1
Hôm sau ngày đại hôn ta và Tạ Trọng Lâu dậy rất trễ.
Chắc bởi vì tối hôm qua mệt đến tận nửa đêm, sau lại còn mơ thấy ác mộng nên khi tỉnh lại đầu óc của ta vẫn hơi hoảng hốt.
Mãi đến khi ta bị Tiểu Chức đẩy xuống ngồi trước gương đồng, chải xong búi tóc, nàng cúi người hỏi ta: "Cô nương...À không, phu nhân muốn mang đồ trang sức nào?"
Ta mới lấy lại tinh thần.
Vốn tưởng tùy tay chỉ một bộ nào đấy nhưng Tạ Trọng Lâu lại đi đến với vẻ mặt trịnh trọng, đứng bên cạnh cùng ta chọn:
"Hay là chọn bộ hồng ngọc trạm trổ kia đi, vừa lúc xứng với trâm cài tóc hoa hải đường mạ vàng ta tặng cho nàng."
Ta nắm trâm vàng trong tay, quay đầu nhìn chàng: "Có mà chàng muốn ta lúc nào cũng cài trâm của chàng tặng thì có."
"Không phải đâu." Chàng nghiêm trang phủ nhận: "Dù sao tới ban đêm cũng phải gỡ xuống, nếu không sẽ làm A Chiêu bị thương mất."
Khóe mắt liếc thấy Tiểu Chức và mấy nha hoàn hồi môn đều che miệng cười trộm, ta tức giận nhìn chằm chằm Tạ Trọng Lâu.
Chàng lại như không có chuyện gì, còn nhướng mày với ta, ý cười trên mặt càng đậm.
Đối với người này xưa giờ ta đều không có biện pháp.
Chàng còn không để bụng bị ta lườm vài cái, vẻ mặt hiền lành đi qua cúi người hôn một chút lên gò má ta.
"A Chiêu tức giận sao? Đều do ta không tốt, không nên nói năng lỗ mãng không tôn trọng, ta họa mi cho nàng để tạ tội được không?"
Từ trước đến giờ ta đều biết kiếm thuật của Tạ Trọng Lâu rất tốt, binh pháp hạng nhất, thậm chí thi họa cũng tốt vô cùng.
Lại không biết thì ra chàng họa mi cũng đẹp như vậy.
Trong gương đồng phản chiếu rõ ràng khuôn mặt của ta, trang dung cực nhạt, hai hàng lông mi cong cong như dãy núi xanh biếc nơi xa.
Tạ Trọng Lâu vịn vai ta, cười tủm tỉm nói: "Ta biết mà, A Chiêu của ta xinh đẹp nhất."
Bởi vì được ban hôn nên sau khi bái kiến cha mẹ và làm xong lễ nghi, ta cùng Tạ Trọng Lâu còn phải vào cung tạ ơn.
Lúc tới tẩm cung của Thái hậu thì đúng lúc gặp Hoàng thượng đang ở đó, tâm trạng hắn có vẻ không tệ, thậm chí còn rảnh rỗi nói chuyện với ta và Tạ Trọng Lâu:
"Trước đây mấy ngày quý phi có nói chuyện phiếm với trẫm, còn nói Tạ khanh là thanh niên tài tuấn hiếm có trong kinh, trong nhà nàng cũng có một thứ muội chẳng để ý làm thiếp...."
Ta giật mình, còn chưa kịp phản ứng đã thấy Tạ Trọng Lâu lưu loát quỳ xuống:
"Thần cảm tạ ý tốt của quý phi và Hoàng thượng, chỉ là tính khí của thần nóng nảy, tính cách quái gở tự biết không phải phu quân tốt, hay cứ không để lỡ lương duyên của vị cô nương kia thì hơn."
Ta vội vàng quỳ xuống bên cạnh chàng, không nhìn rõ nét mặt của Hoàng thượng, chỉ có thể nghe thấy giọng nói mang theo vẻ khó lường của hắn:
"A? Đến cùng là do tính tình của Tạ khanh quái gở hay do Tạ phu nhân không muốn có người chia sẻ việc nhà?"
Ánh sáng lờ mờ ngoài điện chiếu vào, ta cắn răng một cái dứt khoát ngẩng đầu lên nói:
"Hoàng thượng biết rõ thần phụ ghen tị không muốn chia sẻ, sao còn nhắc tới mấy chuyện như vậy?"
Kết quả là lúc ngẩng đầu nhìn mới phát hiện vẻ mặt của Hoàng thượng và Thái hậu cũng không phải là không hài lòng, ngược lại một người ánh mắt nghiền ngẫm, người còn lại nở nụ cười hết sức hiền hòa.
Thái hậu cười nói:
"Hoàng đế cũng đừng trêu chọc hai đứa nhỏ này nữa, từ nhỏ ai gia đã nhìn bọn họ lớn lên, phẩm tính thế nào trong lòng hoàng đế cũng đều biết, cần gì phải làm người xấu chia rẽ uyên ương cơ chứ?"
Hoàng thượng vội vàng nói: "Mẫu hậu nói rất đúng, trẫm chỉ nói đùa mà thôi."
Mãi cho đến khi chúng ta bê một đống đồ được ban thưởng xuất cung, lên xe ngựa ta mới không nhịn được hỏi Tạ Trọng Lâu: "Lời kia của Hoàng thượng là nói đùa hay là dò xét?"
Hắn cười cười, ôm ta vào lòng rồi thuận thế hôn một chút lên đ ỉnh đầu ta.
"Mặc kệ hắn, dù là nói đùa hay dò xét thì sau lời vừa rồi của Thái hậu, sau này Hoàng thượng sẽ không nhắc lại nữa."
Có lẽ quân tâm đa nghi, Tạ gia còn đang nắm chắc binh quyền nên Hoàng thượng không tránh được sẽ cảnh giác.
Chỉ là việc bị chiếm đoạt thân thể còn chưa qua một năm, hắn cũng không đến nỗi quá mức nghi ngờ Tạ Trọng Lâu.
Đang lúc ta tập trung suy nghĩ, một bàn tay ấm áp đã từ áo ngoài của ta dò vào trong.
Vết chai mỏng trong lòng bàn tay cọ xát, đầu ngón tay cũng không ngừng trêu chọc, cuối cùng ta cũng không rảnh suy nghĩ chuyện triều đình nữa, cắn môi cố gắng không để âm thanh phát ra khỏi miệng.
Tạ Trọng Lâu lại không chịu buông tha ta, trong xe ngựa ánh sáng mờ mịt, chàng chống cằm lên vai ta, từ sau lưng vòng lấy eo, ôm gọn ta vào lồng ngực chàng.
Giọng nói nhiễm ba phần tối tăm, quyến rũ chết người: "Phu nhân không cần suy nghĩ mấy chuyện phiền lòng này, vạn sự có ta."
Có tiếng ồn ào thấp thoáng truyền đến từ bên ngoài, chắc là xe ngựa đang chạy qua đoạn đường sầm uất.
Ta bị chàng mê hoặc đến độ đáy lòng phát run, lại vẫn bị lễ giáo học tập từ nhỏ kiềm chế, đành phải run giọng nói: "Tạ, Tạ Trọng Lâu, bây giờ đang ở ngoài đường."
Tay chàng khựng lại một chút, lát sau mới khe khẽ thở dài: "Ta không làm, A Chiêu cho ta ôm một chút là được."
Dừng một lát chàng lại hỏi: "Nàng giận ta sao, A Chiêu?"
Ta lắc đầu, có lẽ vì sự rụt rè của nữ nhi nên ta không muốn nói cho chàng biết, ta im lặng cũng không phải bởi vì ta không vui, mà là vì....thất vọng.
2
2
Đêm hôm ấy lúc về nhà, ta đang lơ đãng ngồi lật sách thì đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm thấp hơi khàn của chàng: "Không còn sớm nữa, A Chiêu, nên nghỉ ngơi."
Ta đặt sách xuống bàn, men theo giọng nói ngẩng đầu lên, đột nhiên giữa mày giật giật.
Tạ Trọng Lâu mặc một chiếc áo ngủ vừa trắng vừa mềm, nghiêng người nằm trên đệm mềm, đuôi mắt hơi nhíu, sắc đỏ phai nhạt hiện ra nốt ruồi son ngay khóe mắt, cả người tỏa ra một cảm giác mê người lại đẹp đẽ chấn động tâm hồn.
