Kinh Doanh Nhà Ma

Từng có một ngôi làng nằm sâu trong rừng rậm, nơi mà mặc dù tràn đầy ánh sáng mặt trời vào ban ngày, nhưng màn đêm lại mang đến một bóng tối bao trùm.

Mọi người trong làng sống trong sự sợ hãi và lo âu vì vùng đất này bị nguyền rủa bởi một thế lực siêu nhiên.

Có một cô gái là Linh, một người dũng cảm và tò mò, quyết định khám phá sự thật đằng sau cái bóng tối đáng sợ.

Cô đã đi xuyên qua rừng sâu và các hang động bí ẩn, thậm chí Linh đã từng sinh hoạt với người dân trong làng. Cuối cùng người dân trong làng chỉ cô đến một ngôi đền cổ được bảo vệ bởi những bức tượng cổ.

Linh đã tiến vào ngôi đền, sau đó cô gặp một thầy tế lễ. Ông ta nói với Linh rằng cô chính là món quà mà ông đã tạo ra.

Nhìn ra được sự nghi ngờ trong mắt cô nên ông ấy giải thích: "Thật ra cô chính là một con rối có thể cử động như người thật!" Linh nghe xong thì hoảng hốt.

Vì Linh có gia đình, có bạn bè, có ký ức của riêng mình. Không lý nào lại chấp nhận rằng bản thân là một con rối được.

Linh cố gắng chạy thật xa khỏi ngôi đền cổ. Nhưng lại bị những thanh niên ở trong ngôi đền giữ chặt tay, chân cô lại.

Linh gào thét và giãy dụa thật mạnh nhưng không thể nào thoát ra được.

"Hức.. hức.." Linh bật khóc, cô hối hận vì đã không nghe lời khuyên của bố mẹ mà quyết định thám hiểm nơi này.

Bây giờ, Linh chỉ muốn về nhà thật nhanh mà thôi.

Chúng lấy ba lô Linh ra, tịch thu mọi thứ mà cô đem theo rồi nhốt cô trong căn hầm tối tăm nằm sâu bên trong ngôi đền cổ.

Mặc dù ngày ngày đều sẽ có người mang thức ăn và nước cho cô uống. Nhưng cứ bị xích lại mãi trong nơi tối tăm này khiến tâm trí cô khao khát sự tự do.

Giờ Linh mới để ý, người mang thức ăn cho cô đều không phải cùng một người.

Có lẽ do nỗi sợ hãi cùng khoảng không u tối ở nơi này đã làm cho Linh không nhận ra sự khác thường ấy ngay từ đầu.

Linh cố gắng nhìn kỹ khuôn mặt của chàng thanh niên đứng trước mặt mình. Linh ngạc nhiên khi nhận ra anh ta, đây chính là người dân trong ngôi làng mà Linh đã từng gặp.


Linh vội vã cầu xin sự giúp đỡ của tên dân làng ấy nhưng đáp lại cô là sự im lặng không có câu trả lời. Linh tuyệt vọng như muốn chết đi.

Kể từ ngày hôm đó, Linh chẳng màn ăn uống gì hết. Cô ao ước mình được chết để khỏi phải trải nghiệm sự dày vò thể xác lẫn tinh thần như thế này.

Đã hai ngày Linh không ăn, không uống gì rồi. Chỉ cần đợi qua hết ngày hôm nay thì cô sẽ có thể chết đi.

Hôn nay người đưa cơm cho cô lại là tên thầy tế lễ. Ông ta mặc kệ sự sống chết của cô.

Linh căm phẫn mà hỏi hắn ta:

"Ông nhốt tôi vô đây làm gì?"

"Một con rối thì phải mãi mãi ở bên cạnh chủ nhân của mình." Ông thầy tế lễ cười nói.

"Đồ điên, nhìn cho thật kỹ đi, tôi là người, tôi có da, tôi có thịt!" Vì để làm chứng cho những gì cô nói mà cô còn đưa cánh tay nhợt nhạt ra cho ông ta xem.

"Cô là một con rối được ta làm một cách hoàn thiện nên có da, có thịt là đều đương nhiên!" Ông thầy tế lễ nhếch miệng nói ra.

Sau đó, ông ta lôi vào một cậu thanh niên đã từng đem cơm cho Linh. Ông ta cắm con dao vào tay cậu thanh niên kia, máu tươi chảy ra nhưng cậu thanh niên kia vẫn không cảm thấy đau đớn gì, nét mặt đờ đẫn.

Linh hoảng hốt nhìn vết thương rồi lại nhìn khuôn mặt kẻ bị thương.

Ông thầy tế lễ nhìn cô rồi nói:

"Thấy không, hắn ta cũng là một con rối của ta, hắn cũng có da, có máu như cô!"

Linh đờ đẫn nhất quyết nghĩ rằng anh thanh niên kia không phải là con rối. Sau đó cô giơ cánh tay bị xích lại lên ngang miệng. Cắn thật mạnh vào tay. Linh cắn mạnh đến nỗi máu tươm ra nhưng Linh lại hoảng hốt khi thấy máu chảy ra.

Bởi vì cô không có đau hay nói đúng ra là cô không cảm nhận được sự đau đớn. Linh không tin mà cắn càng nhiều chỗ đến nỗi máu chảy ra khắp cả cánh tay cô. Nhưng Linh vẫn không hề thấy đau.

Linh tuyệt vọng nhìn ông thầy tế lễ, trong tâm trí của cô đã dần thừa nhận việc mình là một con rối.


"Ông thả tôi ra đi, tôi trở thành một con rối rồi!" Linh lạnh nhạt nói.

"Tốt, tốt rồi, ngày mai ta sẽ đem cô đi tế bái thần Chi Phối." Ông thầy tế lễ vui mừng nói.

Rồi ổng cởi trói Linh ra. Linh lúc này đã không còn muốn chạy thoát nữa mà nghe lời ông thầy tế lễ. Cô đem cơm với nước ăn thật ngon miệng

Thời gian xoay nhanh như một cái chong chóng. Chẳng mấy chốc trời đã sáng. Linh được ông thầy tế lễ dẫn đường đi vào ngôi làng.

Vì thể chất lúc này của Linh rất yếu nên đã dừng lại nghỉ chân vài lần.

Ngôi làng này là trước lúc đến ngôi đền cổ thì Linh đã gặp. Người dân ở đây rất niềm nở chào đón Linh.

Rồi Linh đi đến trước một cây cột to lớn. Xung quanh cây cột là những ngôi mộ được chôn xung quanh khiến Linh cảm thấy ghê rợn. Mỗi ngôi mộ lại có một loài hoa khác nhau.

Linh nhìn về phía ngôi mộ tên là "Lạc Trí". Nó thu hút ánh nhìn của cô là bởi vì trên mộ có cắm một bông hoa cúc đã héo tàn, nó khác với những ngôi mộ có bông hoa còn nguyên vẹn.

Ông thầy tế lễ cho Linh uống một chén nước kỳ lạ.

Rồi đầu não Linh bắt đầu cảm thấy chóng mặt. Những tiếng cười khoái chí của người dân xung quanh vang lên tai của Linh.

Cô bị ông thầy tế lễ trói lên cây cột kia. Hắn ta dùng con dao được quấn quanh bởi những sợi chỉ đỏ.

Trước lúc hôn mê, Linh đã nghe âm thanh bên tai nói rằng.

"Ác thần Chi phối: Lý Tâm, xin hãy nhận lấy món quà của thần dân ban tặng ngài. Cô gái này là đủ hai mươi người rồi ạ!" Ông thầy tế lễ cùng người dân quỳ xuống, mặt bọn họ trông rất thành kính.

"Tốt lắm.. Lạc Trí là một con cờ tội nghiệp. Mặc dù ta đã bị tổn thất nhưng các ác thần khác cũng bắt đầu hành động rồi! Ta phải khôi phục sức mạnh thật nhanh mới được! May mà có các ngươi." Một giọng nói lạnh lẽo của người phụ nữ vang khắp xung quanh.

"Dạ.. ác thần cứ yên tâm. Chúng con nguyện hết lòng giúp sức vì ngài!"


"Nhưng mà, chỉ hai mươi người thôi thì chưa đủ."

"Chúng con sẽ cố hết sức cống nạp thêm dân làng cho ngài ạ!"

"Hahaha! Không cần phiền phức như vậy." Lý Tâm cười lớn, tiếng cười như xé nát tim gan người khác.

Trong lúc dân làng đang hoảng sợ thì những sợi chỉ đỏ không biết từ đâu mà quấn quanh khắp nơi. Nó có ở mọi ngóc ngách trong ngôi làng này.

Những sợi chỉ đỏ tưởng chừng như mềm yếu, dễ đứt mà lại có thể cắt da, cắt thịt con người như một lưỡi dao bén nhọn.

Từng thớ thịt đều bị cắt ra thành từng mảnh nhỏ. Tiếng hét oai oán vang vọng khắp làng.

Lý Tâm cười khoái trí nói với Linh đang bị hôn mê.

"Linh Phù Thạch, nếu cô nhận ra sớm hơn thì đã không chịu sự dày vò khủng khiếp như vậy. Nếu cô là con rối thì tại sao lại cảm thấy đói, cảm thấy khát? Nếu cô là con rối thì tại sao lại cảm thấy mệt?"

"Cô đã bất tỉnh mất rồi thì cũng đâu nghe được tôi nói đâu nhỉ! Bị bỏ Methamphetamine trong thức ăn mà cũng không biết. Đáng lẽ cô nên nhận ra rằng phản ứng cắn tay của cô chính là dấu hiệu phát tác."

"Đợi dân làng chết hết rồi thì sẽ tới lượt cô thôi! Gia tộc họ Linh khốn kiếp!"

Chẳng mấy chốc ngôi làng đã ngập tràn mùi máu tươi. Những đám thịt bầy nhầy văng tứ tung. Những con quạ bay xuống mổ sẻ những miếng thịt. Trông chúng ăn thật ngon miệng.

Lý Tâm nhìn Linh Phù Thạch sắp tỉnh dậy thì nhếch miệng cười.

Linh Phù Thạch mới tỉnh dậy được một chút thì đã bị mùi máu xộc thẳng vào mũi. Cô ói thức ăn ra ngay lập tức.

Tay chân Linh Phù Thạch bị trói trên cây cột nên Linh Phù Thạch cảm thấy rất mỏi.

Lý Tâm siết mạnh sợi chỉ đỏ vào ngón tay Linh Phù Thạch.

Phù Thạch chưa kịp nhận ra thì ngón tay của cô đã đứt lìa.

"Aaaaaa!" Phù Thạch hét lên đầy đau đớn. Sau đó cô khóc ngay tại chỗ.

Lý Tâm làm lần lượt với các ngón còn lại.


Linh Phù Thạch vì đau đớn mà lại hôn mê lần nữa. Nhưng Lý Tâm vẫn vui vẻ thử nghiệm với ngón chân.

"Aaaaa!" Phù Thạch mới vừa hôn mê mà đã bị đau đớn làm cho tỉnh lại.

"Tha.. cho.. tôi!" Phù Thạch khóc lóc năn nỉ nhưng Lý Tâm chẳng hề quan tâm.

"Cô vẫn còn một cô em gái nhỉ? Tên là Linh Cẩm Anh đúng không nào!"

"Sao.. cô.. biết?"

"Ta có thể thấy được ký ức và đọc được suy nghĩ!"

"Cô.. tha.. cho.. nó.. đi!"

"Được thôi!"

Lý Tâm dùng sợi chỉ đỏ kéo đầu Linh Phù Thạch ra khỏi cơ thể.

Xong rồi Lý Tâm biến mất.

* * *

Chú thích:

Methamphetamine (meth): Khi sử dụng liên tục, Meth tạo sự hưng phấn, kích thích người sử dụng hoạt động cơ bắp ở tần suất cao như nhảy nhót, múa hát, leo trèo, la hét, vật vã, hay tự cào cấu, cắn, đâm rạch cơ thể nhưng không biết mệt mỏi, không đau đớn, không ăn hoặc ngủ 2-3 ngày đêm liền, do không có cảm giác đói và không buồn ngủ.

Sau đó, cơ thể suy sụp do mất ngủ, thiếu dinh dưỡng, làm cho con người ngu muội, không nhớ về quá khứ, hành vi của mình, meth có sức tàn phá khủng khiếp đối với não bộ và sức khỏe.

Nghiêm cấm không được sử dụng!

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn bé AI bên Chat gpt đã cung cấp ý tưởng cho Ma sáng tác chương này^^

Hết chương 19.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận