51
Trong thoáng mắt, một bầu không khí vui vẻ, thân thiện tràn ngập khắp phòng.
Quý Hồ cười hà hà:
- Thế mà trước nay tụi này cứ tưởng các bạn cũng là một bọn lôm côm như tụi này, vì nhận vơ là các nhân vật trong truyện Kính vạn hoa nên gặp rắc rối phải "cầu cứu" chú Ánh.
Đức Long đấm hai tay vào nhau, vờ giận dữ:
- Thế mà chú Ánh lại có vẻ biệt đãi các bạn hơn tụi này mới tức chứ!
Tiểu Long tủm tỉm "đế" một câu:
- Nhất là mấy bạn trông giống Quý ròm, Tiểu Long và nhỏ Hạnh hơn bọn mình nhiều!
- Chà, bạn nhắc mới nhớ! - Quý Hồ hấp háy mắt vẻ tinh nghịch - Quý ròm, Tiểu Long, nhỏ Hạnh đứng hạng chót trong cuộc thi xem ai giống mình nhất kể cũng ly kỳ thật đấy!
Đức Long thở ra:
- Cũng vì chuyện oái oăm đó mà tụi này mới không nghĩ các bạn chính là... các bạn!
- Thôi, bỏ qua đi! Ông bà đã nói rồi: "trước lạ sau quen"! - Quý ròm khoát tay, láu lỉnh - Miễn là từ nay về sau bạn Quý Hồ đừng dùng giọng lưỡi của... Quý ròm để châm chọc bọn mình là được rồi!
Tiểu Long ngồi xuống ghế:
- Đúng vậy, anh em một nhà cả! Bây giờ tất cả "ngồi xuống uống miếng nước ăn miếng bánh" đi, rồi có gì... từ từ thương lượng.
- Thương lượng? - Đức Long tròn mắt - Thương lượng chuyện gì?
- Ủa, chả phải hôm nay chú Ánh hẹn tất cả chúng ta đến đây để bàn chuyện trọng đại gì sao?
Quý Hồ sực nhớ ra:
- A, mình quên thông báo cho các bạn! Chiều nay lúc 6 giờ, đài truyền hình thành phố sẽ chiếu phim Nhà ảo thuật.
- Hay quá! - Tiểu Long vỗ tay bôm bốp - Vậy chắc chú Ánh hẹn bọn mình đến xem ti-vi rồi!
Quay sang tôi, nó hí hửng:
- Đúng không chú?
- Chỉ đúng một nửa thôi! - Tôi mỉm cười - Sáu giờ chiều nay, chúng ta sẽ cùng nhau xem phim Nhà ảo thuật, nhưng không phải xem tại nhà chú.
- Chứ xem ở nhà ai ạ?
- Xem ở nhà chị Thơ Hoa! - Nhỏ Hạnh thình lình lên tiếng.
- Xem ở nhà chị Thơ Hoa? - Tiểu Long ngơ ngác - Ai bảo Hạnh vậy?
- Chẳng ai bảo cả! Hạnh đoán thế!
Quý ròm nheo nheo mắt:
- Nhưng Hạnh dựa vào đâu mới được chứ?
Nhỏ Hạnh đẩy gọng kính trên sống mũi, và đáp bằng giọng thản nhiên cứ như thể nó nói sai thì trời sập quách xuống đầu nó cho rồi:
- Hôm trước chú Ánh bảo nếu có dịp, chúng ta sẽ kéo đến chơi với chị Thơ Hoa. Hạnh nghĩ chắc không có dịp nào tốt hơn dịp này!
- Đúng rồi đó! - Tiểu Long reo lên - Chị Thơ Hoa thường nghe đi nghe lại cuộn băng cát-xét Nhà ảo thuật, nếu được xem phim này, chắc chị còn thích hơn nữa!
Tiểu Long vừa dứt câu, Quý ròm liền hướng mắt về phía tôi, không phải để chờ tôi xác nhận lời suy đoán của các bạn nó, mà để nôn nóng giục:
- Xuất hành được rồi chú ơi!
52
Trên đường đi, Quý ròm, Tiểu Long và nhỏ Hạnh thi nhau kể cho bọn Quý Hồ nghe về Thơ Hoa.
