“Phập…” một tiếng kiếm đâm vào thịt ngọt lịm vang lên, nếu không có thính giác tốt có lẽ sẽ không nghe được âm thanh này trong lúc dư âm của tiếng nổ và tiếng va chạm thân thể của con yêu thú cấp hai sơ giai với cây cối tạo ra tiếng gãy đổ rắc rắc khắp nơi trong sơn mạch.
Thực tế với cây kiếm cấp một rất khó có thể xuyên thủng da của yêu thú cấp hai sơ cấp.
Nhát kiếm này của Kinh Thiên ngoài mang theo khí kình của Nhân vương cảnh cấp một thì, nhát đâm của Kinh Thiên cũng đâm trúng vào vết thương trên đầu của Hắc Rết Trăn.
“Grecccc…” tiếp theo đó là một tiếng ré lên đau đớn của một con yêu thú sau đó im bặt, chỉ còn lại vài tiếng loạt xoạt giãy rụa của thân hình yêu thú va chạm với cây cỏ trên mặt đất.
Tuy nhiên những tiếng loạt xoạt đó cũng chỉ vang lên chút ít rồi im bặt.
Con yêu thú cấp hai sơ giai Hắc Rết Trăn đã trở thành một đống thịt nằm yên trên mặt đất.
“Há há há, vì ngươi mà ta mất đến bốn viên lựu đạn, ngươi còn muốn chạy thoát sao.
Không biết yêu đan của yêu thú cấp hai sơ giai như của người có bù đắp được thiệt hại không? Vớ vẩn lại lỗ vốn mất”.
Kinh Thiên lẩm bẩm nhìn xác con yêu thú cấp hai sơ giai nằm dài trên mặt đất.
Ba quả lựu đạn yêu đan đầu tiên đã làm con Hắc Rết Trăn bị trọng thương, Kinh Thiên biết rằng cơ hội chiến thắng của anh đã rất cao.
Thậm chí không cần dùng đến quả lựu đạn yêu đan thứ tư, Kinh Thiên cũng có thừa cơ hội để giết chết con yêu thú cấp hai sơ giai này.
Nhưng để đảm bảo an toàn nhanh chóng cũng như thử nghiệm lựu đạn yêu đan, Kinh Thiên đã ném ra quả lựu đạn thứ tư và trên tay cũng cầm sẵn thanh kiếm để kết liễu con Hắc Rết Trăn này, nếu quả lựu đạn thứ tư chưa giết chết con yêu thú này.
Đúng như những gì Kinh Thiên tinh toán con Hắc Rết Trăn là yêu thú cấp hai sơ giai, tuy rằng bị thương nặng nhưng nó vẫn còn khả năng kháng cự nhất định.
Quả lựu đạn yêu đan thứ tư đã làm cho đầu của nó chịu vết thương trí mạng, nhưng vẫn chưa thể giết chết được nó, và nhát đâm của Kinh Thiên chính là đòn quyết định kết liễu con yêu thú cấp hai sơ giai.
Máu của con Hắc Rết Trăn rất độc, tuy rằng tu vi luyện thể của Kinh Thiên cũng có chút thành tựu nhất định, một số loại độc của yêu thú cấp một không gây ảnh hưởng nhiều đến anh.
Nhưng độc của yêu thú cấp hai sơ giai tuy không giết chết được Kinh Thiên cũng sẽ làm anh gặp rắc rối lớn.
Khi quan sát vết máu chảy ra từ người con yêu thú cấp hai này Kinh Thiên biết rằng trong máu của nó có chứa chất độc tương đối mạnh, vì vết máu của nó rơi đến đâu cây cỏ ở đó đều bị ăn mòn hoặc hủ hóa.
Do vậy Kinh Thiên quyết định dùng kiếm đâm nó một nhát trí mạng.
Ngay khi kiếm của anh đâm vào đầu nó Kinh Thiên lập tức buông kiếm và né tránh ra xa, tránh máu của Hắc Rết Trăn bắn vào.
