Kính vạn hoa - Tập 12 - Tiền Chuộc

Chương 1
Dũng Cò vừa đi vừa co chân đá tung các thứ trên đường. Lòng nó đang giận lắm. "Dịch vụ bảo kê" đang ngon trớn, trưa hôm qua tụi Văn Châu đã thình lình phá hỏng tất cả. Lại còn dọa báo công an nữa chứ ! Thật là một lũ chẳng ra gì !
Dũng Cò lại dồn sự phẫn nộ vào cú sút. Một cái vỏ bưởi bắn tung lên trời và chui tọt vào cửa sổ của một ngôi nhà bên đường.
Một cô bé thò đầu ra :
- Ai chơi gì kỳ cục thế? Tự dưng lại ném vỏ bưởi vào nhà người ta !
Dũng Cò ngước mắt lên, giọng rít qua kẽ răng :
- Tao ném đấy ! Mày làm gì tao nào !
Biết không thể nói phải trái với tên du thủ du thực này được, cô bé bĩu môi "xì" một tiếng và thò tay khép cửa lại.
Mặc dù đối phương đã chịu thua, Dũng Cò vẫn chưa nguôi tức. Nó thò tay bẻ một nhành lựu chìa ra ngoài hàng rào, răng nghiến trèo trẹo :
- Ðợi đấy ! Rồi tao sẽ bẻ cổ tụi mày cho mà xem !
Tất nhiên không phải Dũng Cò nói đến cô bé kia. Khi thốt lên những lời hằn học đó, trong đầu nó đang hiện ra khuôn mặt của Văn Châu và bọn Quý ròm.
Cứ mỗi lần nghĩ đến bọn này, Dũng Cò lại cảm thấy cay đắng. Công việc "làm ăn" đang trót lọt thế là bỗng chốc tiêu ma về tay bọn tiểu quỷ này. Âm mưu đã bị phanh phui, "Ðảng Chim Ưng" của nó từ nay kể như hết đường cựa quậy.
Ðây là lần thứ hai hoạt động "trấn lột" của Dũng Cò bị bại lộ. Lần trước nội vụ đổ bể ngay trong ngôi trường nó đang theo học.
Hồi đó, Dũng Cò đang cần tiền. Nó vừa bán chiếc Max 100, tiêu xài cờ bạc với tụi thằng Khìn mấy tuần đã hết nhẵn. Nợ lại đìa ra.
Gia đình Dũng Cò thì phất lên xẹp xuống nhanh như chớp. Ba mẹ nó vốn là dân lao động, tiền bạc chẳng dư dả gì nhưng nhờ cần cù làm ăn, cuộc sống cũng không đến nỗi túng quẫn. Dũng cò tuy đi học trễ vài năm nhưng cũng lò dò leo lên tới lớp chín.
Dòng đời đang phẳng lặng thì đùng một cái, thành phố qui hoạch lại, người ta mở thêm đường mới. Một trong những con đường kỳ diệu đó chả hiểu cao hứng thế nào lại chạy đâm ngang trước nhà Dũng Cò. Thế là căn nhà lọ lem xoàng xĩnh của nó đột ngột trở thành một trong những căn "nhà mặt tiền" kiêu kỳ của khu phố mới, đêm ngày tấp nập những người lui tới hỏi mua.
Ðể tranh nhau, người ta hét giá cao vọt. Ðến khi một người đàn ông râu quặp đề nghị mua căn nhà với giá một trăm hai mươi cây vàng thì ba mẹ nó sém tí nữa xỉu lăn quay ra đất và tất nhiến không còn đủ sức để lắc đầu.
Ba nó mua một căn nhà nhỏ trong hẻm với giá chỉ bằng một phần ba căn nhà vừa bán rồi sắm một chiếc xe Dream mới cáu, hăm hở phóng tới các nhà hàng đặc sản nổi tiếng và ngồi tì tì ở đó bù khú với bằng hữu ngày này qua tháng nọ gọi là "cho bõ những ngày cực khổ".
Mẹ nó không chịu thua. Ngày nào bà cũng nhét cả cọc tiền vào ví đầm, lân la qua hàng xóm ngồi chơi bài tứ sắc đến khuya lơ khuya lắc.
Dũng Cò noi gương ba mẹ, nằng nặc đòi tậu cho bằng được chiếc Max 100 để vi vút khoe mẽ với thiên hạ, đã vậy mỗi ngày trước khi ra khỏi nhà nó còn vòi thêm vài chục ngàn để "ăn sáng" cùng các "huynh đệ".
