Ngược lại dọa nó giật lùi một bước: "Di nương..."
Ta hoàn hồn, mỉm cười: "Thế tử sao lại đến đây? Không ở bên phu nhân sao?"
Nó lại nghi ngờ mình vừa rồi nhìn thấy là ảo giác, đẩy ta ra rồi bước vào cửa.
"Tâm phiền, đến chỗ ngươi ngồi một chút."
Ta suy nghĩ một chút, rồi đi theo vào.
Ta hỏi Tôn Cảnh, tình hình Hoắc thị bên kia thế nào.
Tôn Cảnh nói thái y đang ở bên trong, nó và phụ thân nó đều bị gọi qua, nhưng cũng chẳng có việc gì làm, chỉ có thể đứng ngoài rèm chờ đợi.
Sau đó, Hoắc thị tỉnh lại, bảo nó về nghỉ ngơi trước.
"Vốn dĩ đã cho phép ta đi rồi, nhưng ta vừa đến cửa lại bị phụ thân gọi lại, nói không thể thật sự ngủ, vì Phượng Nghi đại nhân (nữ quan của hoàng hậu) trong cung đã đến, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi ta."
Nói đến việc này, nó lại càng thêm phiền muộn.
"Ta thấy nàng ta chính là cố ý muốn hành hạ chúng ta."
Ta đưa cho nó một khối bánh ngọt: "Sao ngươi lại nghĩ như vậy? Phu nhân là bị bệnh mà."
Hơn nữa ta còn nghe nói, mẫu thân nó lúc sinh ra nó đã bị tổn hại thân thể.
"Tính ra thời gian cũng đã bảy năm rồi, mẫu thân ngươi sinh ngươi lúc đó mất đến ba ngày ba đêm, thật đúng là thập tử nhất sinh."
Những năm nay lại lao lực thành bệnh...
Tôn Cảnh cười khẩy một tiếng, cắt ngang lời ta.
"Di nương, phụ thân ta nói người đơn thuần, người thật sự là quá đơn thuần."
Ta hồ nghi hỏi: "Sao lại nói vậy?"
Tôn Cảnh nói: "Năm đó khi nàng sinh ta, ta nhất định có thể sống, còn nàng thì chưa chắc."
...!Lời này là có ý gì?
Tôn Cảnh thật sự có suy nghĩ của riêng mình.
"Hai gia tộc lớn liên hôn nếu gặp phải tình huống này, nhất định sẽ bỏ mẹ giữ con.
Ngặt nỗi nàng ta có một người tỷ tỷ làm hoàng hậu, phái nữ quan Phượng Nghi đến canh giữ ở cửa, mặc cho nàng ấy sinh nở ba ngày ba đêm, suýt nữa hại ta c.h.ế.t trong bụng mẹ."
Đứa nhỏ này một bên ăn quả chiên ăn đến miệng đầy dầu mỡ, một bên thốt ra những lời kinh thế hãi tục.
“Phụ thân ta nói với ta, sau này cưới thê tử nhất định phải cưới hiền thê.
Không thể kết thân với loại gia đình ngang ngược này, để lại một nữ nhân tổn hại thân thể không thể sinh con, chiếm giữ vị trí chính thê trong phủ.
Nếu thật sự muốn có lợi ích từ việc kết thân, chi bằng có một đứa con mang huyết mạch của cả hai nhà còn hơn."
Ta cười nói: "Ngươi lại nghĩ như vậy sao?"
Tôn Cảnh nói: "Chuyện này còn có thể giả được sao?"
Ta lại hỏi: "Nếu theo như lời ngươi nói, chẳng phải ngươi không mong mẫu thân mình khỏe lại sao?"
"Tuy là sinh mẫu của ta, nhưng vì tương lai của cả Tôn gia, bà ấy có chút vướng víu rồi."
Thế nhưng ngươi cái đồ ngốc này, cả nhà họ Tôn các ngươi, đều đang hưởng phúc khí của bà ấy đấy.
Thậm chí ngươi hiện tại còn sống, cũng là nhờ bà ấy.
Ta mỉm cười.
Thì ra trên đời này thật sự có chuyện tự làm tự chịu.
Hoắc thị quả nhiên là người tốt gặp may.
Sáng hôm sau, Tôn Bân sau một đêm trông nom đến báo cho ta biết, nàng ấy đã tỉnh lại.
Ta thở dài: Đây cũng là phúc phận của Hầu phủ.
Tôn Bân mắng: "Chỉ giỏi gây chuyện!"
Ta cười nói: "Hầu gia mệt mỏi cả một đêm rồi, cứ an tâm nghỉ ngơi đi."
Tôn Bân thở dài: "May mà có nàng dịu dàng thấu hiểu.".