Do kiếm vẫn còn ghim trên đầu của con yêu thú cấp hai, nên máu của nó cũng chẳng bắn ra bao nhiêu cả.
Kinh Thiên tiến lại phần đầu xác con Hắc Rết Trăn từ từ rút thanh kiếm ghim trên đầu nó ra.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng tránh máu từ vết thương của nó bắn ra dính lên người anh.
Tiếp đó Kinh Thiên lách kiếm theo vết thương trên đầu con Hắc Rết trăn để lấy ra yêu đan của nó.
Phần thân phía dưới bụng nó cũng bị thương toác da thịt, nên Kinh Thiên cũng lợi dụng những chỗ bị thương đó để lấy cả mật của Hắc Rết trăn cất đi.
Trên cơ thể của con yêu thú cấp hai Hắc Rết Trăn này thì chỉ có hai thành phần này là quý giá nhất và có tác dụng như nguyên liệu cho luyện đan, còn lại toàn bộ cơ thể nó là độc chẳng có tác dụng gì cả.
Thu thập xong toàn bộ nguyên liệu Kinh Thiên lượn một vòng quanh địa bàn con Hắc Rết Trăn xem có thu thập được thêm linh dược, linh thảo, hay nguyên liệu gì không.
Thật sự xui xẻo cho Kinh Thiên trên địa bàn của con Hắc Rết Trăn chẳng có cây linh dược cấp hai nào cả, chỉ có một vài cây linh dược cấp một làm phụ tài cho một vài loại đan dược và một vài thứ linh tinh khác, thu nhập không đáng là bao.
“Có lẽ nên rời khỏi đây thôi, đi khám phá thành Vân Long xem thế nào?” Kinh Thiên thầm nghĩ.
Xác định lại phương hướng Kinh Thiên bắt đầu tìm đường rời khỏi Vân Lĩnh sơn mạch để đi đến nơi mà anh đã xác định thành Vân Long.
Trên đường trở ra Kinh Thiên không gặp phải con yêu thú cấp một đỉnh phong nào, không biết là yêu thú cấp một đỉnh phong may mắn hay Kinh Thiên may mắn nữa.
Vì giờ đối với Kinh Thiên việc đối mặt với yêu thú cấp một từ đỉnh phong trở xuống không phải là vấn đề.
Trong tay Kinh Thiên vẫn còn một quả lựu đạn yêu đan cấp một trung cấp và một quả lựu đạn yêu đan của yêu thú cấp một đỉnh phong, ngoài ra sau khi thu thập được yêu đan của Hắc Rết Trăn anh cũng tranh thủ khắc họa trận pháp biến nó trở thành quả lựu đạn yêu đan cấp hai sơ giai để phòng thân.
Việc khắc họa trận pháp lựu đạn là một trận pháp đơn giản nên không tốn quá nhiều linh thức của Kinh Thiên, hơn nữa yêu đan của yêu thú tuy chứa đựng năng lượng rất lớn của yêu thú nhưng nó không phải là kim loại.
Bề mặt của yêu đan cũng không quá cứng, đặc biệt Kinh Thiên chỉ khắc họa trận pháp lựu đạn bên ngoài mà không tác động đến năng lượng tồn tại trong yêu đan, nên anh mới có thể tạo ra một quả lựu đạn có cấp độ cao hơn so với tu vi của mình.
Nói chung anh có thể khắc họa lựu đạn yêu đan vượt quá hơn một đại cấp bậc so với tu vi của mình.
Đây là điều mà chính Kinh Thiên cũng không rõ, sau này tìm hiểu về luyện khí và linh thức anh mới hiểu rõ hơn và định hình được giới hạn của mình.
Trên đường trở ra khỏi cánh rừng, Kinh Thiên cũng không quên săn giết một vài con yêu thú để làm thức ăn dự trữ và nhét đầy cái dạ dày háu đói của anh.
Thêm vào đó cũng tiện đường thu thập thêm một số linh dược cấp một và một số linh dược phụ tài để làm vốn tiến vào thành Vân Long.
Đến quá giờ trưa thì Kinh Thiên cũng ra khỏi Vân Lĩnh sơn mạch và tiến được tới cửa thành Vân Long.
“Cuối cùng cũng đến nơi.
Không biết cuộc sống trong thành thế nào?” Kinh Thiên thầm nhủ khi đứng trước cổng vào thành Vân Long và ngắm nhìn tòa thành từ bên ngoài.
“Đứng lại!” Hai thủ vệ cửa thành lên tiếng và chặn Kinh Thiên tiến vào trong thành.
“Tôi muốn vào trong thành không được sao?” Kinh Thiên hỏi.
“Không phải không được, ngươi là người mới đến lần đầu phải không? Muốn vào thành thì phải nộp lệ phí vào thành, năm linh ngọc hạ phẩm”.
Một lính thủ vệ thành nói với Kinh Thiên.
Ban đầu Kinh Thiên không hiểu lắm sau khi được thủ vệ thành giải thích thì Kinh Thiên cũng bắt đầu hiểu được quy định của thành Vân Long.
Đối với những người lưu trú lâu dài trong thành họ sẽ được cấp thẻ cư trú và phải nộp phí hàng năm hoặc nộp theo tháng.
Theo đó thì họ có thể ra vào trong thành mà không cần phải trả phí, chỉ cần đưa thẻ lưu trú là họ có thể ra vào thoải mái.
Còn đối với những người không lưu trú thường xuyên thì cứ mỗi lần ra vào thành thì sẽ phải nộp năm hạ phẩm linh ngọc.
Nếu rời thành rồi quay trở lại thì lại phải nộp thêm năm hạ phẩm linh ngọc lần nữa.
Còn nếu không rời khỏi thành thì không cần phải nộp.
Nộp phí và tiến vào trong thành Vân Long lúc này Kinh Thiên mới cảm nhận được thành này hoàn toàn khác biệt cái trấn nhỏ mang tên Quy Phong mà anh đã lưu trú trước kia.
Trong thành dòng người đi lại nhộn nhịp, các cửa hàng các loại mọc lên san sát, buôn bán tấp nập, cuộc sống trong thành hoàn toàn khác biệt so với tưởng tượng của Kinh Thiên.
“Kiếm một chỗ nào đó để ở cái đã, sau đó tìm hiểu tin tức và thông tin về thành này xe thế nào?” Kinh Thiên thầm nghĩ vừa đi vừa quan sát để tìm khác sạn hoặc nhà trọ.
Trước mắt anh dự định ở lại một nhà trọ vài hôm khi tìm hiểu về cuộc sống và cơ hội ở trong thành Vân Long rồi thì lúc đó sẽ có những tính toán phù hợp.
Cũng may do đoạt được túi trữ vật của Ninh Bạch Trắc trong đó có một ít hạ phẩm linh ngọc nên Kinh Thiên chưa cần thiết phải đi bán ngay những nguyên liệu mà anh thu thập được.
Tạm thời số hạ phẩm linh ngọc này cũng đủ Kinh Thiên tiêu vài ngày.
“Ông chủ, còn phòng không cho tôi một phòng”.
Kinh Thiên bước vào một khách sạn và nói với một người đàn ông trung niên đang đứng sau quầy tiếp khách.
“Còn phòng, quý khách muốn thuê phòng đơn hay phòng đôi và ở lại trong thời gian bao lâu?” Ông chủ khách sạn niềm nở tiếp đón và đáp lời Kinh Thiên.
“Giá cả thế nào?” Kinh Thiên hỏi lại vì số lượng linh ngọc mà Kinh Thiên không có nhiều.
Anh phải tính toán xem thế nào cho hợp lý.
“Mười hạ phẩm linh ngọc một ngày một đêm cho phòng đơn, mười lăm hạ phẩm linh ngọc một ngày cho phòng đôi.
Ngoài ra phòng cao cấp thì ba mươi hạ phẩm linh ngọc một ngày một đêm”.
Ông chủ khách sạn vui vẻ trả lời.
“Cho tôi phòng đơn bình dân đi”.
Kinh Thiên nói.
“Đưa quý khách lên phòng hai lẻ sáu”.
Ông chủ khách sạn nói với một người trẻ tuổi đứng ở gần đó và đưa cho Kinh Thiên một thẻ bài trên có ghi số phòng hai lẻ sáu.
“Mời quý khách đi lối này”.
Người trẻ tuổi nói và đưa tay làm động tác mời Kinh Thiên đi lên một cầu thang ở gần đó.
Phòng hai lẻ sáu là một phòng số sáu ở trên tầng ba của tòa khách sạn.
Khách sạn mà Kinh Thiên ở chỉ có ba tầng.
Nó được xây trên một khuôn viên khá rộng, xung quanh là khu nhà ở của khách sạn, chính giữa là sân vườn có cây xanh, hòn non bộ… chung quy khách sạn được thiết kế khá tao nhã.
Tầng một có một khu nhà hàng, và là nơi ở của nhân viên phục vụ.
Tầng hai là khu phòng dành cho khách ở có cả phòng đơn và phòng đôi, còn tầng ba là khu phòng cao cấp.
Khi tiến vào trong thành Vân Long Kinh Thiên cũng quan sát và để ý thấy kiến trúc trong thành được thiết kế khá độc đáo và đặc biệt không có các tòa nhà cao tầng, ngôi nhà cao nhất cũng chỉ ba hoặc bốn tầng là cùng.
Điều đặc biệt là các ngôi nhà thường được xây bao quanh trên một khuôn viên rất rộng.
Căn phòng của Kinh Thiên là phòng đơn cũng được bày trí tương đối đơn giản, có một giường ngủ và một bộ bàn ghế bày chính giữa căn phòng, ngoài ra nó có một số vật dụng cơ bản cho sinh hoạt bình thường.
Nhận phòng và bo cho tiểu nhị hướng dẫn Kinh Thiên lên phòng một linh ngọc hạ phẩm.
Kinh Thiên lại quay trở xuống nhà hàng phía dưới của khách sạn với hai mục đích.
Một là kiếm cái gì đó để nhét đầy cái dạ dày, và mục đích thứ hai là tìm hiểu thông tin về thành Vân Long.
Hiện tại cũng chỉ là tầm giữa buổi chiều nên số lượng khách hàng trong nhà hàng không nhiều lắm, chỉ lác đác vài khách hàng ngồi một vài nơi.
Đây là điều mà Kinh Thiên mong muốn sẽ dễ dàng tìm hiểu thông tin hơn.
“Quý khách, xin mời ngài vào trong”.
Một tiểu nhị phục vụ nhà hàng tiến lại mời Kinh Thiên vào bên trong.
Tuy Kinh Thiên chỉ mới mười sáu tuổi, khuôn mặt cũng non choẹt nhưng những người phục vụ vẫn rất khách sáo và tiếp đón như những vị khách bình thường.
Bởi ở thế giới tu luyện giả này, những người tu luyện có thể phản lão hoàn đồng, nhìn mặt chưa chắc đã đoán được tuổi thực.
Thêm vào đó trong thành có rất nhiều gia tộc thế lực đan xen chồng chéo, nhỡ đâu lại chọc vào tiểu thư hay công tử gia tộc nào đó thì thực sự rất phiền phức.
Bước vào trong nhà hàng Kinh Thiên lựa chọn một vị trí tương đối thoáng có tầm nhìn ra ngoài đường phố của tòa thành.
Đợi Kinh Thiên ổn định vị trí ngồi một nhân viên phục vụ của quán tiến lại gần đưa cho Kinh Thiên một bản thực đơn và đợi Kinh Thiên gọi món.
Lật giở lướt qua thực đơn Kinh Thiên liền nói với nhân viên phục vụ của Quán.
“Mang cho ta vài món thịt thú rừng, tùy ngươi lựa chọn”.
Kinh Thiên đưa lại thực đơn cho nhân viên phục vụ và nói.
Tuy rằng sức ăn của Kinh Thiên rất lớn, nhưng mục đích lần này của Kinh Thiên không phải đến nhà hàng để ăn no, mà mục đích lần này đến đây để thăm dò thông tin.
