Kinh Thiên


Linh hồn của vị đường chủ trận pháp đường tan biến vào trong hư vô, toàn bộ trận pháp của tòa tháp khảo nghiệm cũng ngừng vận hành.

Kinh Thiên cũng bị đẩy ra ngoài.
Lúc này dưới quảng trường xung quanh tòa tháp vẫn tập trung khá nhiều tu luyện giả trẻ tuổi đến đây thử sức.

Việc Kinh Thiên bị đẩy ra ngoài giống như nhiều tu luyện giả khác không vượt qua được những bài khảo nghiệm của tòa tháp bị đẩy ra ngoài.

Do vậy cũng không ai để ý đến việc Kinh Thiên đã lên được tầng thứ năm và nhận được trân truyền từ trận pháp đường.
Kinh Thiên chỉ lặng lẽ cười và rời khỏi ngọn núi của trận pháp đường.

Khi rời khỏi quảng trường, anh còn nghe được tiếng chửi thề của những tu luyện giả đến sau tham gia khảo nghiệm.
“Mẹ kiếp, làm quái gì có khảo nghiệm gì, ta đi từ tầng một đến tầng năm.

Chỉ là một tòa tháp trống rỗng”.

Một tu luyện giả lên tiếng chửi thề.
“Trận pháp của tòa tháp đã ngừng vận hành.

Dường như có người đã đạt được trân truyền của tòa tháp”.

Một tu luyện giả khác có vẻ thông minh hơn đã đoán ra được vấn đề lên tiếng nói.
“Tìm xem, kẻ nào đã đạt được trân truyền…” Một tiếng khác lại vang lên.
Cả quảng trường là một mớ hỗn độn.

Những kẻ tham lam thì liên tục kêu gào, một số kẻ không vừa mắt nhau, lời qua tiếng lại, liền đem binh khí ra nói chuyện.

Những tu luyện giả trẻ tuổi không có bối cảnh thì tranh thủ chạy tứ tán khắp nơi, nhanh chân tránh chốn thị phi, coi chừng không phải đầu cũng phải tai.
Đã hai ngày trôi qua kể từ khi cánh cửa tiến vào ‘tàn môn’ (Linh Nhạc Môn) mở ra.

Kinh Thiên dường như cũng đã hoạt động không ngừng nghỉ trong suốt thời gian qua.

Điều đặc biệt ở thế giới của thế giới này là tu luyện giả có thể hoạt động vài ngày không ngủ không nghỉ, không ăn… cũng chẳng phải là vấn đề gì to tát.

Do trong quá trình đó họ có thể hấp thu linh khí, tẩm bổ cơ thể và chống chọi lại.

Thậm chí với nhưng tu luyện giả cấp cao họ còn hoạt động cả tháng trời mà không có vấn đề gì cả.
Rời khỏi phạm vi của trận pháp đường Kinh Thiên tìm đường đến Phù đường.

Bởi theo lời đường chủ Cao Tuấn, Kinh Thiên cũng tò mò muốn xem có tìm kiếm được món hời nào không?
Đang vừa tìm đường, vừa suy nghĩ miên man bỗng phía trước có ba tên tu luyện giả trẻ tuổi nhảy ra chắn đường dõng dạc quát:
“Đứng lại”.

Một tên trong số chúng lên tiếng quát.
Cả ba tên này dường như đều là tu luyện giả trẻ tuổi của những gia tộc nhỏ khác trong Cửu Long quốc.

Có lẽ sau hai ngày tiến vào trong khuôn viên Linh Nhạc Môn không kiếm ăn được gì, nên nảy sinh ý định chặn đường cướp của.

Cũng đúng thôi, ăn cướp thì làm giàu rất nhanh.

Thêm vào đó sau hai ngày ở trong này thì có lẽ sẽ có nhiều tu luyện giả đoạt được những đồ vật này nọ.

Thời điểm này chặn đường ăn cướp là hợp lý.
Tu vi của cả ba tên cũng khá cao.

Một tên có tu vi Nhân vương cảnh bát giai, hai tên còn lại có tu vi Nhân vương cảnh thất giai.

Cả ba bọn chúng nhìn thấy Kinh Thiên đi một mình hơn nữa lại chỉ có tu vi Nhân vương cảnh tam giai, nên bọn chúng mới nhảy ra chặn cướp.
“Các ngươi bảo ta dừng lại à?” Kinh Thiên cười rất tươi hỏi lại.

Bởi anh cũng đã nhìn ra tu vi của cả ba tên này.

Với tu vi của bọn chúng thì anh không có vấn đề phải suy nghĩ.

Đang trong lúc hết tiền lại có kẻ muốn gây sự, không vui mới là chuyện lạ.
“Không bảo ngươi thì bảo ai.

Ở đây chỉ có chúng ta và ngươi.


Chẳng lẽ chúng ta tự nói với nhau à”.

Một tên trong đó hùng hổ nói.
“Vậy có chuyện gì?” Kinh Thiên vẫn vui cười hỏi lại.

Chỉ chờ bọn chúng hành động, anh cũng sẽ chẳng còn lý do gì nữa để cướp bóc một chuyến.

Không hiểu sao, cứ mỗi lần cướp của anh lại cảm thấy rất hứng thú và vui vẻ.
“Nếu muốn giữ mạng sống thì mau giao hết tài sản của ngươi ra.

Chúng ta sẽ tha ngươi một mạng”.

Một tên trong số ba tên rút ra một thanh kiếm cầm trên tay và đe dọa để cướp đồ của Kinh Thiên.
Ba tên này cũng là đệ tử của ba gia tộc nhỏ ở một trong chín thành của Cửu Long quốc.

Ba tên này không có bối cảnh gì, nên bọn chúng cũng không tham gia được vào một đội nhóm nào ra hồn.

Cả ba tên ngồi bàn với nhau, tự thành lập một nhóm nhỏ để tìm vận may trong lần thám hiểm này.

Nhưng vận may cũng chẳng đến với cả ba tên.

Lần tham gia cướp đoạt trong ‘Tàng Thư Các’ vì không có đủ nhân lực, lại bị các nhóm lớn khác chèn ép, cả ba tên đều tay trắng.

Trong quá trình tìm tòi, lục lọi trong tàn môn, cả ba tên cũng chẳng tìm được vật gì ra hồn.

Lúc tìm được cái túi trữ vật của tu luyện giả chết đi bỏ lại thì cái túi đó theo thời gian đã bị hủy hoại, vật phẩm trong đó cũng tan biến.

Loanh quanh suốt hai ngày trời mà chẳng kiếm được cái gì, ba tên này cũng mới nảy ra ý định chặn đường ăn cướp.

Mà mục tiêu đầu tiên bọn chúng nhắm đến lại chính là Kinh Thiên, vì cả ba bọn chúng đều thấy Kinh Thiên đi một mình, tu vi lại thấp, nên cả ba cho rằng Kinh Thiên là người không có bối cảnh gì.

Có ăn cướp của anh chắc cũng sẽ chẳng gặp phải rắc rối gì, nên quyết định chặn đường anh ăn cướp.

Điểm đặc biệt nữa là cả ba tên này đều không chứng kiến trận chiến của Kinh Thiên với Hoàng Thanh Hoa ở cổng vào Linh Nhạc Môn.

Do đó ba tên này mới nhận định Kinh Thiên là quả hồng mềm dễ nắn bóp.
Lại nói về các túi trữ vật, nhẫn trữ vật… của các tu luyện giả trong trận chiến giữa Linh Nhạc Môn và liên minh ba phái.

Trong trận chiến đó có quá nhiều tu luyện giả đã chiến đấu và bỏ mạng.

Tại sao lại không rơi ra túi trữ vật và nhẫn trữ vật… Thực tế sau cuộc chiến Linh Nhạc Môn không phải hoàn toàn chết hết, mà một số đệ tử vẫn còn sống sót.

Chính những người này đã thu dọn chiến trường, và thanh lý toàn bộ những thứ này.

Tất nhiên là không hoàn toàn thanh lý sạch sẽ được một trăm phần trăm, nhưng có lẽ gần như toàn bộ các loại túi, nhẫn trữ vật cũng đã được những đệ tử này thu nhặt hết.

Điều đặc biệt nữa là những tu luyện giả của liên minh ba phái khi tấn công Linh Nhạc Môn thì thường để tài sản của họ cho những người thân ở nhà.

Rất ít tu luyện giả đem hết tài sản của mình theo người tham gia một trận chiến mà không biết mình có sống sót trở về hay không.

Thêm vào đó những túi trữ vật lại thường là những đệ tử cấp thấp, nghèo kiết xác sở hữu, những đệ tử cao cấp hoặc có bối cảnh thường sử dụng những loại trữ vật cao cấp hơn nhiều như nhẫn trữ vật, thủ trạc trữ vật… Do đã nghèo nên trong các loại túi trữ vật cũng chẳng có vật gì.

Hơn nữa túi trữ vật được làm bằng vật liệu cấp thấp nên không thể tồn tại mãi theo thời gian được.

Khi túi trữ vật bị hư hỏng thì những vật cất chứa bên trong cũng sẽ tan vào hư vô, biến mất vĩnh viễn.

Đây cũng là lý do, tại sao có hàng nghìn tu luyện giả tiến vào tàn môn mà chẳng có mấy ai nhặt được các loại bảo vật lưu trữ đồ vật cả.

Một số ít may mắn nhặt được thì cũng âm thầm giấu đi, cũng chẳng ai đem ra rêu rao là họ đã nhặt được thứ này, thứ kia cả.
“Há há há, thì ra là chặn đường ăn cướp”.

Kinh Thiên cười nói, đồng thời vỗ vào bên hông một tia sáng lóe ra, trên tay anh đã cầm khoái tốc kiếm vung vẩy.
Thái độ của Kinh Thiên khiến cả ba tên hơi bực mình.

Rõ ràng tu vi của cả ba tên đều cao hơn Kinh Thiên rất nhiều, lại còn là ba đánh một.

Vậy mà tên này như bị đá đập vào đầu, cười nói vui vẻ, lại còn xuất kiếm ra khiêu khích.
“Để ta dạy cho tên lỏi này một bài học”.


Tên tu luyện giả cầm kiếm có tu vi Nhân vương cảnh thất giai lên tiếng nói.

Nói xong hắn cũng xuất chiêu tấn công Kinh Thiên.
“Lư Kiến, đừng giết hắn.

Đánh bị thương là được”.

Tên tu luyện giả có tu vi cao nhất trong nhóm là Nhân vương cảnh bát giai lên tiếng nói.
Hắn cũng không ngờ rằng chỉ vì câu nói này của hắn đã cứu mạng cả ba người bọn chúng.

Nếu bọn chúng có ý định giết người thì Kinh Thiên cũng chẳng phải là kẻ nhân từ không xuống tay.

Tuy nhiên bọn chúng lại không có ý định giết người do vậy Kinh Thiên cũng vui vẻ tha chúng một mạng.

Tất nhiên là tội sống thì phải chịu rồi.
‘Tướng quân xuất trận’.

đó là tên chiêu kiếm của Lư Kiến xuất ra nhằm thẳng Kinh Thiên đánh tới.
‘Linh cung điểm phá’.

Chiêu thức của Khoái tốc kiếm pháp được Kinh Thiên sử ra, tuy xuất sau mà đến trước, nhằm thẳng các vị trí yếu hại của Lưu Kiến đâm tới.
Bất ngờ với tốc độ xuất kiếm và uy lực của kiếm pháp mà Kinh Thiên xuất ra, Lư Kiến chiêu thức chưa đi hết vội vàng thu chiêu về phòng thủ.
Được thế không tha, Kinh Thiên liền kết hợp với ‘Kinh Thiên Bộ’ liên tiếp xuất ra những chiêu thức của khoái tốc kiếm pháp tấn công liên tiếp.

Lư Kiến từ thế chủ động bị dồn vào thế bị động chỉ liên tiếp phòng thủ đón đỡ những chiêu kiếm, nhanh, hiểm, mạnh của Kinh Thiên.

Không chỉ phòng thủ đơn giản, càng đánh thì Lư Kiến càng lóng ngóng, phòng thủ trên thì hở dưới, đón đỡ dưới thì hở sườn… Lư Kiến bị Kinh Thiên đánh cho tối tăm mặt mũi, trên người liên tiếp bị năm, bảy nhát kiếm sượt qua cắt phá quần áo bên ngoài, khí kình từ kiếm của Kinh Thiên cũng làm cho Lư Kiến bị những vết xước cắt da thịt, máu đỏ tươi bắt đầu chảy ra.
Hai tên còn lại giật mình phản ứng trì độn đứng nhìn.

Bọn chúng không thể tin được một tên chỉ có tu vi Nhân vương cảnh tam giai lại có thể đánh cho một tu luyện giả tu vi Nhân vương cảnh thất giai tối tăm mặt mũi, vết thương khắp người.

Tuy rằng chỉ là vết thương bên ngoài chưa phải là những vết thương trí mạng, nhưng điều này vượt qua nhận thức của bọn chúng, khiến bọn chúng há hốc mồm đứng nhìn.
“Hai tên đần độn này, còn không mau giúp một tay…” Lư Kiến bị đánh đến không thể phản kháng, tức tối hét lên chửi hai tên đồng bạn đang đứng nhìn.
Sau vài giây trì độn hai tên đồng bọn của Lư Kiến cũng rút vũ khí của mình ra tham gia vào cuộc chiến.

Tên tu luyện giả có tu vi Nhân vương cảnh thất giai thì sử dụng vũ khí là thương, tên còn lại có tu vi Nhân vương cảnh Bát giai sử dụng vũ khí là chùy.
‘Khai thiên phá thạch’.

Một chùy bổ từ trên xuống, tuy đơn giản nhưng mang theo khí kình áp đỉnh, sức mạnh tương đối lớn.
‘Thương xuyên phá mộc’.

Một chiêu thương khác lại đâm ngang từ phía bên phải nhằm vào phần thân trên của Kinh Thiên đâm tới, chiêu thương chậm hơn một nhịp so với nhát chùy bổ xuống.
Kinh Thiên vẫn bình tĩnh sử dụng ‘Kinh Thiên Bộ’ lướt ngang sang trái tránh đòn hợp công của hai tên đồng bọn Lư Kiến, đồng thời lướt đến vị trí thích hợp để xuất chiêu tấn công cả ba người.
‘Linh quang điểm phá’.

Chiêu thứ nhất của khoái tốc kiếm được xuất ra.

Số lượng kiếm ảnh được Kinh Thiên tạo ra từ chiêu này lên đến mười mấy kiếm ảnh nhằm thẳng cả ba tên đâm tới.
“Khốn kiếp, tên này chỉ có tu vi Nhân vương cảnh tam giai thôi sao”.

Một tên trong ba tên lên tiếng chửi bậy.
Cuộc chiến một đánh ba của Kinh Thiên cứ thế diễn ra.

Lư Kiến được hai tên đồng bạn trợ giúp đã không còn bị động phòng thủ nữa, mà kết hợp với hai tên còn lại, có công có thủ cùng đánh với Kinh Thiên.

Đối với Kinh Thiên dựa vào ‘Kinh Thiên Bộ’ ảo diệu phi thường né tránh và luôn di chuyển đến được vị trí thuận lợi tránh đòn hợp công của cả ba người.

Kết hợp khoái tốc kiếm pháp dựa vào linh hoạt, biến ảo, nhanh, hiểm khiến cuộc chiến trở lên cân bằng.

Tuy rằng ba tên hợp sức lại thì sức mạnh của ba tên sẽ đều được nâng lên đáng kể và có thể đánh với Kinh Thiên một trận.
Tu vi thực tế của Kinh Thiên nếu tính theo tu vi luyện thể thì tu vi của anh tương đương với tu vi của Nhân vương cảnh thập giai.

Nếu triền đấu với ba tên này, dựa vào vũ kỹ của Kinh Thiên đang có thì việc đánh bại cả ba người chỉ là vấn đề thời gian.


Tuy nhiên Kinh Thiên cũng không muốn dây dưa, mất nhiều thời gian với ba tên này.

Bởi nếu cứ đánh nhau mãi ở đây sẽ thu hút những tu luyện giả khác đi qua, lúc đó phát sinh chuyện nọ chuyện kia.

Thêm vào đó anh còn muốn tìm đến Phù đường để thử vận may.

Do vậy Kinh Thiên quyết định kết thúc nhanh cuộc chiến với ba tên ngáo này.

Vì vậy anh quyết định gọi Tiểu Bạch ra, hơn nữa cũng nhốt nó lâu rồi, cần cho nó ra ngoài hít thở không khí.
“Grào…” Một tiếng hổ gầm vang lên, cùng lúc đó một con hổ màu trắng như từ trong hư không xuất hiện nhảy ra chặn đứng sau lưng ba tên ăn cướp chặn đường Kinh Thiên.
Trước mặt ba tên ăn cướp là Kinh Thiên đang cầm kiếm ve vẩy, trên mặt vẫn nở một nụ cười nụ.

