Chương 10
Bọn trẻ đứng chôn chân tại chỗ một lúc lâu. Không ai nói với ai một tiếng nào.
Những ngày vừa qua, cả bọn hăm hở truy lùng dấu vết của bọn người bí mật, từ chùa Phật nằm, Bạch dinh đến pho tượng Chúa trên Mũi Nghinh Phong, lang thang trên các đường phố ban ngày, xông vào sân khấu ca nhạc ban đêm... nhưng quả thật chưa rợn như tòa nhà kỳ bí này.
Tiểu Long phá tan sự im lặng trước tiên.Nó ngọ nguậy đầu và thu nắm tay quệt mũi:
- Nơi này vắng quá!
Tiểu Long nói trổng không nhưng đứa nào cũng biết là nó ám chỉ tòa nhà.Hai đứa nhát gan nhất bọn là Quý ròm và nhỏ Hạnh đưa mắt nhìn nhau, vẻ nơm nớp.Đã vậy, Mạnh còn đế thêm:
- Đây chắc là tòa lâu đài ma!
- Đừng nói bá láp! Làm gì có ma với quỷ!
Quý ròm sầm mặt, có vẻ nó muốn tự trấn an hơn là trách móc thằng em chuyên nói điều xúi quẩy. Rồi nó quay sang nhỏ Hạnh:
- Giờ sao Hạnh?
- Sao là sao?
- Xông vô hay về?
Trong thâm tâm, Quý ròm muốn bỏ về quách.Về nhà nằm tính kế khác, khi nào thật an toàn đâu vào đó rồi mới quay trở lại thám thính.Nhưng nó không muốn tự miệng mình đưa ra đề nghị đó, sợ Tiểu Long và nhất là thằng Mạnh lẻo mép kia châm chọc, chế nhạo.
Quý ròm làm bộ hỏi nhỏ Hạnh, hy vọng nhỏ Hạnh vốn chẳng bạo dạn gì hơn mình sẽ nhanh nhẩu kêu gọi cả bọn rút lui.Nào ngờ nhỏ Hạnh trả lời trớt quớt:
- Xông vô chứ! Chẳng lẽ cất công tới đây rồi lại bỏ về?
- Bộ Hạnh không sợ ma sao?
Đang lộn ruột trước câu trả lời ngoài dự liệu của nhỏ Hạnh, Quý ròm buột miệng hỏi, quên béng mất trước đây chưa tới một phút nó vừa nạt nộ thằng Mạnh về ba cái chuyện ma quỷ "bá láp".
- Ma quỷ gì ở đây! Tòa nhà này chỉ là sào huyệt của bọn người kia thôi!
Nhỏ Hạnh đáp, giọng cố trấn tĩnh.Nó không tin ma quỷ, nhưng khung cảnh vắng vẻ của tòa nhà vẫn khiến lồng ngực nó không ngớt phập phồng.
- À, đúng rồi! - Mạnh lại bô bô - Đây chỉ là người ta thôi! Ma gì mà biết vẽ đường, biết làm thơ, lại thuộc cả nhạc Trịnh Công Sơn nữa!
Mạnh đúng là đứa a dua.Khi nãy bảo có ma, bây giờ bảo không có ma, quay ngoắt 1800 vậy mà nó cứ tỉnh khô, không đỏ mặt một tí ti.
Nhưng đang lúc "tình hình căng thẳng", Quý ròm không thèm chấp.Nó khụt khịt mũi:
- Vậy tụi mình xông đại vô hén?
Không đứa nào trả lời nhưng tám bàn chân tự động nhích lên.
Tòa nhà dần dần hiện rõ trong tầm mắt bọn trẻ.Vẻ âm u kỳ bí của nó vẫn không giảm, ngược lại càng tăng thêm.Cả bọn vẫn lặng lẽ nhích tới, thận trọng và chậm chạp.
Đột nhiên, Quý ròm sực nhớ một chuyện, liền tái mặt thì thào:
- Dừng lại! Dừng lại đã!
- Gì vậy? - Ba cái miệng cùng nín thở, hỏi.
Quý ròm nuốt nước bọt:
- Tụi mày có nhớ câu thơ thứ hai trên vai pho tượng không?
Tiểu Long, nhỏ Hạnh và Mạnh liền cau mày và khi nhớ ra câu thơ mà Quý ròm nhắc tới, đứa nào đứa nấy biến hẳn sắc mặt.Bây giờ bọn trẻ mới thấy hết sự đe dọa khủng khiếp của câu thơ "Đầm rồng hang cọp chớ xông vô".Bất giác, cả bọn cảm giác như ai đang thổi vào gáy mình và không hẹn mà cùng nhất loạt quay đầu lại.Nhưng chẳng đứa nào thấy gì, ngoài những lá thông rơi mỗi lúc một dày.
- Thật là vô lý! - Nhỏ Hạnh vỗ vỗ trán, lẩm bẩm.
- Chị lại phát hiện ra điều gì mới nữa hả?- Mạnh tò mò hỏi.
Nhỏ Hạnh buột miệng theo ý nghĩ:
- Những mật hiệu tụi mình từng khám phá trước đây chứng tỏ đây là đầu mối liên lạc của một băng đảng bí mật.Nhưng nếu vậy thì tại sao hai câu thơ trên vai pho tượng lại có ý dọa dẫm?Chẳng lẽ chúng lại đi đe dọa đồng bọn của chúng?
Nghe nhỏ Hạnh phân tích, cả bọn đều thuỗn mặt ra.Ừ nhỉ, tại sao lại vô lý như thế được? Mạnh lắp bắp lên tiếng:
- Hay là câu thơ này là dành cho tụi mình?
- Dành cho tụi mình?- Tiểu Long ngạc nhiên.
- Ừ! - Mặt Mạnh méo xệch - Có nghĩa là sự theo dõi của tụi mình đã bị phát hiện từ lâu! Và bọn chúng đang định giăng lưới tóm cổ tất cả những đứa mình!
Câu nói cộng thêm thái độ sợ sệt của Mạnh khiến ba đứa kia hoảng vía đưa mắt lấm lét nhìn quanh.
- Không phải đâu! - Nhỏ Hạnh cười gượng gạo - Nếu định giăng lưới tụi mình chẳng khi nào bọn chúng lại hăm he trước như thế!
Quý ròm nhún vai:
- Nhỡ đó là kế khích tướng thì sao?
Chất vấn của Quý ròm làm nhỏ Hạnh cứng họng.Ừ, có thể lắm! Biết đâu bọn chúng cố tình làm như vậy để khiêu khích, để dụ cho tụi mình tức khí xông vô!
Nhỏ Hạnh đang loay hoay chưa biết nên quyết định thế nào thì Mạnh đã vội vàng đề nghị:
- Hay là mình đi báo công an?
- Em hở ra một tí là báo công an! - Nhỏ Hạnh lườm Mạnh - Nhỡ xông vào đó, chẳng tìm thấy gì, chỉ là căn nhà hoang thì họ sẽ nghĩ thế nào về tụi mình?
Lần trước đề nghị báo công an, bị Quý ròm chế giễu, lần này lặp lại đề nghị đó lại bị nhỏ Hạnh phản bác, Mạnh chán nản làm thinh, không thèm ý kiến ý cò gì nữa.
Tiểu Long liếm môi:
- Vậy bây giờ tính sao?
- Theo Hạnh thì tụi mình cứ lại gần quan sát! - Nhỏ Hạnh đẩy gọng kính trên sống mũi, giọng dứt khoát - Mình dò xét thật cẩn thận, khi nào khám phá được âm mưu gì cụ thể, lúc đó hãy đi báo công an!
Cả bọn lại lẳng lặng tiến về phía tòa nhà.Quý ròm cố bước thật khẽ.May mà lá thông êm như nhung, không phát ra những âm thanh rào rạo như những loại lá khô khác.
Tòa nhà bây giờ đãở ngay trước mắt.Bọn trẻ đã có thể nhìn thấy vẻ tiêu điều, hoang vắng của nó qua những bức tường ố vàng, loang lổ nước mưa, những chân tường lấm tấm rêu và dãy hàng rào xiêu vẹo bao quanh.
Tiểu Long nhìn cánh cổng rào đổ ngoặt qua một bên, ngần ngừ hỏi:
- Vào chứ?
- Ừ! - Hạnh khẽ gật đầu.
Từng đứa một, bọn trẻ lần lượt lọt vào trong sân.
