Goo Yingu Dịch
Gió từ bên ngoài cửa sổ lùa vào khiến Giản Hạnh hơi ngạt thở, cô ngồi xuống thu dọn những mảnh vụn dưới đất, lo lắng nhìn lên cửa sổ.
Vết nứt trên ô cửa căn bản muốn sửa cũng rất khó, không đơn giản chỉ dán giấy báo lên là xong, cần nhiều công cụ đại khái như búa với đinh, quan trọng là phải có một tấm gỗ không bị mục rựa.
Hiện tại cái gì cần cũng đều không có.
Ngay cả khi bây giờ có cô cũng không biết bắt đầu từ đâu, cô chưa bao giờ trải qua loại phiền phức này.
Lúc này cô mới nhận ra rằng mình thức sự được bao bọc rất kĩ.
Bà ngoại nói đúng, dù trong nhà có hơi khổ nhưng vẫn chưa bao giờ để giản hạnh phải chịu quá nhiều thiệt thòi.
Họ chỉ cần Giản Hạnh học tập tốt.
Là cô luôn tự làm khổ chính mình.
Trong nhà không có ván gỗ nào nhưng có kha khá loại vải không thấm nước, hình như trước đây Lữ Thành thường dùng để che lên xe tránh mưa nắng.
Giản Hạnh tìm trong nhà nhưng không thấy, đành phải lội ra ngoài sân để tìm cuối cùng lại tìm được một cục bị ai đó nhàu vứt ở góc sân.
Cô tìm được hẳn một tấm vải lớn, lấy phấn đánh dấu phần cần dùng rồi lấy kéo rạch theo đường kẻ phấn, cô cắt tấm vải ra thành 3 miếng vải vừa với 3 ô cửa sổ, lúc quay vào trong nhà đi ngang con thỏ được đắp bằng tuyết trên sân không kìm lòng được mà đi tới nặn thêm cho nó.
Khi đưa tay chạm vào tuyết trắng, ban đầu sẽ có cảm giác đông cứng vì lạnh nhưng chỉ cần một lúc sau sẽ thấy rất ấm áp.
Giản Hạnh tìm hộp đinh bấm để đóng tấm vải vào cửa sổ, toàn bộ quá trình diễn ra một cách suôn sẻ.
Chỉ còn một bước cuối cùng.
Bỗng máu tràn ra từ kẽ tay, nhớp nháp khiến cô thoáng chốc vô cùng hoảng sợ.
Cảm giác lo lắng từ lúc kính vỡ đến bây giờ vẫn chưa hề vơi bớt khiến cô cũng không còn tâm trạng ăn trưa nữa, Giản Hạnh ngồi trước cửa sổ đóng thêm vài chiếc đinh cho chắc chắn.
Nhìn lâu vào những chỗ đinh dày đặc này khiến mắt cô cảm thấy rất khó chịu, Giản Hạnh liền liếc mắt đi chỗ khác, trong lòng luôn cảm thấy có gì đó không ổn nhưng lại không biết không ổn ở chỗ nào.
Giản Hạnh cau mày, nhặt từng chiếc đinh rơi rải rác trên band vào hộp.
Tiếng móng tay va vào đinh lanh lảnh leng keng giống như tiếng chuông điện thoại phát ra từ xa.
Nhạc chuông...
Giản Hạnh chợt khựng lại.
Cầm chiếc đinh trên tay, cô quay sang nhìn phòng ngủ của Giản Như.
Cuối cùng cô cũng tìm thấy điều không ổn, là tiếng chuông điện thoại đang reo.
Cảm giác bất an của cô bây giờ đổ ào như thác nước, ập xuống mạnh mẽ như sạt lở, Giản Hạnh bật thẳng người dậy đi thẳng đến phòng ngủ của Giản Như.
Không đợi ngồi xuống giường cô nhấc điện thoại lên nhấn gọi.
Bíp - bíp - bíp
Không có ai trả lời.
"Rầm!"
Không biết là gió đã làm vật gì đó rơi xuống, Giản Hạnh sợ đến mức tim như nhảy vọt ra khỏi lồng ngực, dây thần kinh khắp cơ thể căng cứng.
Cô quay đầu lại nhìn về phía cửa, sau đó lại tiếp tục nhấn gọi.
Bíp - bíp - bíp
Vẫn không có ai trả lời.
Điều này rất không bình thường.
Giản Như tuy bình thường có chút cứng miệng nhưng tâm tư của Giản Như luôn hướng về Giản Hạnh, khi chỉ có mình cô ở nhà Giản Như sẽ không để điện thoại đổ chuông mà không bắt máy.
Phải chăng... là do không đem theo điện thoại bên người?
Không đời nào.
Những lúc cô ở nhà một mình, Giản Như không chỉ luôn luôn để điện thoại bên người mà sẽ luôn gọi cho cô vào giờ ăn trưa.
Nhưng hôm nay rất kì lạ, Giản Hạnh không hề nhận được một cuộc gọi vào từ Giản Như.
Trên đời có rất nhiều chuyện Giản Như có thể dễ dàng quên béng nó đi nhưng sẽ không bao giờ quên việc kiểm soát Giản Hạnh.
Giản Hạnh không thể nghĩ được gì chỉ cảm thấy cơn ớn lạnh bắt đầu lan ra khắp người thậm chí đang từ từ bao trùm cả căn phòng này. Từng sợi lông trên người Giản Hạnh dựng đứng, cổ tay bắt đầu siết chặt lại, hơi thở dồn dập giữa tiếng bíp bíp bíp không hồi đáp.
Tuyết không ngừng rơi, gió cũng không ngừng thổi mạnh, sắc trời ngày càng sẫm.
5:30 tối, ngoài sân đột nhiên có tiếng độn, Giản Hạnh sững người một lúc, nghĩ rằng bản thân ảo giác.
Giản Hạnh vội buông điện thoại chạy ra ngoài, lúc cửa bị đẩy ra, loại âm thanh quen thuộc đó phát ra.
Cả một buổi chiều cô chỉ ngồi trên giường gọi điện thoại, cơ thể cứng đờ, tâm trạng bất an, bây giờ đột nhiên đứng bật dậy suýt chút nữa thì ngã khuỵu xuống đất.
Cô loạng choạng rảo chân ra khỏi phòng ngủ, vừa định đưa tay ra mở cửa phòng chính thì cửa đã bị người bên ngoài dùng lực kéo ra.
Hai người đồng thời ngẩng đầu lên, sự bối rối trong mắt của cả hai là không thể nào che giấu.
"Ba?"
Giản Hạnh luôn nghĩ rằng, kể từ sau kì nghỉ hè năm ấy, Lữ Thành đã không còn mang lại cho cô cảm giác an toàn nữa nhưng vào giờ phút này cô vẫn có thể nghe rõ thấy tiếng lòng mình, hiểu rõ được cảm xúc từ trái tim cô.
Thanh âm của cô khàn khàn, gấp gáp hỏi:
"Sao con lại không gọi được cho mẹ?"
Lữ Thành không nói gì, mặt mày tái mét, không biết là do tiết trời quá lạnh hay là do điều gì khác.
Ông khập khiễng bước qua người Giản Hạnh, đi thằng vào phòng ngủ.
Giàn Hạnh ngân ngơ không biết chuyện gì xảy ra cũng theo chân Lữ Thành đi vào phòng, giây tiếp theo Lữ Thành quấn cả người trong bộ quân phục.
Giản Hạnh ngay lập tức sừng sờ tại chỗ.
Ánh mắt cô rơi xuống bàn tay Lữ Thành đang bẻ lại cổ áo cho cô, ngón tay sưng đó rõ ràng là dính máu.
Giản Hạnh lắm lấy tay ông, bàn tay cũng bắt đầu run rẩy.
Cô không biết là tay mình run hay Lữ Thành run, cô họng nghẹn ứ, vài giây sau mới hỏi Lữ Thành: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Lữ Thành lúc này mới nhìn Giản Hạnh, trước mắt không hiểu sao lại nhìn ra dáng vẻ thời mà cô còn bé.