Cả ba tên hợp lực lại vẫn chưa đánh bại.

Giờ sau lưng lại xuất hiện một con yêu thú cấp một đỉnh phong, sức mạnh tương đương với tu luyện giả Nhân vương cảnh thập nhị giai.

Ba tên tựa lưng vào nhau để phòng thủ, nhưng lúc này cả ba tên không còn mạnh miệng nữa.

Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy cả ba tên này đều chân run lập cập.
“Chuyện này có chút hiểu lầm.

Chúng ta chỉ đùa thôi”.

Tên có tu vi cao nhất Nhân vương cảnh bát giai nói.
“Đùa… Các ngươi nói đùa thì là đùa.

Nói thật thì là thật à”.

Lúc này Kinh Thiên vẫn cười nói với cả ba tên.
“Vậy… giờ… ngươi… muốn thế nào?” Tên có tu vi cao nhất Nhân vương cảnh bát giai lập cập hỏi.
“Ăn cướp thôi.

Các ngươi có gì lôi hết ra đây.

Nếu ta cảm thấy hài lòng thì có thể tha các ngươi một mạng.

Còn không, hi hi, Tiểu Bạch của ta cũng không ngại cho mỗi người các ngươi một táp”.

Kinh Thiên cười nói.
Ba tên nghe vậy mặt mũi méo xệch, bởi cả ba tên từ lúc vào đây chẳng kiếm được gì.

Hơn nữa lúc bắt đầu cả ba tên cũng chẳng mang theo tài bảo gì theo người cả.

Lấy gì cống nạp bây giờ.

Đi ăn cướp đã không cướp được gì, giờ lại bị cướp lại.
“Ba người bọn ta từ lúc vào đây chưa tìm được vật gì cả?” Lư Kiến lên tiếng giải thích.
“Chúng ta biết sai rồi, ngươi tha cho bọn ta một mạng đi.

Từ nay về sau bọn ta không dám nữa”.

Tên có tu vi Nhân vương cảnh thất giai còn lại lên tiếng cầu xin.
“Chuyện bọn ngươi đi cướp của ai đó là chuyện của bọn ngươi, ta không quan tâm.

Nhưng các ngươi chặn đường cướp ta, không được lại bảo bỏ qua.

Không có chuyện đơn giản thế a”.

Kinh Thiên lên tiếng nói.
“Không nói nhiều nữa.

Đem hết đồ vật của các ngươi đổ ra.

Coi như đây là cho các ngươi cơ hội”.

Kinh Thiên lên tiếng nói.
Cả ba tên cướp đường mặt méo xẹo đem tài vật từ tong túi trữ vật của mình đổ ra.

Quả thật cả ba tên nghèo đến rách nát, chẳng có cái gì khiến Kinh Thiên vừa mắt cả.

Toàn là những thứ linh tinh.

Thậm chí linh ngọc của cả ba tên cũng chẳng có viên nào.
“Các ngươi còn tư tàng giấu đồ ở đâu không?” Kinh Thiên bực mình lên tiếng hỏi.
“Không có, bọn ta không dám.

Đây là tất cả những gì bọn ta có”.

Tên Nhân vương cảnh bát giai ấp úng nói.


Hắn biết tất cả tài sản của ba người đều không có món nào lọt vào mắt của Kinh Thiên.

Nếu khiến anh bực mình có thể cả ba tên sẽ được đi gặp tổ tiên sớm.
“Móa, cả ba tên các ngươi mà chỉ có những thứ vứt đi này à”.

Kinh Thiên bực mình nói.
Nghe Kinh Thiên bực mình quát, cả ba tên càng run bần bật, lập cập mà không ai biết nói gì.
“Cái gì đây?” Kinh Thiên cầm lên một quyển trục có hình vẽ như một tấm bản đồ.
“Đó chỉ là một tấm bản đồ của Nam vực.

Chúng ta từ thành trì khác đến đây, nên đem theo bản đồ để tiện đi lại.

Cái đồ vật này ở ngoài cửa hàng tạp hóa chỗ nào cũng bán mà”.

Lư Kiến lên tiếng nói.
Cái này đúng là cái Kinh Thiên đang cần.

Có lẽ do anh không để ý những thứ lặt vặt, lại chưa nghĩ đến việc đi lại, nên cũng chẳng quan tâm đến địa hình, bố cục của Nam vực.

Nhưng tiện đây lấy một tấm bản đồ của Nam vực, có lẽ sơ cua sau này tiện mang ra dùng.
“Được rồi tội chết có thể tha.

Nhưng tội sống thì không tha cho các ngươi được”.

Kinh Thiên cất tấm bản đồ Nam vực đi quay sang nói với ba tên cướp đường.
Ba tên nghe Kinh Thiên có thể tha chết cho mình cũng mừng rúm, nhưng không biết phải chịu hình phạt gì.

Tuy nhiên giữ được mạng là tốt rồi.
“Các ngươi quay mặt lại, tay trái cầm dái tai phải, tay phải cầm dái tai trái” Kinh Thiên nói.
“Để làm gì vậy?”.

Tên có tu vi Nhân vương cảnh thất giai lên tiếng hỏi.
“Móa nó, ta bảo các ngươi làm các ngươi có làm không”.

Kinh Thiên trợn mắt lên quát.
Grào… đồng thời cảm nhận được Kinh Thiên tức giận Tiểu Bạch cũng gầm lên, dọa cho cả ba tên sợ dúm người.

Lúc này Tiểu Bạch đã trở lại đứng bên cạnh Kinh Thiên, nhe răng gầm ghè, mắt trừng to nhìn cả ba tên không chút thiện cảm nào.
“Bảo ngươi làm thì ngươi làm đi, ý kiến gì”.

Lư Kiến khều đồng bạn của mình đồng thời quay mặt lại, tay trái nắm dái tai phải, tay phải nắm dái tai trái.

Hai tên còn lại cũng vội vàng thực hiện theo yêu cầu của Kinh Thiên, lúc này không ai dám ý kiến gì thêm nữa.
“Cứ giữ nguyên tư thế đó, đứng lên ngồi xuống một nghìn lần.

Không được vận dụng linh lực, chỉ dùng sức lực bản thân.

Tên nào sử dụng linh lực để thực hiện, ta giết tên đó.

Vừa làm vừa đếm.

Đủ một nghìn lần mới được dừng lại”.

Kinh Thiên nói.
“Cái… này…” Một tên ấp úng nói.
“Cái này là cái gì, có làm hay không hả?” Kinh Thiên sẵng giọng quát to.
Nghe tiếng Kinh Thiên quát phía sau, và cảm nhận được ánh mắt tròng trọc của yêu thú cấp một đỉnh phong nhìn chằm chằm.

Cả ba tên không dám ý kiến gì nữa và bắt đầu đứng lên ngồi xuống, trong khi tay trái cầm dái tai phải, còn tay phải thì cầm dái tai trái.
“Một, hai, ba, bốn, năm, sáu…” Cả ba tên bắt đầu vừa làm vừa đếm.
“Đếm to lên, nếu ta nghe không rõ, thì các ngươi sẽ phải làm lại từ đầu”.

Kinh Thiên lên tiếng quát.
Cả ba tên lại càng sợ hơn, liên tục vừa thụt lên thụt xuống vừa đếm rất to để át đi nỗi sợ của mình.
“Mười lăm, mười sáu, mười bảy…”
“Đúng rồi, cứ thế tiếp tục, làm đủ một nghìn cái thì tha cho các ngươi”.

Kinh Thiên quát lớn, để cho cả ba tên đều biết anh vẫn đang đứng phía sau bọn chúng và quan sát cả ba tên.
Cả ba tên vừa mệt, vừa sợ, mồ hồi túa ra, nhưng vẫn răm rắp thực hiện theo yêu cầu của Kinh Thiên.
Đứng quan sát một chút, Kinh Thiên ra hiệu cho Tiểu Bạch, cả hai âm thầm rời đi không một tiếng động.

Để mặc ba tên cướp đường, vẫn tim đập chân run, tay trái cầm dái tai phải, tay phải cầm dái tai trái, vừa đứng lên ngồi xuống vừa đếm theo từng lần.
“Một trăm mười, một trăm mười một, một trăm mười hai…”
Một số tu luyện giả trẻ tuổi khác bất chợt đi qua, không biết ba tên này giở trò gì, mà trong tư thế hết sức đặc biệt, cứ đứng lên ngồi xuống (thụt xì dầu) và đếm rõ to, nên dừng lại quan sát.

Cảnh tượng lúc đó trông rất thú vị.
Còn chủ trò Kinh Thiên thì đã bỏ đi từ lúc nào rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận