Sòng bạc ngày đêm náo nhiệt, từng tiếng thét hưng phấn đánh thức Hà Vị trong mộng.
Cô nằm nghiêng trên gối, lim dim sờ người bên cạnh —
Ga trải giường nhăn nhúm, hơi ấm ẩm ướt vẫn còn sót lại.
Nhưng không bóng người.
Trong lòng cô hoảng hốt, bất ngờ tỉnh táo.
Đang định ngồi dậy, cô nghe thấy mành trúc trên khung cửa gỗ vang khẽ một tiếng, giống như có người cố tình đỡ lại rồi mới chậm rãi buông ra.
Bóng dáng đàn ông bước vào thư phòng.
Trước lúc Tạ Vụ Thanh đến đây đã cho người chế tạo một cây gậy chống có tay cầm bọc thép, ngày đến nhà Cửu tiên sinh không thể dùng, sợ cô trông thấy lại đau lòng.
Lúc này nhân khi cô ngủ say, mới lấy ra từ cạnh giường.
Cô nằm trên giường, theo ánh trăng chăm chú nhìn Tạ Vụ Thanh chống thứ đen sì thon dài, nửa giống gậy nửa giống đao bước từng bước đến bên giường.
Quân nhân như anh, bóng lưng thẳng tắp, khí chất đỉnh đạt, cũng không đến mức chật vật, chỉ là đi đứng chậm rì.
Tim Hà Vị nghẹn ứ, nhìn thấy anh đến gần mới lần nữa nhắm mắt.
Phối hợp với anh, không bị “đánh thức”.
Bên cạnh có người ngồi xuống, cô nhận ra bàn tay đàn ông sờ trán mình, còn cả lưng, nhẹ nhàng êm ái, như đang xem xét gì đó.
Lúc sau, trên giường nhẹ bẫng, anh cắm chuôi điện lần nữa.
Dòng điện chạy vào khiến cánh quạt từ từ xoay tròn.
Cô bừng tỉnh, thì ra vừa nãy Tạ Vụ Thanh thấy cô toát mồ hôi, muốn thử xem cô có nóng hay không.
Cánh tay cô giật giật, lười nhác cọ mặt lên gối bằng tơ, như thể vừa thức giấc, chạm lên mu bàn tay anh, nũng nịu thủ thỉ: “Tỉnh sao? Mấy giờ rồi anh?’
Anh gác gậy cạnh giường, cúi thấp người nói: “Ba giờ”.
Hà Vị trợn mắt, không rời mặt anh trong bóng đêm, nhìn một hồi lại đưa tay lên vuốt tóc anh.
Buổi tối anh không uống thuốc, chỉ sợ ngủ không sâu.
“Đến đây đi”.
Cô cúi đầu, tiếp tục làm nũng.
Tạ Vụ Thanh mỉm cười.
Anh điều chỉnh tư thế ngồi, đặt chân bị thương đến chỗ thoải mái an toàn hơn, nằm lên giường.
Còn chưa yên vị, hai cánh tay cô gái đã bám chặt trên vai.
“Không ôm em à”.
Cô ôm lấy cổ anh, nhẹ giọng oán trách.
Tạ Vụ Thanh thấy cô không định ngủ tiếp, liền cúi người, chạm vào môi cô.
Hai bóng người chồng lên nhau, tay Tạ Vụ Thanh đặt lên lưng cô, chậm rãi chuyển động xuống dưới, điều chỉnh dáng nằm.
Hai người đối mặt, vừa hít thở vừa hôn nhau.
Sức lực trên môi anh ngày càng nặng nề.
“Anh có từng, lúc nào muốn cưới vợ không?”, cô mờ mịt hỏi, “Nhất là… khi còn trẻ ấy”.
Tạ Vụ Thanh nhoẻn cười, giọng nói trầm khàn: “Anh luôn biết cách kiềm chế mình, hơn nữa,” anh xoã tóc cô lên gối, trên cánh môi bị anh trêu chọc khiến cô càng thêm mềm nhũn cả người, “Còn rất hiểu cách tránh sự chú ý.
Trên đời này không có gì là không thể giải quyết, con người không giống động vật”.
Cánh quạt xoay không ngơi nghỉ, từng luồng gió phả xuống trên tay, trên đùi, như ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Hô hấp Hà Vị ngày càng gấp, như mê như đắm, mặc anh trêu đùa.
Ngón tay Tạ Vụ Thanh bị lọn tóc của Hà Vị quấn lấy, lúc hôn cô, anh thích thú kéo một sợi đo thử độ dài, không ngờ lại chấm lưng.
Ngày trước thân mật ở Bách Hoa Thâm Xử vẫn chưa dài đến độ ấy.
Tạ Vụ Thanh nhớ lúc mới đến kinh thành, bị bạn bè trêu chọc bước vào chốn đào nguyên tiêu dao.
Mọi người cười anh: Công thành danh toại không chịu cưới vợ sinh con, hiện giờ bỏ lỡ cơ hội tự do yêu đương, lại bị ép phải thành rể hiền của quân phiệt.
Ngược lại anh khá bình thản, nếu như cần, tất thảy đều có thể hy sinh.
Bọn họ là người một lòng vì cách mạng, dùng sinh mệnh cả nhà để bảo vệ sự phồn thịnh của quốc gia.
Ngay mạng sống cũng không xem trọng, há gì một cái nhíu mày chuyện hôn nhân.
Anh ngàn tính vạn tính, đến cả việc ép cưới cũng nghĩ đến, duy chỉ không tính ra nhân duyên của mình lại ở Bách Hoa Thâm Xử.
Lúc trước khi bạn thân Bạch Cẩn Hành quyết định đến Đức du học, không muốn làm trễ nãi cô gái chưa từng gặp mặt.
Nhưng Tạ Vụ Thanh nhớ rõ vị quan ngoại giao vì nước quên thân kia là người Hà gia, biết cả chuyện cả nhà cô lòng mang đại nghĩa, cùng chung chí hướng với họ, anh liền tìm mọi cách khuyên bảo bạn mình không nên quyết tiệt quá, tới nhìn một lần rồi bàn tiếp.
Đêm đó Bạch Cẩn Hành vừa vào kinh đã hẹn gặp cô.
Vì lệch múi giờ nên anh đứng ở góc tối đầu ngõ hút điếu thuốc.
Trước nay anh rất kiên nhẫn, cảm nhận bốn bề tĩnh lặng, có điều điếu thuốc ngày ấy anh hút chẳng bình thường chút nào.
Mấy lần anh định lên xe, muốn ngày mai lại đến, nhưng đám nhỏ mặc tã không ngừng chạy nhảy đùa giỡn trước ngõ, chắn giữa anh và chiếc xe, giống như từ trong bóng tối có một bàn tay vô hình cản bước anh lại.
Cuối cùng, anh vứt điếu thuốc, bước vào con ngõ chật hẹp.
Võ quan gác viện nhận ra anh là chủ nhà, lại thêm binh lính kính sợ trưởng quan, nên không ngăn cản, trực tiếp tránh người để anh vào.
Bóng người đưa lưng về phía cửa, tay nhẹ nhàng chải tóc.
Chỉ có một mình cô.
…
Sau màn gặp gỡ vội vàng, anh quay về khách sạn Lục Quốc, lại nhìn thấy công sứ Nga trong phòng khiêu vũ, anh ngồi trên ghế ngẫm nghĩ hồi lâu rồi rút ra tờ giấy viết mấy chữ, cũng không lộ diện.
…
Những thứ sau đó, không thể đoán trước.
Vận mệnh từng bước buộc chặt hai người, đi đến ngày hôm nay, cuối cùng cũng nên duyên vợ chồng.
Chóp mũi Tạ Vụ Thanh mướt mồ hôi cọ qua mặt cô.
“Uống thuốc ngủ hình như không tốt lắm”, cô mút lấy môi anh, giữa mày cau lại, thể xác và tinh thần cô đều thuộc về anh, lúc thì giãn ra, lúc lại mím chặt, qua hồi lâu, cô mới đủ sức nói tiếp nửa câu sau, “Còn muốn sinh con”.
Cô là vợ anh.
Vợ anh có kế hoạch sinh con với anh.
Anh khẽ hôn vành tai cô: “Sau này không uống nữa”.
Trước lúc bình minh, bên ngoài có tiếng người đi lại.
Vẫn như thường lệ, không ai quấy rầy họ.
Lính tòng quân thức dậy rất sớm, bên ngoài ngày càng nhiều người hơn.
Tạ Vụ Thanh có thói quen bốn giờ rời giường, có kẻ vào sân, không biết cô hai Hà đang trong phòng, tiếng nói chuyện vang dội, liền bị tên khác ngăn lại.
Hai người trong phòng lăn lộn trên giường, mồ hôi vẫn chưa khô, Tạ Vụ Thanh thấy cô thất thần để ý động tĩnh phía ngoài, rất nhanh đã dùng cách thức của riêng anh mang cô quay lại, đặt toàn bộ thể xác và tinh thần lên người đàn ông ôm mình.
…
Chờ trời gần sáng, Tạ Vụ Thanh thì thầm một câu bên tai cô: “Sau này mỗi ngày ở cạnh nhau, chỉ e không cần ngủ nữa”.
Lúc nói, giọng anh nửa đùa nửa thật, anh duỗi tay muốn nhặt gậy chống đến bên bàn lấy thuốc lá.
Hà Vị thấy lạ, vì sao mới sáng sớm anh đã hút thuốc lấy tinh thần, Tạ Vụ Thanh đáp: Không phải lấy lại tinh thần, mà để phân tâm.
“Chân ra nông nỗi này, còn mạnh miệng”, cô nhỏ giọng, “Anh muốn lấy thứ gì, nói với em là được rồi”.
Cô rời giường, giúp anh lấy thuốc lá, hộp diêm cùng gạt tàn bằng sứ đặt trên cái ghế tựa nâu đỏ cạnh giường.
Cô hiếm có dịp nhìn anh hút thuốc, hai tay ôm gối ngồi ở mép giường, hơi nghiêng đầu quan sát anh hút thế nào, làm sao để nhả khói.
Ngón tay anh kẹp điếu thuốc, ánh mắt dừng trên người cô, thần sắc thâm trầm.
Giống hệt một tên Đăng Đồ Tử [1], đêm khuya say rượu nặng nề phóng từ xe quân sự xuống, xắn cao tay áo quân phục, ngực phanh rộng, lộ ra vạt áo sơ mi, đến gặp giai nhân trong lòng công tử.
[1] Đăng Đồ Tử là một nhân vật hư cấu trong tác phẩm “Đăng Đồ Tử háo sắc phú” do Tống Ngọc nước Sở thời Chiến Quốc viết.
Kể về việc Tống Ngọc vô tội bị Đăng Đồ Tử gán cái danh “háo sắc”, cuối cùng đánh trả.
Đây được xem là câu chuyện ngụ ngôn khuyên bảo mọi người khi bị chơi xấu phải kịp thời ngăn chặn.
Sau này, Đăng Đồ Tử trở thành một điển hình chỉ người háo sắc (giống như nhân vật Sở Khanh trong “Truyện Kiều”)
Một tay anh vỗ không kêu, từ trên xuống dưới đều đang khẩn cầu.
“Không phải nói mình hiểu cách kiềm chế sao”.
Cô tựa vào vai anh, thậm chí có thể cảm nhận được mạch máu trong lòng bàn tay anh chảy xuôi thế nào, nóng bỏng cuốn lấy hồn cô.
Anh bật cười: “Đêm tân hôn, không giống thế”.
Anh áp người tới, che chắn ánh mặt trời trong xanh mỏng manh.
Trời đã sáng… Đêm tân hôn này hình như kéo dài quá rồi.
Hừng đông, cô không chịu nổi nữa, xoay người vào trong thiếp đi.
Mặc kệ Tạ Vụ Thanh trêu chọc thế nào, cô chỉ nhắm chặt hai mắt lo đi gặp Chu Công [2].
Trong mơ hồ, điều duy nhất cô thấy may mắn là trời rốt cuộc cũng sáng, sòng bạc lại ầm ĩ, không ai nghe thấy tiếng động từ giường gỗ này nữa.
[2] Cách nói khác chỉ việc đi ngủ
Cô dính chặt trên gối ngủ say, trừ vài lần lẩm bẩm hai câu mệt mỏi khi bị anh bất chợt nhấm nháp cánh môi, còn lại đều không nhúc nhích.
Tạ Vụ Thanh cũng sợ chọc cô tỉnh giấc bực mình, khoác áo sơ mi lên người cô.
Tạ Vụ Thanh vuốt ve ngón tay cô chơi đùa một lát, lại quan sát móng tay, rồi nhìn đầu ngón nhỏ nhắn xinh xắn, liền thấy vui vẻ lạ thường.
Anh nghĩ, sau đêm nay, liệu con của họ có bao nhiêu phần trăm sẽ xuất hiện.
Ngay khi anh bị áp giải đến Hàng Châu, sống những ngày tháng cô lập với thế giới, lúc vừa bước ra nghe người báo cáo từng chuyện một, lời căn dặn của cha anh trước khi qua đời vô cùng nặng nề.
Lúc ấy là thời điểm khốn khổ nhất của Tạ gia.
Cha không biết Tạ Vụ Thanh đính hôn với con gái người ta đến mức độ nào, sợ anh tuổi trẻ hoang đường, không nghĩ chu toàn làm người ta có con.
Cha nằm trên giường bệnh cứ lặp đi lặp lại dặn dò người duy nhất canh giữ bên cạnh là chị hai, nếu thật sự có máu mủ ruột rà, nhất định không thể họ Tạ… sợ liên luỵ đến mẹ đứa trẻ.
Hiện tại nếu anh có thể sinh con, đối với phụ thân trên trời cũng xem như an ủi.
Tạ Vụ Thanh kiên nhẫn ngắm nghía mặt mày cô, thấy tóc cô ướt đẫm dính chặt trên trán.
Đêm tân hôn diễn ra trong một khoảnh viện nhỏ không tên tuổi, trời vừa nóng, ban đêm lại có hương đuổi muỗi quẩn quanh, còn tiếng thét ầm ĩ từ sòng bạc bên cạnh, ve hạ râm ran cả ngày.
Làm cô chịu thiệt rồi.
Anh luôn muốn cho cô những điều tốt nhất.
Đáng tiếc Tạ Vụ Thanh có thể cho, nhưng cô cũng chẳng thiếu.
Tiếng cửa gõ vang.
Anh lặng lẽ cầm lấy gậy ở đầu giường, chống từng bước ung dung đến cửa.
Tiên sinh bó xương yên tĩnh đợi bên ngoài, nói tới thay thuốc.
Cô ba nhà họ Trịnh là bạn tâm giao của chị ba anh, từ khi chị ba mất, luôn đối xử với Tạ Vụ Thanh như em ruột của mình.
Vị tiểu thư ấy đêm qua nghe nói em dâu ở lại, một mặt vui sướng, một mặt lại lo lắng ảnh hưởng đến cái chân bị thương của Tạ Vụ Thanh.
Có điều vợ chồng người ta xa cách nhiều năm, không thể ngăn cản, thế nên quanh co dặn dò tiên sinh bó xương đến kiểm tra.
Anh ngồi trong sân, dưới bóng cây râm mát, để tiên sinh bó xương thay thuốc.
Tiên sinh bó xương sờ qua một hồi, mới an tâm thấp giọng cười: “Nghe nói hôm qua là tân hôn của tiên sinh, xin chúc mừng”.
Tạ Vụ Thanh bất chợt nghe lời chúc, hơi sửng sốt, sau lại bật cười, như ngầm chấp nhận.
Trước khi tiên sinh bó xương đi đã cẩn thận dặn dò anh, tuy tân hôn vui vẻ nhưng dưỡng thương ở chân vẫn quan trọng hơn.
Tiên sinh bó xương đã ngoài năm mươi, đối với đàn ông đương ba mươi tuổi như anh vẫn ý vị sâu xa nói mấy lời như “tương lai còn dài”, chọc Tạ Vụ Thanh dở khóc dở cười.
“Tiên sinh an tâm, tôi biết chừng mừng”.
Anh đáp.
“Nhìn được ngài là người cẩn thận”.
Tiên sinh bó xương ẩn ý nói.
Sau khi Lâm Kiêu tiễn tiên sinh bó xương đi, dọn bữa sáng đã chuẩn bị sẵn lên.
Anh uống cạn nửa bát cháo trắng, qua khe hở rèm trúc, thấy cô không có ý định thức dậy, liền sai người thu dọn bàn gỗ sạch sẽ trong sương phòng, mang công việc dời sang phòng bên cạnh.
Khi anh ngồi trong sương phòng, phát hiện mọi người đều vui mừng hớn hở.
Đây là đêm duy nhất anh ngủ không ngon giấc nhưng ai nấy đều vô cùng cao hứng.
Tạ Vụ Thanh không quen nhìn nụ cười tươi rói như trông thấy chú rể của cấp dưới, anh gõ bút lên tập văn kiện làm mọi người nghiêm túc.
Có kẻ chống lại ánh mắt đường hoàng của anh, nhỏ giọng hỏi: Đã là tân hôn, nhất định phải ăn kẹo mừng.
Lại có người hùa theo: Đi theo tướng quân đã mười năm, kẹo mừng cũng không cho ăn, đúng là không nghĩa khí.
Người vào sinh ra tử, dù sao cũng phải có chút nhớ nhung, để còn hi vọng, đắc chí hoan hỉ…
Tạ Vụ Thanh trầm mặc quan sát họ.
Cuối cùng, anh nhìn Lâm Kiêu, Lâm Kiêu hiểu ý lập tức ghi chép lại: Mua kẹo mừng.
—
Hà Vị tỉnh giấc từ ga giường và gối đầu ướt mồ hôi cả đêm, cả người như nhũn ra.
Cảm giác này so với lúc học cưỡi ngựa, giống như cưỡi một con chiến mã vững chãi từ trên đỉnh núi xóc nảy chạy đến chân núi, thật là tra tấn.
Cô thầm nghĩ, người đàn ông này ngoài miệng nói mình đã già, nhưng thật ra vẫn tinh lực tràn đầy, đúng là người hàng năm lên chiến trường nên… khác biệt chăng.
Chờ trong lòng oán than đủ rồi, cô mới sờ thấy chiếc sơ mi trắng trên người.
Mùa hè nóng như vậy, trên lớp vải mỏng manh đã bị cô ngủ ướt đẫm một nửa.
Cô sờ viên cúc áo lỏng lẻo trên cổ, muốn tìm kim chỉ khâu giúp anh…
Nghĩ thế, rốt cuộc cô cũng lười biếng mặc quần áo, bước xuống giường.
Vì không có lược nên cô chỉ đành dùng ngón tay chải tóc.
Trong tiếng náo nhiệt ngoài sân, cô vén rèm trúc, ra khỏi cửa.
Khắp nơi trong viện đều là người với người, chỉ duy Tạ Vụ Thanh không có mặt.
Vương Cẩn bưng một đĩa nho vừa bóc vỏ, trông thấy Hà Vị liền cười nói: “Có khách đến rạp hát tìm cô hai, thiếu tướng quân hỏi vài câu đã tự mình qua đó rồi”.
— HẾT CHƯƠNG 44 —.