Kinh Thế Kiếm Thần


Công pháp ta chuẩn bị tu luyện thuộc loại chí dương chí cương, nên chọn mấy bộ võ kỹ thuộc tính hỏa mới được, như thế mới có thể phát huy tối đa sức mạnh của nó.

Đây là:Luyện ThiênNgũ hành kiếm phápTịch diệt chỉVân hỏa trường khôngtất cả đều là công pháp tiên cấp a.Tịch diệt chỉ, chọn cái này đi.

Luyện Thiên, rất thích hợp để vây khốn địch nhân, hơn nữa có sức tra tấn tinh thần rất tốt.Hiện tại, binh khí ta thành thạo nhất vẫn là kiếm, chi bằng tìm thêm một vài bộ kiếm pháp nữa.

Ngũ hành kiếm pháp tuy biến hóa khôn lường nhưng có vẻ sát thương không được tốt, có thể chọn để tham khảo trận pháp ngũ hành, dùng thiên biến vạn hóa của ngũ hành để đánh lừa thị giác, hiệu quả che mắt không tệ.Bích Lạc Hoàng Tuyền: lại thích hợp thủy hệ hơn ta, nếu dốc toàn lực thì hiệu quả vẫn kém hơn 2 phần so với người tu luyện công pháp hệ thủy.Thái cực kiếm pháp: thế công cuồn cuộn, phong thủy luân phiên, rất tốt.

Chọn bộ nàyLục hợp kiếm trận: Phong cấm linh khí, sát thương cũng không tệ.

Chọn nó điNgự kiếm thuật: Có thể tùy tâm sở dục, chính là nó.Toàn bộ công pháp nơi này, tùy tiện 1 bộ cũng đủ cho thế nhân điên cuồng.

Hơn nữa, đây hẳn là không gian bên trong Thiên Bảo Bình, ta hẳn là có thể tùy tâm tiến vào, không cần thiết phải lựa chọn quá nhiều.Công pháp võ kỹ đều đã có.

Nhưng Binh khí của ta vẫn còn rất cùi bắp a.Không thể để tình trạng đang thi triển võ kỹ mạnh mẽ nào đó mà kiếm này không chịu được lực vỡ vụn ra đó thì thật sự quá mất mặt rồi.Vừa đi vừa nghĩ thế, Lạc Thiên đã qua đến kho tàng binh khí của chủ nhân Thiên Bảo Bình rồi.

Chỉ thấy trên kệ, dù trôi qua bao vạn năm, các loại trân bảo, kỳ binh vẫn không ngừng phát sáng, khí tức lăng lệ phát ra đủ để xé nát cao thủ Đại thừa cảnh.Nhìn qua đã biết hàng tốt a~.Lạc Thiên ngắm nhìn đến say mê song không quên nhiệm vụ chính của mình.

Một thanh kiếm.Thanh kiếm phẩm cấp quá cao, ta cũng không thể sử dụng tùy ý, hơn nữa không thể công khai sử dụng, bằng không chính là dẫn đến họa sát thân.


chi bằng chọn 1 thanh kiếm cùng cấp trước sau đó lại chọn thêm 1 thanh phẩm cấp cao hơn, đủ để phát ra 1 kích trí mạng, tăng thêm đòn sát thủ.Thanh kiếm này không tệ.

Khí tức nhu hòa lại phảng phất vô cùng ác liệt, đã đạt đến trình độ trong nhu có cương, trong cương có nhu.

Vô cùng thích hợp ta.

Hơn nữa kiểu dáng gọn nhẹ, rất vừa tầm tay.Ahhh thật nặng.Lạc Thiên giơ tay định nhấc thanh kiếm lên, nhưng vừa chạm vào cả bàn tay đều trầm xuống, không thể nhúc nhích nổi.- Cũng quá nặng đi.

Chỉ là 1 thanh kiếm mà đã nặng như vậy.Ta càng phải có được.Lạc Thiên đứng thẳng lại vận hết sức lực.

Thanh kiếm mới hơi nhúc nhích được chút, nhấc lên khỏi bệ đá.

Thoáng chốc lực lượng trên tay nhẹ bỗng đi, cả người Lạc Thiên theo quán tính bổ nhào về phía trước.

Chỉ nghe 1 tiếng cười lanh lảnh cất lên.Haha, chủ nhân.

Ngươi cũng quá yếu đi.Lạc Thiên nhìn quanh chỉ thấy thanh kiếm lượn lờ trước mắt.Ngươi là kiếm linh?Haha là ta chủ nhânvừa nói đã tự bay về tay của Lạc Thiên.

Lần này thân kiếm không còn nặng như trước.Lạc Thiên vung tay: rất tốt, sức nặng vừa đủ, muốn nhẹ biến nhẹ, muốn nặng biến nặng, muốn lớn biến lớn, muốn nhỏ biến nhỏ.

Sau này có đột phá cũng sẽ theo tu vi của ta mà thích ứng.Chủ nhân, ta tuy phẩm cấp cao nhưng hiện tại ngươi sử dụng, uy lực không thể phát huy được 1 phần vạn, ta mang ngươi qua đây, ngươi chắc hẳn ngươi càng thêm vừa lòng đó.Vừa nói vừa bay về phía trước, ở 1 ngóc ngách tối tăm nào đấy.

Chỉ thấy trong góc 1 thanh kiếm bề ngoài không có ánh sáng vờn quanh, một chút linh khí cũng không có.

Nếu đem ra vứt ngoài đường sẽ có người tưởng là rác rưởi, chẳng buồn ngó tới.Xem ra thanh kiếm này cũng ẩn giấu huyền cơ.Chủ nhân.

Người đừng nhìn bề ngoài mà ghét bỏ, đây chính là thanh kiếm khi xưa cùng chủ nhân của ta chinh chiến nhiều năm.

Người nhìn bề ngoài không phát hiện ra điều gì đặc biệt bởi vì phẩm cấp của nó đã quá cao, siêu thoát hiểu biết của ta.

Nhưng người yên tâm.

Thanh kiếm này sẽ tự điều chỉnh để có thể phù hợp với tu vi của chủ nhân, người khác sẽ không phát hiện ra.

Hơn nữa mỗi khi chủ nhân đột phá một cảnh giới sẽ mở ra 1 tầng sức mạnh mới, làm thay đổi diện mạo của nó.

Người mau cầm lên thử xem.Lạc Thiên nghe đến đó cũng có chút hứng thú.


Như vậy chẳng phải vừa hay có thể tránh khỏi tai mắt của người đời sao.Heyyyyyy yaaaaa.Thật nặng.

Các ngươi đều là cả 1 tinh cầu hay sao.

Lại nặng như vậy.Không sai, chủ nhân, ta chính là 1 tinh cầu được chủ nhân dùng 10 năm để luyện chế ra.Cái gì, dùng 1 tinh cầu để luyện ra, chủ nhân của ngươi thật ngưu a~, không thể tưởng tượng nổi.Hahaa chủ nhân, ngài k biết đó thôi, thanh kiếm trên tay ngài không biết bao nhiêu tinh cầu mới đủ luyện chế, hơn nữa chủ nhân của ta mất vài vạn năm mới thu thập đủ nguyên liệu, thời gian chế tạo cũng hơn ta rất nhiều lần, vạn năm qua đi, đối với chủ nhân cũng chỉ là cái chớp mắt a~Không phải là nó cũng có linh trí như ngươi sao.Đúng a~ nhưng hắn quá kiêu ngạo, bình thường cũng không trò chuyện với chúng ta.Chúng ta? Các ngươi.

Các ngươi đều có linh trí của mình sao?Đúng vậy chủ nhân.

Chúng ta đã ở đây đợi ngươi rất lâu a.Chúng ta còn ngóng được ra thế giới bên ngoài ngao du đó.

Chẳng qua bọn chúng cũng y như tên gia hỏa kia, kiệt ngạo bất tuân, tính khí nóng nảy a~.

Người phải cẩn thận đó.Trước khi chủ nhân ngã xuống đã căn dặn, chúng ta đều phải nghe theo lời người sắp đặt, phò tá chủ mới, không được lười biếng.Nói xong còn nhìn quanh 1 lượt: Các ngươi còn không mau bái kiến chủ nhân.Bái kiến chủ nhân.

Cả đám hơn vạn thanh kiếm dù không tình nguyện vẫn đồng thanh kêu lên.Lạc Thiện chỉ biết vuốt vuốt cằm, ra vẻ ung dung tự tại.

Liếc qua thấy thanh kiếm đơn giản thô sơ này vẫn không nhúc nhích.

Lạc Thiên liền quay qua nhất định phải mượn cơ hội này trêu trọc thanh kiếm kiệt ngạo này 1 phen.- Còn ngươi a~ Không hoan nghênh ta sao?Hừ.

Ngươi cũng xứng sao?Ta nói cho ngươi biết.

Chủ nhân của ta không thể nào là tên mặt trắng yếu ớt ngươi.Hừ.

Ta thừa nhận hiện tại còn rất yếu.


Nhưng chẳng phải ta đang mạnh lên từng ngày sao.

Sẽ đến lúc ta cũng sẽ 1 mình đảm đương 1 phía, đỉnh thiên lập địa.

Đạt tới độ cao của chủ nhân ngươi.Phi đúng là người si nói mộng.Không lẽ ngươi không tin ánh mắt chủ nhân ngươi sao? Còn không mau tiến tới.Vừa nói Lạc Thiên vừa giơ bàn tay ra.Thanh kiếm dù không tình nguyện cũng phải bay tới, trong minh minh tựa có 1 luồng sức mạnh không cho nó phản kháng lại mệnh lệnh của tên thiếu niên này.Lạc Thiên vung tay phất phất thanh kiếm.

Hảo kiếm.Có thanh kiếm này, ta không còn phải khổ sở vì binh khí nữa rồi..NGHỊCH THIÊN KIẾM.

Thật là bá đạo tên.

Ta gọi ngươi là tiểu thiên vậy.Tiểu Thiên không hề đáp lại mà chỉ nghe hừ một tiếng.Thanh kiếm lúc trước đứng bên cạnh cười phá lên: Hahaa tiểu thiên.

Chủ nhân, tên rất hay.

ha ha.Mấy thanh kiếm khác không nhịn được cũng cười phá lên.Phải rồi ngươi tên là gì?Lạc Thiên quay qua hỏi.Thanh kiếm cất giọng lảnh lót đáp.Chủ nhân, ta là tiểu Nhu, lúc trước đi bên cạnh chủ nhân được ngài ban tên cho.TIểu Nhu, tên cũng rất hay.Ha ha.

ĐƯơng nhiên.

Thanh kiếm cười đắc ý.Đã chọn được kiếm tốt, Lạc Thiên cũng không lãng phí thời gian mà trnah thủ nghiên cứu công pháp.Hiện tại, nên nghiên cứu ngự kiếm thuật trước đã..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận