Chương 3
Nhỏ Hạnh áp tay lên trán Tùng:
- Em hơi nong nóng rồi đây nè!
Tùng gạt phắt tay chị, càu nhàu:
- Em không bị "ấm đầu" đâu! Hồi chiều, chính em tận mắt nhìn thấy người đàn ông đó. Không tin, chị hỏi anh Mạnh mà xem!
Mạnh gật đầu:
- Đúng là em có nhìn thấy ông ta! Nhưng ông ta chẳng có gì khả nghi cả! Ổng chỉ vào nhà thủy tạ để uống bia thôi!
Tùng khịt mũi:
- Tại anh không để ý đó thôi! Ông ta cứ nhìn chòng chọc vào tụi mình. Đã thế, cặp mắt của ổng lấp la lấp loáng trông phát sợ!
Tiểu Long mỉm cười:
- Thế thì sao?
- Còn sao nữa! - Quý ròm nhún vai - Thế có nghĩa là con người bí ẩn đó sẽ tìm cách bắt cóc bọn mình để tống tiền hoặc để bán qua nước khác làm nô lệ chứ là sao!
Thấy ông anh ròm lôi chuyện cũ ra trêu mình, Mạnh vùng vằng:
- Lần này đứa "nổi máu hình sự" là thằng Tùng chứ không phải em à nha!
- Thôi, chả có gì đáng lo đâu! - Nhỏ Hạnh cười cười lên tiếng - Nếu quả thật người đàn ông đó chú ý đến bọn mình cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng, nhất là khi trong bọn có một người đẹp trai như... Quý đây!
Quý ròm vừa trêu Mạnh được một câu, đang lim dim khoái trá bỗng bị nhỏ Hạnh khều nhẹ một cái, liền nhảy dựng. Nhưng nó chưa kịp phản ứng, nhỏ Hạnh đã kéo tay Tùng:
- Em theo chị về phòng ngủ đi! Đừng nghĩ vớ nghĩ vẫn nữa! Sáng mai chúng ta còn phải đi hồ Đa Thiện sớm!
Đường đến hồ Đa Thiện khá xa. Ba mẹ nhỏ Hạnh phải thuê một chiếc ô tô nhỏ đang chờ khách trước cổng nhà nghỉ để đưa bọn trẻ đi.
Đường dài đi mất gần nửa tiếng. Sau khi xe bắt vào đường vòng Lâm Viên, lượn quanh đồi Rồng rồi rẽ trái một đoạn, bác tài mới hớn hở báo "Tới rồi!".
Khác xa với hình dung trong đầu bọn trẻ, Hồ Đa Thiện là một khu du lịch sầm uất, xe đỗ san sát, người đông như trẩy hội.
Trong khi ba mẹ nhỏ Hạnh chen vào đám đông mua vé vào cổng thì bọn trẻ đứng túm tụm lại một chỗ tán gẫu.
Tiểu Long tặc lưỡi:
- Còn đông vui hơn cả khu Đầm sen ở dưới mình!
Mạnh tỏ vẻ hiểu biết:
- Thành phố du lịch mà lại!
Tùng không tham gia bình luận. Nó đưa mắt tò mò quan sát các khách du lịch vận những chiếc áo len sặc sỡ với ba lô trên vai đang háo hức đi xuyên qua đồi thông thoai thoải để đi vào bên trong. Nó thích thú ngắm nhìn những đứa bé vừa đi vừa nhảy nhót, tay vung vẩy những chiếc bóng bay với vẻ tinh nghịch hồn nhien nom đáng yêu đến lạ.
Đang bâng quơ, tia mắt Tùng chợt dừng lại ở chỗ chiếc xe ngựa đỗ cạnh hàng rào. Xe ngựa là hình ảnh khá quen thuộc ở một thành phố cao nguyên như Đà Lạt. Đi ngoài phố lúc nào cũng có thể bắt gặp một cỗ xe ngựa lướt qua với tiếng móng gõ lóc cóc xuống mặt đường xen lẫn tiếng roi quất veo véo trong gió và tiếng thét ngựa của người xà ích.
Nhưng cỗ xe ngựa đang đỗ cạnh hàng rào kia không giống với bất cứ cỗ xe nào Tùng đã từng nhìn thấy.