Khi đó Giản Hạnh không ít nói như bây giờ, thỉnh thoảng cô sẽ hỏi ông mấy câu ngớ ngẩn, những câu hỏi đó vô cùng đơn giản, thậm chí có chút ngốc ngếch, cho nên Lữ Thành luôn có thể dễ dàng trả lời cô.
Rồi thời gian trôi, không biết từ lúc nào ông đã không còn theo kịp bước chân Giản Hạnh nữa.
Cả đời này, có lẽ ông sẽ không thể cho cô bất cứ thứ gì tốt đẹp.
Điều duy nhất mà bản ông có thể làm là cho cô được đi học, được ăn uống đầy đủ.
Lữ Thành cắn răng, nắm lấy tay Giản Hạnh để ra sau lưng, dẫn cô ra ngoài, đến cửa mới phát hiện chân Giản Hạnh vẫn còn mang dép bông trong nhà, ông quay người lại lấy đôi giày từ trong kệ giày dép ra đặt trước mặt cô. Giản Hạnh hỏi:
"Sao vậy ạ?"
Lữ Thành đưa tay xỏ từng chiếc giày vào chân Giản Hạnh mà không ngước lên.
Lữ Thanh trông như đang rất bình tĩnh nhưng thật ra trong chất giọng của ông Giản Hạnh đã sớm phát hiện sự run rẩy trong đó.
"Bà ngoại xảy ra chuyện rồi, chúng ta mau quay về nhà cũ, phải mau đi trước." Lữ Thành đáp.
Giản Hạnh nhìn chằm chằm hạt tuyết còn vương trên tóc Lữ Thành, đầu óc trống rỗng không nghe ra được gì.
Khi Giản Hạnh bắt đầu có lại được ý thức, cô thấy mình đã xuất hiện trong bệnh viện ở Hưng Trấn.
Vẫn là nơi này.
Bệnh viện cũ.
Giản Hạnh cảm thấy bản thân như mới chỉ bước một chân qua cửa mà cô đã bị siết chặt, sắc mặt tái xanh như Lữ Thành.
Trước khi bước vào khoa điều trị nội trú của bệnh viện, Giản hạnh đột nhiên dừng lại.
Lữ Thành cũng dừng lại nhìn Giản Hạnh.
Giản Hạnh mở to mí mắt ra, lông mi phủ một lớp tuyết mỏng, trong nháy mắt, hốc mắt cô đã ươn ướt, cô nắm lấy vạt áo của Lữ Thành lộ ra ánh mắt mê man nhìn về khoảng không phía trước giống như hồi còn nhỏ, không hiểu, không biết gì.
"Tại sao không đưa bà đến bệnh viện ở Hoà Huyện? Tại sao phải chạy qua chạy lại tới chỗ này vậy?"
Hòa Huyện có bệnh viện quận, bệnh viện trung y, bệnh viện thị trấn, các bệnh viện khác nhau, bệnh viện nào cũng tốt hơn bệnh viện ở Hưng trấn.
"Bà ngoại hiện tại không tiện chuyển lên Hoà Huyện, bây giờ vào thắm bà trước, đừng lo, chỉ là bà muốn gặp con."
Lữ Thành đưa bàn tay lạnh giá lau mặt Giản Hạnh, Giản Hạnh đờ người ra một lúc, cô không cảm nhận được cái lạnh đó là từ tay Lữ Thành hay từ chính khuôn mặt của mình.
Trong bệnh viện khắp nơi trắng xóa, giống như bị một tầng băng tuyết bao phủ, khắp nơi không hề tồn tại một chút sức sống nào.
Giản Hạnh đi theo Lữ Thành lên tầng trên, không nói một lời cùng đi qua vô số hành lang.
Giản Hạnh chỉ liếc nhanh qua, rồi ngoảnh mặt đi, cô nhìn chằm chằm phía trước trong suốt quãng đường đi, giả vờ như không nhìn thấy mọi người xung quanh, cho đến khi cô đi đến căn phòng nằm ở cuối dãy.
Cửa phòng được mở ra từ bên trong.
Người đi ra là Giản Như.
Vừa nhìn thấy Lữ Thành, đôi mắt Giản Như dần sưng đỏ lên.
Giản Hạnh đã lớn đến tầm này nhưng cô vẫn chưa bao giờ nhìn thấy Giản Như lộ ra sự yếu đuối.
Giản Như không còn mạnh mẽ như trước nữa mà lặng lẽ bước sang một bên nhường lối đi, khàn giọng nói: "Vào đi con, bà ngoại chờ con đã lâu rồi."
Giản Hạnh đứng sững tại chỗ.
Đôi chân của cô dường như bị ai đó gông thêm một quả tạ nặng nghìn tấn, dưới nền nhiệt độ thấp cơ thể liền đông cứng như thể không có khả năng di chuyển được ra khỏi chỗ đó.
Cô không biết mình nên làm gì, muốn nhấc chân lên nhưng khựng lại giữa chừng. Như bị ai đó rút cạn sức lực, Giản Hạnh đổ người vào bức tường bên cạnh.
Người ta tường nói bức tường vững chắc nhưng những bức tường trong bệnh viện thật lạnh lẽo, cảm tưởng như nó có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Giống như thiếc vậy.
Vô cùng, vô cùng lạnh lẽo.
Lữ Thành chịu hết nổi, đưa tay dìu Giản Hạnh.
Lữ Thành biết bình thường mình hay vạ miệng, hiện tại cũng không biết nói gì, chỉ có thể đỡ lấy cô con gái duy nhất của mình.
Giản Hạnh quay đầu nhìn Lữ Thành rồi Giản Như, Giản như bắt gặp ánh mắt của Giản Hạnh, như bị dao đâm há miệng quát:
"Các người nhìn tôi làm gì! Là do bà ấy không chịu nói chuyện đàng hoàng với chồng bà ấy, còn nói cái gì mà ông ấy không có lương tâm."
"Cũng đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, chuyện cũ gì đó tôi đây cũng đâu được biết, thậm chí việc bà ấy nhờ người ta xây mộ cho tên khốn đó cũng chưa từng nói qua với tôi."
Giản Như càng nói càng mất kiểm soát, trông giống như chỉ cần một giây nữa liền có thể xông ra ngoài trời tuyết đào thêm một cái mộ.
"Ồn ào cái gì vậy! Đây là bệnh viện! Không phải là cái chợ đâu!" Bên ngoài truyền đến một tiếng cảnh cáo.
Sự độc đoán của Giản Như chưa bao giờ được thể hiện trước mặt những người ngoài đặc biệt là những người có học thức, Giản Như đột nhiên im lặng, sau đó quay đầu lại và khóc.
Giản Hạnh nhìn mẹ, đột nhiên trong đầu nảy ra một ý nghĩ có vài phần vô lý. Vậy ra, Giản Như đây là đang thực sự buồn.
Hay là bà ta sẽ nở một nụ cười nhẹ nhõm ở một góc mà không ai có thể nhìn thấy?
Chắc là không đâu.
Suy cho cùng, bà ngoại vẫn là mẹ của Giản Như.
Nhưng có một số ý nghĩ, một khi đã nảy mầm thì không thể kiểm soát được mà dần dần lớn lên, chúng nhanh chóng mọc răng nanh và ăn tươi nuốt sống lý trí của Giản Hạnh.
Giản Hạnh giằng xé bản thân trong đống suy nghĩ đầy mâu thuẫn của mình, trước mắt cô liền hiện lên hình ảnh năm đó Giản Như khóc, lại vừa hiện lên nụ cười đắc chí trên khóe môi của bà.
Đầu đau đến mức tưởng chừng như nó sắp nổ tung.
Cho đến khi trong phòng bệnh đột nhiên vang lên một giọng nói mềm mại: "Giản Hạnh..."
Mong manh đến nỗi dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua thì nó sẽ tan tành.
Nhưng nó lại có thể lôi cô trở về từ đống suy nghĩ kì lạ kia.
Giản Hạnh giật mình, theo tiếng gọi mà nhìn về phía giường bệnh, tầm mắt rơi ngay vào đôi mắt của bà ngoại.
Đó là đôi mắt đã được phủ đầy giấu vết của năm tháng, vùng quanh mắt như vỏ cây màu nâu sẫm mà con ngươi lại như màu lá mới, toát lên một màu xanh trong vắt.
Giản Hạnh Không biết bản thân bước đến bên giường từ lúc nào.
Tay chân cô như không còn sức lực, chỉ dựa vào bản năng tiến lên vài bước.
Cô đi đến bên bà ngoại, vẻ mặt không thay đổi, chỉ chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh giường.
Khắp nơi trên người bà ngoại nếu không phải được dùng chăn che lại thì cũng là chằng chịt những ống dẫn, nửa khuôn mặt sưng tấy, tóc trên đầu không biết vì sao bị cạo sạch, phần da đầu lộ ra được bó lại bằng băng gạc, máu thấm ra cả phía ngoài.
Những hình ảnh này như những mũi tên lao thằng đâm vào mắt Giản Hạnh.
Cô bây giờ như đang tự ngược đãi bản thân mình, muốn mở miệng để nói chuyện với bà ngoại nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Ngây người được hồi lâu, Giản Hạnh ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Giản Như và Lữ Thành đang đứng ở phía cửa.
Giản Như khôn khéo cũng đã được nửa đời người, cuộc sống của họ cũng đã qua loa được nửa đời rồi.
Giản Hạnh giống như một chú voi con lớn lên trong vòng xích sắt mỏng manh, bây giờ, ngay cả khi không còn xích sắt, con voi đó vẫn vô thức nhìn người từng điều khiển sợi xích đấy.
Đáng tiếc Giản Như cũng bị xích sắt khống chế.
Mà nếu đúng như Giản Hạnh nghĩ, thì người điều khiển sợi xích đó chính là bản thân cô.
Trên mặt cả hai người đều không có biểu cảm gì, nhưng họ lại nhìn thấy được sự bất lực đến cùng cực của đối phương.
Tiếp đó, nước mắt Giản Hạnh bỗng dưng trào ra, mờ mịt tìm kiếm bàn tay của bà ngoại.
Cô cẩn thận nắm lấy tay bà, rồi vùi cả mặt mình vào trong đó.
Không gian xung quang không biết từ lúc nào đã trở nên yên tĩnh, cửa sổ đóng chặt, tiếng gió bên ngoài bị chắn lại.
Giản Hạnh khóc đến chóng mặt, đang định ngẩng đầu lên thì bà ngoại đột nhiên giơ tay lên.
Giản Hạnh không nhúc nhích, dường như cố biết bà ngoại định làm gì.
Cô nhìn chằm chằm vào bàn tay của bà, nó không di chuyển.
Nhưng từ nãy đến giờ, bàn tay của bà luôn treo ở một vị trí nhất định.
Giản Hạnh nín khóc, khẽ cúi đầu.
Cô nhắm mắt lại, chủ động đưa mặt mình vào tay bà ngoại, cảm nhận được sự già nua cùng dễ chịu trên làn da của mình.
"Lại khóc... thành mèo con... nữa rồi." Bà ngoại thở hồng hộc, nói đứt quãng.
Giản Hạnh cũng không ngắt lời bà, nhếch môi cười nói: "Vậy là phải mau đi rửa mặt thôi."
Bà ngoại dường như muốn cười, nhưng lại bị nghẹn, ho sặc sụa.
Giản Hạnh căng thẳng đến mức tay nắm chặt ga giường, nhìn bà ngoại dần thả lỏng người. "Thế này là sao? Không phải là mọi chuyện đều thuận lợi ư, làm sao mà đến cả cười cũng không thể vậy?"
"Ồ, già..." Bà ngoại lại ho khan hai tiếng, yếu ớt lặp lại, "Già rồi..."
Bà ngoại nằm đó, nhìn lên trần nhà, mắt chỉ mở được thành một khe hẹp, không biết đang suy nghĩ gì.
Giản Hạnh nói: "Bà vẫn chưa già đâu mà."
"Con đã... lớn như vậy rồi, còn bảo bà... chưa... già sao?" Giọng bà ngoại càng lúc càng yếu ớt.
Tay Giản Hạnh run run nắm chặt tay bà ngoại, quỳ xuống đất đặt đầu nằm ở đầu giường, cố gắng ghé vào tai bà nói: "Bà ngoại, bà sẽ không già đi nữa đâu, sau này con sẽ không lớn nữa, bà sẽ không già nữa."
"Bà ngoại... không... không cần con nữa sao...?" Giản Hạnh gằn giọng từng chữ, sợ bà ngoại nghe không rõ nên không dám khóc nữa.
"Con... còn phải... lớn lên," bà ngoại chậm rãi quay đầu nhìn Giản Hạnh, "Giản Hạnh, con phải lớn... lên, con phải... trưởng thành thật... tốt, không phải... vì người khác, mà... là vì chính... bản thân mình, con phải cố... gắng hơn nữa, bây giờ vất... vả đều là để tương lai... có thể thoải mái hơn... một chút."
"Con rồi sẽ... lớn lên thật... nhanh, đến nỗi... bà không thể... đuổi kịp nữa."
Những lời bà ngoại nói, qua tai Giản Hạnh giống như một tiếng sét.
Cô thẫn thờ nhìn bà ngoại, thầm nghĩ, vào ngày đông chí tới, chỉ vì bà ngoại nói với cô rằng phải học hành thật tốt mà hạt giống oán hận đã được gieo vào trong lòng.
Vì sao cô lại luôn oán hận người khác?
Chẳng lẽ, bây giờ chuyện đến nước này không phải là lỗi của cô sao?
Rõ ràng cô có thể nhìn thấy rõ ràng cảm xúc của Giản Như, có thể nghe rành mạch từng câu từng chữ cuộc hội thoại của Giản Như cùng Lữ Thành, rõ ràng cô có thể ngăn cản, cũng có thể từ chối...
Nhưng cô lại không làm gì cả.
Vì sao? Có phải cô thật sự giống như những gì Giản Như thường nói, là một người vô dụng, hèn nhát, rác rưởi?
"Con nghe chưa?" Giọng bà ngoại gọi Giản Hạnh lại.
Giản Hạnh đã rơm rớm nước mắt, cô liều mạng gật đầu lặp lại: "Con nghe, con nghe rồi..."
"Được, được rồi, con nghe... được là tốt rồi." bà ngoại nói, "Bà không... sao, bác sĩ nói, chỉ cần... nằm nghỉ vài tháng là... là sẽ ổn thôi. Cũng già... rồi, bệnh lặt vặt... thôi cũng khó chữa, cần khoảng 3 tháng là bà sẽ... khỏe lại."
Giản Hạnh lau nước mắt, "Thật sao?"
"Thật, con đi lại... gọi mẹ đi, bà có chuyện muốn nói với... mẹ con. "
Giản Hạnh nói được, đứng dậy quay đầu rời đi.
Ra khỏi phòng, Lữ Thành và Giản Như không có ai ở ngoài hành lang, chắc là đang đi thanh toán hóa đơn hoặc hỏi bác sĩ nên đề phòng gì không, Giản Hạnh không biết tìm người ở đâu, chỉ biết lau nước mắt và đi đến bàn dịch vụ ở giữa tầng.
Đang giữa đường đi, bồng có hai y tá đi từ phòng bên cạnh bước ra, vừa đi vừa trò chuyện.
"Ôi, nghe gì chưa, ông già phòng bên ấy, nghe bảo là tự rút mặt nạ dưỡng khí rồi, có sức để rút thì chắc là hồi quang phản chiếu rồi đấy."
"Đúng vậy, ta ở nơi này lâu lắm rồi, cái gì cũng nhìn thấy, có lúc không phân biệt được mạng người quan trọng hay tiền mới quan trọng."
"Đừng nói nữa, lúc nãy cũng vừa nhận thêm bệnh nhân, một bà già. Bà ấy rơi xuống hố trong trời tuyết tận hai giờ không ra đấy. Khi bà ấy tỉnh dậy sau ca phẫu thuật, tôi đang giải thích điều này với gia đình. Cũng không biết người nhà đó có nghe được gì lọt tai không nữa."
"Không nên nói vậy đâu. Tôi cảm thấy tâm tình bà ấy vẫn rất tốt, vừa mới tỉnh lại đã cùng con gái, con rể giải thích đủ loại chuyện. Còn gọi cả cháu gái đến kia mà."
ừm --
Não Giản Hạnh bây giờ trống rỗng, cả người như được đóng tại chỗ.
Không phải bà đã giải thích cho Giản Như rồi sao?
Vậy tại sao lại nói cô đi gọi Giản Như?
Tại sao? Là để đuổi cô ra khỏi phòng?
Rồi bà sẽ làm gì?
Ong ——
Tất cả các dây thần kinh trong đầu đột nhiên căng lên và phát ra âm thanh ù ù.
Giản Hạnh thoáng chốc như hồn bay phách lạc, chạy như điên về phòng bệnh, thấy bà ngoại đang cười với mình liền hỏi sao về sớm thế.
Giản Hạnh há miệng, nhưng không nói lời nào.
Không biết tại sao cửa sổ phòng bệnh lại đột nhiên bị mở ra, giống như ở nhà vậy, điều này làm cô cảm thấy như có một cơn bão thổi vào mặt, không thể thở được.
Cả người như rơi vào một mảng hỗn độn.
Khi y tá đi khỏi, Giản Hạnh tập trung ánh mắt lại thì thấy Giản Như đang đứng cách cô không xa.
Giản Như tay đầy nước, lẽ ra bà ta vừa từ toilet đi ra cũng sẽ nghe được đoạn đối thoại của y tá.
Ánh mắt hai mẹ con chạm nhau, một lúc sau Giản Như đi về phía phòng bệnh.
Giản Hạnh bất động, tim lại như ngừng đập.
Cô không thể biết đó là sự lo lắng, sợ hãi, hay là điều gì khác.
Chỉ là cảm thấy... cảm thấy hơi đáng sợ.
Hình như chỉ mới hai ba giây trôi qua, Giản Hạnh không cảm thấy ngạt thở như tim ngừng đập nửa nhưng những động tác của cô bây giờ rất chậm chạp.
Cô chưa kịp quay người lại thì đã nghe thấy tiếng hét thê lương từ phía sau.
"Mẹ -- -!"
Nghe như một nhát dao cùn, chém thẳng vào gáy Giản Hạnh.
Là giọng của Giản Như.
Giản Hạnh vẫn đứng đó, cô ngây người chớp mắt, rồi thế giới xung quanh cô bắt đầu chuyển động.
Người qua đường tò mò chạy lại nghe ngóng ồn ào, nhân viên y tế lần lượt chạy đến, lúc này bệnh viện không còn là chốn tĩnh lặng nữa.
Không hiểu sao Giản Hạnh lại ngửi thấy mùi gạo thoang thoảng trong mùi thuốc khử trùng nồng nặc.
Hương thơm này càng ngày càng yếu, giống như sắp bị kéo ra khỏi thế giới của cô.
Bão tuyết gần như đã ngừng.
Sau ngày hôm nay, sẽ không có ai thò đầu ra ngoài cửa sổ hỏi cô rằng đã ăn gì chưa nữa rồi.
***
Goo: cả nhà còn ở đây khum zậy 🥹 tụi lặn lâu quớ mọi người bỏ truyện luôn gòi đúm khum:)))
ai có tâm edit dùm tui cái bìa truyện điiii~