Kinh Thế Kiếm Thần


‘ Quả nhiên, nữ nhân luôn là thứ khiến cho IQ con người ta trở nên âm vô cực.’ Lạc Thiên ngán ngẩm thở dài.‘Ngươi yên tâm, những gì nên thuộc về ngươi ta sẽ giành lại, những gì không thuộc về ngươi, ta sẽ không níu kéo.

Ngươi có thể an tâm ra đi đi thôi, ta sẽ mượn thân xác này, tạo nên một huy hoàng thuộc về chúng ta, ngươi chờ xem đi.’ Lạc Thiên vừa nói xong, từ trong người hắn bay ra một luồng khói trắng mờ rồi biến mất không thấy đâu nữa.‘Thiên phú quá tốt, lại không biết bao nhiêu người âm mưu hãm hại ta, tài nguyên tu luyện free tuy tốt, nhưng lại có thể bán cái mạng nhỏ này đi, Aizzzz làm người bình thường quả nhiên khó mà’ Hắn vừa giả bộ sờ sờ đám ria mép vừa tự luyến.Hay là thôi đi, trở về từ biệt cha mẹ và gia gia, sau đó ta sẽ ngao du đại lục này, bốn bể là nhà, mình ta độc tôn.

Nhìn sắc mặt bọn họ mà sống, haha.Tối đó khi về đến nhà, thì hạ nhân đang bàn tán xôn xao tin tức Lạc Thiên bị sói hoang xé xác, chết không nhắm mắt, mô tả sinh động như tận mắt chứng kiến vậy, có người thì thở dài tiếc hận, kẻ lại vui sướng khi người gặp họa.

Mẹ hắn nhận được tin đã khóc ngất đi, vừa mới tỉnh lại.

Gia gia và Cha hắn bình thường kiên cường là thế giờ đôi mắt cũng đỏ hoe.


Lạc Thiên vừa đau lòng vừa áy náy, trong lòng âm thầm thề, lần trở về tới sẽ đem họ rời khỏi nơi này, mạng lại một cuộc sống đủ đầy, an yên cho họ.Hắn nhẹ nhàng tiếp cận mẹ.

Bà nằm trên giường bất chợt mở đôi mắt mệt mỏi ra nhìn chằm chằm cậu con trai mà mình tâm tâm niệm niệm, bà vui sướng khóc òa lên, ôm chặt lấy Lạc Thiên, như thể sợ hắn sẽ lại lần nữa biến mất vậy.‘Thiên nhi, là con sao.

Có phải con k.

Ta biết con sẽ không nỡ xa nương mà, Thiên nhi.

‘Lạc Thiên chóp mũi cay cay, ôm chầm lấy bà’ Nương, người xem chẳng phải con vẫn ở đây hay sao, nương đừng khóc, hài nhi bất hiếu đã làm người lo lắng rồi ‘Phú Vĩnh Lệ liền lắc đầu, thốt; Không bất hiếu, không bất hiếu, nương không trách con.Gia gia và cha hắn đầu tiên là ngỡ ngàng sau đó cũng vui mừng không kể xiết.


Cha hắn ấp úng hồi lâu cũng chỉ nói với hắn được một câu’ Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi’.‘ Gia gia, cha, nương, con sẽ phải đi, rời khỏi gia tộc này, chuyện hôm nay sẽ có thể lại tái diễn nữa cho đến khi bọn họ đạt được mục đích mới thôi.

Con muốn mình phải trở nên mạnh mẽ để bảo vệ mọi người.’‘ Ý của con là…’ Nương hắn thốt lên‘ Đúng vậy, đây chính là một âm mưu nhằm vào con.

Mọi người hãy cẩn thận, không được tiết lộ chuyên con trở về.

Hãy chờ con’Phú Vĩnh Lệ lại nước mắt trực trào, đứa con bà tự hào, nay lại vì vòng sáng rước lấy họa sát thân, bà biết không thể ngăn cản bước chân của hắn nên chỉ đành im lặng rơi lệ.

Mọi người trò chuyện một lúc lâu sau thì Lạc Thiên từ biệt, đi thẳng.

Có lẽ nhanh thì 1 2 năm, chậm thì 5 10 năm hắn sẽ trở về lại nơi này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận