Kinh Thiên


Ăn uống đầy đủ, lúc này trời cũng đã vào gần nửa đêm.

Kinh Thiên tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống đả tọa, tiếp tục vận công trị thương.

Tiểu Bạch thì nằm bên cạnh, nó cũng vừa tu luyện theo cách của nó, nhưng bảo đảm an toàn cho Kinh Thiên thì nhiều hơn.
Sau một đêm điều tức trị thương, thương thế của Kinh Thiên cũng đỡ hơn rất nhiều.

Có lẽ thương thế của anh cũng cần thêm một hai ngày nữa để bình phục hoàn toàn.

Tuy rằng lần này gặp họa nhưng cũng tương đối may mắn.
“Tiểu Bạch, chúng ta lại lên đường thôi”.

Kinh Thiên đứng dậy nói với Tiểu Bạch.
Mục tiêu Kinh Thiên hướng tới là rời khỏi phạm vi quản hạt của Hồng Hạc Môn.

Hiện tại đã chạy được một đoạn đường khá dài, nhưng vẫn chưa rời khỏi phạm vi của Cửu Long Quốc, chứ đừng nói đến rời khỏi phạm vi quản hạt của Hồng Hạc Môn.

Do đó Kinh Thiên cần phải tiếp tục di chuyển về phía trước.

Còn cụ thể đến thành trì nào, rơi vào phạm vi quản hạt của môn phái nào thì anh chưa có tính toán.

Tạm thời cứ di chuyển trong rừng, song song với các con đường mòn một thời gian đã, còn lại sau tính tiếp.
Kinh Thiên lựa chọn di chuyển trong rừng song song với các lối mòn có hai mục đích.

Thứ nhất là tránh gặp những tu luyện giả khác qua lại, như vậy đỡ phiền phức.

Thứ hai là khoảng cách gần những lối mòn như này sẽ không có nhiều yêu thú cao cấp, lại thuận tiện cho việc kiếm thức ăn, lấp đầy bụng hai kẻ háu đói.
Di chuyển được một đoạn đường đến khoảng giữa trưa, Kinh Thiên dừng lại nghỉ ngơi.
“Trên đoạn đường vừa rồi thuận tiện săn giết được mấy con yêu thú cấp một.

Chúng ta dừng lại làm bữa trưa đã cho đỡ đói”.

Kinh Thiên nói với Tiểu Bạch.
Tưởng bảo phải làm gì, chứ được ăn thì Tiểu Bạch không từ chối.
Nhanh chóng thịt yêu thú nướng, thịt yêu thú hầm được Kinh Thiên sửa soạn lên.

Hai tên phàm ăn bắt đầu lang yên hổ thốn, chẳng mấy mà thức ăn được dọn sạch.
“Nghỉ ngơi đã, sau chúng ta tiếp tục lên đường”.

Kinh Thiên xoa xoa cái bụng no căng của mình, dựa người vào gốc cây nói.
Tiểu Bạch ăn no, nằm lười phơi mình dưới ánh nắng thỏa mãn.
Sau một hồi nghỉ ngơi Kinh Thiên mới đem những thứ thu thập được trong sự kiện tàn môn ra xem xét.
“Giờ mới có thời gian xem sau sự kiện vừa rồi thu hoạch được những gì? Không biết có thứ gì có thể dùng được luôn không?” Kinh Thiên lẩm bẩm.
Đem hết toàn bộ tài sản của mình từ nhẫn trữ vật, túi trữ vật Kinh Thiên đổ hết vào trong quả cầu trữ giới.

Cầm quả cầu trữ giới trong tay, đưa linh thức vào kiểm tra Kinh Thiên mới thực sự cảm thán.
Quả cầu trữ vật giới này có thể nói là một bảo vật vô giá.


Nó không có khả năng tấn công hay phòng thủ như những loại bảo vật khác, nhưng nó lại đặc biệt hơn nhiều vì khác hoàn toàn những bảo vật giới chỉ khác.

Quả cầu giới trữ này có thể chứa được cả vật sống như: cây cối, động vật, thậm chí cả tu luyện giả cũng có thể tiến vào bên trong.

Không gian của nó cũng rất lớn, có thể ước tính không gian bên trong nó tương đương với diện tích một tỉnh mà kiếp trước Kinh Thiên biết.

