Trở lại Vạn Thương Bảo Các Kinh Thiên được phó chi các chủ tiếp đón trịnh trọng, trong phòng khách quý.
Trà, điểm tâm được dâng lên, một vài câu chào hỏi xã giao cả hai đều đi vào vấn đề chính.
“Ba viên đan dược của Kinh công tử khiến cho buổi đấu giá trở lên rất sôi động.
Chúng tôi rất tiếc là không được đón tiếp công tử trong buổi đấu giá đó”.
Phó chi các chủ Huỳnh Nhất Nam nói.
“Ta có chút việc bận nên không thể tham dự buổi đấu giá được.
Cũng rất lấy làm tiếc.
Hy vọng cơ hội lần sau sẽ chiêm ngưỡng buổi đấu giá của Quý Các”.
Kinh Thiên cười đáp lễ.
Anh cũng không muốn nói tọe ra là mãi nghiên cứu trận pháp nên quên mất.
“Ba viên đan dược của Kinh công tử sau buổi đấu giá tổng cộng đạt được năm vạn linh ngọc hạ phẩm.
Phí đấu giá của công tử là mười phần trăm, nhưng công tử có thẻ bài ‘hoàng kim’ nên chỉ tính công tử năm phần trăm.
Như vậy số tiền công tử còn lại là bốn vạn bảy nghìn năm trăm linh ngọc hạ phẩm.
Công tử có muốn kết toán luôn?” Phó chi các chủ lên tiếng nói.
“Được rồi kết toán đi.
Ta cũng chưa có nhu cầu gì?” Kinh Thiên nói.
Nếu tham gia buổi đấu giá, nếu nhìn trúng thứ gì đó có thể đấu giá, lúc đó mới đối chiếu công nợ, cộng trừ này kia.
Nhưng giờ thì đúng là Kinh Thiên chưa có nhu cầu mua sắm gì.
Đan dược tu luyện cơ bản cũng đã có đủ cho thời gian tới, nếu cần mua tài liệu thì cũng chưa đến lúc, các loại tài liệu luyện khí, trận pháp thì không cần thiết vào lúc này.
Mua sắm trước để đó cũng không quá cần thiết.
Lúc này đang là lúc nghèo khó.
Vừa tập luyện trận pháp đã mất thêm một viên nữa, giờ cộng cả lại Kinh Thiên cũng chỉ còn sáu viên linh ngọc thượng phẩm cùng với số tiền này nữa.
Việc kết toán sổ sách diễn ra hết sức đơn giản và nhanh chóng, số tiền của Kinh Thiên nhanh chóng được đưa lên.
Kinh Thiên nhận xong tiền, cũng chẳng còn việc gì với Vạn Thương Bảo Các liền lên tiếng cáo từ.
“Kinh công tử, nếu lần sau công tử có đan dược, bảo vật gì đó, rất mong công tử ủng hộ cho Vạn Thương Bảo Các”.
Chi các phó Huỳnh Nhất Nam đưa Kinh Thiên ra đến cửa lên tiếng chào.
“Tất nhiên rồi, lần sau có vật cần bán, hay cần mua gì sẽ đến làm phiền quý các”.
Kinh Thiên lên tiếng đáp lễ.
Rời khỏi Vạn Thương Bảo Các, Kinh Thiên dự kiến lượn một vòng thành Châu Xuyên, mục đích là tìm cửa hàng nào đó bán thịt yêu thú các loại.
Anh muốn mua nguyên vài con yêu thú, mang về trang viên làm vài món ăn cho đỡ nhớ và đặc biệt đáp ứng yêu cầu ăn uống của Tiểu Bạch.
Đi đi, lượn lượn cuối cùng Kinh Thiên cũng tìm được cửa hàng bán thịt yêu thú.
“Ông chủ con yêu thú này bán sao? Ta muốn mua cả con”.
Kinh Thiên chỉ vào một con Hắc Ngưu yêu cấp một lên tiếng hỏi ông chủ cửa hàng.
“Con đó nếu quý khách mua nguyên con sẽ để rẻ cho quý khách, ba trăm linh ngọc hạ phẩm”.
Ông chủ cửa hàng nói.
Mặc dù biết là giá hơi cao nhưng Kinh Thiên cũng không mặc cả.
Bởi mọi người dựa vào nhau để kiếm sống, những tu luyện giả này cũng phải vất vả tích cóp vừa kiếm miếng ăn, vừa để tu luyện.
“Cả con này nữa, con này nữa…” Kinh Thiên liên tiếp chỉ vào ba con yêu thú cấp một khác lên tiếng hỏi.
“Con Tê giác cấp một này giá hai trăm năm mươi linh ngọc hạ phẩm.
Con bạch thố này giá một trăm tám mươi linh ngọc hạ phẩm, còn con huyết trư này là yêu thú cấp một đỉnh phong, thêm vào đó trọng lượng của nó cũng là lớn nhất trong mấy con yêu thú ở đây lên giá của nó là ba trăm năm mươi linh ngọc hạ phẩm.
Tổng cộng cả bốn con yêu thú của quý khách hết một nghìn không trăm tám mươi linh ngọc hạ phẩm”.
Ông chủ cửa hàng nhanh nhảu tính toán nói.
“Được ông để cho ta cả bốn con yêu thú cấp một này”.
Kinh Thiên cười đáp, đồng thời thanh toán đầy đủ tiền cho ông chủ cửa hàng.
Rời cửa hàng bán thịt yêu thú, Kinh Thiên loanh quanh thêm vài cửa hàng bán phụ gia, hương liệu… bổ xung những gia vị cần thiết cho việc chế biến các món ăn không chỉ cho lần nấu nướng này, mà còn chuẩn bị cho những lần tiếp theo.
Việc dự trữ những gia vị như vậy không bao giờ là thừa cả.
Đang định trở về trang viên để cùng Tiểu Bạch mở một bữa thịt nướng, thịt hầm các loại thì bỗng nhiên có một tiếng gọi vang lên từ phía sau Kinh Thiên:
“Kinh huynh, phải Kinh huynh không.
Xin dừng bước”.
Kinh Thiên quay người trở lại để xem ai gọi mình, thì nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tịch Bá Lĩnh.
“Tịch huynh đệ”.
Kinh Thiên lên tiếng trả lời.
“Mấy ngày nay huynh biến đâu mất vậy, ta lang thang khắp nơi mà không tìm thấy huynh.
Lại không biết huynh ở chỗ nào nên không thể tìm được huynh”.
Tịch Bá Lĩnh lên tiếng cười nói.
Thực tế giao tình của Kinh Thiên và Tịch Bá Lĩnh cũng chẳng sâu, Kinh Thiên đã ăn chùa của hắn một bữa.
Nhưng như vậy cũng chẳng thể nói giao tình của hai người thâm sâu để mà ngày nào cũng gặp nhau trò chuyện hàn huyên, hay Kinh Thiên tưởng nhớ đến hắn cả.
“Ta có chút việc nên mấy hôm vừa rồi bận, không có thời gian dạo phố”.
Kinh Thiên vẫn có chút khách sáo trả lời.
“Ta tìm huynh là có chuyện tốt muốn thông báo cho huynh”.
Tịch Bá Lĩnh tiến lên đi song song với Kinh Thiên lên tiếng nói.
Giao tình giữa Kinh Thiên và Tịch Bá Lĩnh suy cho cùng thì cũng nhạt như nước ốc, vậy có chuyện gì tốt đẹp mà hắn phải cất công tìm anh để thông báo.
Tuy không nói ra nhưng Kinh Thiên vẫn cười nhẻ hỏi:
“Có chuyện gì tốt mà huynh đệ phải bỏ công sức đi tìm ta vậy?”
“À tin tức này là tin bí mật nhé.
Chỉ có một số ít người có thể biết được.
Là chỗ huynh đệ có chỗ tốt nên muốn chia sẻ với huynh”.
Tịch Bá Lĩnh lên tiếng nói.
Kinh Thiên cười không đáp lời, vì anh biết Tịch Bá Lĩnh sẽ tiếp tục nói.
“Cách đây mấy ngày có một nhóm tán tu đi vào trong rừng phát hiện một hang động cổ kính, bị rất nhiều dây leo, tán cây che phủ.
Cả nhóm tán tu cẩn thận tiến vào bên trong khám phá, tìm kiếm thì phát hiện sâu trong động phủ có một bồn Bạch sa tinh nhũ.
Chắc cũng không cần phải nói cho huynh biết công dụng của loại tinh nhũ này rồi chứ”.
Tịch Bá Lĩnh úp mở thông tin nói.
“Về công dụng của nó thì không cần nói.
Bởi tu luyện giả ai chả biết công dụng của loại tinh nhũ này”.
Kinh Thiên cười nói.
Lại nói về Bạch sa tinh nhũ là một loại nhũ hình thành từ tự nhiên, nó rất ít khi xuất hiện trong tu luyện giới.
Hay nói cách khác Bạch sa tinh nhũ được hình thành trong một điều kiện hết sức đặc thù và đòi hỏi một quá trình hình thành lâu dài.
Có thể nói Bạch sa tinh nhũ là tinh hoa của một nguồn nước kết hợp với dưỡng chất có trong đất đá trải qua quá trình lắng đọng, kết tinh và hình thành nên.
Đây cũng là điều đặc biệt của thế giới tu luyện này.
Các loại tinh hoa như Bạch sa tinh nhũ ở thế giới này cũng có rất nhiều loại khác nhau, được hình thành trong những điều kiện khác nhau.
Bạch sa tinh nhũ có thể coi là một loại linh dược cấp hai, và nó có tác dụng với cả tu luyện giả Nhân hoàng cảnh và tu luyện giả Nhân vương cảnh.
Nếu tu luyện giả Nhân Hoàng cảnh sử dụng thì liều lượng sẽ lớn hơn tu luyện giả Nhân Vương cảnh.
Tác dụng của nó cũng tương đồng với loại đan dược Nhân Vương đan và Nhân Hoàng đan, loại đan dược hỗ trợ cho tu luyện giả trong quá trình tu luyện.
Điểm đặc biệt hơn của Bạch sa tinh nhũ là nó hoàn toàn tự nhiên, không tác dụng phụ và hiệu quả cao hơn nhiều hai loại đan dược bổ trợ trên.
Tất nhiên nếu lạm dụng quá nhiều sẽ không tốt cho quá trình tu luyện.
Nhưng Bạch sa tinh nhũ cũng là một loại tài nguyên rất tốt cho tu luyện giả.
“Ngươi có Bạch sa tinh nhũ cho ta hả?” Kinh Thiên đùa Tịch Bá Lĩnh hỏi.
“Huynh đùa dai, ta làm gì có.
Chính ta cũng đang thèm thuồng loại linh dược này là”.
Tịch Bá Lĩnh cười nói.
“Vậy ngươi cho ta biết tin mật này là có ý gì? Đi thẳng vào vấn đề đi?” Kinh Thiên lên tiếng hỏi.
Bởi nhu cầu nâng cao tu vi của anh hiện tại là rất cấp thiết.
Nên có cơ hội để thu thập tài nguyên cho việc tu luyện thì không thể đơn giản bỏ qua.
“Nói thế này nhé.
Tin tức Bạch sa tinh nhũ xuất hiện chỉ có một số ít tu luyện giả biết được.
Trong đó có sư huynh, tỷ tỷ của ta nắm được.
Tỷ tỷ và sư huynh của ta đang dự định ngày mai sẽ tiến vào trong Hoàng Liên Sơn sơn mạch để tìm cách thu thập.
Chỗ ngươi là huynh đệ tốt, ta dự định mời ngươi tham gia cùng.
Lúc đó sẽ không thiếu phần của ngươi”.
Tịch Bá Lĩnh lên tiếng nói.
Thực tế sau khi Tịch Bá Lĩnh kể lại những thông tin trên đường phố về những cái chết kỳ quặc mà hắn ta nghe được từ đám tán tu cho tỷ tỷ của hắn nghe thì vị tỷ tỷ đáng kính và người mà hắn gọi là sư huynh đã có âm mưu rồi.
Chỉ có điều họ đang tìm cơ hội và cái cớ để thực hiện âm mưu của họ.
Cũng trong thời gian này thì có một nhóm tán tu vô tình phát hiện được tin tức về Bạch sa tinh nhũ.
Ban đầu nhóm tán tu này muốn một mình nuốt chửng số lượng Bạch sa tinh nhũ này.
Ngoài một phần giữ lại để tu luyện thì một phần bán đi cũng là một khoản gia tài không nhỏ.
Vấn đề nằm ở chỗ trong hang động có một con Cạp nia nhị đầu xà, yêu thú cấp hai trung cấp trấn giữ.
Mà nhóm tán tu này tu vi cao nhất cũng mới chỉ là Nhân Vương cảnh thập nhất giai, không ai là đối thủ của con yêu thú này cả.
Do vậy bọn chúng không thể lấy được Bạch sa tinh nhũ trong hang động, thậm chí nếu chạy chậm một chút thì bọn chúng cũng đã thành thực phẩm của con yêu thú này rồi.
Tin tức về Bạch sa tinh nhũ vô tình do một gia nhân của Tịch Phù Dung nghe được, nên hắn thông báo lại cho Tịch Phù Dung và Kim Danh Thắng biết.
Kim Danh Thắng là một người rất thông minh và nhanh nhạy.
Do vậy khi nắm được tin tức hắn đã sai người tìm ngặp nhóm tán tu đó để thương lượng thỏa thuận.
Hắn đưa ra nhiều quyền lợi khiến cho đám tán tu đó không thể từ chối.
Ngoài việc cho đám tán tu đó một số lượng linh ngọc kha khá, hắn còn đảm bảo sau khi lấy được Bạch sa tinh nhũ thì đám tán tu đó cũng sẽ được chia phần.
Nhiệm vụ của đám tán tu này là tuyệt đối giữ im lặng tránh để phát tán thông tin ra ngoài, và dẫn đường cho hắn đến nơi có Bạch sa tinh nhũ.
Chính vì thế mà thông tin trong Hoàng Liên Sơn sơn mạch có Bạch sa tinh nhũ là tin mật, và hầu như không có ai biết.
Đồng thời Kim Danh Thắng cũng lên kế hoạch dụ Kinh Thiên để biến anh thành mồi như cho việc tìm kiếm kẻ tu luyện ma công.
Bởi lúc này cũng sát đến thời điểm kẻ tu luyện ma công đi săn mồi.
Còn đám tán tu kia thì lại luôn đi cùng nhau, rất khó để tách bọn chúng ra lấy một người làm mồi nhử.
Hơn nữa tu vi của bọn chúng tuy kém nhưng kẻ có tu vi thấp nhất cũng là Nhân vương cảnh bát giai, không phù hợp để trở thành mồi nhử kẻ tu luyện ma công.
Ngẫm đi ngẫm lại thì tu vi của Kinh Thiên là phù hợp nhất để trở thành mồi nhử.
Chính vì vậy hắn mới gợi ý cho Tịch Bá Lĩnh rủ Kinh Thiên nhập hội thám hiểm lần này.
“Ngươi nói cứ như Bạch sa tinh nhũ đã nằm trong tay ngươi vậy?” Kinh Thiên hất cằm nói với Tịch Bá Lĩnh.
“Để ta nói rõ cho ngươi yên tâm.
Trong hang động đó có một con Cạp nia nhị đầu xà yêu thú cấp hai trung cấp.
Nhưng sư huynh của ta là tu luyện giả Nhân Hoàng cảnh lục giai, lại thêm tỷ tỷ ta là tu luyện giả Nhân Hoàng cảnh tam giai trợ chiến, nên có thể xử lý con yêu thú được.
Do vậy việc đoạt lấy Bạch sa tinh nhũ là ở trong tầm tay”.
Tịch Bá Lĩnh vỗ ngực tự hào nói.
“Nếu vậy thì khi ta đi thì nhiệm vụ của ta là gì? Chỉ đứng nhìn sau chia phần sao?” Kinh Thiên lên tiếng hỏi.
Dù sao thì cái đầu của Kinh Thiên cũng hơn hẳn Tịch Bá Lĩnh.
Do vậy những điểm mấu chốt anh dễ dàng có thể lần ra được.
Tự nhiên có món ngon như vậy, anh thì lại chẳng quen biết hay có giao tình gì với sư huynh, tỷ tỷ của tên Bá Lĩnh này.
Vậy mà lại dễ dàng có thể nhận được lợi ích, đời không dễ như vậy? Kinh Thiên cũng muốn tìm hiểu xem trong hồ lô của vị sư huynh, tỷ tỷ tên này bán thuốc gì? Mà lại dễ dàng cho anh món lợi ích như vậy.
“Ài ngươi nói vậy là ngươi đa nghi quá.
Chuyện này ban đầu sư huynh, tỷ tỷ ta không đồng ý cho ngươi tham gia.
Nhưng do ta nài nỉ nên họ mới đồng ý cho ngươi tham gia đấy.
Hơn nữa không chỉ ngươi mà cả nhóm tán tu kia cũng sẽ tham gia, và là người dẫn đường.
Còn nhiệm vụ của ngươi trong quá trình tiến vào Hoàng Liên Sơn sơn mạch thì gặp những yêu thú cấp thấp sẽ do ngươi và nhóm tán tu giải quyết.
Đến khi gặp phải yêu thú cấp hai hoặc con Cạp nia nhị đầu xà thì sư huynh với tỷ tỷ của ta mới ra tay.
Ngoài ra nhiệm vụ của ngươi, của ta và những người khác sẵn sàng hỗ trợ sư huynh, tỷ tỷ của ta, bởi sau khi giết xong con Cạp nia nhị đầu xà thì sư huynh với tỷ tỷ của ta cũng sẽ rất mệt mỏi và mất sức chiến đấu”.
Tịch Bá Lĩnh lên tiếng giải thích.
“Được rồi, ngươi yên tâm.
Sau khi gặp sư huynh với tỷ tỷ của ta, ta tin chắc ngươi sẽ thích họ thôi.
Cả hai người họ đều là những người mà ta tin tưởng nhất”.
Tịch Bá Lĩnh cười tiếp tục nói.
Kinh Thiên vẫn đang vẩn vơ suy nghĩ trong đầu chưa hình dung ra được mọi chuyện thế nào? Sao tự nhiên lại có chuyện tốt rơi vào đầu vậy? có phải do anh ăn ở tốt nên ông trời tạo điều kiện, hay là phía sau có gì mờ ám.
Kinh Thiên không biết rõ mục đích của chị em Tịch Bá Lĩnh và vị sư huynh Kim Danh Thắng đến thành Châu Xuyên này nên không thể sâu chuỗi đến chuyện của tu luyện giả tu luyện ma công.
“Được rồi, không nhiều lời với ngươi nữa.
Sáng mai chúng ta sẽ xuất phát, nếu ngươi muốn tham gia cùng chúng ta thì sáu giờ sáng ngày mai tại cổng thành phía đông xuất phát”.
Tịch Bá Lĩnh nói trong khi Kinh Thiên vẫn đang mãi suy nghĩ.
“Được rồi để ta suy nghĩ về đề nghị của ngươi.
Nếu tham gia sáng mai ta sẽ đến đúng giờ”.
Kinh Thiên cười đáp lại lấp lửng.
“Vậy hẹn ngươi ngày mai đi.
Thôi ta về còn chuẩn bị cho ngày mai”.
Tịch Bá Lĩnh cũng không làm phiền Kinh Thiên cười nói, chào tạm biệt, để Kinh Thiên tự mình suy nghĩ và quyết định.
Thực tế thì những lời nó của Tịch Bá Lĩnh với Kinh Thiên đều được Kim Danh Thắng mớm lời vạch sẵn.
Bản thân hắn cũng đã tính đến những nghi ngờ của Kinh Thiên.
Chỉ có điều tên Tịch Bá Lĩnh chỉ là một thiếu niên đơn thuần chưa trải đời, nên không biết rõ được ẩn giấu bên trong.
Thêm vào đó Kim Danh Thắng lấy danh nghĩa là giúp đỡ Tịch Bá Lĩnh kết giao bạn bè, có lợi ích chia sẻ với bạn bè sẽ dễ dàng làm sâu sắc mối quan hệ hơn.
Do vậy Tịch Bá Lĩnh không chỉ tin tưởng mà còn đánh giá Kim Danh Thắng là một sư huynh tốt bụng và rộng lượng.
“Có nên đi hay không đi?” Kinh Thiên vừa đi vừa suy nghĩ.
Bản thân anh lúc này cũng không biết là có nên đi hay từ bỏ.
Tài nguyên tu luyện thực sự rất cần thiết, nhưng mạng thì cũng cần thiết hơn.
Mà từ bỏ cơ hội này thì cơ hội nâng cao tu vi sẽ tiến triển rất chậm, bỏ lại tiếc nếu mọi thứ Tịch Bá Lĩnh nói là sự thật.
Cứ thẩn thơ vừa đi vừa suy nghĩ, cũng không biết từ lúc nào Kinh Thiên đã trở lại trang viên của mình đi thuê.
Sau cuối cùng Kinh Thiên cũng hạ quyết tâm của mình.
“Nói cho cùng thì ta cũng chỉ làm một kẻ trên răng dưới cắt tút, có cái gì mà phải sợ.
Cứ sợ sệt như vậy thì sau này quá trình tu luyện sẽ trở lên vất vả và khó khăn hơn rất nhiều lần.
Cứ mạo hiểm đi, chỉ cần cẩn thận hơn trong quá trình hành động.
Nếu có chuyện gì thì lại ‘tẩu vi thượng sách’.
Suy cho cùng thì ta cũng chẳng mất gì”.
Kinh Thiên thầm nghĩ, hạ quyết tâm sáng mai sẽ tham gia chuyến thám hiểm lần này.