1 năm sau.
Mất một năm để thuyết phục bản thân đối mặt nhưng mất bao lâu để chữa lành vết thương?
Sau khi chết bố mẹ cô đã để lại cho cô một căn nhà ma ở vùng quê xa xôi bởi đây cũng là nghề nghiệp của họ khi sinh thời.
Vốn dĩ khi ấy định quay lại ngay để thu xếp nhưng lại không đủ can đảm.
Nhưng vài tháng trước tôi mới nhận được 1 đoạn video từ một người lạ mặt, là 1 đoạn ghi hình từ camera tôi thấy bố mẹ bị 1 chiếc xe màu đen bắt đi và vẫn chưa tìm được hung thủ thật sự.
Tôi đã cố gắng tìm kiếm chiếc xe ấy rất lâu nhưng vẫn không rõ tung tích giống như một thế lực nào đó đã giấu chiếc xe đi..
Lần này quay về là cũng để làm rõ chuyện này.
Sắp xếp đồ đạc xong, tôi đi chào tạm biệt với bạn cùng phòng.
Nhỏ tên là Linh, họ tên đầy đủ là Linh Cẩm Anh, cả người nó lúc nào cũng xịt nước hoa thơm ngát cả phòng, luôn tràn đầy nhiệt huyết và năng lượng.
Nhớ hồi đó lúc mới chuyển vô trọ, nó niềm nở chào đón tôi và giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi cũng rất vui khi có đứa bạn như nó.
Vì tính cách khá quái gỡ nên tôi ít khi có bạn.
Có mỗi nó là chịu được tính cách của tôi.
Khi sắp xa nó tôi cũng rất buồn.
Nó nhìn tôi với ánh mắt sắp khóc đến nơi nên tôi tiến đến an ủi nó.
Tôi trao cho nó cái ôm tạm biệt và xách hành lý ra khỏi nhà trọ.
Khi đến bến xe đò, về quê, tôi liền bước lên trả tiền cho tài xế và ngồi vào hàng ghế trống cạnh cửa sổ, nhắm mắt lại và nghĩ về những ngày xưa.
Khi tôi còn nhỏ bố mẹ tôi rất yêu thương tôi.
Lúc đó nhà ma rất nhiều khách ghé chơi.
Khi ấy tôi chính là người thiết kế nơi đó đấy, nào là tô màu đỏ lên hình nhân để như máu, nào là thiết kế bẫy, âm thanh.
Thật sự rất vui!
Bánh xe đò dừng lại đánh thức tôi khỏi những hồi ức của mình, bước xuống xe, những phong cảnh ngày xưa dù đã 2 năm rồi vẫn không thay đổi nhiều.
Phía trước tôi là một bãi cỏ không quá lớn và cũng không nhỏ, ở chính giữa là một căn nhà khá lớn mang hơi hướng u ám, căn nhà màu đen tím toát lên vẻ huyền bí, rùng rợn, xung quanh là những cây xanh mát che bớt nắng làm cho nơi này càng thêm kì quái.
"Thật hoài niệm".
Thảo Chi nhẹ nhàng nói.
1 bóng người đang quét dọn những chiếc lá vàng rơi xuống.
Khi thấy thiếu nữ bước tới ông vội vã chạy lên.
"Cháu về rồi đấy à".
Bác Minh vui vẻ nói.
"Dạ".
Tôi cũng mỉm cười trả lời.
Đây là bác Minh bạn của bố mẹ tôi.
Bác Minh năm nay cũng ngoài 50 rồi.
Sau khi biết tin bố mẹ tôi bị hại chết bác đã giúp tôi coi giữ căn nhà này trong 1 năm qua.
Bác Minh có 1 đứa con trai tên Tài đang học ở nước ngoài, vợ bác mất sớm nên bác chỉ lủi thủi một mình coi nhà.
Vì nhà bác cũng ở gần đây nên tiện trong coi giùm cửa tiệm tôi luôn.
Bác Minh rất tốt bụng hồi nhỏ bác hay cho tôi bánh kẹo và trông coi tôi lúc bố mẹ tôi đi vắng.
"Chìa khóa của cháu đây".
Bác Minh nói rồi vội vàng lấy chìa khóa ra cho tôi.
"Cháu cảm ơn bác".
Tôi nói rồi đưa tay ra tiếp chìa khóa từ bác.
"Hai năm qua vất vả cho bác quá".
Tôi cười nói.
"Vất vả gì cháu, bác rảnh thì bác trông coi giùm cháu, có gì đâu".
Bác Minh cười nói.
"Dạ cảm ơn bác".
Tôi cũng cười đáp lại.
Nói rồi bác Minh chào tạm biệt tôi rồi đi về.
Tôi đứng trước cửa tiệm nơi mà cũng sắp trở thành nhà của tôi, tôi đút chìa khóa vô, mở cửa ra.
"Hehehehehe"
Một cái đầu lâu rớt xuống.
Trong thoáng chốc tôi hơi giật mình, có lẽ gần đây hơi nhạy cảm với những vật như vậy.
Nhìn kỹ lại thì chợt nhận ra đây là chiếc bẫy đầu tiên mà tôi làm.
Lúc đó tôi rất tự hào về nó, bao nhiêu khách tham quan đều bị nó hù sợ.
Đã lâu quá rồi có lẽ ngay cả tôi cũng dần quên mất.
Vì không có ai ở nên không đóng tiền điện, nước.
Nơi này đã bị cúp điện, một mảnh tối đen như mực, tôi vội vàng lấy điện thoại di động ra bật chức năng đèn pin lên, một chút ánh sáng đủ mạnh để tôi có thể thấy được mọi thứ bên trong.