Với lại lúc này Kinh Thiên cũng không phải người giàu có gì, số linh ngọc hạ phẩm lấy được của Ninh Bạch Trắc cũng không nhiều.
Kinh Thiên còn cần tiền dự phòng để có thể làm nhiều việc khác, nên nếu hạn chế được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.
Hơn nữa trong túi trữ vật của Kinh Thiên cũng đã sơ cua vài con yêu thú cấp một làm thức ăn rồi nên cũng không thực sự sợ đói.
“Đồ dùng lên bàn, mời quý khách thưởng thức”.
Nhân viên phục nhanh chóng đưa đồ ăn lên bàn của Kinh Thiên.
Vì tầm giờ cũng không phải là lúc đông khách nên đồ ăn rất nhanh chóng được nhà bếp hoàn thành và đưa lên bàn cho khách hàng.
“Ta mới đến thành Vân Long này còn có nhiều điều chưa rõ.
Ngươi có thể giới thiệu cho ta về thành Vân Long không?” Kinh Thiên lấy ra năm viên hạ phẩm linh ngọc đưa cho nhân viên phục vụ và nói.
“Được lúc này cũng không phải là lúc đông khách, tiểu nhân có thể tiếp chuyện ngài, ngài hỏi đúng người rồi đó.
Chẳng có chuyện gì ở thành này mà tiểu nhân không biết cả”.
Gã nhân viên phục vụ nhận tiền bo, vỗ ngực tự tin giới thiệu.
Số tiền bo mà Kinh Thiên cho hắn có thể tương đương với nửa tháng thu nhập của hắn.
Nên hắn rất hào hứng và vui vẻ cung cấp thông tin tới Kinh Thiên.
Gã nhân viên phục vụ thao thao bất tuyệt giới thiệu về thành Vân Long với Kinh Thiên.
Quả thật gã là một người chịu khó để ý tiếp thu thông tin, mọi chuyện lớn nhỏ trong thành Vân Long nếu gã nghe được gã đều ghi nhớ hết, từ chuyện đầu rau rẻ rách tới chuyện lớn, gã nói liên hồi như một cái máy.
Thỉnh thoảng Kinh Thiên lại à ừ vài câu, rồi lại hỏi lại hắn vài điều mà anh muốn biết, gã nhân viên phục vụ lại được dịp tỏ vẻ mình hiểu biết, hắn lại tuôn ra một tràng giang đại hải.
Sau khi nghe và chắt lọc thông tin từ nhân viên phục vụ nhà hàng, cơ bản Kinh Thiên cũng có được những thông tin mà anh muốn.
Gã nhân viên phục vụ nói rất nhiều thông tin, hỗn độn tùy theo cảm hứng của gã, hoặc lúc bất chợ nhớ ra hắn lại nói.
Điều này khiến Kinh Thiên phải mất một chút thời gian để hệ thống lại những thông tin cho rõ ràng.
Trong thế giới Lạc Hồng thế giới của tu luyện giả lấy võ vi tôn, người có sức mạnh sẽ có tất cả, người có sức mạnh có thể đứng trên luật pháp, thậm chí có thể đưa ra luật chơi mà người khác phải chơi theo.
Phân bố về lãnh thổ và tổ chức xã hội cũng tương đối khác biệt.
Có vùng lãnh thổ thì do quốc gia cai trị theo chế độ phong kiến giống như kiến thức kiếp trước Kinh Thiên hiểu biết.
Đứng đầu là vua và hoàng gia, phía dưới là các quan lại.
Có những vùng lãnh thổ lại không tổ chức thành quốc gia mà trực tiếp do các môn phái cai quản, tổ chức quản lý.
Có vùng lãnh thổ thì đan xen cả quốc gia và môn phái cai trị.
Thành Vân Long chỉ là một thành nhỏ nằm giáp ranh với Vân Lĩnh sơn mạch trực thuộc vương quốc có tên Cửu Long quốc.
Cửu Long quốc lại là một quốc gia nhỏ nằm trong phạm vi quản hạt của một môn phái có tên Hồng Hạc Môn.
Hồng Hạc Môn cũng chỉ là một môn phái tu tiên nhỏ của Hoang vực, tuy nhiên Hồng Hạc môn quản hạt khoảng ba hoặc năm vương quốc nhỏ như Cửu Long Quốc.
Cái này gã nhân viên phục vụ không biết chính xác, gã cũng chỉ nghe ngóng quan khách nói chuyện và chắp nhặt lại.
Vì gã cũng chưa bao giờ rời khỏi cái thành Vân Long này chứ chưa nói đền rời khỏi Cửu Long Quốc.
Nói Cửu Long Quốc là một quốc gia nhỏ nhưng theo mô tả của tên nhân viên phục vụ thì diện tích của nó cũng chẳng kém là bao so với nước Mỹ ở kiếp trước mà Kinh Thiên biết và anh tự so sánh để dễ hình dung.
Gọi là Cửu Long Quốc vì quốc gia này có chín thành lớn nhỏ đều có tên kết thúc bằng chữ ‘Long’, giống như thành Vân Long mà Kinh Thiên hiện đang ở.
Thành Vân Long tuy chỉ là một thành nhỏ trong một quốc gia nhỏ, nhưng diện tích của nó cũng lớn hơn gấp đôi so với thành phố Hà Nội mà Kinh Thiên biết.
Những thông tin tiếp nhận đem ra so sánh đánh vỡ những hiểu biết của Kinh Thiên khiến cho anh cần phải xem xét lại tư duy của mình.
Trong thành Vân Long cơ bản có năm thế lực lớn có sức ảnh hưởng tới hoạt động của toàn thành.
Đầu tiên là bốn gia tộc lớn nắm cơ bản mạch máu kinh doanh của toàn thành là Ngô gia, Mai gia, Phương gia và Hoàng gia.
Cả bốn gia tộc này đều là những gia tộc tu tiên lớn nhất trong thành Vân Long.
Mỗi gia tộc chiếm cứ một phương của thành Vân Long.
Ngô gia ở phía Đông, Mai gia ở phía Tây, Phương gia ở phía Nam còn Hoàng gia thì ở phía Tây.
Trong bốn đại gia tộc này cao thủ nhiều như mây, tộc trưởng của các gia tộc nghe nói tu vi đều đạt đến nhân cực cảnh.
Có tin đồn có gia tộc có lão tổ tông đạt đến Địa hóa cảnh, nhưng chủ yếu là tin đồn còn thực tế thì chưa ai chứng kiến.
Nhưng toàn bộ tu luyện giả trong thành đều thừa nhận đây là bốn gia tộc, bốn thế lực lớn nhất thành Vân Long.
Thế lực thứ năm cũng là thế lực lớn nhất chính là phủ thành chủ, ngoài việc được Cửu Long quốc chống lưng thì thành chủ của thành Vân Long cũng là một nhân vật bí ẩn.
Nghe nói tu vi của thành chủ cũng đạt đến Địa hóa cảnh, có thể áp chế cả bốn đại gia tộc.
Hơn nữa cao thủ của phủ thành chủ cũng rất nhiều và đặc biệt họ còn nắm cả quân đội trong tay, sẵn sàng trấn áp bất cứ thế lực nào dám thách thức quyền thống trị của phủ thành chủ.
Điều đặc biệt là thành chủ của thành Vân Long rất ít khi xuất hiện, mọi việc lớn nhỏ trong thành hầu như đều do thuộc cấp của thành chủ lo liệu và giải quyết.
Nên rất ít người biết rõ về vị thành chủ của tòa thành này.
Ngoài năm thế lực trực tiếp thì trong thành còn có một số thế lực mà ngay cả phủ thành chủ cũng phải nể mặt vài phần.
Nhưng các thế lực này đều không can dự vào quy định hay hoạt động của toàn bộ thành Vân Long.
Thế lực đầu tiên chính là Vạn Thương Bảo Các.
Vạn Thương Bảo Các là một tổ chức chuyên kinh doanh các loại linh dược, linh lài, vũ khí, đan dược… nghe nói không có bảo vật gì Vạn Thương Bảo các không có.
Chi nhánh của Vạn Thương Bảo Các trải dài khắp trên toàn đại lục, hầu như không một thành trì nào trên Lạc Hồng đại lục không có chi nhánh của Vạn Thương Bảo Các.
Tiêu chí của Vạn Thương Bảo Các là chỉ kinh doanh sinh tài, không can dự vào chuyện thế sự của các thành, chỉ đứng trung lập kinh doanh, không tham gia chính trị quyền lực, chính tà đều có thể đến Vạn Thương Bảo Các để làm ăn.
Nghe nói trụ sở chính của Vạn Thương Bảo Các được đặt tại thánh vực, và các chủ của Vạn Thương Bảo Các cũng là tuyệt thế cường giả, mà hầu hết tất cả các thế lực chính tà đều phải nể mặt vài phần.
Chưa kể Vạn Thương Bảo Các cao thủ nhiều như mây, bất kể thế lực nào dám xâm phạm quyền lợi của Vạn Thương Bảo Các đều phải trả giá rất đắt.
Thế lực bên ngoài thứ hai là Đan Các.
Đan Các là một tổ chức tập hợp những đan sư, Đan Các có trụ sở chính tại Thánh Vực và có chi nhánh hầu hết tại các thành trên khắp Lạc Hồng thế giới.
Hoạt động của Đan Các chủ yếu là chứng nhận cấp bậc cho luyện Đan sư.
Các luyện đan sư muốn chứng nhận cấp bậc luyện đan của mình thì có thể thông qua Đan Các để chứng nhận.
Khi hoàn thành các bài khảo sát luyện đan, luyện Đan sư sẽ được cấp một huy hiệu chứng mình cấp bậc luyện đan.
Nếu muốn gia nhập Đan Các thì luyện đan sư sẽ trải qua thêm một bài khảo sát riêng nữa của Đan Các, nếu gia nhập Đan Các thì huy hiệu của Đan sư thuộc Đan các cũng sẽ có chút khác biệt so với huy hiệu đan sư thông thường.
Thế lực thứ ba là Luyện Khí các, được tổ chức tương tự như Đan Các.
Luyện Khí Các cũng là tổ chức của các Luyện khí sư, cũng có trụ sở chính tại Thánh vực và có chi nhánh ở hầu khắp các thành trên Lạc Hồng Đại Lục.
Hoạt động của Luyện Khí Các cũng tương tự như Đan Các.
Ngoài những thế lực đó ra thì trong thành Vân Long còn có rất nhiều những gia tộc tu tiên nhỏ phụ thuộc vào các đại gia tộc tu tiên, hay phụ thuộc vào phủ thành chủ.
Ngoài ra một lực lượng nữa là số lượng các tán tu trong thành cũng rất lớn.
Họ cũng tập hợp nhau lại thành các đoàn đội, hay các băng nhóm hay các bang hội hoạt động ở tầng dưới cùng của tu luyện giả.
Nơi đây rồng rắn lẫn lộn, chủ yếu là hoạt động ngầm ngoài vòng pháp luật của thành Vân Long.
Các gia tộc, các môn phái thậm chí các quốc gia trong thế giới này cũng chỉ là một tổ chức được thành lập ra để thu thập tài nguyên tu luyện cho một nhóm nhỏ người nào đó mà thôi.
Ngay trong chính các gia tộc, các môn phái nếu không phải là thiên tài, không có thế lực của riêng mình thì tài nguyên tu luyện nhận được cũng rất èo uột.
Những điều này tuy mới chỉ tiếp xúc với những thế lực nhỏ Kinh Thiên cũng đã hiểu được điều đó.
Nên trở thành một luyện đan sư là một việc hết sức cần thiết để anh thiết lập cho mình một nền tảng cơ sở vững chắc để có thể đưa ra những kế hoạch lớn trong tương lai.