Nhưng những ngày huy hoàng đó kéo dài không lâu. Như ông bà đã nói "ăn không lo, của kho cũng hết", chắng mấy chốc ba mẹ Dũng Cò lại lâm vào cảnh trắng tay. Rượu và cờ bạc đồng loạt rủ nhau vào nhà càng khiến gia đình nó thêm túng bấn.
Chiếc Dream của ba nó nhanh ng "đội nón" ra đi. Chiếc Max 100 của nó sau vài tuần nấn ná cũng đành "nói lời tạm biệt" để lên đường đuổi theo chiếc xe của ba nó. Thế là, hệt như sau một giấc mơ đẹp, mỗi ngày Dũng Cò lại phải lếch thếch đến trường trên đôi chân lêu nghêu của mình như trước.
Nhưng Dũng Cò nhà ta làm sao chịu đựng được việc quay trở lại những ngày tháng cũ. Ðã quen tiêu xài như cậu hoàng con, bây giờ mỗi sáng phải lót dạ bằng mẩu khoai mì luộc trước khi ôm cặp thất thểu bước ra khỏi nhà, Dũng Cò cảm tưởng như đang bị đày ải. Trong những ngày "đen đủi" đó, đầu óc Dũng Cò lúc nào xoay quanh mỗi một ý nghĩ : Làm sao để có tiền ?
"Làm sao để có tiền?" là một câu hỏi không dễ trả lời, nhất là với một đứa trẻ đang còn đi học như Dũng Cò. Ðúng vào lúc nó đang vô kế khả thi thì Há Chảy bất ngờ xuất hiện.
Há Chảy là một thằng nhãi trong phường. Nó mười sáu tuổi, cùng tuổi với Dũng Cò nhưng lanh lẹ ra phết, chuyên nghề cho vay lấy lãi. "Khách hàng" của nó là bọn trẻ thích đua đòi trong xóm. Há Chảy không đi học, suốt ngày lang thang rảo khắp các ngõ ngách để dụ đám nhóc tì vay tiền mua sắm hoặc ăn vặt.
Hôm đó Há Chảy đang ngồi trong quán phở, thấy Dũng Cò đi ngang liền đưa tay ngoắt:
- Ê, Dũng Cò !
Dũng Cò ngạc nhiên bước lại:
- Chuyện gì thế?
Há Chảy cười hê hê:
- Thì cứ vào đây đã !
Dũng Cò vừa ngồi xuống ghế, Há Chảy đã quay vào trong kêu lớn :
- Cho thêm một tô phở tái !
Rồi trước vẻ mặt ngẩn ra của Dũng Cò, Há Chảy thân thiện:
- Tao đãi mày !
Dũng Cò cảnh giác:
- Tao không định vay tiền mày đâu đấy !
Há Chảy nheo mắt :
- Mày yên chí! Tao cũng chẳng định dụ mày vay tiền đâu ! Tao chỉ muốn rủ mày hợp tác làm ăn thôi !
Mắt Dũng Cò trố ra:
- Hợp tác làm ăn ?
- Ừ ! - Há Chảy thủng thình - Tao đưa mày một triệu đồng, mày đem vào trường cho bọn học trò vay. Bất kể đứa nào, hễ vay một trăm ngàn, mỗi tuần phải trả lãi năm ngàn. Sau một tháng, tiền lãi tao với mày "cưa đôi", chịu không ?
Thằng này định bành trướng "địa bàn làm ăn" đây ! Dũng Cò nhủ bụng và sau khi tính tới tính lui, thấy vụ "hợp tác làm ăn" này cũng chả có gì nặng nhọc, nó liền gật đầu:
- Ðược ! Chừng nào bắt đầu ?
- Ngay bây giờ !
Vừa nói Há Chảy vừa móc ra một xấp tiền đẩy tới trước mặt Dũng Cò:
- Mày giữ đi ! Ðúng một triệu đồng!
Sau khi chia tay với Há Chảy, Dũng Cò hối hả vào trường mở "đại lý cho vay".
Ngay ngày đầu "khai trương", công việc "làm ăn" của Dũng Cò đã lập tức thuận buồm xuôi gió. Ai mà chả có lúc kẹt tiền, học trò hay không học trò thì cũng thế !
"Khách hàng" nườm nượp, đứa vay mười ngàn, đứa vay năm chục, có đứa cả trăm. Dũng Cò chỉ việc ung dung ngồi rung đùi thu tiền lãi mỗi tuần.
Tháng đầu tiên đem tiền về, Dũng Cò được Há Chảy chia cho một trăm ngàn. Chẳng nhiều nhặn gì nhưng có còn hơn không !
- Tiếp tục chứ? - Nhét tiền vào túi, Dũng Cò hỏi.
- Tất nhiên rồi ! - Há Chảy cười hềnh hệch. Nó đập tay lên xấp tiền trước mặt - Mày cứ giữ lại một triệu này cho vay tiếp !
Dũng Cò chép miệng :
- Một triệu chẳng ngứa ngáy gì ! Cả khối đứa muốn vay mà tao hết sạch !
- Tao sắp đi xa nên không thể "xuỳ" thêm tiền ra được ! - Há Chảy đặt tay lên vai Dũng Cò - Nhưng mày cứ yên tâm ! Khi trở về chắc chắn tao sẽ "tăng viện" cho mày !
Sau bữa đó, Há Chảy biến mất. Dũng Cò không biết Há Chảy đi đau, nó cũng chẳng quan tâm. Dũng Cò chỉ mải mê với công việc làm ăn béo bở Há Chảy giao phó.
Nhưng rồi một tháng trôi qua, Há Chảy vẫn biệt dạng. Chờ hoài không được, Dũng Cò chẳng buồn đợi Há Chảy về chia tiền nữa. Nó sốt ruột lấy một trăm ngàn phần mình ra tiêu trước.
Tiêu sạch tiền mình, Dũng Cò ngần ngừ vài hôm rồi tặc lưỡi tiêu nốt phần tiền còn lại.
Tháng sau, Há Chảy vẫn mù tăm. Có khi thằng này nó chết bờ chết bụi đâu rồi cũng nên ! Dũng Cò cau mày nghĩ ngợi và trong khi chờ sự phỏng đoán của mình được thực tế chứng minh, nó hăng hái tiêu béng toàn bộ số tiền lãi của tháng thứ hai.
Nhưng Há Chảy không chết bờ chết bụi. Ðúng vào lúc Dũng Cò không ngờ nhất, Há Chảy đột ngột trở về. Nó lập tức đi tìm Dũng Cò:
- Công việc làm ăn vẫn tiến triển tốt chứ hả ?
- Tốt.
- Phần tiền lãi hai tháng vừa rồi của tao đâu?
Dũng Cò ngó lơ đi chỗ khác.
- Tao lỡ tiêu béng mất rồi!
- Thôi được ! Chỗ anh em với nhau, tao hiểu! Ai mà chả co lúc xài tiền của người khác !
Dũng Cò nhẹ nhõm thở ra, nó không ngờ mọi chuyện lại xuôi chèo mát mái như vậy.
Nhưng Há Chảy là đứa ác nhơn. Nó không để Dũng Cò mừng quá ba mươi giây. Nó nói tiếp, giọng thản nhiên :
- Nếu mày đã lỡ xài phần tiền của tao thì hai tháng sắp tới mày khỏi phải nhận tiền lãi nữa !
- Mày nói sao? - Dũng Cò giật thót.
- Tao nói là phần tiền lãi hai tháng sắp tới, mày không được chia !
Dũng Cò tái mặt:
- Không được ! Thế chẳng lẽ tao làm không công cho mày à? Rồi tao lấy tiền đâu tao xài ?
- Ðó là chuyện riêng của mày! - Há Chảy lạnh lùng - Mày xài tiền của tao, bây giờ trả lại, thế là công bằng !
- Công bằng cái khỉ mốc! - Dũng Cò tức tối - Ðó là tại mày chứ bộ ! Ai bảo mày bỏ đi biệt hai tháng nay !
Há Chảy vẫn điềm tĩnh :
- Trước khi đi xa, tao đã báo trước với mày! Còn chuyện mày tiêu sạch số tiền lãi hàng tháng đâu phải lỗi của tao!
Biết mình đuối lý, nhưng nghĩ đến chuyện sẽ è cổ ra làm việc cho Há Chảy suốt những hai tháng ròng mà chẳng hưởng được cắc bạc nào. Dũng Cò cảm giác như ai đang bóp mạnh trái tim mình. Nó nghiến răng:
- Thế thì tao không hợp tác với mày nữa ! Ngày mai tao sẽ hoàn trả một triệu đông tiền vốn lại cho mày!
Há Chảy cười khô khốc:
- Không phải một triệu ! Mà là một triệu hai trăm ngàn!
Dũng Cò hừ mũi:
- Tao nói một triệu là một triệu!
- Tuỳ mày! Mày đừng tưởng mày võ vẽ dăm miếng võ là không ai làm gì được mày !
Giọng Há Chảy đầy đe doạ. Trước khi quay lưng đi, nó nhún vai dặn, với giọng không để cho Dũng Cò phản đối :
- Trưa mai, tao ngồi đợi mày ở quán phở hôm nọ ! Ðem đủ một triệu hai, nhớ đấy!
Dũng Cò chưa bao giờ ngán Há Chảy. Há Chảy mặt choắt, mõm nhọn, ranh ma nhưng yếu ớt. Với tài nghệ của mình, Dũng Cò thừa sức bóp bẹp Há Chảy chỉ bằng hai ngón tay. Nhưng lời hăm doạ của một đứa sẵn sàng sinh tử vì một tờ bạc hai trăm như Há Chảy tuyệt nhiên không thể coi thường.
Chắc chắn trưa mai nó sẽ kéo theo một, hai tay anh chị để gây áp lực với mình! Dũng Cò lo lắng nghĩ và suốt đêm hôm đó nó thức trắng để tìm cách đối phó.
Sáng hôm sau, Dũng Cò vội vã đến gặp một số đứa có máu mặt cùng khối lớp với mình để lôi kéo "đồng minh".
Sau khi bị Dũng Cò "khích tướng". lại được hứa hẹn chia chác khoản "chiến lợi phẩm" một triệu của Há Chảy, tụi bạn liền đồng ý ra tay.
Há Chảy tất nhiên không hay biết gì về kế hoạch của đối phương. Trưa hôm sau, thấy Dũng Cò một mình lò dò bước vào quán phở, Há Chảy mỉm cười:
- Ðúng là quân tử nhất ngôn !
Quả như Dũng Cò dự liệu, Há Chảy không ngồi một mình. Hai bên nó là hai thằng tướng mạo bặm trợn, mặt mày câm nín như cô hồn. Khi Dũng Cò bước chân vào, chúng chỉ long mắt lên nhìn, mép không nhích một tí ti.
Dũng Cò cũng không nói không rằng. Nó ung dung ngồi xuống ghế và móc ra một xấp tiên đặt lên bàn :
- Tiền của mày đây !
Há Chảy vẫn khoanh tay trước ngực :
- Ðủ một triệu hai chứ?
- Tao đã nói rồi ! Chỉ có một triệu thôi !
Há Chảy biến sắc :
- Mày không đùa đấy chứ ?
Dũng Cò nhún vai:
- Không hề !
- Tốt - Há Chảy cười gằn - Tao không muốn gây khó dễ cho mày ! Nhưng tình thế đã đến nước này không dạy mày một bài học không xong!
Há Chảy vừa dứt câu, hai tên anh chị lập tức đứng phắt lên khỏi ghế.
Nhưng chúng chưa kịp động thủ, từ hai chiếc bàn gần đó bỗng vang lên những tiếng lich kịch và sáu "người khách" đột ngột rời khỏi chỗ ngồi tiến lại.
Trong nháy mắt, bọn Há Chảy bị bao vây bốn phía.
Mặt Há Chảy lập tức méo xẹo. Nó đánh mắt một vòng lượng định tình thế rồi thở dài:
- Thôi được ! Ðã vậy thì tao lấy một triệu vậy !
Há Chảy thò tay ra nhưng nó chưa kịp ng tới xấp tiền, Dũng Cò đã đưa tay chặn lại:
- Muộn rồi ! Hôm nay mày mưu toan "thanh toán" tao, một triệu này mày phải "trả giá" cho hành động sai lầm đó!
Dũng Cò hất đầu một cái, một thằng bạn đứng phía sau nhanh ng chộp xấp tiền nhét vào túi.
Mặt Há Chảy thuỗn ra vì tiếc và vì tức. Nhưng trót sập bẫy Dũng Cò, nó biết không còn cách nào cứu vãn.
Dũng Cò quắc mắt nhìn bọn Há Chảy đang há hốc miệng và vung tay đập xuống bàn đánh "rầm" một tiếng :
- Lần sau mày trêu ai thì trêu, nhớ đừng trêu Dũng Cò này !
Nói xong, không để đối phương kịp nói một tiếng nào, nó cùng sáu tên đồng bọn khệnh khạng hùng hổ bỏ đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui