, cũng chính là nhanh.
Chỉ kình giữa không trung phát ra tiếng rít như gió lớn xuyên qua khe trúc, lại bắn về phía Thiên Y Cư Sĩ.
Thái Thủy Trạch và Trương Thán đều kinh hãi, nhưng sau đó lập tức hiểu được, Lão Lâm thiền sư muốn nhanh chóng giải trừ huyệt đạo của Thiên Y Cư Sĩ bị y cấm chế.
Nhưng nếu như kẻ địch đã đến, lúc này mới giải huyệt có kịp không?
Không kịp.
Giống như có một sợi tơ nhỏ lướt qua không trung.
Chỉ kình giống như tên rời khỏi nỏ, bắn về phía Thiên Y Cư Sĩ. Bởi vì Lão Lâm vốn không muốn đả thương Thiên Y Cư Sĩ, cho nên chỉ kình tuy nhanh nhưng vẫn nhu hòa, thậm chí còn mang theo chút nhu tình.
Chỉ vừa phát ra, Lão Lâm thiền sư mặt như giấy trắng, bốn ngón tay chuyển động như đang dệt vải, ngón cái không phát công lại liên tục rung động.
Trương Thán kiến thức rộng rãi, vừa nhìn thấy loại chỉ pháp này, cũng biết tăng nhân trước mắt là ai.
Không ngờ lại là y.
Không ngờ y cũng đến đây.
Không ngờ y lại xuất gia làm hòa thượng. Không ngờ y đã làm hòa thượng mà cũng nhúng tay vào chuyện này.
Tám luồng chỉ kình như có tơ nhỏ nối liền, bắn đến mười sáu yếu huyệt trên người Thiên Y Cư Sĩ.
Lão Lâm đã điểm mười sáu huyệt đạo của Thiên Y Cư Sĩ, bởi vì muốn khống chế Thiên Y Cư Sĩ, chỉ hai ba đạo huyệt đạo là không được.
Mặc dù Thiên Y Cư Sĩ bởi vì chân khí rối loạn, nội công yếu kém, nhưng y lại có biện pháp giải trừ cấm chế trên người.
Cho nên Lão Lâm đại sư một hơi phong tỏa mười sáu yếu huyệt của y, giống như liên tiếp đặt mười sáu ổ khóa, từ ngón chân khóa đến da đầu, bảo đảm không thể nhúc nhích.
Loại phương pháp phong tỏa huyệt đạo đặc biệt này, trong lúc điểm huyệt chỉ cần trật tự hơi đảo loạn cũng sẽ khiến người mất mạng, lúc giải huyệt cũng như vậy. Nhưng thứ tự phong tỏa huyệt đạo lại hoàn toàn điên đảo, rối loạn và phức tạp, chẳng hạn như chỉ đầu tiên là huyệt Quan Nguyên dưới bụng, chỉ thứ hai lại chuyển sang huyệt Giải Khê ở mắt cá chân, đến chỉ thứ ba lại là huyệt Bỉnh Phong trên vai, chỉ thứ tư chuyển thành huyệt Hòa Liêu bên tai, chỉ thứ năm lại trở về huyệt Quan Nguyên.
Loại phương pháp điểm huyệt này hỗn loạn khác thường, chỉ có y và người nhà của y mới nắm giữ được.
Cho nên y rất tự tin, cũng rất nóng lòng.
Y cần phải lập tức giải khai huyệt đạo bị phong tỏa của Thiên Y Cư Sĩ , bởi vì đại địch đã đến.
Chỉ kình như có sợi tơ dẫn dắt, lướt qua không trung.
Nhưng vấn đề là người cầm dây không phải Lão Lâm, mà lại nằm trong tay người khác.
Không, không phải là người, mà là thần, bồ tát.
“Sợi dây” điều khiển chỉ kình lại ở trong tay Bồ Tát.
Có hai pho tượng bồ tát.
Trong pho tượng Văn Thù bồ tát ẩn giấu Thiên Y Cư Sĩ.
Đây là do Lão Lâm đại sư nhét y vào. Lão Lâm là chủ trì của nơi này, đương nhiên biết rõ trong tượng thần vốn trống rỗng.
Nhưng pho tượng bồ tát còn lại là Đạt Ma tiên sư cũng như vậy.
Bồ Tát này chuyển động, vừa động đã tiếp lấy mười sáu luồng chỉ kình vào trong tay, đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Bất kể Lão Lâm hòa thượng cố gắng thu phát chỉ kình ra sao, đến nỗi trên trán nổi lên gân xanh, chảy đầy mồ hôi, nhưng vẫn giống như Tôn Ngộ Không chẳng thể bay ra khỏi Ngũ Chỉ sơn.
Lúc này cũng đã có thể hoàn toàn kết luận người đến là ai.
Y giận dữ quát lên:
- Nguyên Thập Tam Hạn?
Bồ Tát thân vàng nở nụ cười màu vàng:
- Lôi Trận Vũ, ngươi còn hung hăng cái gì? Trò lừa của ngươi đã sớm bị ta phá rồi, mưu kế của ngươi cũng đã sớm rơi vào trong mưu kề của ta. Lão Lâm, nơi này vốn không có chuyện của ngươi, đèn xanh phật cổ ngươi không tu, lại đến chen chân vào vũng nước đục này làm gì?
Bồ Tát đương nhiên sẽ không nói chuyện, ít nhất tượng bồ tát không biết nói chuyện.
Nếu có nói, cũng sẽ không nói những lời như vậy.
Điều này khiến cho Thái Thủy Trạch và Trương Thán đều nghi hoặc.
Đây rốt cuộc là ảo giác hay là yêu thuật? Hay là Nguyên Thập Tam Hạn chính là bồ tát, mà bồ tát chính là Nguyên Thập Tam Hạn?
Hơn nữa bất kể là yêu thuật hay ảo giác, người tới nhất định chính là Nguyên Nhất Nhị Tam Tứ Ngũ Lục Thất Bát Cửu Thập Thập Nhất Thập Nhị Thập Tam Hạn.
Điều này đã không còn nghi ngờ.