Bên trong nó có cả đồi núi, sông suối, nhưng do quá lâu nó không được sử dụng nên bên trong nó không có một cành cây ngọn cỏ nào cả.
Quả cầu giới trữ này được gắn vào một sợi dây vô cùng chắc chắn.

Bản thân Kinh Thiên không biết sợi dây và quả cầu này được làm từ loại nguyên liệu nào.

Chỉ có thể sơ lược khẳng định, quả cầu giới trữ vô cùng chắc chắn, chắc chắn đến nỗi nếu phá hủy từ bên ngoài thì thậm chí tu luyện giả Thiên Cực Cảnh cũng không thể đánh vỡ được.

Còn sợi dây gắn liền bên ngoài giúp tu luyện giả có thể thuận tiện đeo ở cổ để mang theo, vừa giống như một món đồ trang sức, lại vừa tiện sử dụng.

Nhưng Kinh Thiên lại không đeo ở cổ mà quấn quanh cổ tay mình, quả cầu được anh đưa vào phía bên trong, còn hộ oản thì mang bên ngoài che lại quả cầu trữ vật.
Ngẫm nghĩ một lát, Kinh Thiên quyết định tiến vào bên trong để khám phá nó.

Linh thức nhất động cả anh và Tiểu Bạch đều được đưa vào bên trong.

Điều đặc biệt là khi Kinh Thiên tiến vào bên trong quả cầu giới trữ thì từ thể tích bên ngoài có đường kính hai phân, quả cầu tự động thu nhỏ lại như một hạt cát rơi xuống đất.

Lúc này nếu không phải là cao thủ sử dụng linh thức tìm kiếm thì rất khó phát hiện ra.
Tiểu Bạch đang nằm phơi nắng không kịp phản ứng gì thì đã bị Kinh Thiên thu vào bên trong quả cầu giới trữ, nó ngơ ngác nhìn Kinh Thiên tỏ ý không thoải mái lắm.
“Vào trong này cũng ta khám phá chút, ngươi ở ngoài làm gì”.

Kinh Thiên cười nói với Tiểu Bạch.
Sử dụng ‘Kinh Thiên Bộ’ Kinh Thiên cùng Tiểu Bạch lướt một vòng trong không gian của quả cầu giới trữ.

Kinh Thiên cảm thán:
“Thật sự là bảo vật của tạo hóa.

Không biết vị đại khí sư nào đã luyện ra một bảo vật vô giá này”.
Ngọn núi cao nhất trong quả cầu giới trữ là trung tâm của toàn bộ không gian.

Nó được thiết kế rất đặc biệt.

Trên đỉnh của nó là một hồ nước rất lớn, tất nhiên hiện giờ nó đã khô cạn.

Mặt trước của nó là một thác nước, khi hồ nước đầy sẽ chảy xuống theo thác xuống con sống chính phía dưới, cảnh tượng lúc đó có thể nói là rất thơ mộng.

Từ con sông chính đó, dòng nước sẽ chảy theo các nhánh sống khác nhau, dẫn nước đi vòng vèo khắp toàn bộ mặt đất phía trong quả cầu trữ vật.

Cuối cùng các nhánh sông lại đổ về một hồ nước khá lớn ở phía sau dưới chân ngọn núi chính.

Từ đây dưới lòng hồ sẽ có một trận pháp bơm nước từ dưới hồ dưới chân núi lên hồ nước trên đỉnh núi, tạo thành một vòng tuần hoàn, dòng nước chảy quanh không gian bên trong.
Dòng nước chảy qua sông, suối hồ, chảy vòng quanh đem lại sức sống cho mặt đất của không gian giới trữ này.


Nếu không có nước thì cây, cỏ, linh dược, linh thảo, động vật sẽ không thể tồn tại được.

Tất nhiên sau một thời gian thì số lượng nước đưa vào sẽ bị hao đi, cần phải bổ xung thêm nước.

Nhưng thời gian cần phải bổ xung thêm nước có thể nói là một vài năm mới phải bổ xung một lần.
Đứng trên đỉnh núi cao nhất, ngắm nhìn toàn cảnh của quả cầu giới trữ Kinh Thiên nhận thấy địa hình trong giới trữ có núi, có đồi, có sông, có suối, có thảo thảo nguyên.