Nơi này chia làm nhiều phòng, các đạo cụ dùng để dọa du khách cũng dính đầy bụi.
Đi sâu vào trong căn nhà, lên tầng 3 chính là không gian sinh hoạt của gia đình từ phòng khách phòng bếp, mọi thứ vẫn cứ như ngày tôi rời đi không khác là bao.
Vào phòng bố mẹ, mọi vật đều được phủ một lớp bụi, nằm lên giường.
LẠNH THẬT! CŨNG PHẢI THÔI, ĐÃ LÂU RỒI KHÔNG AI DÙNG ĐẾN NỮA.
Bỗng một cơn gió thổi qua tai tôi.
Có cảm giác cứ như ai đang nói chuyện thầm thì bên tai mình.
"Ai..
ai đó".
Tôi ngồi bật dậy.
"Soạt".
Tôi vừa giẫm lên gì vậy.
Dưới chân là một vật gì đó hao hao giống như lá bùa.
"Dưới..
đây..".
Tôi tiếp tục giật mình, bất đầu hơi lo một chút, nơi này chỉ có một mình tôi thôi.
LẼ NÀO LÀ TRỘM.
Âm thanh lần nữa lại cất lên.
"Dưới..
gầm..
giường..".
Tôi nghi ngờ không biết có nên không.
Đắm đo một lúc thì vẫn chọn xem thử, có lẽ là một đầu mối cho vụ án.
Vừa cuối xuống liền ngay lập tức sửng sốt.
Đó là một cánh cửa.
Quả đúng là vậy, tôi nhìn thấy chính 1 cánh cửa dán đầy bùa chú bên trên, mặc dù không biết ý nghĩa của chữ trên bùa là gì nhưng nó mang đến cho tôi một cảm giác bất an, bùa đã rất cũ chắc đã được dán rất lâu, đã bị ố phần nào.
Tôi nhíu mày quay người lại kéo giường ra để mở thử cánh cửa.
Phía dưới ấy là 1 chiếc hố tối om cùng cầu thang dẫn xuống.
Tôi dùng điện thoại soi xuống nhưng không thể nào thấy đáy được.
Để bảo vệ bản thân tôi chạy ra phòng đạo cụ lấy 1 thanh gỗ đã lâu không sử dụng.
5m..
10m..
20m..
"Leng..
keng..
leng..
keng".
Tôi dần cảm thấy ngột ngạt, bên tai liên tục vang lên tiếng cầu thang kim loại, ngoài ra thì xung quanh yên tĩnh đến lạ thường.
Đã mấy lần tôi tự hỏi.
TỪ KHI NÀO MÀ TRONG NHÀ XUẤT HIỆN 1 ĐƯỜNG HẦM NHƯ THẾ? VÌ SAO TỪ TRƯỚC ĐẾN GIỜ TÔI CHƯA TỪNG BIẾT?
Ở trong bóng tối quá lâu có thể khiến tâm trí con người dần mất bình tĩnh.
Cứ xuống tiếp..
xuống tiếp thì đột nhiên dưới chân đã cảm giác được một mặt phẳng, tôi dùng đèn pin rọi xung quanh.
Điểm đến cuối cùng lại là một cách cửa dán đầy bùa nữa.
Tôi bắt đầu hoài nghi liệu có nên tiếp tục không.
Tính tò mò của tôi hiện lên nên tôi buộc phải dũng cảm mở nó.
Đột nhiên tôi cảm giác có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình ở phía sau.
Nhưng chẳng có ai ngoài tôi đang ở trong này.
Có lẽ chỉ là ảo giác thôi.
Tôi cố gắng bình tĩnh quay người lại thì thấy lá bùa đã rơi xuống.
Tôi đoán chắc nó cũng cũ rồi nên không nghĩ nhiều.
Nhìn cánh cửa cách mặt tôi khoảng 2m tôi vặn tay nắm cửa để mở ra.
"Khóa rồi".
Tôi nói.
Lục lọi chìa khóa nhà của mình để mở thử vẫn không được.
Ngay lúc tôi vừa định rời đi thì đột nhiên cách cửa hé mở, một tầng bụi được thổi bay lên.
Két..
Một âm thanh nhức nhối khiến tôi không kiềm được mà bịt tai, cánh cửa đã quá cũ rồi, bụi bay cả vào mắt nên tôi không thấy gì cả, ngày càng lo hơn.
"Ai..
ở trong đó".
Tôi hốt hoảng thốt lên.
Đáp lại tôi là một sự im lặng đến đáng sợ.
Tôi lấy hết can đảm của mình để đẩy cửa ra.
Xung quanh vẫn tối đen như mực, tôi dùng điện thoại chiếu khắp nơi, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là một tấm gương lớn.
Cao hơn đầu của tôi.
Chiều cao của tôi là 1m68.
"Tấm gương này chắc cỡ hơn 1m9" - tôi nghĩ.
Cả phòng đầy tơ nhện với bụi bặm.
Nhưng ngoại trừ tấm gương kia vẫn sáng bóng như ánh trăng.
Tôi hiếu kì lại xem thử.
Nhìn hình ảnh của tôi trong gương.
Mặt tôi không phải quá xinh nhưng cũng ưa nhìn.
Tôi mỉm cười với chính mình trong gương.
Hình ảnh trong gương phản chiếu một cô gái thế nhưng cô gái ấy môi vẫn mím chặt, không cười.
Hết chương 2..