Chương 6
Câu chuyện về "điệp viên 116" tưởng đã kết thúc tại đó. Không ngờ ngày hôm sau bọn trẻ đi thác Cam Ly lại bất thần gặp người đàn ông mặt đỏ ở đó.
Lần này, cuộc gặp gỡ diễn ra một cách khá bất ngờ, lại không có người lớn bên cạnh. Ba mẹ nhỏ Hạnh đưa nhau đi dạo chợ Đà Lạt từ sáng sớm, giao nhiệm vụ dẫn dắt bọn nhóc cho nhỏ Hạnh.
Xe vừa đỗ, cả bọn đã kéo nhau ùa vào bên trong.
Thằng Mạnh nhanh nhẩu băng băng chạy trước. Nhưng vừa tới chân cầu sắt, nó đột ngột dừng lại, miệng ú ớ:
- Ổng... ổng...
Tiểu Long trờ tới:
- Cái gì?
Mạnh chỉ tay ra phía trước:
- Cỗ xe ngựa mui đen...
Thác Cam Ly hoàn toán khác với thác Prenn mà bọn trẻ từng thấy. Thác Cam Ly nhỏ, thấp, nước chảy róc rách trên triền đá thoai thoải. Giống một con suối trên núi, thác Cam Ly kém phần hùng vĩ nhưng trông rất ngoạn mục.
Bọn Quý ròm tới sớm, thác chưa có người lai vãng. Bọn chúng gần như là những vị khách đầu tiên, nếu không kể cỗ xe ngựa mui đen thằng Mạnh vừa chỉ.
Lúc này, trên một triền đá ven thác, cỗ xe đang loay hoay tìm cách leo lên khỏi dòng nước nhưng xem chừng không xong. Con ngựa bạch cổ vươn dài, miệng thở phì phò, bốn chân bám xuống các tảng đá cố trèo lên. Ở phía sau cỗ xe, người xà ích và người đàn ông mặt đỏ đang hì hục bặm môi đẩy.
Chiếc tẩu thuốc quen thuộc không thấy đâu, có lẽ người đàn ông đã bỏ vào túi áo. Còn chiếc nón nỉ màu tro thì rớt trên tảng đá bên cạnh.
Sau một thoáng ngỡ ngàng, Tiểu Long liếm môi hỏi:
- "Nhân vật nguy hiểm" là người đàn ông này đây hả?
- Đúng là ông ta!
Mạnh đáp, rồi nó rùng mình nói thêm:
- Ổng tới đây tìm bọn mình đó!
Tiểu Long là đứa gan dạ, lại không tin vào những gì Quý ròm, Mạnh và Tùng lải nhải mấy ngày nay. Nhưng bây giờ, trước khung cảnh vắng vẻ của dòng thác lúc sáng sớm, nghe Mạnh thì thào bên tai những lời như vậy, nó không rét mà run.
Tiểu long chưa kịp nói gì thì Quý ròm, nhỏ Hạnh và Tùng đã trờ tới sau lưng. Và cũng như Mạnh và Tiểu Long, cả ba đứng chết sững khi nhìn thấy cỗ xe ngựa mui đen.
Tùng nắm chặt tay nhỏ Hạnh:
- Ông ta đấy!
Nhỏ Hạnh thấy tay em mình run run, liền trấn an:
- Yên nào! chẳng có gì đáng sợ cả!
Rồi nó tặc lưỡi lẩm bẩm:
- Người ta đánh xe xuống thác làm gì thế nhỉ?
- Chắc muốn cho ngựa uống nước! - Tiểu Long đáp, mắt vẫn chăm chú nhìn về phía cỗ xe.
- Thật quá mạo hiểm! - Nhỏ Hạnh lắc đầu - Thế sao không tháo ngựa ra! Để nguyên cỗ xe như vậy làm thế nào leo lên được!
Tiểu long cắn môi:
- Bọn mình làm gì bây giờ? Chẳng lẽ đứng nhìn?
Tùng nuốt nước bọt:
- Đúng rồi! Đứng đây nhìn nguy hiểm lắm! Nhỡ ông ta leo lên bờ được và trông thấy bọn mình thì nguy! Tốt nhất là bỏ chạy quách!
Nhỏ Hạnh nạt em:
- Sao lai bỏ chạy? Mình phải tới giúp người ta một tay!
- Chị nói sao? - Tùng lắp bắp - Chạy tới đằng đó ư?
- Đúng vậy!
Nhỏ Hạnh thản nhiên đáp và rảo bước theo Tiểu Long lúc này đang hăm hở nhảy qua những tảng đá gập ghềnh để tiến tới chỗ xe bị nạn.
Tùng quay qua Quý ròm, cầu cứu:
- Sao đây anh Quý? Phải kêu anh Tiểu Long và chị Hạnh quay lại chứ?
Thấy ông anh đứng đăm chiêu không đáp, Tùng lại cầm tay Quý ròm lắc lắc:
- Anh gọi bọn họ về đi! Em sợ lắm!
- Sợ thì sợ, không thể làm như thế được!
Quý ròm chép miệng đáp và trước vẻ mặt sửng sốt của Tùng, nó cất bước đi theo Tiểu Long và nhỏ Hạnh.
Chỉ còn lại Tùng và Mạnh. Tùng lo lắng nhìn "đồng minh" cuối cùng:
- Tính sao đây anh Mạnh?
- Sao là sao?
- Bọn mình phải làm gì bây giờ?
Mạnh hít vào một hơi đẫy. Rồi thở phì:
- Phải đi theo bọn họ!
Câu trả lời của Mạnh như một làn gió lạnh thổi qua mặt Tùng. Nó chưa kịp hoàn hồn thì Mạnh đã rời khỏi chỗ đứng, tiến về phía cỗ xe.
Chẳng còn cách nào khác, Tùng đành quýnh quíu chạy theo, miệng bài hãi:
- Anh Mạnh, chờ em với!
Hai người đàn ông lộ vẻ vui mừng khi thấy bọn trẻ tiến lại.
- Để tụi cháu giúp các bác một tay!
Tiểu Long nói và nhanh nhẹn ghé vai vào thùng xe, ra sức đẩy.
Rồi tới nhỏ Hạnh và Quý ròm. Rồi tới Mạnh và sau rốt là oắt Tùng. Cả bọn bu quanh cổ xe như bầy kiến bu quanh miếng bánh ngọt.
Nhờ bầy kiến mà miếng bánh ngọt dần dần nhúc nhích, nhúc nhích, những chiếc bánh xe lần lượt vượt qua được các tảng đá cản và leo dần lên cao. Tới mép bờ, con ngựa bạch hí một tràng dài và phóng vụt một cái, kéo cỗ xe chạy đi một quãng mới dừng lại.
Người xà ích quay sang bọn Quý ròm:
- Cảm ơn các cháu nhé!
Người đàn ông mặt đỏ cũng gật gù:
- Cảm ơn!
Tùng đưa chiếc nón nhặt được ở chỗ cỗ xe mắc kẹt:
- Của bác đây ạ!
Người đàn ông cầm lấy, lại nói:
- Cảm ơn!
Tùng vẫn không dám nhìn thẳng vào mặt người đàn ông. Cặp mắt sáng quắc của ông ta vẫn khiến nó khiếp sợ.
- Dạ, không có gì ạ!
Rồi nó lén giật tay Quý ròm.
Quý ròm quay lại:
- Gì thế?
Tùng hạ giọng:
- Chuồn thôi!
Nãy giờ say mê làm việc nghĩa, Quý ròm quên béng cả sợ, bây giờ nhìn bộ tịch của Tùng, bụng nó bỗng nhiên thót lại. Nó sực nhớ tới hành tung khả nghi của người đàn ông mặt đỏ từ trước tới giờ. Và cả hôm nay nữa, việc ông ta đến thác Cam Ly vào lúc sáng sớm như thế này cũng không thể đoan chắc là không liên quan đến bọn nó. Ừ, đáng ngờ lắm! Quý ròm chột dạ nhủ bụng và không đợi Tiểu Long hay nhỏ Hạnh lên tiếng, nó vội vàng nói:
- Chào hai bác nhé! Tụi cháu phải đi đây!
Rồi nó quày quả đi trước.
Chỉ đợi có vậy, Mạnh và Tùng lót tót chạy theo sau.
Ba đứa đi tới chỗ cầu sắt thì Tiểu long và nhỏ Hạnh đuổi kịp.
Tiểu Long gắt om:
- Làm gì tụi mày chạy như bị ma đuổi thế?
Quý rom nhún vai:
- Bộ mày nghĩ là thoát vòng nguy hiểm rồi sao?
- Nguy hiểm? - Tiểu Long nhướn mắt - Ý mày muốn nói đến "điệp viên 116"?
- Tao không đùa! - Quý ròm hừ mũi - Và lúc này không phải là lúc đùa!
- Anh Quý nói đúng! - Mạnh hùa theo - Một người đàn ông ngày nào cũng xuất hiện kè kè bên cạnh mình thì đó không thể là chuyện giỡn chơi!
Tiểu Long "xì" một tiếng:
- Ngày nào đâu mà ngày nào! Hôm qua ở vườn hoa Bích Câu tụi mình đâu có trông thấy ông ta!
Mạnh tỉnh khô:
- Có thể hôm qua ông ta ốm!
- Mày chỉ đoán mò là giỏi! - Tiểu Long bĩu môi - Tao thấy người đàn ông này chẳng có gì đáng ngờ!
- Em thấy đáng ngờ lắm! - Tùng bênh Mạnh - Mới sáng sớm lò dò tới đây đã thấy ông ta có mặt sẵn rồi! Cứ như ổng cố tình đợi bọn mình vậy!
Tiểu Long nhếch môi:
- Ổng đợi bọn mình để làm gì?
Trong khi Mạnh ú ớ chưa biết đáp trả như thế nào thì nhỏ Hạnh đã mỉm cười:
- Thì ổng đợi tụi mình tới để đẩy phụ cỗ xe lên bờ chứ chi!
Thấy nhỏ Hạnh có ý trêu cợt, Quý ròm hắng giọng:
- Chuyện cỗ xe mắc kẹt có thể là một âm mưu! Chẳng ai lại đánh xe xuống dòng thác cả!
- Nhưng đó là âm mưu gì? - Tiểu Long hừ giọng - Tao chẳng thấy âm mưu gì ở đây cả!
Quý ròm hùng hổ phản kích:
- Đã gọi là âm mưu thì phải rất bí mật! Nếu để cho mày biết thì đâu còn là âm mưu!
Lý lẽ của Quý ròm không phải là không có lý. Tiểu Long và nhỏ Hạnh đành làm thinh, trong một lúc tụi nó chưa nghĩ ngay ra được cách bắt bẻ.
Tùng và Mạnh thấy vậy liền nhao nhao:
- Đúng rồi, âm mưu!
- Một âm mưu khủng khiếp!
Tiểu Long rất bực mình hai thằng nhóc a dua này nhưng chẳng biết làm sao.
Nó cau mày:
- Âm mưu thì sao? Bây giờ ở đây hay ra đón xe về?
- Về quách! Cứ thấy cỗ xe ngựa kia là em chẳng muốn nấn ná ở đây lấy một phút!
Mạnh tặc lưỡi đáp, vừa nói nó vừa ngoái đầu về chỗ chiếc xe ngựa. Nhưng mặt nó lập tức nghệt ra. Cỗ xe mui đen đã không còn ở chỗ cũ.
Mạnh đảo mắt ra bốn phía. Lúc này, khách du lịch đã đến rải rác. Một vài tốp đứng trên cầu, những tốp khác đang đi men theo các bậc đá, máy ảnh lăm lăm trên tay. Lẫn giữa đám khách tham quan là các em bé bán dạo, các chú nài cho thuê ngựa đang đủng đỉnh dắt những chú ngựa yên cương rực rỡ đi dọc ven bờ.
Người đổ ra mỗi lúc một nhiều. Chỉ có cỗ xe ngựa mui đen là biến mất không tăm tích. Người xà ích và người đàn ông mặt đỏ chả rõ đã bỏ đi từ hồi nào, không ai hay biết.
Thái độ khác lạ của Mạnh khiến Quý ròm chột dạ:
- Gì thế Mạnh?
Mạnh chưa kịp đáp, cả bọn liền quay cổ nhìn theo hướng nhìn của nó.
Người mở miệng đầu tiên là Tùng. Nó ôm đầu, la hoảng:
- Eo ôi! Cỗ xe ma biến mất rồi!