Chỉ có điều tấn cả chỉ là một màu xám, không cành cây ngọn cỏ, không có một giọt nước nào bên trong nó cả.

Điều kỳ diệu nữa của quả cầu giới trữ là nó có thể lấy ánh sáng từ bên ngoài vào bên trong, nếu bên ngoài là ban ngày thì bên trong cũng là ban ngày, nếu bên ngoài là buổi tối thì bên trong nó cũng là ban đêm.

Hơn nữa không khí ở bên trong này cũng không khác mấy không khí ở bên ngoài.

Tuy nhiên Kinh Thiên cũng nhận được cảnh báo từ quả cầu giới trữ, nó là một không gian sống nhưng độ chắc chắn của không gian này không thể bằng bên ngoài được.

Cảnh báo đặc biệt là tu luyện giả không thể tiến giai bên trong quả cầu được, lúc đó có thể phá nát cấu trúc và không gian ổn định ở đây, có thể khiến cho không gian này biến mất vĩnh viễn.
Kinh Thiên đứng nhìn ngắm cảnh quan cảm thấy hài lòng và vui sướng.

Bản thân anh giờ sở hữu một không gian riêng tư cực kỳ rộng lớn.

Trong đầu anh lúc này đang lên kế hoạch, quy hoạch xây dựng, trồng cây, đào ao nuôi cá… trong mảnh không gian này.
“Sắp tới dành chút thời gian để phủ xanh đất trống đồi trọc ở đây.

Lúc đó nơi này sẽ hoàn toàn tươi đẹp đây”.

Kinh Thiên thầm nghĩ.
Dưới chân thác là một khu vực bằng phẳng nơi được xây cất một ngôi nhà tranh.

Có thể nói chủ nhân cũ của quả cầu giới trữ này đã xây căn nhà này để thỉnh thoảng trở vào đây nghỉ ngơi, thưởng thức phong cảnh.

Kinh Thiên nhìn gian nhà tranh có vẻ không hài lòng lắm, anh có ý tưởng sẽ phá căn nhà tranh này đi thay bằng một căn nhà khác, mang phong cách đồng quê nhưng vẫn lãng mạn và nên thơ hơn.

Nhưng lúc này chưa có thời gian, cứ tạm thời để đó đã.

Những việc như vậy có thời gian cải tạo sau.
Tiến vào trong gian nhà tranh chính giữa gian nhà là một chiếc trống đồng, đây là bảo vật ‘thần khí’ ‘Trống đồng Đông Sơn’ mà đường chủ trận pháp đường Cao Tuấn đã nói.

Đến tận giờ Kinh Thiên mới tận mắt chiêm ngưỡng cái món ‘thần khí’ này.
Nhìn chiếc trống đồng bình thường nó cũng không khác gì cái trống đồng ‘Đông Sơn’ mà Kinh Thiên biết kiếp trước.

Họa tiết hoa văn trên đó cũng khắc họa hoa văn và loài chim ‘Lạc’, một loài chim thần bí.

Lúc này Kinh Thiên cũng không rõ loài chim được khắc trên trống đồng này cũng là loài chim Lạc.

Bởi ở thế giới này loài chim Lạc cũng tương đối thần bí, có rất ít ghi chép và cũng có rất ít tu luyện giả biết về loài chim này.

Tuy nhiên chiếc trống đồng này cũng là một món thần khí không nguyên vẹn.

Bề mặt của nó còn nguyên vẹn và giữ nguyên được những họa tiết hoa văn, nhưng dưới thân của nó thì bị thủng hai ba chỗ, khiến cho nó trở thành tàn khuyết.

Bởi thân trống phía dưới không hoàn chỉnh, âm thanh phát ra sẽ không được toàn vẹn như khi nó là trống đồng hoàn chỉnh.

Âm thanh không hoàn chỉnh thì uy lực của nó sẽ bị giảm đi rất nhiều.

Mặc dù uy lực của nó không thể bằng lúc nó hoàn chỉnh, nhưng nó vẫn là một món thần khí hàng thật, giá thật, uy lực của nó vẫn vượt lên trên toàn bộ vũ khí được chế tạo của những đỉnh cấp luyện khí sư đương thời.
Kinh Thiên sau khi xem xét xong một hồi cũng đành cất qua một bên.

Bởi vì với tu vi hiện tại, anh cũng không thể sử dụng nó được.

Hiện tại nó chỉ là một món đồ trang trí với anh mà thôi.
Phía trong cùng của nhà tranh là một giá sách, nói đúng hơn nó là một giá chứa sách và ngọc giản về trận pháp.

Đây mới thực sự là truyền thừa trận pháp mà đường chủ trận pháp đường để lại cho người truyền thừa.

Kinh Thiên lướt qua cầm lên vài ngọc giản xem xét.

Có ngọc giản giảng giải về lập trận, phá trận.

Có ngọc giản về các loại trận pháp, có ngọc giản là các trận pháp.

Nói chung các loại trận pháp từ cấp một đến cấp mười hai ở đây đều đủ cả, kể cả các trận pháp về không gian như truyền tống trận, hay trận pháp chế tạo các loại vũ khí, đều đầy đủ cả.

Mỗi loại trận pháp đều có ngọc giản ghi lại giới thiệu chi tiết, cảm ngộ của đường chủ trận pháp đường, hướng dẫn cách tu luyện, sử dụng trận pháp… Chỉ có điều Kinh Thiên có đủ tư chất, thời gian để nghiên cứu và tu luyện hết số ngọc giản này không.
“Từ từ nghiên cứu chúng thôi.

Ngay một lúc một nhát có lẽ không thể nuốt trôi được hết số kiến thức này”.

Kinh Thiên sau khi xem qua số sách và số ngọc giản này thầm nói.
Đồng thời anh cũng đem số sách và số ngọc giản anh đoạt được khi trước về luyện đan, minh văn, trận pháp, luyện khí… sắp đặt lại vào trong này.

Có thể nói Kinh Thiên muốn biến chỗ này thành một cái thư viện.

Và khi xây lại ngôi nhà khác anh sẽ dành riêng một khu để biến nó thành một thư viện thực sự.
Những phù bảo mà Kinh Thiên đoạt được ở phù đường cũng được anh đặt cạnh món thần khí trống đồng, bởi nó hiện thời cũng không phải là thứ mà anh có thể sử dụng được.
“Một đống bảo vật mà không sự dụng được.

Thế có ức không?” Kinh Thiên cảm thán khi nhìn đống bảo vật vô cùng quý giá, nhưng lại không sử dụng được ở hiện tại.
Quả trứng màu bạc cũng được Kinh Thiên ném vào bên cạnh trống đồng, đây là cái mà anh cảm thấy bực mình nhất.

Ăn thì không đập ra được, ấp nở thì không biết cách, lại còn hút linh lực của anh nữa, vứt đi thì không đành.

Suy đi tính lại, anh cũng đành ném vào đống bảo vật chưa dùng đến và để đó.
Đem đống bảo vật mà anh đoạt được trong ‘Tàng thư các’ ra kiểm tra.

Đây là nhóm bảo vật mà anh kỳ vọng nhất.

Bởi hiện tại anh đang thiếu chính là các loại vũ kỹ, tâm pháp này kia.

Kinh Thiên hiểu rằng ở thế giới này, vũ kỹ, tâm pháp rất đa dạng, có rất nhiều loại vũ kỹ phụ trợ cần thiết hỗ trợ tu luyện, hỗ trợ phát triển kỹ năng này kia.

Do vậy anh rất mong chờ xem chúng thế nào.


Vì nhóm bảo vật này mà đánh nhau một trận với đám đệ tử các môn phái lớn, xem chúng có thực sự xứng đáng không.
Ba cái ngọc giản được Kinh Thiên lôi ra, hào hứng mong chờ xem nó là cái gì?
Cầm lên ngọc giản thứ nhất đây là một tâm pháp tu luyện đạt đến cấp độ thiên cấp, thậm chí có thể còn hơn cả thiên cấp.

‘Bát âm thần mạch quyết’ là tên gọi của môn tâm pháp này.

Môn tâm pháp này chỉ phù hợp và dành riêng cho những người có bát âm thân mạch, những tu luyện giả khác tu luyện không có hiệu quả.

Hay nói cách khác nếu không phải là tu luyện giả có bát âm thần mạch thì sẽ không thể tu luyện tâm pháp này.
Kinh Thiên đọc xong giới thiệu về môn tâm pháp thiên cấp này mà chán nản.

Bởi anh đã tu luyện ‘Kinh Thiên Quyết’ không thể thay đổi công pháp được, hơn nữa anh cũng không phải là người có bát âm thần mạch.

Nên cũng chả có tác dụng gì.
Lại nói về bát âm thần mạch.

Tu luyện giả trên người có kỳ kinh bát mạch, những tu luyện giả được sinh ra vào đúng ngày âm, tháng âm, năm âm, giờ âm thì có nhiều khả năng sẽ có được bát âm mạch.

Không phải cứ sinh vào thời điểm đó sẽ có bát âm thần mạch, nó đòi hỏi thêm điều kiện nữa là cả cha và mẹ của người được sinh ra thời điểm đó đều cùng là tu luyện giả băng hệ hoặc thủy hệ.

Người mang bát âm thần mạch có thể nói là tiên thiên thần thể, khi sinh ra đã ở ngay vạch đích, tốc độ tu luyện nhanh hơn người khác cả chục lần, chưa kể mỗi loại tiên thiên thần thể đều sẽ có được những ưu ái khác nữa mà tạo hóa ban cho họ (Vấn đề về thần thể sẽ được nói kỹ hơn ở các chương sau, khi xuất hiện tiên thiên thần thể).

Có thể nói những người sinh ra ở vạch đích này là thiên tài trong các thiên tài, khi kiểm chứng của trắc nghiệm thạch thì mười người cả mười người đều là thiên cấp cửu phẩm, thiên cấp thập phẩm thiên tài tu luyện.
Cầm ngọc giản đầu tiên đã thất vọng tràn trề, Kinh Thiên cũng liền ném qua một bên vào trong đống giá sách với ngọc giản.
Cầm đến ngọc giản thứ hai háo hức chờ đợi có lẽ sẽ mang đến cho anh một kinh hỉ nào đó.

Kinh Thiên đem linh thức của mình lướt vào trong đó, từ vẻ mặt mong chờ biến thành thất vọng toàn tập.

‘Thập nhị hóa kinh’ thiên cấp luyện thể, dành cho tu luyện giả luyện thể.

Nếu Kinh Thiên chưa có môn tâm pháp luyện thể thì có lẽ đó cũng là một lựa chọn tốt, nhưng ‘Ngũ Hành Thần Thể’ của anh cũng đang tu luyện dở dang.

Cái này cũng chỉ là ngọc giản đem đi trang trí, ngắm cho đẹp giá sách.

Kinh Thiên chán nản ném nốt vào giá ngọc giản.
“Còn cái cuối cùng, hy vọng không phải là gân gà”.

Kinh Thiên lẩm bẩm xoa xuýt cái ngọc giản cuối, hy vọng vớt vát chút.
Đưa linh thức vào kiểm tra thông tin bên trong ngọc giản, Kinh Thiên bực mình ném luôn cái ngọc giản đó vào giá ngọc giản bỏ ra ngoài ngôi nhà tranh với vẻ mặt hằn học.
Cái ngọc giản cuối cùng cũng là một môn dành cho tu luyện giả theo con đường luyện thể có tên gọi là “Lôi đình luyện thể thuật” tâm pháp luyện thể thiên cấp.

Cái món đồ chơi tâm pháp này đối với Kinh Thiên cũng chẳng có tác dụng gì.

Ba cái ngọc giản sống chết đánh nhau một hồi đoạt được, cuối cùng chả có cái nào hữu ích cả.

Không bực mình có lẽ hơi lạ.
Sắp xếp lại đống đồ đạc, những gì hay sử dụng được Kinh Thiên đem để vào túi trữ vật đeo bên hông.

Đây là những thứ anh thường hay sử dụng như đao, kiếm, vài lọ linh đan chữa thương… Còn lại những thứ khác đều được anh để lại trong căn nhà tranh này.

Giới chỉ trữ vật thậm chí còn không được Kinh Thiên sử dụng, không biết tại sao, Kinh Thiên lại không có nhiều hứng thú sử dụng giới chỉ.

Không quan trọng, thích thì dùng, không thích không dùng, không cân lý do.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận