Tĩnh Hư có chút lúng túng, nhưng vẫn cứng miệng: "Ngươi là yêu quái!"
Ta khẽ cười: "Ngươi đây là thành kiến.
Con người gây ra tai họa, còn lớn hơn yêu quái nhiều."
Nàng ta còn biện minh: "Cả Hầu phủ đều có thể ngửi thấy mùi m.á.u tanh trên người ngươi, ngươi ăn thịt người!"
Ta khẽ cười: "Ta ăn thịt người, nhưng chỉ ăn kẻ đại gian đại ác."
Hoắc thị là cô nhi của anh hùng liệt sĩ, hơn nữa phẩm hạnh đoan chính, mệnh cách lại cực kỳ quý giá, căn bản không nằm trong thực đơn của ta.
Nếu ta ăn nàng ấy, sẽ bị tiêu chảy mất.
Tĩnh Hư không tin: "Yêu quái chính là yêu quái, ngươi không nên ở chỗ này."
Ta nói việc này không phải do nàng ta quyết định, thậm chí cũng không phải do ta quyết định.
Đang nói chuyện, Tôn Bân nghe tin vội vàng chạy tới.
Từ xa nhìn thấy chúng ta, hắn liền nổi trận lôi đình.
"Hoan nhi!"
Hắn kinh hồn bạt vía: "Hoan nhi, nàng có sao không?"
Ta lắc đầu: "Hầu gia yên tâm."
Ta còn nhiệt tình giới thiệu hai người họ với nhau: "Hầu gia, vị này là Tĩnh Hư tiên cô ở Thanh Vân Quan ngoài thành, do Hoàng hậu nương nương mời đến."
Tĩnh Hư lạnh lùng nói: "Hầu gia, nàng ta là yêu quái! Nếu muốn gia trạch bình an, tốt nhất là để bần đạo trừ khử nàng ta!"
Tôn Bân hít sâu một hơi: "Làm phiền tiên cô phí tâm rồi."
Nói xong, hắn liền kéo tay ta rời đi.
Tĩnh Hư đuổi theo.
"Bình Viễn hầu, ngươi chớ có chấp mê bất ngộ!"
Tôn Bân không hề chấp mê bất ngộ.
Nếu hắn chấp mê bất ngộ, ta ngược lại còn coi trọng hắn hơn.
Tiểu đạo sĩ một thân chính khí khuyên can không được hắn, nhưng nữ quan Phượng Nghi lại rất hiểu nhân tính, nàng ta nói với Tôn Bân rằng, nếu giữ yêu quái là ta ở trong nhà, sẽ hủy hoại tiền đồ của hắn.
Nếu không tin, cứ thử một lần sẽ biết.
Hắn liền đồng ý.
Cũng là bọn họ may mắn, đêm đó lại gặp thiên cẩu thực nguyệt (hiện tượng nguyệt thực).
Ta là yêu quái tu luyện nhờ hấp thụ tinh hoa của mặt trăng, lúc đó cảm thấy rất khó chịu, lười biếng nằm trên giường không muốn dậy.
Bên ngoài chỉ nói là ta bị cảm lạnh.
Nửa đêm, Tiểu Thúy bưng một bát thuốc vào cho ta uống.
Ta đầu váng mắt hoa buồn nôn, nói: "Nửa đêm nửa hôm uống thuốc gì chứ, ta không uống."
Tiểu Thúy nhỏ giọng nói: "Di nương, Hầu gia đích thân đi cầu thuốc cho người, người vẫn nên uống đi ạ."
Ta từ chối vài lần nhưng không được, đành phải cố gắng chống đỡ thân thể mệt mỏi ngồi dậy.
Quay đầu lại, Tiểu Thúy như ma như quỷ đứng ở đầu giường nhìn chằm chằm ta.
Trong tay bưng một bát thuốc, nước thuốc còn ẩn ẩn phát ra ánh sáng vàng kim.
...!Lão tổ Thanh Vân Quan trước khi quy tiên từng để lại ba đạo bùa thần, có thể tiêu diệt yêu quái trên trời dưới đất.
Xem ra lần này Tĩnh Hư đạo cô đã quyết tâm rồi.
Tiểu Thúy đưa bát thuốc lên phía trước: "Di nương, mau uống đi ạ."
Nhìn bộ dạng kia, nếu ta không uống, e là nàng ta sẽ hắt lên đầu ta mất.
Ta đành phải bưng bát thuốc lên uống cạn một hơi, sau đó sắc mặt biến đổi.
Tiểu Thúy lập tức vừa lo lắng vừa hưng phấn: "Di nương, người làm sao vậy?"
Ta nhịn một lúc lâu, mới nói: "Đắng quá."
Tiểu Thúy: "..."
Ta bảo nàng ta bưng nước sạch đến cho ta súc miệng, sau đó liền nằm xuống, nhăn mặt nói: "Thuốc cũng đã uống rồi, đừng làm phiền ta nữa.".