Khác hẳn với các cỗ xe trống trải thường qua lại trên phố, cỗ xe này buông rèm kín cả ba phía. Rèm và mui xe lại đen tuyền, tương phản một cách kì lạ với chú ngựa trắng kéo xe lúc này đang ung dung cúi đầu gặm cỏ, thỉnh thoảng lại lắc mạnh chiếc cổ khỏe khoắn làm cho mớ bờm nâu mượt đang rũ lòa xòa hai bên tai tung lên môt cách đẹp mắt.
Bị cỗ xe quyến rũ, Tùng nhích dần về phía trước lúc nào không hay. Nó muốn được đặt tay lên chiếc cổ cong cong của chú ngựa xinh xắn kia biết bao, nó muốn được vuốt ve chiếc bờm chắc là vô cùng mềm mại của chú đến cháy lòng.
Nhưng rồi chân Tùng bỗng cứng đờ. Qua cửa xe trống phía trước, nó thoáng thấy một bàn tay ở bên trong. Và bàn tay đó đang cầm một tẩu thuốc.
Có thể trên đời có hàng triệu cái tẩu thuốc, cũng như có thể có hàng triệu người hút thuốc bằng tẩu. Nhưng với Tùng, trên đời này chỉ có một cái tẩu thuốc thôi, cũng như chỉ có mỗi một người hút thuốc bằng tẩu thôi.
Trong một thoáng, một sự sợ hãi xâm chiếm lấy Tùng. Nó cảm thấy máu trong người hình như đang đông dần lại. Đã mấy lần nó muốn ngoác miệng kêu lên thật to nhưng quai hàm nó như bị ai nắm chặt.
Đúng vào lúc Tùng đang có nguy cơ biến thành đá thì một bàn tay đặt lên vai nó, kèm theo là giọng nói quen thuộc của Mạnh:
- Mày nhìn gì mà sững sờ cả người ra thế hả Tùng?
Cứ như thể hơi ấm từ bàn tay Mạnh xua tan băng giá trong ngực Tùng. Tùng nhúc nhích môi, nó phát âm một cách khó khăn:
- Ổng...
- Ai?
- Người đàn ông hôm qua...
Mạnh nhìn quanh:
- Ông ta đâu?
- Ổng ngồi trong cỗ xe ngựa!
Mạnh nhướn cổ dòm vào cỗ xe. Quả nhiên, đang tựa vào thành xe lim dim nhả khói chính là người đàn ông mặt đỏ tụi nó nhìn thấy hôm qua ở nhà hàng thủy tạ. Hôm nay chiếc mũ nỉ màu tro đội thùm thụp trên đầu che gần hết mái tóc muối tiêu bông bềnh của ông. Mạnh quay sang Tùng, gật đầu:
- Đúng là ông ta rồi!
Tùng bước lui một bước. Nó áp tay lên ngực:
- Em sợ quá!
Mạnh nhìn lom lom vào mặt Tùng:
- Ông ta đã làm gì mày?
- Ông ta chẳng làm gì cả!
Ổng chỉ ngồi... hút thuốc!
Mạnh hừ giọng:
- Vậy thì có gì phải sợ?
- Nhưng tại sao ổng có mặt ở đây? - Tùng nuốt nước bọt - Anh không nghĩ là ổng đang theo dõi tụi mình sao?
- Ôi dào! Mày chỉ khéo tưởng tượng! Ông ta theo dõi bọn mình để làm gì? Bọn mình có phải là những tỉ phú đâu!
Mạnh đập tay lên vai Tùng, nói với giọng trấn an. Theo lẽ thường, một đứa có "máu hình sự" như Mạnh ắt không thể phớt tỉnh trước những hành tung khả nghi như hành tung của người đàn ông này được. Nhưng kẹt một nỗi, trước mặt thằng oắt Tùng thì mạnh đang ở vai anh. Và để ra dáng một ông anh thì nó không được là chính nó, nghĩa là nó không thể là thằng Mạnh thường ngày, lúc nào cũng nơm nớp, sợ sệt, nhìn đâu cũng thấy toàn chuyện "tống tiền" với "bắt cóc".
Chính vì lẽ đó mà mặc dù hơi hoảng trước những "báo động" của thằng Tùng, Mạnh vẫn cố giữ vẻ thản nhiên, ra điều ta đây là "người lớn", rất ghét ba cái chuyện tưởng tượng vớ vẩn của "bọn trẻ con".
