“Phải, đã qua hàng vạn năm rồi”.
Kinh Thiên khẳng định.
“Mà bà già, bà vẫn chưa trả lời hết câu hỏi của ta”.
Kinh Thiên cảnh báo Triệu Linh Nhan vẫn chưa cho anh câu trả lời thỏa đáng.
“Lần đó ta cùng với cao tầng của Tà Chi Vũ Cực Môn cùng với Ngạc Lĩnh Hồng Môn và Địa Minh Cung tạo thành liên minh ba phái tấn công Linh Nhạc Môn.
Đến lúc chúng ta sắp giành thắng lợi rồi không biết từ đâu tên đường chủ trận pháp đường của Linh Nhạc Môn lôi ra một món thần khí, thay đổi cục diện chuyển bại thành thắng.
Tất cả cao tầng chúng ta bị đánh tan tác, từng người, từng người ngã xuống.
Lúc đó ta nhanh chân chạy ra xa kịp, nên ta cũng là một trong vài người cuối cùng bị thần khí oanh tạc.
Biết khó thoát khỏi kiếp số, lại thêm lúc đó đang ở trong lãnh địa của Linh Nhạc Môn không thể đoạt xá linh tinh đệ tử của Linh Nhạc Môn được.
Ta và sư huynh của mình đã quyết định tìm một nơi tự phong ấn linh hồn của mình lại, rơi vào trạng thái ngủ say.
Chỉ cần có tác động từ bên ngoài, hoặc sự kiện nào đó thì bọn ta có thể từ trong phong ấn tỉnh dậy.
Thời điểm thích hợp sẽ đoạt xá một ai đó và tìm cách trở lại Tà Chi Vũ Cực Môn.
Không ngờ chỉ một lần phong ấn đó mà chúng ta đã ngủ đến hơn vạn năm”.
Triệu Linh Nhan vừa kể vừa cảm thán.
“Ngươi nói ngươi và sư huynh của ngươi cùng phong ấn ở đây”.
Kinh Thiên lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy, trong ta cùng sư huynh của mình sau khi hồn lìa khỏi xác cả hai đã chạy ra sau núi này để tìm đường thoát ra ngoài.
Nhưng loanh quanh một lúc cả hai bọn ta đều không thể thoát ra ngoài được.
Mà nếu cứ ở trong trạng thái linh hồn thì chỉ một thời gian cả hai linh hồn của bọn ta sẽ tan biến mất.
Lúc đó Linh Nhạc Môn giành thắng lợi, nếu chúng ta đoạt xá mấy tên đệ tử của Linh Nhạc Môn thì sẽ bị phát hiện ngay.
Bởi sau mỗi cuộc chiến thì cao tầng của Linh Nhạc Môn kiểu gì cũng sẽ tập hợp các môn đệ của mình lại, để kiểm kê, chăm sóc, động viên tinh thần mọi người.
Trước mặt những lão quái vật thì chúng ta sẽ không có cơ hội trốn thoát.
Do vậy ta và sư huynh của mình thống nhất sử dụng bí pháp phong ấn linh hồn của mình ở phía sau núi này, và chờ đợi cơ hội thức dậy thoát thân”.
Triệu Linh Nhan nói.
Cả hai người có suy nghĩ, sau khi Linh Nhạc Môn giành thắng lợi thì sẽ dần trở lại hoạt động bình thường.
Trong quá trình sinh hoạt môn phái thì chắc chắn sẽ có lúc đệ tử của Linh Nhạc Môn sẽ đi qua sau núi này thực hiện một hoạt động nào đó.
Lúc đó họ sẽ đoạt xá đệ tử của Linh Nhạc Môn và tìm cách rời khỏi nơi đây trở về môn phái của họ.
Nhưng cả hai đều không ngờ sau trận chiến đó, Linh Nhạc Môn đã trở thành tàn môn và chôn vùi dưới lòng đất hàng vạn năm.
“Tại sao các ngươi lại chọn phong ấn ở sau núi này, mà không phải nơi khác?” Kinh Thiên lên tiếng hỏi.
“Bọn ta chọn phong ấn linh hồn của mình ở sau núi này và chờ đợi là vì linh khí ở nơi đây sung túc nhất trong khuôn viên của Linh Nhạc Môn.
Bởi bọn ta cũng cần phải có năng lượng để duy trì phong ấn, nếu không chỉ một thời gian thôi, linh hồn của bọn ta sẽ tan biến mất”.
Triệu Linh Nhan trả lời.
Triệu Linh Nhan và sư huynh của bà ta đều là cao tầng của Tà Chi Vũ Cực Môn nên cả hai cũng có thừa sự hiểu biết.
Bất kỳ môn phái nào cũng sẽ xây dựng chính điện của mình ở linh mạch trung tâm.
Nên họ dễ dàng đoán được sau núi chính điện của Linh Nhạc Môn là một linh mạch.
Thêm vào đó với tu vi của họ thì việc phân biệt nơi nào có linh khí sung túc, và nơi nào có linh khi mỏng manh là chuyện hết sức đơn giản.
Tuy rằng lựa chọn phong ấn linh hồn ở đây có thể sẽ gặp nguy hiểm nếu đụng phải cao tầng của Linh Nhạc Môn phát hiện ra.
Nhưng thực tế là khi họ phong ấn linh hồn lại, rơi vào trạng thái ngủ say thì sẽ rất khó bị phát hiện, ngay cả những lão cổ đồng dùng linh thức quét qua.
Chỉ có điều rủi ro sẽ là những cao tầng của Linh Nhạc Môn sẽ vô tình đụng phải phong ấn làm họ thức tỉnh dậy, lúc đó thì sẽ không còn đường chạy.
Ngay cả đến việc này cũng được hai người họ tính đến.
Do đó họ lựa chọn khe nứt dưới đáy của ngọn núi, nơi này thì sẽ chẳng có cao tầng nào của Linh Nhạc Môn rảnh rỗi đi đến đây cả.
Cũng chính vì khe nứt này mà Kinh Thiên phát hiện ra mỏ linh ngọc và chạy loạn lên trong các ngách của đường hầm.
Do vậy có lẽ vô tình làm cho phong ấn của hai lão quái vật này thức tỉnh.
“Lúc nãy ta đã hỏi ngươi.
Ngươi là đàn bà, vậy tại sao không tìm một nữ giới mà đoạt xá.
Lại tìm ta đoạt xá hả?” Kinh Thiên bực tức lên tiếng hỏi lại.
“Còn việc ta đoạt xá ngươi có hai nguyên nhân.
Thứ nhất nếu không đoạt xá ngươi mà đi tìm nữ đệ tử khác sẽ mất nhiều thời gian, mà ta lại đang ở trạng thái linh hồn.
Nếu cứ ở trong trạng thái này chạy lung tung trong khuôn viên linh nhạc môn sẽ rất dễ bị cao tầng của Linh Nhạc Môn phát hiện.
Thứ hai tạm thời đoạt xá ngươi, sau đó rời khỏi đây tìm được thân thể thích hợp thì ta sẽ thay đổi thân xác khác, trở lại làm nữ giới”.
Triệu Linh Nhan lên tiếng giải thích lý do đoạt xá Kinh Thiên.
Trước lúc đoạt xá Kinh Thiên, Triệu Linh Nhan vẫn nghĩ rằng Linh Nhạc Môn vẫn còn tồn tại.
Do vậy nếu ở trạng thái linh hồn mà chạy ra sẽ kinh động đến những lão quái vật của Linh Nhạc Môn, lúc đó chỉ có con đường chết là cái chắc.
Bởi ở trạng thái linh hồn này thì ả không chịu được một đòn của các cao thủ Linh Nhạc Môn.
Còn nếu ả đoạt xá một ai đó rồi, lúc đó linh hồn của ả đã ở trong một thân xác người khác, việc ả bị phát hiện sẽ trở lên khó khăn hơn.
Lúc này chỉ khi những cao thủ tuyệt thế sử dụng linh thức kiểm tra đệ tử của mình thì mới phát hiện ra được.
Nhưng bình thường thì chẳng cao tầng nào lại rảnh rỗi đi kiểm tra linh thức của các đệ tử trong môn phái mình cả.
Lúc đó ả sẽ dễ dàng thoát đi.
Đặc biệt nếu sau một thời gian đoạt xá, linh hồn của ả đã gắn kết và hòa trộn vào với thân xác bị đoạt xá thì cho dù cao tầng của môn phái có kiểm tra cũng sẽ không phát hiện được.
“Móa, ngươi ban đầu chỉ muốn mượn ta làm vật trung gian chứa đựng”.
Kinh Thiên trừng mắt hỏi.
“Cái này… đúng”.
Triệu Linh Nhan lý nhí nói.
Kinh Thiên tức tối kích hoạt phù văn trừng phạt linh hồn Triệu Linh Nhan.
“Cầu xin ngươi, đừng thiêu đốt nữa” Triệu Linh Nhan kêu lên đau đớn cầu xin.
Kinh Thiên chỉ muốn trừng phạt một chút linh hồn Triệu Linh Nhan là muốn cho Triệu Linh Nhan biết rằng anh có thể giết ả bất cứ khi nào anh muốn, nhưng hiện tại anh còn có rất nhiều điều cần hỏi lão bà quái vật này.
Do đó giờ không phải là lúc giết ả.
Kinh Thiên dừng lại và lên tiếng hỏi:
“Chỉ có ngươi và sư huynh của mình là phong ấn linh hồn ở đây thôi sao.
Còn người nào nữa không?”
“Về các môn phái khác thì ta không biết, nhưng cao tầng của Tà Chi Vũ Cực Môn ta thì ta có thể khẳng định là không còn ai hết”.
Triệu Linh Nhan lên tiếng nói.
“Tại sao ngươi lại khẳng định như vậy”.
Kinh Thiên hỏi lại.
Rất nhiều những khúc mắc mà Kinh Thiên đang muốn biết về vấn đề này.
Bởi lần trước anh có hỏi đường chủ trận pháp đường Cao Tuấn mà chưa có câu trả lời.
Rõ ràng cũng là một linh hồn mà đường chủ trận pháp đường lại lựa chọn tan biến, chứ không đoạt xá người khác để sống dậy.
“Cái này nói ra dài dòng lắm”.
Triệu Linh Nhan lên tiếng nói.
“Ngươi cứ nói, ta có đủ thời gian để nghe ngươi nói”.
Kinh Thiên phất phất tay nói.
“Tu luyện giả bản chất vẫn là con người.
Mà là đã là con người thì bất kỳ ai cũng sẽ có linh hồn.
Linh hồn là một dạng tồn tại rất mơ hồ, nó gắn liền với linh thức nhưng không phải ai cũng có thể tu luyện được linh hồn.
Những công pháp tu luyện về linh hồn đều là những công pháp rất hiếm có, và đặc biệt chủ yếu là những tu luyện giả tu luyện ma đạo mới có những công pháp loại này”.
Triệu Linh Nhan bắt đầu lên tiếng giải thích.
“Tự nhiên có phép tắc của nó, thế giới này cũng có những phép tắc của thế giới này.
Việc đoạt xá, hay chuyển linh hồn từ thân thể này sang thân thể khác là đi ngược lại với phép tắc của tự nhiên.
Có thể nói đó là một điều cấm kỵ và vô cùng khó khăn.
Nếu không tu luyện về linh hồn và không có bí pháp đoạt xá thì cho dù tu vi có thông thiên đi chăng nữa cũng không thể đoạt xá được” Triệu Linh Nhan tiếp tục giải thích.
“Ngươi nói, nếu không có bí pháp đoạt xá thì cho dù tu vi có ở đỉnh cao nhất của tu luyện giới cũng không thể đoạt xá sao?” Kinh Thiên lên tiếng hỏi lại nghi vấn của mình.
“Đúng vậy, ngươi nghĩ xem, tu luyện giả tu luyện là vì cái gì.
Không phải vì sống lâu hơn sao? Không phải vì tìm kiếm trường sinh sao? Nếu việc đoạt xá ai cũng làm được thì tu luyện giả cần gì phải tu luyện, cần gì phải tìm kiếm trường sinh.
Chỉ cần đến lúc gần chết, tìm kiếm một thân thể khác đoạt xá là xong.
Như vậy cứ thể sống mãi mà không bao giờ chết”.
Triệu Linh Nhan lên tiếng giải thích.
Đúng như vậy, nếu việc đoạt xá dễ dàng mà ai cũng có thể thực hiện được thì những lão quái vật, hay những người giàu có sẽ chẳng bao giờ chết cả.
Chỉ cần gần hết thọ nguyên, tìm kiếm một thân xác khác đoạt xá là xong.
Thân thể này gần chết thì lại đoạt xá thân thể khác… vòng lặp cứ liên miên bất tận như vậy sẽ thành trường sinh thôi.
Những môn phái lớn, những gia tộc giàu có thì việc tìm kiếm một thân xác của những người ở tầng lớp dưới đâu phải là chuyện gì đó khó khăn.
Đây cũng là lý do mà rất nhiều lão quái vật khi hết thọ nguyên chấp nhận tan vào hư vô, đất trở về đất.
Nếu đoạt xá dễ dàng mà ai cũng có thể làm được thì đường chủ trận pháp đường đâu phải chấp nhận tan vào hư vô đâu?
“Hơn nữa cho dù có bí pháp đoạt xá thì cũng không thể đoạt xá hết lần này đến lần khác được, số lần một linh hồn có thể đoạt xá cũng sẽ bị giới hạn.
Theo ta nghiên cứu biết được thường thì mỗi một linh hồn có thể sẽ đoạt xá được khoảng ba lần, nhiều nhất theo ghi chép từ cổ đại lại thì chỉ được năm lần.
Sau số lần đoạt xá như vậy thì linh hồn đó cũng không bao giờ có thể đoạt xá được nữa”.
Triệu Linh Nhan lên tiếng nói trong khi Kinh Thiên vẫn đang trầm tư.
“Ngươi nói rõ hơn, sao lại bị giới hạn số lần đoạt xá”.
Kinh Thiên yêu cầu Triệu Linh Nhan giải thích rõ lời ba ta nói.
“Khi con người được sinh ra linh hồn cũng được sinh ra, hòa vào thân thể làm một.
Có thể nói lúc đó cơ thể của con người và linh hồn hòa vào làm một, cùng cơ thể phát triển lên.
Khi một người nào đó từ bỏ thân thể của mình để chiếm đoạt một thân thể khác thì sự tương hợp sẽ không được đồng nhất một trăm phần trăm.
Tùy vào mức độ phù hợp linh hồn và thân thể của người đoạt xá, và ngươi bị đoạt xá mức độ phù hợp sẽ là bao nhiêu phần trăm.
Để nâng cao tỷ lệ đồng nhất của linh hồn và thân thể bị đoạt xá thì người đoạt xá phải tìm kiếm những tài nguyên bổ trợ, nâng cao sự hòa hợp của linh hồn ngươi đi đoạt xá với thân thể bị đoạt xá.
Nhưng những linh dược, linh tài, linh bảo đó đều là nhưng thiên tài địa bảo quý hiếm, rất khó để mà tìm kiếm được.
Hơn nữa cho dù có dùng thiên tài địa bảo gì đi nữa cũng không thể đồng nhất được một trăm phần trăm.
Do vậy sau vài lần đoạt xá thì linh hồn người đi đoạt xá sẽ bị vấy bẩn, lúc đó linh hồn sẽ không thể đoạt xá được thân thể người khác nữa.
Hay có thể nói lúc đó linh hồn người đi đoạt xá đã đạt đến giới hạn, đây là pháp tắc rồi”.
Triệu Linh Nhan giải thích cho Kinh Thiên hiểu.
“Nói vậy Tà Chi Vũ Cực Môn các ngươi có bí pháp đoạt xá?” Kinh Thiên lên tiếng hỏi.
“Cái này cũng không phải.
Tà Chi Vũ Cực Môn của chúng ta cũng không có bí pháp này.
Cái bí pháp đoạt xá và tu luyện linh hồn này được xếp vào hàng ma công, nhưng ngay cả ở mà vực trong các môn phái tu ma đạo cũng là của hiếm.
Rất ít môn phái, hay rất ít người biết được bí pháp đoạt xá này.
Cái môn bí pháp này trong môn phái chỉ có ta và sư huynh của ta là biết thôi.
Còn những người khác thì không ai biết cả”.
Triệu Linh Nhan trả lời.
Với tu vi lúc còn sống và vị trí cao tầng trong môn phái thì hiểu biết về thế giới tu luyện giả của Triệu Linh Nhan cũng là điều dễ hiểu.
“Sao chỉ có ngươi và sư huynh của ngươi biết, những người khác lại không biết”.
Kinh Thiên lên tiếng hỏi.
“Sư huynh của ta tên là Lãnh Bá Hưng, ông ta cũng là một bô lão trong môn phái giống như ta.
Trong một lần du lịch rèn luyện, hay thám hiểm bí cảnh nào đó, lão ta đã đoạt được mấy môn bí pháp liên quan đến việc tu luyện linh hồn của ma môn.
Vì sợ người khác biết sẽ gây khó rễ cho ông ta nên ông ta giấu kín và không hé răng với bất kỳ ai.
Còn ta là sư muội cùng sư phụ với ông ta ở trong môn phái, hơn nữa ông ta có tình ý với ta, nên đã chia sẻ cho ta biết về bí pháp tu luyện linh hồn, đoạt xá và phong ấn linh hồn.
Còn một số bí pháp tu luyện linh hồn khác thì ông ta không nói cho ta biết.
Do vậy trong Tà Chi Vũ Cực Môn chỉ có ta và sư huynh Lãnh Bá Hưng là có tu luyện bí pháp tu luyện linh hồn này”.
Triệu Linh Nhan lên tiếng giải thích.