Ta thấy hơi thơi thở của chàng là lạ, giật mình: "Có chuyện gì vậy?"
"Rượu..."
"Rượu gì?"
Chàng khẽ thở hổn hển hai hơi, giội ly rượu trong tay xuống mặt đất: "Trong rượu ta uống bị thả cái gì đó."
Trong nháy mắt dây cung trong đầu ta căng thẳng cực độ, trước khi vô số suy đoán hiện lên trong đầu thì giọng nói mang theo chút giận dữ lại kiều diễm của Tạ Trọng Lâu đã chui vào tai ta:
"A Chiêu, bé ngoan của ta, ta khó chịu, nàng giúp ta một chút đi."
Ta giống như bị mê hoặc mà đi qua, từ trên cao nhìn xuống chàng, lúc ánh mắt của ta và Tạ Trọng Lâu đụng vào nhau chàng đột nhiên vươn tay kéo ta vào lòng, cúi đầu hôn một cái.
"A Chiêu, nàng đang nghĩ gì? Chỉ cần nói cho ta biết là được, không cần dấu giếm."
Chàng ghé vào vành tai ta nói khẽ: "Tựa như lúc trước ta dạy kiếm pháp cho nàng, trong lòng nàng nghĩ gì...dũng cảm nói cho ta nghe, A Chiêu, bây giờ chúng ta là phu thê."
Động tác giãy dụa bị chàng gắt gao vòng tay ôm chặt, ta buộc phải ngẩng đầu tiếp nhận nụ hôn nóng bỏng của chàng.
Mùa xuân bắt đầu ấm lên sau những lớp rèm màn.
Từ ánh mắt tràn đầy hưng phấn của chàng ta mới muộn màng ý thức được ---
Tạ Trọng Lâu, từ trước đến nay chưa bao giờ là một người ôn hòa vô hại.
Tất cả mọi thứ của chàng, như tính tính phóng khoảng kiệt ngạo của chàng, như nốt chu sa đỏ thẫm ở đuôi mắt ấy đều nóng rực như ngọn lửa.
Ta hơi rũ mắt xuống, vươn tay ôm lấy cổ chàng, im lặng đón ý nói hùa.
Sườn núi luôn có sóng triều kéo tới, hết lần này tới lần khác đập vào tảng đá ngầm, từng mảng sương mù trắng xóa xuất hiện giữa tiếng vang ầm ầm, cuối cùng ở tiết điểm nào đó thủy triều nhấn chìm bờ biển, dừng lại chốc lát mới chầm chậm rút đi.
Mà đêm nay trăng sáng gió lặng.
Ta dựa vào lồng ngựa của Tạ Trọng Lâu, nói không ra lời.
Chàng đẩy mấy lọn tóc ẩm ướt dính trên trán ta ra sau tai, nhẹ giọng gọi Tiểu Chức chuẩn bị nước nóng.
Ta nhìn chằm chằm vào chàng, chàng vẫn cười cười, sau đó cầm ngón tay của ta vừa sờ vừa hôn: "Đều do ta không tốt làm phu nhân bị mệt, thực sự là tội đáng muôn chết."
"....Chàng câm miệng đi."
Bản tính chàng vốn là một người tùy tính, từ sau khi thành hôn càng hoàn toàn buông xuống trói buộc, bình thường không làm gì cũng muốn nắm tay ta, đến chỗ không người còn sẽ tìm cơ hội tùy thời hôn hai cái.
Thậm chí có đêm ta mệt muốn gần chết, chàng còn ỷ vào mình tập võ từ thuở nhỏ nên thể lực tôt đến thái quá, từng chút từng chút nghiền nát ta, bắt ta làm nũng gọi phu quân rồi ca ca hết lần này tới lần khác mới bằng lòng cho ta ngủ yên giấc.
Cho dù lúc đã chìm vào giấc ngủ cũng phải ôm chặt lấy ta, ta hơi động đậy một chút là chàng liền vươn tay để vào bên hông, còn phải hạ giọng dỗ dành một câu:
"A Chiêu đừng sợ."
Lòng ta tức khắc mềm mại đến hóa thành một hồ nước, một chữ cũng không nói được.
Nên một tháng sau lúc quay về Lục phủ, ta đã có thể thói quen người này suốt ngày cầm tay ta, dùng ống tay áo che lấp để đùa nghịch ngón tay.