Tùng không rõ tâm sự của ông anh, lại thắc mắc:
- Nếu không có âm mưu gì, tại sao ổng lại theo dõi bọn mình đến tận đây?
Mạnh nhún vai:
- Mình đến đây được chẳng lẽ ông ta không đến được? Hồ Đa Thiện đâu phải là khu vực dành riêng cho một người nào!
Tùng vẫn chưa yên tâm:
- Nhưng tại sao ổng lại không đến đây vào lúc khác, lại đến đúng lúc tụi mình vừa đến?
- Mày khéo lo! - Mạnh phẩy tay - Chắc chỉ là tình cờ thôi!
Và nó chép miệng, "triết lý":
- Chuyện tình cờ thì trên đời thiếu gì!
Trong khi Tùng chưa kịp suy nghĩ xem sự xuất hiện của người đàn ông mặt đỏ tại hồ Đa Thiện vào lúc này có đúng thật là tình cờ hay không thì Quý ròm đã gọi giật:
- Mạnh, Tùng Tụi mày làm gì đằng đó thế? Vào đi chứ!
Hai ông nhóc ngoảnh lại, thấy mọi người đang lục tục bước qua cánh cổng trắng, liền lật đật chạy theo.
- Anh Quý này! - Tùng vừa rảo bước vừa nói.
- Gì thế mày?
Đang định nói với ông anh ròm về sự xuất hiện đầy bí ẩn của người đàn ông trong cỗ xe ngựa, chợt bắt gặp cái trừng mắt của Mạnh, Tùng liền im bặt.
Nó sực nhớ anh Quý chả ưa gì ba chuyện "hình sự" này. Anh Quý là chúa nhát. Anh quát Mạnh tối mày tối mặt cũng chỉ vì thỉnh thoảng Mạnh hay thòi ra vài câu "ly kỳ, rùng rợn". Chuyện người đàn ông lạ mặt này cũng thế. Từ hôm qua đến giờ, không chỉ anh Quý mà cả chị Hạnh nó và anh Tiểu Long cũng chẳng ai xem sự lo lắng của nó là chuyện nghiêm túc. Nếu bây giờ nó lại mở miệng nhắc đến chuyện đó, thế nào mọi người cũng sẽ cười cợt, chế giễu nó.
Vì vậy, rốt cuộc Tùng đã chẳng nói gì.
- Mày định nói gì với tao thế? - Thấy Tùng làm thinh lâu lắc, Quý ròm ngạc nhiên hỏi.
- Dạ, chẳng có gì đâu ạ! - Tùng ấp úng - Em chỉ muốn hỏi là... hồ Đa Thiện ở đâu sao em chẳng thấy!
Quý ròm chỉ tay về phía trước:
- Ở đằng kia kìa! Người ta bảo leo qua khỏi ngọn đồi nhỏ này là thấy!
Quả nhiên, sau khi luồn qua những bóng thông phủ dày trên sườn đồi thấp, mọi người không khỏi buột ra một tiếng reo kinh ngạc và thích thú khi thấy đột ngột mở ra trước mắt mình một quang cảnh đẹp như tranh vẽ.
Ngay dưới chân đồi thông là một hồ nước trong vắt chạy dài giữa hai rặng cây xanh ngắt bên bờ, dòng nước chảy mãi, chảy mãi, mềm mại, uốn khúc như một dải lụa ai tung vào thung sâu, cứ thế len lỏi, miệt mài, càng lúc càng nhỏ dần và biến mất giữa những rặng núi xa.
Và những rặng núi xa nom cũng vô cùng lạ mắt. Núi xa không xanh màu núi. Núi xa xanh màu biển, bát ngát, hùng vĩ nhưng lại thầm lặng và dịu dàng khôn tả!
Cảnh đẹp khiến mọi người sững sờ, đứng ngắm không chán mắt. Cảnh đẹp khiến nhỏ Hạnh trở nên mơ mộng. Nó không muốn lớn lên làm chủ tiệm hủ tiếu bò viên nữa. Chủ tiệm hủ tiếu bò viên thì xoàng quá. Bò viên ngon quả là có ngon thật, nhưng chỉ làm rung động... bao tử chứ không làm rung động tâm hồn. Bây giờ nó muốn nó trở thành họa sĩ. Nó sẽ vẽ đẹp gấp ngàn lần thằng Cung trong lớp nó. Nó sẽ là một họa sĩ lừng danh về tranh phong cảnh. Hồ trong tranh nó sóng gợn lăn tăn, đẹp đẽ và sống động đến mức khách xem tranh chỉ muốn nhảy xuống... tắm.
Tiểu Long không biết gì về giấc mơ của nhỏ Hạnh. Nhưng như có "thần giao cách cảm", ngay vào lúc này, thằng mập đang muốn nhảy ngay xuống hồ. Võ sĩ Tiểu Long xưa nay nghiền tắm biển, tắm sông, giờ lại khoái tắm hồ. Mơ ước của Tiểu Long như thế nào, nhỏ Hạnh và Quý ròm đều biết tỏng. Nó mộng trở thành diễn viên võ thuật thượng thặng cỡ Thành Long, người chỉ cần tung ra hai phim Náo loạn ở phố Bronx và Cú đánh đầu tiên đã buộc những tài danh ở kinh đô điện ảnh Hollywood phải lé mắt.Còn khán giả Mỹ quốc thì khỏi phải nói. Những màn đánh đấm tuyệt kỹ và những pha lộn mèo đầy mạo hiểm của anh khiến họ phục lăn bò càng. Họ hò hét. Họ khoái trá. Và họ âu yếm gọi anh là Jackie Chan.
Quý ròm và nhỏ Hạnh chỉ biết có thế. Tụi nó hoàn toàn không biết gì về mộng ước vừa chớm nở trong đầu thằng mập. Giờ đây, Tiểu Long đang ngẩn ngơ nhìn hồ Đa Thiện và... điều chỉnh nghề nghiệp. Nó đang muốn trở thành vận động viên bơi lội. Bơi lội Việt Nam hiện đứng bét thế giới, qua năm kỳ SEA Games không kiếm nổi một cái huy chương còm. Tiểu Long thích bơi và nó sẽ tập luyện để đem vinh quang về cho đất nước. Một đất nước có mấy ngàn ki-lô-mét bờ biển và sông ngòi chằng chịt không thể cứ mãi đứng bét về bơi lội. Tiểu Long nhất định sẽ "gặt" vài chục huy chương vàng bơi lội về cho Tổ quốc, từ huy chương SEA Games, Asian Games đến huy chương Olympic. Sau khi hoàn thành nghĩa vụ đối với Tổ quốc, nó sẽ... về hưu để đi đóng phim, để thực hiện ước mơ cháy bỏng thời thơ ấu.
Trong khi Tiểu Long đang mơ màng nghĩ tới John Weissmuller, người đầu tiên trên thế giới bơi 100 mét tự do dưới một phút, năm lần vô địch Olympic, về sau trở thành diễn viên điện ảnh nổi tiếng với vai Tarzan chúa tể rừng xanh thì Quý ròm đột ngột phá bĩnh:
- Này, Tiểu Long!
- Gì? - Tiểu Long nhăn nhó, nó phải lúc lắc đầu để trở về với thực tại.
Đang có việc cầu cạnh thằng mập nên Quý ròm vẫn cố tươi cười:
- Mày nghe xem nhé!
- Nghe cái gì?
- Thơ! - Quý ròm khịt mũi - Tao mới làm được mấy câu thơ hay lắm!
Tiểu Long gục gặc đầu:
- À, thì ra nãy giờ mày đang làm "thi sĩ Bình Minh"! Rồi, đọc đi!
Quý ròm lim dim mắt:
- Hồ xanh, xanh ngắt một vùng
Cây xanh, xanh đến tận cùng xa xôi...
Tiểu Long dỏng tai chờ cả buổi, không thấy Quý ròm đọc tiếp, liền giục:
- Tiếp đi chứ!
- Hết rồi!
- Hết rồi thì mở mắt ra! - Tiểu Long đổ quạu - Mày nhắm tít mắt, tao cứ tưởng còn!
Quý ròm mở mắt, và nói:
- Đồ ngốc! Thơ hết nhưng dư âm vẫn còn, hiểu chưa?
- Tao chả cần hiểu! - Tiểu Long chỉ tay xuống các bậc cấp gập ghềnh dẫn xuống hồ - Mọi người đi hết rồi kia kìa, mày không chịu mở mắt, bước xuống các bậc đá này thế nào cũng té gãy cổ cho coi!