Nằm thả mình trong đầm nước nhỏ Kinh Thiên nghĩ vẫn vơ, nghĩ về cuộc sống kiếp trước cuộc sống kiếp này.
Sau một hồi thì Kinh Thiên cũng trở về với thực tại là anh đang ở dưới đáy cốc.
Hàng ngày anh chỉ có vài con cá, thi thoảng bắt được vài con rắn, mà thức ăn ở dưới đáy cốc này cũng rất hạn chế.
Thêm vào đó kể từ khi tu luyện ‘Ngũ Hành Thần Thể’ sức ăn của Kinh Thiên dường như rất lớn, ăn nhiều không thấy no bụng.
Lúc nào Kinh Thiên cũng cảm thấy đói.
Tiếp tục ở dưới đáy cốc này không phải là giải pháp lâu dài.
Kinh Thiên cũng muốn rời khỏi nơi này ra ngoài tìm hiểu về thế giới này, bởi thế giới này có thể rất đặc sắc đối với anh.
Tắm rửa xong Kinh Thiên quay trở lại trong động phủ, Kinh Thiên dự định rằng xem có còn gì đáng giá và có thể mang được thứ gì đi không.
Anh đang chuẩn bị và tìm cách rời khỏi cái đáy cốc này.
Bên trong động phủ mọi thứ bừa bộn lung tung, chỉ có đống sách và ngọc giản về các đan phương được Kinh Thiên xếp trên chiếc bàn đá là có vẻ ngăn nắp một chút, còn những thứ mục nát và không dùng được thì vương vãi khắp nơi trong động phủ.
Kinh Thiên lần mò khắp nơi ngõ ngách trong động phủ hy vọng có thể tìm được cái gì đó, bảo bối, hay vật phẩm có giá trị chẳng hạn.
Nhưng tìm cả nửa ngày anh đành mất công không, chẳng còn gì nữa cả.
Trở lại chỗ chiếc bàn đá nhìn đống sách, ngọc giản ngổn ngang trên bàn mà anh chưa biết làm thế nào.
Kinh Thiên không thể mang vác toàn bộ số sách và ngọc giản này đi cùng lúc được.
Không phải sức khỏe Kinh Thiên không đủ, mà số lượng nhiều như vậy rất cồng kềnh sẽ khiến Kinh Thiên khó mà leo núi, rồi vượt rừng để trở về tiểu trấn được.
Đang suy nghĩ xem làm thế nào để có thể mang đi nhiều nhất có thể, vì giờ đây Kinh Thiên đã có đủ thông tin hiểu biết về thế giới này.
Với trí nhớ kiếp trước cộng lại thì Kinh Thiên hiểu rõ ràng rằng, tri thức là tài sản quý giá nhất chỉ cần có đầy đủ trí trức thì sợ gì không thành công.
Hơn nữa giờ Kinh Thiên đã là tu luyện giả song hệ Thổ, Hỏa linh lực, Kinh Thiên cũng có cơ hội trở thành luyện Đan sư.
Mà nghề luyện Đan sư trong tu luyện giới Lạc Hồng có thể giúp Kinh Thiên thu thập rất nhiều tài nguyên dùng cho việc tu luyện.
Công pháp mà Kinh Thiên tu luyện là ‘Kinh Thiên Quyết’ và ‘Ngũ Hành Thần Thể’ đây là hai loại công pháp có mức độ tiêu hao tài nguyên khủng bố.
Bất chợt Kinh Thiên nhìn thấy có một chiếc nhẫn màu bạch kim nằm ở góc bàn, do bụi che lấp mà ban đầu Kinh Thiên không để ý, nhưng do mấy ngày gần đây Kinh Thiên quẳng tất cả những gì còn có thể dùng được lên trên bàn đá nên lớp bụi cũng đã bị thổi đi rất nhiều.
Cầm chiếc nhẫn lên Kinh Thiên mơ hồ nhận ra đây có thể là chiếc nhẫn không gian có thể chứa được đồ.
Vì theo trí nhớ của Kinh Thiên khi ở thế giới này anh cũng biết được thế giới này có nhiều điều kỳ lạ.
Có những chiếc nhẫn bên trong có không gian, mà nó có thể chứa được đồ, muốn sử dụng được loại nhẫn này thì tu luyện giả phải có linh thức thì mới sử dụng được.
Còn những tu luyện giả chưa tiến vào Nhân cảnh chưa có linh thức thì thường sử dụng những túi chứa đồ đơn giản bên trong có các trận pháp không gian để sử dụng.
Nhưng những thứ như vậy đều là những thứ xa xỉ, với kẻ nghèo rớt mồng tơi như Kinh Thiên thì ngay cả cái túi chứa đồ cấp thấp cũng không mua nổi, mà phải dùng bao vải bọc đồ thì Kinh Thiên đâu có dám mơ đến những loại pháp bảo cao quý như này.
Sau một hồi đắn đo thì Kinh Thiên cũng bắt đầu thử sử dụng.
Vì tác dụng của cuốn ‘Kinh Thiên Quyết’ nên Kinh Thiên dù chưa đạt Nhân cảnh nhưng cũng đã sử dụng được linh thức.
Có lẽ là do Kinh Thiên tu luyện ‘Ngũ Hành Thần Thể’ đã đạt đến Cấp một sơ kỳ tương đương với tu luyện linh lực đạt được tu vi Nhân vương cảnh nhất giai.
Tuy nhiên không ai chỉ bảo cho Kinh Thiên cách sử dụng nhẫn trữ vật cả, nên anh chỉ còn cách tự mày mò.
Mày mò một hồi lâu thì cuối cùng Kinh Thiên cũng biết cách sử dụng.
Linh thức của Kinh Thiên quét vào bên trong chiếc nhẫn, Kinh Thiên thấy không gian khoảng mười mét khối và cũng chẳng có cái gì bên trong đó cả.
Kinh Thiên lấy một cuốn sách trên bàn dùng linh thức đưa vào, rồi lại dùng linh thức đưa ra, Kinh Thiên cứ làm như thế đến vài chục lần và tự cười, cứ giống như một đưa trẻ con vừa phát hiện ra một cái gì đó rất thú vị tự chơi và tự cười một cách sung sướng.
Nếu có người bên cạnh chắc họ nghĩ thằng này bị điên.
“Ha ha ha, cuối cùng ta cũng biết sử dụng rồi”.
Kinh Thiên tự cười, tự nói một mình.
Việc sử dụng nhẫn trữ vật lưu trữ đồ đạc ở thế giới Lạc Hồng này là điều hết sức bình thường, hầu hết các tu luyện giả đều biết, và nó cũng chẳng có gì to tát cả.
Tuy nhiên đối với một kẻ từ thế giới khác đến như Kinh Thiên có lẽ đây là một sự phát hiện thú vị làm thay đổi thế giới quan của anh.
Trong thế giới Lạc Hồng có rất nhiều vật phẩm có thể lưu trữ đồ vật được các luyện khí sư tạo ra.
Dựa vào tài liệu có đặc tính không gian và Trận pháp không gian luyện khí sư có thể tạo ra rất nhiều những vật dụng để cất chứa đồ, như nhẫn không gian chứa đồ, vòng tay không gian chứa đồ… Tùy vào cấp bậc của luyện khí sư có thể chế tạo ra cấp bậc của vật chứa đồ khác nhau với không gian khác nhau, có những chiếc nhẫn được tạo ra không gian có thể lớn tương đương với một sân vận động.
Tuy nhiên những công cụ chứa đồ này chỉ có thể chứa vật chết, không thể chứa đồ vật sống như người hay các loại thú còn sống.
Đối với các loại yêu thú còn sống nếu muốn chứa đựng lại phải có vật dụng chứa yêu thú riêng biệt.