Cha mẹ và ca ca rõ ràng đã nhìn thấy lại chỉ mắt nhìn mũi mũi nhìn tìm coi như như không thấy gì.
Trước khi ta đi, mẫu thân gọi ta vào nói chuyện, Tạ Trọng Lâu thì bị phụ thân và ca ca kêu đi chỗ khác.
Ta nghĩ chắc là bọn họ muốn thương thảo chuyện triều chính nên không tiện quấy rầy, liền ngồi tán gẫu với mẫu thân, bỗng nhiên mẫu thân nói:
"Dạo này ta và phụ thân con đang xem xét hôn sự cho Chiêu Huyền."
"Hôn sự của ca ca?"
Ta hơi kinh ngạc: "Bây giờ đã có người nào thích hợp chưa ạ?"
Mẫu thân lắc đầu, vẻ mặt có vài phần bất đắc dĩ:
"Danh môn khuê tú trong kinh nó không coi trọng người nào cả, còn nói nếu con đã đến Tạ gia rồi thì hôn sự của nó không cần lại sốt ruột, duyên phận lúc cần thì sẽ đến."
Ta không nhịn được cười rộ lên:
"Trước đây ca ca còn nói đời này không có ý định thành thân, bây giờ có thể nói câu từ từ xem xét là đã rất khó rồi.
Những việc thế này không gấp gáp được, nói không chừng ngày nào đó đi trên đường ca ca lại anh hùng cứu mỹ nhân một phen, đối với cô nương người ta vừa gặp đã yêu thì sao."
Lời này vốn chỉ đang nói đùa.
Lại không nghĩ một câu thành sấm.
Chẳng qua ta chưa từng nghĩ tới, ca ca ở trên đường cứu một cô nương, lại chính là Thẩm Tụ đang một lòng muốn chết.
3
Lúc mọi chuyện bùng lên đã là những ngày cuối hè.
Chẳng ai ngờ được con gái trưởng của phủ Tuyên Bình hầu Thẩm Tụ đang dưỡng bệnh ở chùa Kim Lăng, lại sẽ bị Lục đại nhân giấu ở thôn trang ngoài Kinh thành, mà vừa trốn chính là ba tháng.
Mắt thấy đã không che giấu nổi, Tuyên Bình hầu đành phải dẫn phu nhân đến Lục phủ lấy lại "công bằng" cho nữ nhi.
Khi ta và Tạ Trọng Lâu chạy đến đúng lúc gặp phu nhân Tuyên Bình hầu đang đứng trong phòng hướng về phía ca ca cười khẩy liên tục:
"Lục đại nhân, ngươi thân là con trai của Lục Thái phó, hiện giờ còn nắm giữ chức vụ quan trọng trong triều, nổi tiếng là làm việc liêm khiết theo công bằng thế mà bây giờ lại cất giấu nữ tử khuê các, đây chính là gia phong của Lục gia sao?"
Lông mày ca ca không thèm nhăn một chút: "Trên trời có đức hiếu sinh, ta không giấu nàng đi chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn bà ngang nhiên bức tử nàng ấy?"
Phu nhân Tuyên Bình hầu ngoài mạnh trong yếu nói: "Lục đại nhân, người đang nói lung tung cái gì?"
Ca ca tiếp tục không thèm để ý đến bà ta, chỉ nhìn Tuyên Bình hầu thản nhiên nói:
"Thẩm đại nhân, ta biết danh xưng sợ vợ của ngài cả kinh thành không ai không biết, chẳng qua nếu Hoàng thượng biết ngài vì mượn sức thế lực nhà mẹ đẻ của quý phi, mà không tiếc buộc con vợ cả gả cho một ông già tuổi hơn một giáp thì sẽ nghĩ như thế nào?"
Nét mặt Tuyên Bình hầu đột nhiên biến đổi.
Tạ Trọng Lâu ghé sát tai ta thì thầm giải thích:
"Lúc Hoàng thượng còn là Hoàng tử, vì tiên đế độc sủng quý phi khiến đích thứ không phân, muội muội ruột thịt của Hoàng thượng bị tiên hoàng vội vã gả đi để lung lạc triều thần, không được bao lâu thì sinh bệnh qua đời.
Việc này luôn là tâm bệnh của Hoàng thượng và Thái hậu."
Ta bừng tỉnh đại ngộ.
Tuyên Bình hầu yên lặng một lát, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm ca ca:
"Cho dù ta không bắt nó gả đi thì bây giờ thanh danh của nó cũng đã bị hủy hết.
Lục đại nhân, ngươi có biết thanh danh đối với nử tử mà nói...."
"Ta cưới nàng."
Ca ca bỗng chốc cản lại Tuyên Bình hầu, dưới ánh mắt khiếp sợ của hai người đó, nét mặt của huynh ấy bình đạm, lặp lại một lần nữa.
"Thanh danh của nàng bị hủy là do ta mà ra, tất nhiên ta sẽ phụ trách đến cùng.
Ta sẽ cưới nàng ấy."
Lúc ngồi xe ngựa hồi phủ, Tạ Trọng Lâu như có điều suy tư mà nói: "A Chiêu, nàng không tò mò ca ca của nàng và Thẩm Tụ bắt đầu đầu liên quan tới nhau từ khi nào à?"
Ta liếc chàng một cái: "Ta tò mò, nhưng nếu ca ca muốn nói với ta thì tất nhiên sẽ tự nói."
Chàng nhướng mày, khóe môi cong lên một nụ cười: "Tại sao phải chờ đến lúc hắn kể cho nàng nghe? Đi, phu quân dẫn nàng đi xem."
Xe ngựa dừng lại ở góc đường, Tạ Trọng Lâu cho Xuân Yên đem xe ngựa về phủ tướng quân trước, bản thân thì ôm ta bay lên mái hiên, quay lại đường cũ, mãi đến khi...dừng lại ở cây đa lớn ngoài tường viện của ca ca.
Sắc trời đã gần ngả hoàng hôn, ánh hoàng hôn màu hồng vàng trải ra rơi đầy đại địa.
Nhờ cành lá che lấp, ta nhìn thấy ca ca đứng nghiêm trong sân, tay khe khẽ vuốt ve vạt áo.
Đó là động tác vô ý thức của huynh ấy khi hồi hộp.
Mà đứng trước mặt huynh ấy...Thẩm Tụ hơi ngẩng mặt lên, vẻ mặt tràn ngập áy náy, nàng nhỏ giọng nói:
"Lục đại nhân, kết cục lần này dù không phải do ta cố ý gây ra nhưng cuối cùng nguyên nhân cũng bắt nguồn từ ta, ngày mai ta sẽ đến chùa Kim Lăng tự xin cắt tóc xuất gia."
Vẫn là gương mặt thanh lệ kia, nhưng có lẽ vì đổi một linh hồn khác mà tựa như hoàn toàn trở thành một người khác.
Ta nhìn ánh mắt mềm mại lại cứng cỏi của nàng, nhớ đến vẻ mặt cay nghiệt của Kim Uyển Uyển trong kí ức, có nháy mắt hoảng hốt.
Nhưng chỉ một giây sau đó lại truyền đến giọng nói của ca ca:
"Không cần...!Ta nói sẽ cưới nàng, tất nhiên lời là hứa đáng giá nghìn vàng."
"Nhưng đó là do cha mẹ ta bức bách!" Thẩm Tụ gấp giọng nói: "Lục đại nhân chịu thu nhận và giúp đỡ ta đã là lòng tốt rồi, sao ta có thể vì thanh danh của mình mà cản trở sau này đại nhân lấy vợ sinh con---"
Nàng còn chưa dứt lời, đột nhiên hai mắt trừng to.
Bởi vì ca ca lấy một cây trâm bạch ngọc trong suốt lấp lánh từ trong ngực ra, dịu dàng cắm lên tóc nàng ấy.
"Lúc sáng hồi phủ đi ngang qua cửa hàng trang sức, nhìn thấy cây trâm này ta đã nghĩ nếu nàng đeo vào nhất định sẽ rất hợp nên ta đã mua."
Huynh ấy dùng bàn tay đặt bên môi, khẽ ho một tiếng, giọng nói căng thẳng: "Bây giờ nhìn thấy mới biết, quả thực rất xinh đẹp."
Gương mặt nhỏ trắng nõn của Thẩm Tụ đột nhiên bỏ bừng.
Khựng lại một chút ca ca lại nói: "Nàng không cần lo lắng, về phía cha mẹ nàng mọi việc đều giao cho ta xử lý thì tốt rồi."
"Ta muốn cưới nàng, không phải vì bị bọn họ bức bách, mà là...cam tâm tình nguyện."
4
Khi ta và Tạ Trọng Lâu về đến phủ tướng quân thì sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Chàng cười nhẹ với ta: "Mấy năm nay ca ca ít nói ít cười, ta còn tưởng hắn không gần nữ sắc, sao động tâm một lần đột nhiên lại thú vị như diễn đoạn kịch thế nhỉ?"
Ta liếc mắt nhìn chàng: "Diễn đoạn kịch còn tốt hơn so với diễn đông cung đồ."
Vẻ mặt Tạ Trọng Lâu bắt đầu suy sụp, ra vẻ đáng thương đi đến bên cạnh ta: "A Chiêu, đêm qua ta ép nàng như vậy có phải bây giờ nàng vẫn đang giận ta không?"
"Đúng vậy." Ta cố ý nói: "Riêng bàn về việc lấy lòng cô nương thì ca ca ta lại tốt hơn so với Tạ tiểu tướng quân không ít..."
"Lục Chiêu Ý!"
Qủa nhiên Tạ Trọng Lâu tức giận đến nỗi suýt nữa nhảy lên, chàng mở hộp đồ trang sức của ta ra nhìn một cái, lập ra lời nói hùng hồn:
"Chờ xem, tiểu gia sẽ cho nàng biết thế nào mới thực sự là phu quân tốt!"
"Lục Chiêu Huyền tuyệt đối kém hơn ta!"
Đêm hôm đó chàng dịu dàng không tưởng nổi, nhưng mà kiểu dịu dàng này đối với ta mà nói chưa chắc không phải là một kiểu tra tấn mãn tính khác.
Trong đau khổ và vui sướng kéo dài, Tạ Trọng Lâu cũng sắp không chịu nổi vẫn phải cắn răng hỏi ta: "Lục Chiêu Ý, ta có săn sóc chu đáo không?!"
Cuối cùng ta không nhịn được phải nữa đưa tay che miệng chàng, nói khẽ: "Ở chuyện này, có lẽ chàng không cần phải săn sóc như thế đâu."
Sau đó...
Ngày hôm sau ta ngủ tới gần trưa mới dậy, mệt mỏi lười biếng ngồi trước bàn trang điểm chờ Tiểu Chức chải đầu.
Không biết sao hôm nay sức lực rơi trên tóc ta hôm nay lại lỗ mãng hơn rất nhiều.
Lòng ta có cảm giác, quay đầu nhìn lại, quả nhiên Tạ Trọng Lâu cầm lược sừng đang mím mối nghiêm túc chải tóc cho ta.
Ta nhướn mày: "Tạ Trọng Lâu, ta thấy chàng họa mi thuần thục như vậy còn nghĩ chàng chải tóc cũng tốt cực kỳ cơ đấy."
"Còn không phải do ta chưa từng học sao..." Chàng nhỏ giọng thì thầm: "Trước đây ta xem mấy thứ kia cũng không có viết chải tóc cũng là thú vui phu thê..."
Chàng vừa nói chuyện với ta vừa vất vả mãi mới chải được một cái đọa mã kế.
Rõ ràng Tiểu Chức đối với thành quả nghiêng trái ngã phải này rất không hài lòng, muốn tháo ra chải lại, lại bị ta từ chối:
"Thôi, nếu đã là tấm lòng của phu quân thì ta cũng không tiện cự tuyệt."
Ta không muốn bỏ qua ý tốt của Tạ Trọng Lâu, nhưng cha mẹ lại sẽ không chiều chuộng chàng.
Lúc dùng cơm trưa, mẫu thân không khách khí mà phê bình búi tóc của ta:
"Đây là người nào vấn tóc? Đem mười phần mỹ mạo của Chiêu Chiêu giấu đến còn ba phần, thực sự đáng giận."
Ta cầm muỗng suýt nữa cười ra tiếng, Tạ Trọng Lâu bất mãn nói: "Mẫu thân, đây là ta vấn!"
"Thì ra là con vấn tóc, thảo nào nhìn là biết chân tay vụng về."
Mẫu thân hoàn toàn không chấp nhận lý lẽ của chàng, thậm chí còn gọi Tiểu Chức đang hầu hạ một bên ra nói: "Sau này vẫn là ngươi vấn tóc đi, nhìn Chiêu Chiêu trước kia mà xem, xinh đẹp biết bao."
Ai ngờ Tạ Trọng Lâu cứ như vậy mà muốn phân cao thấp với tóc của ta.
Thậm chí chàng chuyên môn đi tìm hôn hỉ nương tử* nổi danh trong kinh thành, khiêm tốn thỉnh giáo học tập rất nhiều cách vấn tóc.
[hôn hỉ nương tử: những người chăm sóc, vấn tóc, quán xuyến nàng dâu trong lễ cưới ngày xưa.]
Ban đêm chàng thề thốt chắc chắn: "Ta tập võ từ nhỏ, Đại Sở này không có bộ kiếm pháp nào có thể làm khó ta huống chi chỉ là vấn tóc!"
Mà sự thật chứng minh chàng nói chẳng hề sai.
Ba tháng sau đó, lúc mùa đông vừa bắt đầu Tạ Trọng Lâu đã vô cùng quen thuộc, thậm chí còn biết vấn nhiều hơn Tiểu Chức mấy kiểu tóc.
Tiểu Chức vô cùng không phục, lại chuyên môn đi tìm người học tiếp.
Trong không khí ồn ào náo nhiệt, giao thừa cứ vậy mà trôi qua.
Hôm đó băng tiêu tuyết tan, buổi sáng tỉnh dậy chẳng hiểu sao ta lại thấy ăn gì cũng không ngon miệng, bữa sáng chỉ uống hai thìa cháo liền mệt mỏi nôn ra.
Ta Trọng Lâu lo âu mời đại phu đến, ai ngờ bắt mạch xong ông ấy vuốt râu mép cười nói với chúng ta: "Là hỉ mạch."
Trong phòng an tĩnh một lúc, Tạ Trọng Lâu như vừa tỉnh lại từ giấc mộng, run giọng hỏi: "Mạch, mạch gì cơ?"
"Là hỉ mạch, quý phú nhân có thai."
Đại phu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn chàng một cái, sau đó đến bên cạnh Tiểu Chức nói:
"Thai nhi khá vững vàng, nhưng để ổn thỏa hơn thì ta kê vài đơn thuốc dưỡng thai, nếu phu nhân thấy thân thể không khỏe thì sắc một chén thuốc uống liền là được."
Tiểu Chức dẫn đại phu ra ngoài, Tạ Trọng lâu đứng im hồi lâu mới chậm chạp nhìn về phía ta: "A Chiêu, nàng có thai."
"Vâng."
"Chúng ta sắp có con."
"Vâng."
"Ta sắp làm cha."
"...Vâng."
Vừa dứt lời đuôi mắt của Tạ Trọng Lâu đã đỏ bừng, chàng cúi người thật mạnh, quỳ một gối trước mặt ta, nhẹ nhàng ôm lấy eo ta.
"A Chiêu này." Chàng thấp giọng thầm thì: "Ta chưa bao giờ dám nghĩ chúng ta còn sẽ có ngày hôm nay."
Đúng vậy.
Vô số lần trong quá khứ, ta và Tạ Trọng Lâu cách góc biển chân trời, cách thể xác và linh hồn, dưới vỏ bọc của vận mệnh còn chẳng biết kết cục sẽ đi về đâu.
Khi đó cho dù là chàng hay là ta, tuyệt đối không dám nghĩ đến sẽ còn có một ngày như thế này.
Chúng ta không chỉ cùng nhau trải qua tình thế chắc chắn phải chết, mà còn cùng nhau nghênh đón tân sinh.
Ta vươn tay, nhẹ nhàng vỗ đình đầu Tạ Trọng Lâu như là trấn an, lại như an ủi.
Sau đó ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tuyết tan hóa thành bọt nước nhỏ xuống mái hiên, đầu cành đã có nụ hoa xanh biếc.
Ta rốt cuộc lại bình an đón một mùa xuân mới, một mùa xuân có Tạ Trọng Lâu..