Cửa trước của tòa nhà không đóng, chỉ khép hờ.Đằng sau cánh cửa hớ hênh ấy hẳn có nhiều bí mật cũng như bao nhiêu là cạm bẫy.Nghĩ vậy nên chẳng đứa nào có ý định xộc vào nhà.
Cả bọn còn đang phân vân thì Quý ròm khoát tay:
- Vòng ra phía sau!
Tòa nhà khá dài, trổ rất nhiều cửa hông, nhưng tất cả những cánh cửa này đều đóng im ỉm.
Phía sau là một khu vườn nhỏ, lá khô rụng đầy, chứng tỏ đã lâu rồi không có ai sống ở đây.
- Chẳng thấy gì khả nghi cả! - Mạnh thì thầm.
Tiểu Long đưa mắt nhìn về phía hành lang đằng sau tòa nhà:
- Mình vào đó thử coi!
Quý ròm nhớn nhác:
- Nguy hiểm lắm!
- Chẳng có ai trong đó đâu! - Tiểu Long quệt mũi, giọng trấn an, chả rõ nó trấn an Quý ròm hay trấn an chính nó.
Quý ròm liếc nhỏ Hạnh:
- Sao Hạnh?
- Vào đại đi! - Nhỏ Hạnh mím môi - Nhưng phải hết sức cảnh giác!
Nhỏ Hạnh nói vừa dứt câu, một tiếng "bịch" vang lên sau lưng khiến đứa nào đứa nấy giật bắn người, vội vàng quay đầu lại.
Nhưng bọn trẻ chẳng nhìn thấy gì.Không gian vẫn u tịch không một bóng người.
- Chắc có ai chọi mình! - Mạnh rùng mình nói.
- Bậy!
Tiểu Long gạt phắt, và nó đảo mắt nhớn nhác nhìn quanh.
- Đây nè! - Tiểu Long bỗng chỉ tay vào một trái mít héo nằm lăn lóc trên mặt đất - Chỉ là một trái mít rụng!
Trước phát hiện "quan trọng" của Tiểu Long, bọn trẻ thở phào và nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Rồi sau một thoáng nhìn nhau có tính cách hội ý lần cuối, Tiểu Long rón rén đi trước, ba đứa kia thập thò đi sau, cả bọn nín thở men theo dãy hành lang phía sau, lần mò vào bên trong tòa nhà.
Sau khi vượt qua một khung cửa vòm không cánh, cả bọn lọt vào một gian phòng ngổn ngang đồ đạc. Xoong nồi, tủ lớn, tủ nhỏ, ghế gãy chân, bàn gãy cẳng cùng trăm thứ hầm-bà-lằng khác chất thành đống, chỏng chơ, bừa bãi.Mùi mốc meo bốc lên sặc mũi.Có lẽ đây là kho chứa đồ cũ đã bỏ hoang nhiều năm.
Nhà kho thông qua một gian phòng khác bằng một cánh cửa khép hờ.Liếc mắt qua khe hở, thấy bên kia tối om om, Mạnh níu tay Tiểu Long:
- Vào không?
Tiểu Long không hé răng, có lẽ sợ bị kẻ địch phát giác.Nó chỉ trả lời bằng một cái hất đầu.
Thế là nó tiếp tục đi trước, ba đứa kia lẽo đẽo bám sát sau lưng, cả bọn đẩy cửa bước sang phòng bên.Cánh cửa lâu ngày không tra dầu mỡ, đụng vào là "cót ca cót két", nên Tiểu Long không dám xô mạnh.Nó chỉ mở he hé vừa đủ một thân người lọt qua.
Ánh sáng mù mờ khiến bọn trẻ phải dọ dẫm từng bước.
Đang khoa chân sờ soạng, Tiểu Long bỗng kêu "á" một tiếng và chưa kịp hiểu ra chuyện gì, cả người nó đã lọt tõm xuống phía dưới.
Tiếng kêu thất thanh đầy kinh hoàng của Tiểu Long khiến ba đứa kia dựng ngược tóc gáy.Nhưng cũng như Tiểu Long, chưa rõ điều gì đang xảy ra cũng chưa biết phải phản ứng như thế nào, cả bọn đột nhiên cảm thấy như đang đặt chân vào khoảng không và trong nháy mắt, tất cả đều rơi nhào xuống hố.
"Thôi thế là hết đời rồi!", bọn trẻ kinh hãi nhủ bụng và nhắm mắt chờ những mũi chông nhọn xuyên qua người.
Nhưng bọn trẻ không rơi thẳng xuống đáy hầm.Một tấm lưới căng lưng chừng đã giữ tất cả lại và nhốt chặt bọn trẻ ở đó.
Mạnh quờ quạng trong bóng tối:
- Ai đây?
- Tao.
- Anh Long hả?
- Ừ.
- Anh làm gì mà ngọ nguậy lung tung thế?
- Tao đang tìm cách thoát ra!
Mạnh khịt mũi:
- Thoát quái thế nào được! Một mớ bùng nhùng như thế này!
- Ừ! - Tiểu Long thở dài - Phen này xem như chết cả nút rồi!
- Tại thằng Mạnh cả thôi! - Quý ròm thình lình lên tiếng, giọng hậm hực - Miệng nó ăn mắm ăn muối, lại nói toàn điều xúi quẩy! Nó bảo "giăng lưới" thì y như rằng có "lưới giăng"!
- Tại anh với chị Hạnh chứ bộ! - Mạnh gân cổ cãi - Em đã bảo đi báo công an mà hai người cứ cản!
- Thôi đừng cãi nhau nữa! - Tiểu Long xen lời - Chết đến nơi rồi mà còn gây gổ!
- Làm gì mà chết?- Mạnh giật thót.
- Lần tới sào huyệt bí mật của người ta, ai mà để cho mình sống! - Giọng Tiểu Long rầu rĩ - Người ta sẽ bỏ từng đứa mình vô bao tải ném hết xuống biển ấy chứ lại!
- Thế thì mẹ em biết đâu mà tìm! - Mạnh bỗng dưng mất hết vẻ láu lỉnh thường ngày, giọng nó bắt đầu sụt sịt.
- Im nào! - Nhỏ Hạnh suỵt khẽ - Hình như có người đang đi đến!
Cả bọn lập tức nghiêng tai nghe ngóng.Cả Mạnh đang nức nở cũng im bặt.
Quả nhiên có tiếng chân lao xao trên miệng hầm.Không phải một, mà dường như có rất nhiều người đang chuyển động.
Bọn trẻ ngóc cổ nhìn lên, nín thở chờ đợi.
Đột nhiên ánh sáng tràn ngập cả căn phòng, như thể mọi cánh cửa đều được mở toang cùng một lúc.
Cả bọn vội vàng đưa tay dụi mắt và khi định thần lại, đứa nào đứa nấy đều nghệt mặt ra.Lố nhố trên miệng hầm khoảng một chục thanh niên, có cả các cô gái.Họ đang nhìn bọn Quý ròm bằng vẻ mặt tươi cười pha chút chế giễu.
- Ối trời! - Một người giả vờ ôm mặt kêu lên - Dám mặt đồ tắm để đi làm nhiệm vụ cơ đấy! Ghê thật!
Một người khác nói:
- Mà sao các bạn trẻ này không vào cửa trước nhỉ Nếu vào đàng hoàng theo cửa trước thì đâu đến nỗi bị treo toòng teng thế này!
Những lời châm chọc, trêu ghẹo thi nhau trút xuống khiến bọn trẻ đỏ mặt.Quên mất cảnh "thập tử nhất sinh", "nghìn cân treo sợi tóc", Tiểu Long sầm mặt:
- Muốn giết thì cứ giết! Bọn này không chịu để ai làm mất danh dự đâu đấy!
Lời lẽ hung hăng của Tiểu Long khiến các cô gái cười khúc khích:
- Ối chà chà, oai gớm! Thật chả hổ là Mèo Rừng, mới đùa tí tẹo đã xù lông... mèo lên rồi!
Một anh trông chững chạc, vẻ như thủ lĩnh của bọn kia, đưa tay xuống hầm, mỉm cười bảo:
- Nội quy của bọn ta không có khoản "giết người"! Thôi, các em nắm lấy, bọn ta kéo lên cho!
Ba anh thanh niên đứng quanh đó liền bắt chước thủ lĩnh, chìa tay xuống chỗ bọn trẻ.
Chẳng biết làm sao hơn, sau một thoáng ngập ngừng, bọn Quý ròm đành phải đưa tay nhờ đối thủ kéo lên khỏi hầm.
Cho đến lúc này, bọn trẻ vẫn chưa xác định được bọn người đứng trước mặt thuộc hạng người nào trong xã hội.Tội phạm thì không ra tội phạm, mà người đàng hoàng thì chẳng ai lại hành tung bí mật, giấu giấu giếm giếm như thế.Tiểu Long đứng loay hoay bên miệng hầm, hai tay nắm chặt, phân vân không biết có nên quật ngã một vài người để cướp đường tháo chạy hay không.Nó liếc chung quanh, thấy các chàng trai cô gái trông như sinh viên này ai nấy đều ung dung, vui vẻ và hiền lành, chẳng ai có vẻ gì sắp sửa treo cổ bọn nó lên xà nhà cả, vì vậy nó không quyết định được nên đối phó như thế nào cho hợp lẽ.
- Thôi, các em lên nhà trên đi! - Anh chàng thủ lĩnh nói - Dù sao tìm được đến chỗ này trong một thời gian ngắn như thế cũng đã xuất sắc lắm rồi!
Nói xong, anh quay mình đi trước.Nhóm người kia rùng rùng kéo theo.Bọn trẻ khẽ đưa mắt nhìn nhau rồi cũng chậm chạp cất bước, bụng nghi hoặc và lo lắng.
- Nhưng thỏa thuận với nhau là chỉ cử ba người dò tìm thôi, sao ở đây lại thừa ra một người? - Anh chàng thủ lĩnh đột ngột hỏi, chân vẫn không ngừng bước.
Câu hỏi trổng trổng, không nhằm vào ai nhưng Quý ròm biết ngay là hỏi bọn nó.Nó liền khụt khịt mũi trỏ vào Mạnh, đáp bừa:
- À, thằng này là em bà con! Nó đi theo chơi!
Anh chàng thủ lĩnh dường như định hỏi thêm gì đó nhưng đã kịp tới phòng khách, anh quay lại bọn Quý ròm, vẫy tay:
- Vào đây!
Quang cảnh trong phòng khách khiến bọn trẻ sững sờ.Hoàn toàn trái ngược với vẻ âm u, tàn tạ ở bên ngoài tòa nhà, cũng không giống chút gì với vẻ bụi bặm, ẩm mốc của những gian phòng cũ kỹ phía sau, phòng khách được bày biện thật trang nhã.Sau nhà được lau chùi sạch sẽ, bàn ghế ngăn nắp và trên tường trang hoàng những tấm tranh sặc sỡ, vui mắt.Những cánh cửa khi nãy đóng kín bây giờ đã mở rộng giúp căn phòng thêm sáng sủa và thoáng đãng.
Bức chạm một con chim hải âu đang xòa cánh treo ngay trên vách tường mé Tây.Kế bức tường là một chiếc bàn dài bày la liệt các chai nước ngọt và các đĩa bánh trái.
- Ngồi vào đây các em!
Anh chàng thủ lĩnh chỉ tay vào dãy ghế dọc theo chiếc bàn, niềm nở mời.
Những người chung quanh tự động ngồi xuống ghế, vui vẻ nói cười không chút khách sáo.
Riêng bọn trẻ vẫn đứng.Tiểu Long liếc Quý ròm:
- Sao mày?Ngồi không?
- Tao cũng chẳng biết! - Quý ròm gãi đầu - Nói chung tao chả hiểu gì cả!
Tiểu Long nhìn sang Hạnh:
- Sao đây Hạnh?
Nhỏ Hạnh cắn môi:
- Hạnh đang đoán xem...
- Ngồi đi các em! Đừng ngại!- Anh chàng thủ lĩnh lại lên tiếng - Dẫu sao các em cũng là những đại biểu ưu tú của nhóm Mèo Rừng, mặc dù anh không hiểu tại sao các anh bên đó lại cử đi những người nhỏ tuổi như vậy!
Bọn trẻ lại ngơ ngác nhìn nhau.
- Thưa anh... - Quý ròm ấp úng.
- Ngồi đi đã! - Anh chàng thủ lĩnh khoát tay.
Bọn trẻ đành nhăn nhó ngồi xuống.Nhưng vừa chạm mông vào ghế, Quý ròm đã sốt ruột nhổm ngay dậy.
- Anh ơi! - Nó gãi gãi cổ - Nhóm Mèo Rừng là nhóm gì vậy hở anh?
Anh thủ lĩnh nheo mắt nghịch ngợm:
- Chà, câu hỏi mới hay làm sao! Chẳng lẽ đó không phải là tên của nhóm du khảo của các em hay sao?
Tới phiên nhỏ Hạnh ngạc nhiên:
- Nhóm du khảo nào ạ?
- Thì nhóm du khảo của Nhà văn hóa Thanh Niên thành phố Hồ Chí Minh chứ nhóm du khảo nào! Chẳng lẽ còn một nhóm du khảo nào nữa?
Tiểu Long đưa tay quệt mũi:
- Như vậy là các anh nhầm rồi! Tụi em chẳng thuộc nhóm du khảo nào cả! Tụi em chỉ là những học sinh đi nghỉ mát thôi!
Câu nói của Tiểu Long khiến những người chung quanh ồ lên.Anh thủ lĩnh nhìn bọn trẻ bằng ánh mắt nửa tin nửa ngờ:
- Thế sao các em lại tìm được đến chỗ này?
- Tụi em tình cờ nhìn thấy những câu thơ kỳ lạ trên vách chùa Phật nằm, thế là tụi em lần theo! - Nhỏ Hạnh chớp mắt giải thích, nó không quên đưa tay đẩy gọng kính đang trễ xuống trên sống mũi - Tụi em cứ nghĩ đây là âm mưu đen tối của một băng tội phạm nào đó!
- Ha ha! - Một người bật cười - Những người anh em thật là giàu tưởng tượng!
Nhỏ Hạnh đỏ mặt:
- Tại tụi em nhìn thấy hình vẽ con chim hải âu chứ bộ!
- Mà những băng xã hội đen trong phim đều có những dấu hiệu đáng ngờ như thế! - Mạnh hùng hổ tiếp lời.
Anh chàng thủ lĩnh mỉm cười:
- Hải Âu là tên của nhóm tụi anh!
Mạnh liếm môi:
- Không phải là nhóm tội phạm chứ ạ?
- Tất nhiên rồi! - Anh thủ lĩnh nhăn mặt - Nhóm Hải Âu tập hợp những hướng dẫn viên du lịch tình nguyện của Vũng Tàu, hầu hết là những sinh viên khoa Văn, khoa Sử Địa và khoa Ngoại ngữ đang theo học tại các trường đại học hoặc đã tốt nghiệp.Những lúc rảnh rỗi hoặc trong những dịp hè, nhóm tụi anh tình nguyện hướng dẫn du khách thăm các danh lam thắng cảnh nhằm giới thiệu những giá trị lịch sử và văn hóa của tỉnh nhà...
- Thế còn những bức mật thư?- Quý ròm nóng nảy cắt ngang.
- À, - Mắt anh thủ lĩnh sáng lên - đó là trò chơi tìm kho báu giữa nhóm tụi anh với nhóm du khảo Mèo Rừng.Cách đây hai năm nhân một cuộc gặp gỡ, nhóm Hải Âu kết nghĩa với nhóm Mèo Rừng.Hai bên thống nhất đặt làm một cái cúp bạc đánh dấu sự ra đời của tình hữu nghị.Chỉ có một chiếc cúp nên nhóm nào cũng giành giữ.Rốt cuộc, hai bên thỏa thuận mỗi nhóm thay phiên nhau giữ cúp một năm.Năm sau, đến lượt nhóm kia.Nhưng nhóm kia muốn lấy được chiếc cúp phải qua được "trò chơi mật thư" do đối phương bố trí.Địa điểm xuất phát của trò chơi được quy định bắt đầu từ chùa Phật nằm.Không ngờ năm nay nhóm Mèo Rừng chưa lần ra được chỗ này thì các em lại bất ngờ tới trước...
Đến đây thì bọn trẻ dần dần hiểu ra đầu đuôi câu chuyện.Bốn cái miệng lập tức thở phào, nỗi lo lắng và nghi kỵ đè nặng tâm trí nãy giờ thoáng mắt đã bay biến đâu mất.
- Nhưng còn tòa nhà này?- Mạnh thắc mắc - Các anh tìm ở đâu ra một "tòa lâu đài" ma quái khiến tụi em cứ sởn tóc gáy lên như thế?
- Tòa nhà này trước đây bỏ hoang.Hình như chủ nhân của nó đi vượt biên.Một công ty ở thành phố Hồ Chí Minh xin thành phố Vũng Tàu cấp cho họ để họ làm nhà nghỉ cho công nhân.Về sau, công ty này làm ăn thua lỗ, họ không đưa công nhân đến đây, cũng chẳng có kinh phí tu bổ.Có lẽ họ định cứ để vậy chờ phát mại nên tòa nhà càng ngày càng tàn tạ, hoang phế.Gần đây, thành phố Vũng Tàu quyết định thu hồi lại những cơ sở vật chất không sử dụng hoặc sử dụng không hiệu quả.Thế là tòa nhà này được lấy lại và giao cho Đoàn thanh niên làm địa điểm sinh hoạt.Nhóm Hải Âu của tụi anh cũng chỉ mới tới đây quét dọn trong hai, ba ngày nay thôi, chưa đâu vào đâu cả...
Anh chàng thủ lĩnh mới kể tới đó thì đằng trước nhà bỗng vang lên những tiếng chân thình thịch và nhoáng một cái, ba bóng người đã vọt vào như cơn lốc, kèm theo một tràng cười khoái trá:
- Rốt cuộc thì tụi này cũng lọt vào được "đầm rồng hang cọp"! Ha ha!
Bọn trẻ đảo mắt trông ra, chợt sững người khi nhận ra ba người thanh niên hôm nọ.
Ba người thanh niên cũng kịp phát hiện ra bọn Quý ròm đang ngồi lẫn giữa nhóm Hải Âu.Người thanh niên đứng dậy giữa xoáy cặp mắt sáng vào giữa bọn trẻ, tặc tặc lưỡi:
- Chà chà! Tưởng các cô cậu này là ai, té ra là người của nhóm Hải Âu cử đi theo dõi! Chơi vậy là phạm luật à nghen!
Nghe vậy, bọn Quý ròm giật nảy người, biết rằng hành tung của bọn nó đã bị ba anh chàng "mèo rừng" này phát giác từ lâu.
- Phong, Thành, Cường, ngồi xuống đi đã! - Anh chàng thủ lĩnh nhóm Hải Âu kêu tên từng người - Các bạn hiểu lầm rồi! Chính tụi này lúc đầu cũng tưởng các bạn trẻ này là người của các bạn đấy!
- Các bạn đừng có kể chuyện cổ tích! Làm gì có sự hiểu lầm kỳ quặc như vậy được! - Ba người thanh niên vừa nói vừa nhanh nhẹn ngồi vào bàn.
Anh chàng thủ lĩnh Hải Âu cười cười, không nói gì.Đợi cho ba người kia ngồi đâu vào đấy, anh mới chậm rãi kể lại cuộc phiêu lưu ngẫu nhiên của bọn Quý ròm.
- Ái chà chà! - Nghe xong câu chuyện, anh thanh niên mắt sáng buột miệng kêu lên - Nếu thế thì các bạn nhỏ này đúng là cứu tinh của bọn này rồi! Chính vì tưởng các bạn là người của nhóm Mèo Rừng, nhóm Hải Âu mới mở toang cửa thết tiệc, chứ nếu họ vẫn đóng cửa im ỉm, giả ma giả quỷ như lúc đầu khiến bọn này chột dạ đột nhập vào cửa sau, có khi bọn này lọt xuống hầm làm trò cười cho họ rồi!
Anh thanh niên ngồi bên trái gật gù bật ngón tay lên:
- Dù sao cũng phải thừa nhận các em thông minh hơn bọn này một bậc! Các em đã ngồi ở đây cả buổi rồi mà bọn này bây giờ mới tới đích!
- Chưa tới đích đâu! - Anh thủ lĩnh nhóm Hải Âu hắng giọng - Các bạn phải tìm ra chỗ giấu chiếc cúp thì mới gọi là tới đích!
Ba anh thanh niên thuộc nhóm Mèo Rừng nghe vậy liền xô ghế đứng lên:
- Đã vậy thì bọn này phải tìm ra chiếc cúp trước! Tìm chưa ra thì dứt khoát không đụng đến đồ ăn thức uống trên bàn!
Trước cặp mắt theo dõi của nhóm Hải Âu và bọn Quý ròm, ba người thanh niên đi từ góc nhà này đến góc nhà khác, láo liên tìm kiếm.Nhưng suốt mười lăm phút sục sạo, xộc vào cả các gian phòng phía sau, họ vẫn chẳng phát hiện được manh mối gì.
Nhỏ Hạnh đột nhiên chỉ tay vào chân giá gỗ đặt bánh trên bàn, hỏi anh thủ lĩnh nhóm Hải Âu:
- Chiếc cúp kia lớn bằng cái chân giá này không?
Câu hỏi miệng của nhỏ Hạnh khiến những người trong nhóm Hải Âu giật thót.Anh thủ lĩnh vội nháy mắt ra hiệu cho nhỏ Hạnh nhưng đã trễ.Anh thanh niên mắt sáng của nhóm Mèo Rừng rảo nhanh lại bàn và tươi cười thò tay nhấc chiếc đĩa gỗ đựng chiếc bánh bông lan ra khỏi giá.
Hóa ra đó là một chân giá rỗn, bên trong lấp lánh quả cầu tròn gắn trên đầu chiếc cúp bạc.
Anh thủ lĩnh nhóm Hải Âu thở dài:
- Lại cũng là các em!
- Em đâu có biết các anh giấu chiếc cúp trong đó! - Nhỏ Hạnh áy náy phân trần.
Anh thanh niên mắt sáng một tay nhấc chiếc cúp bạc lên, tay kia đẩy đĩa bánh bông lan tới trước mặt bọn Quý ròm, giọng hào hứng:
- "Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên" mà! Đừng trút phẫn nộ lên đầu các bạn nhỏ! Và đây là phần thưởng cho công lao của những người thông minh!
Cùng lúc đó, hàng tràng pháo tay của nhóm Hải Âu vang lên:
- Đúng rồi, đúng rồi! Đây là công lao của các bạn nhỏ chứ không phải của nhóm Mèo Rừng!
- Nhưng đó là những thành viên tương lai của nhóm Mèo Rừng! - Anh thanh niên mắt sáng khoa tay trên đầu - Tụi này sẽ kết nạp các em đây vào nhóm du khảo của Nhà văn hóa Thanh Niên!
- Không dám Mèo Rừng đâu! - Nhóm Hải Âu phản kích - Các bạn nhỏ đây sẽ là thành viên của nhóm Hải Âu Vũng Tàu!
- Nhóm Mèo Rừng!
- Nhóm Hải Âu!
Đúng lúc đó, Quý ròm đứng lên, miệng nhồm nhoàm bánh.
- A, đại diện cho các bạn nhỏ đây rồi! - Cả hai nhóm đều reo lên - Sao, các em sẽ gia nhập nhóm nào, Mèo Rừng hay Hải Âu?
- Tụi em không biết ạ! - Giọng Quý ròm bồn chồn - Tụi em sẽ quyết định sau! Bây giờ tụi em phải chạy ra bãi biển đã!
- Làm gì vội thế?Các em đã kịp ăn uống gì với các anh chị đâu!
Dạ, không được đâu ạ! - Miệng Quý ròm méo xệch - Tụi em bỏ quên quần áo đồ đạc ngoài bãi biển lâu lắm rồi! Bây giờ phải chạy ra xem sao!
Câu nói của Quý ròm khiến ba đứa kia tái mặt.Cả bọn liền hấp tấp đứng lên:
- Tụi em phải đi ạ!
- Đúng rồi, tụi em phải đi!
Rồi không đợi mọi người kịp níu kéo, bọn trẻ vội vã lao vụt ra cửa, bên tai còn văng vẳng những tiếng gọi với theo:
- Nhớ đấy! Các em là Mèo Rừng!
- Đừng quên các em là Hải Âu đấy nhé!
Tiểu Long vừa chạy vừa làu bàu:
- Hải Âu hay Mèo Rừng gì cũng được, miễn là hôm nay đừng hụt thêm một dịp tắm biển nữa!
Mạnh động viên:
- Đừng lo! Sắp tới đích rồi!
- Chưa tới đích đâu! - Quý ròm cười cười nhái giọng anh thủ lĩnh nhóm Hải Âu - Các bạn phải tìm cho ra quần áo đồ đạc rồi dẫn bạn Tiểu Long đi "uống nước biển", sau đó dẫn bạn Hạnh đi ăn... hủ tiếu bò viên, lúc đó mới gọi là tới đích!
Nói xong, nó co giò phóng lẹ, mặc tiếng gầm gừ của Tiểu Long và tiếng la oai oái của nhỏ Hạnh phía sau.
TP HCM 1995