Chương 7
Lần này, ba chị em vẫn cố thủ giữa pháo đài những mền và gối nhưng so với đêm hôm trước, tâm trạng đã bớt căng thẳng đi nhiều.
Đã không còn những tiếng trò chuyện thì thầm đầy sợ sệt, thay vào đó là những tiếng cười đùa vui vẻ.
Thằng Đức Thắng huơ huơ thanh gỗ tròn trên tay, miệng oang oang:
- Bữa nay bọn trộm mà léng phéng sẽ biết tay ông!
Nhỏ Lệ Chi cười hí hí:
- Anh gan quá há.
- Gan chứ sao không! – Đức Thắng vừa đập vừa ưỡn ngực, vênh váo – Trộm mà vào, tao sẽ gõ cho bẹp đầu ấy chứ.
- Ai chả gõ được, cần gì tới anh!
Nhỏ Lệ Chi tự dưng buông một câu khiến thằng Đức Thắng mất hứng. Nó quắc mắt:
- Mày đừng có nói dóc. Cỡ như mày, tụi nó chỉ bóp một cái là bẹp.
- Nhưng khi trộm vào nhà mình, chúng đã bị bột tiêu của anh Quý làm mù mắt rồi còn đâu.
Lý lẽ của Lệ Chi xác đáng đến mức Đức Thắng chẳng biết bắt bẻ vào đâu được. Nó đưa tay gãi đầu sồn sột:
- Ờ, ờ, tao quên khuấy mất chuyện đó!
Và nó xụi lơ:
- Thôi được, lúc đó tao sẽ để cho mày gõ!
- Gõ với chả gõ! – Lệ Hằng hừ mũi – Chỉ mong sao cho kẻ gian đừng viếng nhà thì hơn!
Chả rõ kẻ gian có nghe thấy lời cầu mong của Lệ Hằng hay không mà suốt một hồi lâu, chung quanh nhà không có lấy một tiếng động. Tiếng sột soạt nơi góc nhà biến mất. Tiếng cào cửa roàn roạt cũng không nghe vang lên. Tóm lại, chẳng có gì giống như hôm qua.
Khung cảnh đã không giống hôm qua thì con người sống trong khung cảnh đó tất cũng hành động khác hôm qua. Đức Thắng mắc tiểu, không thèm rủ ai theo “hộ tống”.
Nó một mình đi xuống nhà dưới, lát sau nghing ngang đi lên, khoe với nhỏ Lệ Chi:
- Tao chả thấy sợ tẹo nào!
Nghe vậy, Lệ Chi liền lồm cồm leo xuống khỏi giường, chạy vù xuống nhà dưới, mặc dù nó chẳng thấy mắc tiểu tí ti nào.
Nó đi xuống chỉ để một chốc đi lên, cũng vênh vênh mặt:
- Em cũng chả thấy sợ!
Lệ Hằng ngồi ngắm bột tịch của hai đứa nhóc, thấy nực cười quá.
Nhưng nó chưa kịp cười đã phải hoảng hồn đưa tay bịt lấy hai tai.
Tiếng các lon sữa rỗng va vào nhau lanh canh đột ngột vang lên khắp nhà. Tiếp theo, một tiếng hét thất thanh vút lên ngay trước cửa càng làm nó thêm khiếp vía.
Thằng Đức Thắng và Lệ Chi cũng nhanh chóng rơi mất đởm lược vừa rồi. Mặt xanh như tàu lá, cả hai đang giúi giụi vào nhau, rúm ró ở góc giường.
Lệ Hằng hoàn hồn trước tiên. Nó nhìn hai em, giọng run run:
- Làm sao giờ?
Đức Thắng sè sẹ đặt chân xuống đất. Tim nó vẫn đập thình thịch nhưng lạ làm sao, chính sự sợ hãi của chị nó lại làm nó thêm can đảm. Tại vì ngay lúc hiểm nghèo này, nó sực nhận ra nó là người đàn ông duy nhất trong nhà, cũng có nghĩa là người quan trọng nhất.
Người quan trọng nhất cố trấn tĩnh, cố bắt mình đưa ra một mệnh lệnh dứt khoát, dù nếu lắng tai nghe kĩ thì thấy giọng nó có phần hơi run:
- Xông ra trói lại chứ làm sao!
Vừa nói Đức Thắng vừa nắm chặt thanh gỗ nơi tay, dọ dẫm tiến về phía cửa. Hồi hộp bám theo sát gót nó là Lệ Hằng và Lệ Chi.
Khi Đức Thắng đưa tay lên định rút chốt cửa, Lệ Hằng bỗng khẽ giọng:
- Cẩn thận đấy!
- Sợ gì! – Đức Thắng trấn an chị – Chúng đã bị bột tiêu …
Đức Thắng nói chưa dứt câu đã giật bắn người, hoảng hốt rụt tay lại. Vì ngay lúc đó, có tiếng đập cửa binh binh kèm theo tiếng la:
- Mở cửa, mở cửa, mấy cháu ơi!
Tiếp theo là mấy tiếng hắt hơi ầm ĩ, sau đó là tiếng rên rỉ:
- Ối trời ơi, cái gì chui vào mắt mũi thế này!
Lệ Hằng xanh mặt:
- Chết rồi, không phải trộm!
Nhỏ Lệ Chi vọt miệng:
- Tiếng ai như tiếng bác Sáu hàng xóm, chị Hai ơi!
- Đúng bác Sáu rồi!
Vừa thốt lên Lệ Hằng vừa hấp tấp rút chốt, xô mạnh hai cánh cửa ra.
Quả nhiên, đứng lom khom trước tiên là bác Sáu láng giềng hai tay đang bưng mắt, hai cánh mũi đang phập phồng và không ngớt khụt khịt, dưới chân bốn năm cái bánh giò nằm lăn lóc:
- Trời đất, bác Sáu! Bác đi đâu đây?
- Còn đi đâu nữa! Qua đây thăm tụi bây chứ đi đâu!
Trong khi nhỏ Lệ Chi lui cui nhặt nHạnh mớ bánh giò vương vãi thì Đức Thắng một bên Lệ Hằng một bên, hai chị em Quýnh quáng dìu nạn nhân vô nhà.
- Mẹ tụi bây sợ tụi bây làm biếng nấu cơm, gọi điện thoại lên kêu tao mua bánh giò đem qua …
Bác Sáu vừa đi vừa kể lể. Tất nhiên bác không thể kể một lèo. Đang nói, bác ngừng lại hắt xì hơi một cái như để chấm câu rồi ai oán tiếp:
- Không ngờ tao chưa kịp gõ cửa, bỗng vướng phải sợi dây quái quỷ gì đó, thế là nghe có tiếng rổn rẻng, rồi thứ bột gì cay xè không biết ở đâu bay tới tấp lên đầu lên cổ tao …
Thấy hậu quả xảy ra quá xá nghiêm trọng Lệ Hằng tính giả ngây, ra vẻ ta đây cũng chẳng biết gì. Nào ngờ thằng Đức Thắng tự dưng ngứa miệng:
- Bột tiêu đó bác Sáu.
- Ủa, sao cháu biết là bột tiêu?
Bác Sáu đứng ở giữa, hai chị em đứng hai bên nên Lệ Hằng không có cách chi ra hiệu cho Đức Thắng kịp, đành nhăn nhó nhìn thằng nhóc tít mắt khoe khoang:
- Hồi chiều tụi cháu đổ nó vô trong bình xịt chứ đâu!
- Trời đất cha mẹ ơi! – Bác Sáu bỗng đứng khựng lại – Té ra trò này là do mấy đứa bày ra đó hả?
Rồi không đợi bọn nhóc đáp trả, bác Sáu sa sầm mặt, quày quả quay lưng:
- Thôi tao về. Nếu biết lũ quỷ bây nghịch ngợm như vậy, tao chẳng nghe lời mẹ tụi bây dẫn xác qua đây làm chi!
- Bác bớt giận chút đi, bác Sáu! – Lệ Hằng ôm cứng cánh tay người hàng xóm, giọng áy náy – Cho tụi cháu xin lỗi mà!
Thằng Đức Thắng cũng giữ rịt tay kia của người hàng xóm:
- Tụi cháu đâu có định đặt bẫy bác. Tụi cháu chờ bọn trộm tới mà.
- Cái gì? – Bác Sáu khựng lại lần thứ hai, lần này ở tư thế quay mặt ra cửa – Trộm ở đâu ra vậy?
Thấy bác Sáu chú ý tới đề tài hấp dẫn này đến quên cả hờn giận, Lệ Hằng mừng rơn. Nó tuôn một lèo:
- Ôi, ghê lắm bác Sáu ơi. Mấy hôm nay ngày nào bọn trộm cũng rình rập quanh nhà cháu. Chúng cào cửa suốt đêm làm tụi cháu không sao ngủ được.
Bác Sáu hấp háy mắt, chắc bác muốn trợn mắt lên như mỗi khi kinh ngạc nhưng bột tiêu vẫn còn cay quá nên bác chỉ có thể he hé:
- Tụi bây nói thật hả?
- Dạ, thật mà! – Lệ Hằng gật đầu – Nếu không tụi cháu đâu có … kêu thợ tới lắp cái hệ thống chống trộm này làm chi.
Lệ Hằng không dám nói cái bẫy này do thằng bạn cùng lớp nghĩ ra, sợ bác Sáu cho đó là trò nghịch ngợm của lũ quỷ con rồi đâm ra giận dữ trở lại.
- Tụi bây biết đề phòng như vậy cũng tốt!
Bác Sáu gật gù khen. Rồi bỗng nhiên bác hạ giọng, hỏi:
- Lắp một cái như vậy bao nhiêu tiền hả cháu?
Lệ Hằng giật mình, lắp bắp:
- Dạ … dạ, cũng … rẻ thôi bác à.
- Vậy bữa nào cháu kêu thợ tới lắp cho nhà bác một cái nghe. Để rủi có đi đâu …
Khi bác Sáu ra về, Lệ Hằng ngước nhìn đồng hồ trên tường, thấy cây kim giờ đang chỉ con số mười một.
Có nghĩa là đêm nay ba chị em nó cũng có ngủ sớm được chút xíu nào đâu. Thậm chí, so với khi chưa lắp cái thiết bị chống trộm của Quý ròm, sự tình xem ra còn rắc rối hơn.
Quý ròm đâu có biết tất cả những chuyện đó. Sáng hôm sau vừa nhìn thấy Lệ Hằng trên lớp, nó lại gần cười hỏi, ý rõ là đùa cợt:
- Thế là thế nào hở Lệ Hằng? Tối hôm qua đã có tên trộm xui xẻo nào sập bẫy chưa?
- Rồi.
Cái gật đầu thản nhiên của Lệ Hằng khiến Quý ròm chưng hửng:
- Cái gì? Bộ có trộm mò vào nhà bạn thật à?
Mặt Lệ Hằng buồn xo:
- Không phải trộm, mà là bác hàng xóm.
- Trời đất! – Suýt chút nữa Quý ròm đã bắn vọt lên người lên như pháo thăng thiên – Bạn nói thật đấy hả?
- Thật.
Quý ròm bứt tai:
- Nguy rồi! Thế bác ấy có bị sao không?
Sau khi nghe Lệ Hằng thuật lại đầu đuôi câu chuyện, Quý ròm đứng lắc đầu thở vắn than dài hằng buổi.
Tiểu Long bước lại, ngạc nhiên thấy bạn mình đang đấm ngực bình bịch:
- Có chuyện gì thế Quý ròm?
- Tối hôm qua, chiếc bẫy ở nhà Lệ Hằng đã sập.
Cặp mắt Tiểu Long sáng trưng:
- Bắt được trộm à? Hay quá!
- Hay cái đầu mày! – Quý ròm làu bàu – Người bị bột tiêu bắn vào mắt là bác hàng xóm đem bánh qua cho.
Lệ Hằng tặc lưỡi:
- Hay gỡ cái thiết bị của Quý ra quách?
Tiểu Long gật gù:
- Ừ, gỡ ra đi! Để vậy, trộm đâu không thấy, chỉ thấy tội cho những người lương thiện!
- Chà chà! – Quý ròm nhếch mép – Mày tập lên giọng đạo đức tự bao giờ thế hở mập?
Rồi quay sang Lệ Hằng, Quý ròm nghiến răng ken két:
- Chẳng có gỡ tới gỡ lui gì sất! Bạn cứ để nguyên đó!
Thấy thằng ròm đỏ mặt tía tai, Lệ Hằng ấp úng:
- Thế nhỡ …
- Chả có nhỡ gì cả! – Quý ròm nhún vai – Hôm qua tại bạn nối mối dây sớm quá đó thôi. Nếu bạn đợi đến khoảng mười, mười một giờ mới đặt bẫy thì chẳng có chuyện đáng tiếc gì xảy ra.
Chuyện đơn giản thế mà mình không nghĩ ra, ngốc thật! Lệ Hằng nhủ bụng và mặt lập tức tươi lên:
- Ừ, Lệ Hằng sẽ làm theo lời Quý!
- Làm theo hay không làm theo cũng chẳng kết quả gì đâu!
Tiếng Hải quắn đột ngột vang lên đầy nhạo báng. Chẳng ai rõ nó đến bên cạnh từ hồi nào.
Quý ròm quay sang kẻ phá bĩnh:
- Nói bậy gì đó mày?
- Tao không nói bậy! – Hải quắn cười hê hê – Bẫy của mày chỉ dọa trộm được thôi, chứ ma thì đừng hòng!
- Đúng rồi đó! – Tiếng Quới Lương phụ họa từ phía sau – Mà ai chứ Lệ Hằng thì biết tỏng những tiếng động kia là ma chứ chả phải trộm gì sất, đúng không Lệ Hằng?
Thấy mặt hai đứa này, nhớ đến chuyện hôm nọ, Lệ Hằng tức sôi:
- Nói trật lất mà cũng nói! Mình chẳng bao giờ tin có ma!
Quới Lương nheo mắt:
- Thế hôm trước ai bảo con thằn lằn tự dưng biến mất?
Lệ Hằng mím môi:
- Đấy là nói đùa thôi! Nói đùa mà cũng tin!
Bội Linh ở đâu trờ tới:
- Đúng rồi! Hôm đó Lệ Hằng chỉ nói đùa cho vui, thế mà cả khối người tưởng thật. Mắc cỡ ghê!
Bị tấn công tới tấp, Hải quắn và Quới Lương chột dạ đảo mắt nhìn quanh.
Phe “tứ quậy” lúc này chỉ có hai đứa nó. Quốc Ân và thằng Lâm chẳng biết bận bịu chuyện gì mà không thấy tăm hơi đâu.
Trong khi phe địch ngoài Lệ Hằng, Bội Linh và Quý ròm, còn thằng Tiểu Long đứng ngoài sẵn sàng tham chiến. Đó là chưa kể nhỏ Hạnh đang xách cặp đi tung tăng ngoài hành lang, sắp vào tới nơi nữa.
Tính lợi hại một hồi, thấy cán cân lệch về phe địch quá xá nhiều, quới lương đành nhe răng cười trừ:
- Nói đùa thì thôi, có gì đâu mắc cỡ! Bọn này cũng nói đùa vậy. Huề nhé!
Buông xong một câu, nó kéo tay Hải quắn hậm hực bỏ đi. Tất nhiên, nhìn hai bộ mặt hầm hầm kia, chẳng ai ngờ nghệch đến mức tin rằng tụi nó chịu “huề nhé” một cách đơn giản như vậy.
Mà tụi nó không chịu “huề nhé” thì Lệ Hằng chắc là còn mệt với tụi nó chứ chẳng chơi!