Việc tu luyện những bí pháp của ma môn lại không phải là ở Ma vực là điều mà các tu luyện giả luôn e ngại.
Bởi nếu lộ ra ngoài sẽ dẫn đến rất nhiều phiền phức, có thể sẽ bị quy tội là ma môn nội gián, rồi thì tội ác này kia.
Nên chẳng có tu luyện giả nào của các vực khác ngoài ma vực tu luyện ma công mà lại đi công khai cả.
Hơn nữa đối với Lãnh Bá Hưng hắn cũng chẳng dại đem hết toàn bộ bí quyết của mình đi cho người khác, trong khi Triệu Linh Nhan vẫn chưa phải là vợ (đạo lữ) của Lãnh Bá Hưng.
Có lẽ lão già Lãnh Bá Hững cũng muốn giữ lại để có cái mà dụ dỗ Triệu Linh Nhan, nên việc Triệu Linh Nhan không biết ‘Khống hồn thuật’ cũng không phải là lạ.
Trong quá trình nói chuyện trao đổi với Kinh Thiên, Triệu Linh Nhan cũng âm thầm suy nghĩ và tìm phương án thoát thân.
Bởi bà ta cũng không cam tâm khi mà vừa thức dậy sau chuỗi ngày dài phong ấn lại nhảy vào đúng hố phân này.
Ban đầu bà ta nghĩ rằng Kinh Thiên là người của gia tộc lớn, hay đệ tử của cao cấp của Linh Nhạc Môn.
Vì chỉ có đệ tử của Linh Nhạc Môn mới ra sau núi tu luyện, Triệu Linh Nhan vẫn không biết rằng Linh Nhạc Môn cũng đã trở thành tàn môn.
Đặc biệt bà ta cũng nghĩ rằng gia tộc hay bản thân Kinh Thiên cũng là người tu luyện về linh hồn thuật, do vậy anh mới có được bảo vật bảo vệ linh thức chống đoạt xá, và bí pháp ‘khống hồn thuật’.
Nhưng khi nói chuyện với Kinh Thiên thì anh lại giống như người chẳng có hiểu biết gì về hồn thuật cả.
Do vậy bà ta quyết định đưa ra thỏa thuận lớn.
“Nếu ngươi thả ta đi, và giải trừ cấm chế khống hồn thuật cho ta.
Ta sẽ giao cho ngươi bí pháp đoạt xá”.
Triệu Linh Nhan đưa ra giá mặc cả.
“Ta mới học cách tạo phù văn khống chế, chưa học cách giải trừ cấm chế.
Hơn nữa ta cũng không có hứng thú với cái bí pháp đoạt xá của ngươi.
Nếu ta muốn thì ta có cả nghìn cách bắt ngươi phải nói ra”.
Kinh Thiên cười dội một gáo nước lạnh vào Triệu Linh Nhan.
Quả thực việc Kinh Thiên học ‘Khống hồn thuật’ cũng vừa mới học xong.
Việc khắc phù văn cấm chế lên linh hồn của Triệu Linh Nhan cũng là lần đầu tiên.
Anh chưa thực hành việc khắc cấm chế hay giải cấm chế lên bất cứ người nào khác cả.
Tuy nhiên nếu Kinh Thiên muốn giải trừ cấm chế cho Triệu Linh Nhan thì có lẽ mất thêm chút thời gian là anh có thể thực hiện được.
Nhưng thực tế thì Kinh Thiên không muốn giải trừ cấm chế cho lão bà quái vật này.
Để cho một hồn ma lão quái chạy lung tung khắp nơi không phải là ý kiến hay.
Kinh Thiên cũng không nói cho Triệu Linh Nhan biết là trước đó lão già gian trá sư huynh của bà cũng đã định đoạt xá anh, sau đó bỏ của chạy lấy người.
Chính vì thế mà anh mới biết ‘Khống hồn thuật’.
“Ngươi… ngươi… phải như thế nào thì ngươi mới tha cho ta?” Triệu Linh Nhan vừa tức vừa sợ nhát ngừng nói.
“Đã nói với ngươi là ta không biết cách thu hồi những phù văn đó mà.
Dù có muốn tha cho ngươi cũng không được”.
Kinh Thiên nhún nhún vai nói tỏ vẻ chẳng thèm quan tâm nói.
“Thôi giờ ngươi cút ra khỏi linh thức của ta.
Ta không quen chứa chấp một linh hồn ngoại lại trong linh thức của mình”.
Kinh Thiên thu hồi quả cầu lửa bao quanh linh hồn Triệu Linh Nhan nói.