Loại thú nang này cũng không thể chứa người sống được.
Tuy nhiên trên thế giới Lạc Hồng này cũng có những pháp bảo cao cấp được những luyện khí sư đỉnh cấp chế tạo ra có thể thu nạp người sống được.
Tất nhiên những pháp bảo này cực kỳ quý hiếm, chỉ cần một vật xuất thế có thể khiến tu luyện giới tranh giành gây ra gió tanh mưa máu, diệt môn, diệt tộc.
Vui mừng chốc lát Kinh Thiên cũng bắt đầu thu dọn những thứ hữu ích với anh để chuẩn bị tìm cách rời khỏi đáy cốc chết tiệt này.
Những thứ mà Kinh Thiên mang theo bao gồm ‘Minh Văn Cơ Sở Lục’ đây là cuốn sách nền tảng cho tất cả các loại trận pháp, Kinh Thiên chỉ nghĩ khi nào có thời gian rảnh thì nghiên cứu thêm.
Nhưng Kinh Thiên cũng không ngờ ‘Minh Văn Cơ Sở Lục’ sau này giúp anh trở thành một trận pháp sư lỗi lạc.
Những thứ mà Kinh Thiên quan tâm nhất là những đan phương, ‘Luyện Đan Quyết’ và ‘Bách thảo toàn thư’, cũng như những kinh nghiệm luyện đan mà Lão già chủ động phủ để lại.
Bởi Kinh Thiên nghĩ phải kiếm thêm một nghề tay trái nữa để kiếm tiền.
Ở thế giới nào cũng vậy, thiếu tiền một bước khó đi.
Thêm vào đó chỉ có tiền thì Kinh Thiên mới có thể có nhiều tài nguyên tu luyện được, cái này thì với trí nhớ của một đứa trẻ mười lăm tuổi cũng biết, và đặc biệt với Kinh Thiên một kẻ ăn bữa nay lo bữa mai, bữa đói bữa no thì hiểu thấu thiếu tiền sẽ như thế nào.
Và Kinh Thiên cũng được biết cái nghề luyện Đan sư nếu anh có chút thành tựu thì sẽ khiến anh không cần phải lo đến cơm áo gạo tiền nữa.
Mà giờ Kinh Thiên đã là tu luyện giả Hỏa hệ việc nghiên cứu và trở thành luyện Đan sư đối với Kinh Thiên không phải là không thể, chỉ còn lại xem tài năng của Kinh Thiên đến đâu, và anh có thể đi được bao xa trên con đường này mà thôi.
Sau khi thu dọn xong những thứ cần thiết Kinh Thiên đều để vào trong chiếc nhẫn trữ vật và giấu chiếc nhẫn vào trong ngực, việc tài bảo không lộ ra ngoài là điều cơ bản nhất, cái này có lẽ không cần phải người khác dạy bảo Kinh Thiên cũng biết.
Kinh Thiên cũng hiểu rằng với võ công mèo quào của anh bây giờ thì việc giữ được tài bảo là vô cũng khó.
Còn một số vật dụng không cần thiết thì Kinh Thiên bọc lại thành một cái bao đeo ở sau lưng, giống như mọi ngày anh vẫn làm.
Cầm thanh kiếm của mình lên và Kinh Thiên nhìn nó mà ai thán.
Nói là kiếm cho oai chứ nó giờ trông giống thanh sắt hơn.
Trước đây cha mẹ Kinh Thiên có mua cho anh thanh kiếm này để anh tập luyện, nhưng bản thân cha mẹ Kinh Thiên cũng chẳng có bí kíp võ công hay vũ kỹ gì cao sang để dạy anh cả.
Kinh Thiên học kiếm cũng chỉ là học qua loa, những chiêu kiếm mà Kinh Thiên đang dùng là học được từ cha của mình.
Sau đó phải tự kiếm sống, không có người chỉ bảo Kinh Thiên sử dụng kiếm chẳng khác gì sử dụng dao.
Kinh Thiên chỉ biết cầm kiếm chém ngang, chém dọc, thuận thế thì đâm một cái… cũng chẳng có chiêu thức hay vũ kỹ gì ra hồn cả.
Hơn nữa vì không có tiền bảo dưỡng hay mua kiếm mới cây kiếm của Kinh Thiên cũng sứt mẻ tứ tung.
“Haizzzzzz”.
Thở dài một hơi, Kinh Thiên đút thanh kiếm vào bao, rắt thanh kiếm sau lưng bước ra ngoài động phủ để tìm cách rời khỏi đáy cốc chết tiệt này.
Ra khỏi động phủ ngước mắt từ đáy cốc nhìn lên, hai bên là hai vách đá gần như thẳng đứng, từ dưới đáy cốc nhìn lên Kinh Thiên còn không nhìn rõ phía trên đỉnh cốc.
Kinh Thiên lắc đầu và bắt đầu tìm kiếm xung quanh đáy cốc xem có con đường nào thoát khỏi đáy cốc không.
Mấy lần trước rời động phủ đi săn rắn kiếm ăn Kinh Thiên cũng để ý dò tìm đường thoát ra khỏi đáy cốc nhưng không thấy, lần này Kinh Thiên tìm kiếm kỹ lưỡng hơn và hy vọng có thể tìm ra đường thoát khỏi đáy cốc này.
Nhưng sau một hồi tìm kiếm, Kinh Thiên vẫn thất vọng và trở lại vị trí trước cửa động phủ ngước nhìn lên bầu trời từ đáy cốc.
Không có đường nào có thể thoát ra khỏi đáy cốc cả, chỉ có con đường duy nhất là trèo lên theo vách núi từ đáy cốc.
Đối với Lão già chủ động phủ hay những người tu luyện khi đạt được cảnh giới Thiên Vũ cảnh thì họ có thể ngự không mà đi, việc rời khỏi đáy cốc chỉ là việc dễ như trở bàn tay.
Đối với những tu luyện giả khác họ có thể sử dụng các loại pháp bảo hỗ trợ di chuyển như phi toa, chiến hạm, hoặc linh thú phi hành để di chuyển và rời cốc cũng không khó khăn.
Hoặc những người có kinh công bộ pháp điêu luyện họ mượn những điểm tựa trên vách cốc để đi từ đáy cốc lên đỉnh cốc cũng không phải là việc gì quá khó khăn.
Nhưng đối với Kinh Thiên hiện giờ đây là một thách thức không hề nhỏ.
Bởi Kinh Thiên chẳng biết bộ pháp, hay kinh công nào, có lẽ giờ át chủ bài Kinh Thiên dựa vào là sức trâu của mình.
Đắn đo một hồi Kinh Thiên cũng quyết định leo lên đỉnh cốc theo vách núi, vì hiện tại với Kinh Thiên cũng chẳng có giải pháp nào khả thi hơn.
Hơn nữa nếu cứ ở dưới đáy cốc thì Kinh Thiên cũng sớm chết vì đói, vì cá dưới đầm Kinh Thiên cũng đã ăn gần hết.
Giờ khát khao được sống, khám phá thế giới bên ngoài thúc đẩy Kinh Thiên leo lên.
Cũng may cho Kinh Thiên kiếp trước anh cũng có chơi một số môn thể thao và trong đó cũng có bộ môn leo núi, nên việc Kinh Thiên bắt đầu công tác leo trèo vách núi cũng không khiến anh bỡ ngỡ lắm.
Vách núi tuy dựng đứng nhưng không hoàn toàn trơn nhẵn, có những chỗ lồi ra lõm vào, thi thoảng lại có vài gốc cây hay dây leo thò ra, cũng tạo cho Kinh Thiên điều kiện thuận lợi để leo lên.
‘Ngũ Hành Thần Thể’ của Kinh Thiên cũng đã đạt đến cấp một sơ kỳ có chút thành tựu giúp cơ thể Kinh Thiên dẻo dai, và việc leo lên theo vách núi cũng không làm Kinh Thiên mất quá nhiều sức lực.
“Cứ tiếp tục với tốc độ như thế này thì có lẽ chỉ cần đến buổi tối là mình có thể leo lên được tới đỉnh”.
Kinh Thiên tự nhủ với những thuận lợi mà anh đang có.
Nhưng mọi chuyện đâu có dễ dàng như Kinh Thiên tưởng tượng.
Khi Kinh Thiên leo lên đến khoảng một nửa đoạn đường thì lúc này vấn đề bắt đầu nảy sinh làm khó anh.
Không hiểu từ đâu liên tục có những luồn gió mạnh như đao phong liên tục thổi qua khiến Kinh Thiên vừa phải chống chịu với luồng gió cắt da cắt thịt, vừa phải tiếp tục leo lên, và ở thời điểm này tốc độ leo lên của Kinh Thiên đã bắt đầu chậm lại, hơn nữa sức lực Kinh Thiên phải bỏ ra nhiều hơn ban đầu rất nhiều lần.
“Chết tiệt, tại sao lại có luồng đối lưu với tốc độ gió mạnh, và mang theo hàn phong như cắt da cắt thịt liên tục thổi qua vậy nhỉ?” Kinh Thiên dùng kiến thức của kiếp trước lý giải và chửi thề.
Kinh Thiên cố gắng chịu đựng cơn gió, bám chặt vào các hòn đá nhô ra trên vách đá để leo lên giữa những cơn gió càng lúc càng mạnh lên, và đao phong càng lúc càng khắc nghiệt, lúc này tốc độ leo của Kinh Thiên đã chậm lại rất nhiều, thậm chí chẳng khác gì rùa bò.
“Cứ thế này thì đến khi trời tối cũng không thể leo lên được đỉnh cốc”.
Kinh Thiên lẩm bẩm dừng lại và quan sát xung quanh.
Kinh Thiên hiểu rằng với điều kiện và sức lực hiện tại của anh thì đến khi trời tối Kinh Thiên cũng không thể leo lên tới đỉnh cốc được.
Mà trở xuống để sáng mai leo lại thì Kinh Thiên không cam tâm, tiếp tục leo vách núi vào ban đêm thì lại rất nguy hiểm.
Kinh Thiên dừng lại để suy nghĩ tìm xem có phương án nào khác hay không.
“Đúng là chó chết không giềng.
Đến lúc này vẫn chưa hết đen đủi, chẳng nhẽ cứ bám vách đá từ giờ cho đến sáng mai sao?” Kinh Thiên lẩm bẩm chửi thề.
Nhưng vào lúc này Kinh Thiên quan sát bên trái cách chỗ bản thân đang bám vào vách núi khoảng ba mươi mét phía trên hơi chếch một chút có một hang động ẩn dưới đám dây leo.
Nếu không có những luồng gió lớn như vậy thổi qua có lẽ cũng chẳng ai phát hiện được ở lững chừng cốc lại có một hang động như thế.
Vì có cuồng phong thổi qua khiến đám dây leo bay phất phơ để lộ ra cửa hang động.
Chỉ hơi chần chừ suy nghĩ một lát Kinh Thiên quyết định leo vào trong hang động đó.
Mặc dù Kinh Thiên biết có thể hang động đó là của một loài thú nào đó, có thể sẽ mang đến nguy hiểm cho anh.
Nhưng trong tình thế này đối với Kinh Thiên thì không có nhiều sự lựa chọn.
Thêm vào đó lúc nãy quan sát Kinh Thiên thấy dường như hang động đó là hang động bị bỏ hoang, với rêu phong bám đầy bên ngoài.
Kinh Thiên cũng thầm nghĩ với luồng đao phong như này chắc chẳng có con thú nào tìm đến nơi đây làm chỗ ở cả.
Với hy vọng như vậy khiến Kinh Thiên quyết định lựa chọn hang động đó làm chỗ nghỉ ngơi chờ qua ngày mai khi sức lực hồi phục và có nhiều thời gian hơn thì anh sẽ tiếp tục leo lên.
Sau một hồi chống chọi với đao phong và tiếp tục leo Kinh Thiên cuối cùng cũng bò được vào trong hang động lưng trừng núi.
Lúc này anh đã thành thục hơn rất nhiều, Kinh Thiên không dám nghỉ ngơi, rút thanh kiếm sau lưng ra và bắt đầu dò xét trong hang động.
Bởi nếu trong hang động có con thú nào đó thì có lẽ Kinh Thiên phải sẵn sàng chiến đấu.
Nhưng cuối cùng sau một hồi tra xét thì hang động cũng hoàn toàn trống trơn, không hề có bất kỳ một con thú nào kể cả con thú nhỏ nhất, và Kinh Thiên nhận thấy hang động cũng bị bỏ hoang rất lâu rồi.
Chỉ có trong góc có một chiếc ổ nhỏ bên trong ổ là một quả trứng màu bạch kim to tương đương với một quả trứng đà điểu.
Có lẽ Kinh Thiên cũng chỉ biết so sánh vậy, bởi lẽ anh cũng chẳng biết loại trứng nào ở thế giới Lạc Hồng này cả.
“Hang động bỏ hoang rất lâu rồi, sao lại có quả trứng ở đây, trên sàn trần không hề thấy bất kỳ dấu vết của một loài sinh vật nào cả.
Có lẽ phải vài chục đến cả trăm năm rồi không có sinh vật nào đến đây cả”.
Kinh Thiên lẩm bẩm và tiến lại gần quả trức màu bạch kim.
Quan sát quả trứng màu bạch kim khiến Kinh Thiên ngỡ ngàng, vì rõ ràng thời gian lâu như vậy mà quả trứng không hề bị ung, bên trong dường như vẫn có sự sống.
“Mà thôi bản thân cái thế giới Lạc Hồng này nó cũng đã kỳ lạ rồi, có thêm những điều kỳ lạ có lẽ cũng bình thường”.
Kinh Thiên lẩm bẩm, và có lẽ anh cũng bắt đầu quen với những thứ kỳ lạ ở thế giới này.
“Dù sao cũng có quả trứng lót dạ, cứ đập ra làm bữa tối cái đã cho đỡ đói”.
Kinh Thiên nghĩ và quả thực anh cũng đang đói và cũng chẳng muốn tìm hiểu xem quả trứng này là gì nữa, hay là trứng của loài sinh vật nào.
Nhưng điều làm Kinh Thiên cực kỳ bực mình và tiếc nuối là anh không thể đập vỡ quả trứng được.
Với sức của Kinh Thiên bây giờ có lẽ có thể kéo cả một chiếc container nặng sáu mươi tấn chạy đi, anh có thể đập vỡ vụn vài viên đá dày hai mươi centimet, vậy mà không thể đập vỡ quả trứng màu bạch kim được.
Kinh Thiên đã dùng đủ mọi cách, cầm quả trứng dùng hết sức ném thẳng vào vách động cũng chỉ vang lên tiếng va chạm chát chúa, quả trứng cũng không hề suy chuyển.
Sau một hồi vô kế khả thi Kinh Thiên đành để quả trứng bạch kim sang một bên và nghỉ ngơi dưỡng sức, vì sáng ngày mai Kinh Thiên phải tiếp tục leo lên thoát khỏi đáy cốc này.
Đó mới là mục đích chính của Kinh Thiên.
Còn quả trứng thì cứ để đó nó cũng không chạy đâu mất mà sợ.