Câu chuyện về hoàn cảnh đáng thương của cô bé khiến bọn Quý Hồ mặt mày cứ thuỗn ra vì xúc động. Đứa nào đứa nấy khụt khịt mũi không ngừng và nhìn những chiếc xe của tụi nó liên tục nảy tưng tưng khi băng qua các ổ gà lồi lõm, tôi biết tụi nó đang nôn nao lắm.
Đằng trước mặt, những con phố ngắn dần và hẹp dần, cành lá hai bên đường bắt đầu giao nhau.
Cuối cùng, chúng tôi dừng lại dưới tàng cây trứng cá quen thuộc.
- Tới rồi hở chú? - Khánh Ly hỏi.
- Ừ, tới rồi!
Tôi đáp, và chỉ tay lên tầng ba ở chung cư bên kia đường, khẽ giọng:
- Thơ Hoa đó!
Thơ Hoa đang ngồi bên cửa sổ. Bao giờ Thơ Hoa cũng ngồi bên cửa sổ, như thể cô đã ngồi ở đó cả ngàn năm nay rồi, và chưa hề một phút rời đi. Vẫn mái tóc đen dài viền quanh gương mặt trắng trẻo, vẫn chậu hồng vàng trên bục cửa sổ với những cánh hoa như rực lên trong nắng chiều, hình ảnh đó đập vào mắt tôi như một bức tranh tĩnh vật khiến tự dưng tôi nghe nhói trong lòng.
Cũng may mà bọn trẻ của tôi đã tặng cho cô bé chiếc kính vạn hoa. Chốc chốc, cô lại giơ ống kính lên, ghé mắt vào ngắm nghía. Cô cử động nhẹ nhàng, khoan thai nhưng cũng đủ giúp bức tranh im lìm kia vơi bớt phần tịch mịch.
Nhỏ Hạnh kéo áo tôi:
- Mình lên đi chú!
Chúng tôi đem xe vào bãi gửi của chung cư, rồi nối đuôi nhau lần bước lên các bậc thang.
Tới tầng ba, chúng tôi đứng tần ngần mất một lúc, sau đó mới dọ dẫm ngoặt theo hành lang bên trái dưới sự dẫn dắt của Quý ròm.
- Đúng hướng không đó mày? - Tiểu Long thấp thỏm hỏi.
- Sao lại không? - Quý ròm hừ giọng - Chắc chắn là hành lang này!
- Nhưng làm sao biết là nhà nào? - Tiểu Long vẫn chưa hết lo lắng - Phải chi tụi mình rủ nhỏ Xảo theo...
- Yên chí đi! - Quý ròm nhún vai - Khi nãy tao đã đếm rồi. Chị Thơ Hoa ngồi ở cửa sổ thứ mười hai tính từ ngoài vào, tức là phòng thứ sáu. Đây rồi!
Quý ròm giơ tay lên, nhưng nửa chừng không hiểu nghĩ sao lại bỏ xuống:
- Hạnh gõ cửa đi Hạnh!
- Sao Quý không gõ?
Quý ròm cắn môi:
- Không hiểu sao tôi thấy ngài ngại.
- Để tao!
Tiểu Long vọt miệng và nhanh tay gõ vào cánh cửa gỗ.
- Ai đó? - Tiếng Thơ Hoa từ trong phòng vọng ra - Cứ đẩy cửa vào đi!
Tiểu Long đẩy cửa. Bên trong không khóa nên Tiểu Long khẽ nhích tay, cánh cửa gỗ đã từ từ hé mở.
Tiểu Long thò đầu vào:
- Chào chị! Em là Tiểu Long.
Giọng Thơ Hoa lộ vẻ vui mừng, lúc này cô bé đã ngồi quay mặt về phía cửa chính:
- A, em tới thăm chị hở? Vào nhà đi em!
- Em đi cùng Quý ròm và nhỏ Hạnh! - Tiểu Long nuốt nước bọt - Có cả ba bạn đóng trong phim Nhà ảo thuật nữa. Cả chú Ánh cũng đến thăm chị đấy!
- Ôi, vui quá! Cả chú Ánh cũng đến nữa hở? - Thơ Hoa vừa nói vừa đứng lên khỏi ghế - Em mời chú Ánh và tất cả các bạn vào nhà đi!
Lúc này, chúng tôi chưa ai đặt chân hẳn vào trong phòng nhưng nhờ cửa mở toang nên tất cả đều nhìn rõ cô bé chủ nhà.
Cho nên, cả mười bốn con mắt đều trợn tròn và bảy cái miệng cùng há hốc khi Thơ Hoa đột ngột đứng lên.
53
Như vậy là đôi chân của Thơ Hoa vẫn bình thường. Tôi càng tin chắc điều đó khi Thơ Hoa chậm rãi tiến về phía chúng tôi. Cô chỉ bước đi có ba bước thôi, rồi đứng lại. Nhưng chừng đó đã quá đủ để khẳng định phỏng đoán trước đây của chúng tôi sai bét bè be.
Thơ Hoa không hề bị tật ở chân. Nhưng tại sao thế nhỉ? Tại sao cô lại thú nhận mình là người có số phận không may? Tại sao khi nhỏ Xảo đem sách của tôi đến, cô không bước ra lấy mà bảo nhỏ Xảo đặt ở cửa phòng? Tại sao khi bọn Quý ròm rủ đi chơi, cô bảo cô đi đứng không tiện? Tại sao cô cứ kiên nhẫn dán mình hằng giờ bên cửa sổ, không hề rời đi đâu? Hàng trăm câu hỏi quay cuồng trong óc tôi như một bầy ong ruồi ai vừa ném vào trong đó.
Bên cạnh tôi, bọn trẻ cũng đang đứng ngẩn tò te. Tiểu Long khù khờ ngơ ngác đã đành. Cả "nhà thông thái" Hạnh lẫn "thần đồng trường Tự Do" Quý ròm lúc này cũng trơ ra như hai pho tượng.
Còn bọn Quý Hồ thì liên tục ngọ nguậy đầu, hết nhìn Thơ Hoa lại ngoảnh sang dòm chúng tôi, ánh mắt hoang mang chạy qua chạy lại giữa những mặt người.
- Sao chú Ánh và các bạn không vào nhà đi? - Thơ Hoa có vẻ ngạc nhiên trước sự bất động của chúng tôi, lên tiếng giục.
- Vâng, vâng! Chú vào đây!
Tôi bối rối đáp, lập bập, ngô nghê, và dè dặt đặt chân qua ngưỡng cửa. Những đứa trẻ cũng bắt đầu nhổ chân lên khỏi mặt đất, rón rén bước vào.
Thơ Hoa chỉ tay về phía chiếc đi-văng kê sát tường, niềm nở mời:
- Chú và các bạn ngồi đây chơi. Cháu không có đủ ghế ngồi. Tại chú và các bạn tới thăm bất ngờ quá!
Bọn Quý ròm đã trò chuyện với Thơ Hoa qua điện thoại nhiều lần, trước khi đến đây, tụi nó cũng định nói với cô bé biết bao nhiêu là chuyện, nhưng lúc này cả đám đột nhiên á khẩu, nhường phần đối đáp lại cho tôi.
- Không sao đâu, cháu! - Tôi ngồi xuống đi-văng, vui vẻ nói - Gặp cháu là vui rồi, ngồi đâu chẳng được!
- Cháu thích truyện Kính vạn hoa của chú lắm. Cháu cảm ơn chú về những cuốn sách chú đã tặng cháu.
Đang nói, Thơ Hoa bỗng kêu lên:
- Ủa, hôm nay không có cô bé hôm nọ cùng đi hở chú?
- Cháu nói cô bé nào?
- Cô bé đem sách đến cho cháu ấy mà.
- À, đó là bé Xảo. Hôm nay, Xảo phải ở nhà.
Cho tới lúc đó, Thơ Hoa vẫn đứng im tại chỗ. Cô không di chuyển, khi chuyện trò cô chỉ xoay mặt về hướng chúng tôi.
Cử chỉ lạ lùng đó khiến tôi bỗng ngờ ngợ. Hay là cô bé bị tật ở chân thật, xưa nay cô vẫn ngồi một chỗ, bây giờ mới bắt đầu tập đi theo hướng dẫn của bác sĩ?
Sau khoảnh khắc ngỡ ngàng, Quý ròm dần lấy lại bình tĩnh. Tiếng nó thình lình vang lên cắt đứt suy nghĩ trong đầu tôi:
- Chị ơi, sao chị không mở đèn cho sáng hở chị?
- Em là Quý phải không? - Thơ Hoa mỉm cười chỉ tay về góc phòng - Em bước lại chỗ công-tắc mở đèn giùm chị đi. Chị quên mất hôm nay nhà có khách.
Trong sáu đứa trẻ có mặt trong căn phòng lúc này, nếu có đứa thứ hai ngứa miệng sau Quý ròm, đứa đó phải là Quý Hồ. Và đã là Quý Hồ thì lúc nào cũng ra vẻ ta đây:
- Có khách hay không có khách gì thì chị cũng nên mở đèn cho sáng chứ chị. Đã chiều rồi còn gì!
Thơ Hoa khẽ lắc mái tóc dài:
- Một mình chị thì không cần em à.
"Ngốc tử" Tiểu Long lập tức chứng minh là không có ai ăn nói vụng về hơn mình. Thấy hai bạn đã mở miệng, nó lật đật mở miệng theo:
- Chắc là chị tiết kiệm điện?
- Không phải vậy đâu, Tiểu Long!
Nghe Thơ Hoa gọi tên mình một cách thân mật, Tiểu Long khoái lắm. Nhưng niềm vui trong lòng nó không kéo dài được quá một phút. Câu nói tiếp theo của Thơ Hoa khiến lòng nó bất giác chùng xuống:
- Chị không mở đèn tại vì chị không nhìn thấy gì đó thôi!
54
Không chỉ Tiểu Long, mà tất cả chúng tôi đều sửng sốt và cảm thấy lòng trĩu nặng sau lời thổ lộ bất ngờ của Thơ Hoa.
Bây giờ thì tôi đã hiểu ra tại sao khi nhỏ Xảo đem sách đến, cô bé không tự mình bước ra nhận lấy, tại sao cô từ chối đi chơi với bọn Quý ròm, cũng như tại sao cô cứ ngồi hoài bên cửa sổ ngày này qua tháng nọ. Không phải là cô không đi lại được mà vì mắt cô không nhìn thấy gì. Vậy mà từ trước tới nay, ngồi bên kia đường nhìn lên, bao giờ tôi cũng mường tượng đôi mắt cô rất đẹp, rất sáng...
- Chú xin lỗi cháu! - Cuối cùng, tôi bước lại nắm tay cô bé, cố nói giọng thật nhẹ nhàng - Tại chú và các bạn đây không biết đôi mắt cháu như vậy. Để chú dìu cháu lại đằng bàn.
- Không cần đâu chú! - Thơ Hoa nhoẻn miệng cười - Cháu tự đi được mà. Đi đâu xa thì không được chứ đi loanh quanh trong phòng này, cháu quen rồi.
Thơ Hoa tự mình bước đi, chậm rãi nhưng vững vàng. Và khi ngồi xuống ghế, thái độ của cô bé cũng thật tự tin.
Cô ngồi xoay mặt về phía đi-văng, và như đoán được tâm trạng của chúng tôi, cô cất giọng bông đùa như để cắt đứt luồng không khí ngột ngạt đang chạy quanh phòng:
- Sao nãy giờ Hạnh không nói gì với chị cả thế? Mới giờ này mà em đã nhớ món bò viên rồi sao?
- Chị Thơ Hoa ơi, - nhỏ Hạnh gượng gạo lên tiếng, rõ ràng không phải để trả lời câu hỏi trêu của Thơ Hoa mà để bộc bạch tâm sự đang chất chứa trong lòng - Hôm trước nghe chị bảo ao ước cháy bỏng của chị là được đi đây đi đó để thưởng thức những cảnh đẹp khắp nơi, thích ra sân xem bóng đá, thích vào rạp xem phim, em cứ ngỡ là chị không đi lại được, chứ em không ngờ là...
- Có sao đâu em! - Thơ Hoa âu yếm ngắt lời nhỏ Hạnh - Điều quan trọng là các em đã đối xử với chị rất tốt...
Nhỏ Hạnh ray rứt:
- Lẽ ra tụi em không nên tặng chị... chiếc kính vạn hoa.
Câu nói của nhỏ Hạnh khiến tôi giật bắn mình, sống lưng lạnh toát. Từ khi bước vào phòng đến giờ, bao nhiêu sự kiện dồn dập xảy ra khiến tôi quên bẵng mất chuyện đó. Bây giờ nghe nhỏ Hạnh nhắc tới, tôi chết điếng cả người. Tặng một người mù chiếc kính vạn hoa là một sự xúc phạm nặng nề, khó bề tha thứ được. Nhưng khi chúng tôi nhận ra mình phạm phải điều cấm kỵ thì đã quá muộn.
Trong phòng có tám người thì có đến bảy người như đang bị dìm vào hố băng. Mọi đôi môi, mọi ánh mắt và cả hơi thở nữa dường như đông cứng lại sau phát hiện khủng khiếp của nhỏ Hạnh.
Chỉ một người tươi cười. Đó là Thơ Hoa.
Cô bé quay ra sau, quờ tay cầm lên chiếc kính vạn hoa.
Rồi quay lại phía chúng tôi, cô vui vẻ nói:
- Tại Hạnh, Quý và Tiểu Long không biết đó thôi, đây là món quà thật tuyệt vời đối với chị.
- Chị chỉ an ủi tụi em! - Giọng nhỏ Hạnh rầu rầu.
- Không đâu! - Thơ Hoa khẽ vung vẩy chiếc kính trên tay, nói giọng xúc động - Mỗi khi nhìn vào ống kính, chị vẫn trông thấy những bông hoa trong trí tưởng tượng của mình. Và đúng như Hạnh đã mô tả, mỗi khi chị lắc nhẹ một cái, một bông hoa biến đi, nhường chỗ cho một bông hoa mới. Từ hôm có chiếc kính đến nay, chị đã trông thấy hằng nghìn bông hoa rực rỡ và đúng là không bông hoa nào giống bông hoa nào...
Thơ Hoa càng nói càng mơ màng, đôi lúc giọng cô ngân nga như tiếng sáo, có vẻ như cô bé đang nói với những cánh hoa sặc sỡ đang hiện ra lung linh trong trí tưởng của cô hơn là nói với chúng tôi.
Bây giờ thì nhỏ Hạnh tin là Thơ Hoa không phải nói để an ủi nó. Vì tất cả chúng tôi đều nhận thấy Thơ Hoa nói về những bông hoa tưởng tượng kia một cách say sưa, chân thành và trong khi cô nói, chúng tôi nhìn thấy nụ cười dịu dàng phảng phất trên môi cô, và rõ ràng trên gương mặt trắng trẻo của cô lúc này đang bừng lên một thứ ánh sáng vui tươi nom vô cùng rạng rỡ.
Tôi nhè nhẹ thở ra và bồi hồi liếc sang bên cạnh. Trên gương mặt của bọn trẻ, nét căng thẳng đã không còn, thay vào đó là vẻ gì như bâng khuâng xao xuyến.
Và khi Thơ Hoa mỉm cười, sáu đứa trẻ của tôi bất giác mỉm miệng cười theo, mặc dù trên sáu đôi mắt long lanh kia tôi thấy rõ là đang ngân ngấn nước.
55
Hôm đó, còn xảy ra thêm một chuyện lạ.
Nhân lúc Thơ Hoa và bọn Quý ròm râm ran trò chuyện, Khánh Ly khẽ kéo áo tôi, thì thầm:
- Mình về thôi, chú ạ.
- Sao về sớm thế cháu?
- Sắp tới giờ chiếu phim rồi.
Tôi chợt nhớ ra. Hôm nay chúng tôi kéo đến đây là để rủ Thơ Hoa xem phim Nhà ảo thuật. Chúng tôi không gọi điện thoại báo trước cốt đem lại cho cô bé một bất ngờ thú vị. Không ngờ như vậy lại hóa hay, nếu không chúng tôi lại phạm phải một điều ngu ngốc nữa.
Tôi nháy mắt với bọn trẻ rồi bước lại chỗ Thơ Hoa. Tôi cầm lấy bàn tay mảnh mai của cô bé:
- Hôm khác, chú và các bạn sẽ đến chơi với cháu. Hôm nay tụi chú phải về.
Không ngờ Thơ Hoa lắc đầu:
- Chú và các bạn không được về bây giờ!
Sự phản đối của Thơ Hoa quả ra ngoài dự liệu của chúng tôi. Bảy bộ mặt chưng hửng, ngơ ngác nhìn nhau.
Thơ Hoa vỗ nhẹ lên cánh tay tôi:
- Sắp tới giờ chiếu phim Nhà ảo thuật rồi. Chú và các bạn ở lại xem với cháu!
Cô láu lỉnh nói thêm:
- Khi đến đây, chẳng phải chú và các bạn đã có ý định đó sao?
Lúc đó nếu nhìn thấy một con voi ma-mút chui vào nhà, chắc chúng tôi cũng không thể sửng sốt hơn.
Tôi há hốc miệng:
- Sao... sao cháu biết?
Thơ Hoa mỉm cười:
- Mỗi tối cháu vẫn "xem" ti-vi. Dĩ nhiên là cháu chỉ "xem" bằng tai. Chương trình hôm nay có gì, đài truyền hình đã thông báo trước cả tuần rồi mà chú.
Tôi nhìn quanh:
- Cháu để ti-vi ở đâu sao chú không thấy?
Thơ Hoa chỉ tay vào cánh cửa thông màu xanh bên vách trái:
- Ở bên kia. Bên kia cũng là nhà cháu. Ba mẹ và em cháu ở bên đó. Từ khi cháu rời khỏi trường khiếm thị Nguyễn Đình Chiểu, ba mẹ cháu dành cho cháu căn phòng này để cháu nghỉ ngơi và học tập.
- Học tập? - Tôi ngớ người - Cháu đang học gì thế?
- Cháu học tiếng Anh qua băng cát-xét.
Thơ Hoa chỉ tay vào chiếc máy cát-xét đặt trên kệ sách nhỏ cạnh cửa sổ, nơi cuộn băng Nhà ảo thuật nằm kế các cuộn băng tiếng Anh, rồi quay lại khoe tôi:
- Cháu vừa thi đậu bằng B tiếng Anh đó chú!
Trong một thoáng, tôi nhìn sững Thơ Hoa. Nếu Thơ Hoa trông thấy cái nhìn trân trối của tôi, hẳn cô bé sẽ đọc được sự cảm phục trong ánh mắt tôi. Quả thật tôi chưa từng gặp một người tật nguyền nào như cô. Cô sống ung dung, tự tin, không một chút mặc cảm. Cô biết chấp nhận số phận không may của mình, biết cách thích nghi và bình tĩnh vượt qua nó. Chúng tôi đến với cô bằng sự thương cảm nhưng đối diện với sự vững vàng của cô, chúng tôi không có chút xíu cơ hội nào để bày tỏ điều đó. Thậm chí những lúc tôi và bọn trẻ rơi vào tình thế khó xử, chính Thơ Hoa đã khéo léo và nhẹ nhàng dìu chúng tôi ra khỏi cơn bối rối. Cô bé vừa có sự nhạy cảm tinh tế của nhỏ Hạnh, lòng dũng cảm của Tiểu Long và sự thông minh lanh lẹ của Quý ròm. Mà mắt cô lại không nhìn thấy gì. Cô cũng chỉ mới mười tám, mười chín tuổi chứ bao nhiêu!
56
Câu chuyện này đến đây có thể xem như kết thúc.
Hôm ở nhà Thơ Hoa trở về, Quý ròm, nhỏ Hạnh và Tiểu Long rất vui. Chúng bảo hôm nào chúng sẽ rủ thằng Nở, nhỏ Xảo, rủ Văn Châu, Bò Lục, Dũng cò đến chơi với cô bé. Nếu thằng Mạnh ở Vũng Tàu lên, thằng K'Brết ở Bảo Lộc xuống, tụi Dế Lửa, Tắc Kè Bông và thằng Lượm ở ngoài quê vô, chúng cũng sẽ kéo đến chỗ Thơ Hoa tất.
Hôm đó, bọn Quý Hồ cũng vui, nhưng không vui bằng tụi Quý ròm. Vì rốt cuộc "nhân vật chính" bữa đó là Thơ Hoa đâu có xem được tài nghệ diễn xuất của tụi nó. Nhưng đó là nói lúc đang xem phim. Khi ra về, bọn Quý Hồ nhận được một lời khen không mơ thấy nổi.
Thơ Hoa vuốt tóc Khánh Ly, thủ thỉ:
- Chị không trông thấy các em trên phim nhưng các em vẫn là Quý, Hạnh và Tiểu Long của chị. Chị nghĩ các em thông minh và tốt bụng không kém các bạn kia đâu!
Rốt cuộc, trong những vị khách hôm đó chỉ có tôi là không vui. Đúng hơn trong niềm vui của tôi đã chớm phảng phất nỗi buồn. Vì trong giây phút đó, không hiểu sao tôi bỗng nhớ đến ông giám đốc nhà xuất bản Nguyễn Thắng Vu và chị Lê Phương Liên, nhớ đến buổi chiều bên bờ hồ Tây lộng gió và những kỳ vọng họ gửi gắm vào tôi.
Tôi thở dài khi hồi tưởng lại cái bắt tay thật chặt của ông giám đốc và gương mặt tươi roi rói của ông khi thốt ra câu nói đầy tin tưởng "Mình sẽ chờ đợi để ăn mừng tập Kính vạn hoa 50!". Vì ngay lúc này, tôi biết chắc Kính vạn hoa tập 50 sẽ không bao giờ được viết ra nữa rồi!
Tôi buồn còn vì nghĩ đến các độc giả nhỏ tuổi đáng yêu của tôi. Khi nghe phong thanh tôi sẽ kết thúc bộ truyện, biết bao em nhỏ đã gửi thư đến cho tôi. Có em động viên, có em phản đối, có em năn nỉ và có rất nhiều em hờn giận. Em Phan Hà Hồng Nhung ở 40 ấp Đông, phường Bình Trưng Đông, quận 2, TPHCM viết "Chú Ánh ơi, cháu cầu xin chú hãy viết tiếp truyện đi ạ, nếu chỉ có 45 tập thôi thì ít xịt hà, chú ơi". Em Nguyễn Thị An Bích Mỹ Xuân ở 501 Tân Bình, Bình Minh, Thống Nhất, Đồng Nai còn yêu cầu cao hơn: "Chú Ánh ơi, chú đừng có dừng lại ở tập 45 mà hãy viết tiếp Kính vạn hoa đến một ngàn tập luôn chú nhé, chú hãy viết đến lúc nào chú thành một ông cụ thì thôi". Em Lê Thượng Tôn ở 861/B, ấp Thượng, Tân Quới, Thanh Bình, Đồng Tháp ra thời hạn càng "rùng rợn" hơn nữa: "Chú hãy viết tiếp truyện Kính vạn hoa cho tới chừng nào cháu đã già nghe chú". Em Đỗ Vân Quỳnh ở 36/8T tổ 11 khu phố I, phường Tam Hòa, Biên Hòa, Đồng Nai thì "dọa dẫm": "Chú đừng kết thúc bộ truyện Kính vạn hoa ở tập 45 nhé. Nếu chú mà làm vậy thì cháu sẽ không đọc truyện của chú nữa đâu!".
Trong một lần trả lời phỏng vấn trên báo, tôi có nói rằng điều tôi sợ nhất trong đời viết văn của mình là làm các độc giả thất vọng. Nhưng lần này có lẽ là lần đầu tiên tôi đành phải làm điều tôi không hề mong muốn đó.
Tôi biết chia tay Kính vạn hoa, các em buồn lắm. Các anh chị ở nhà xuất bản Kim Đồng cũng buồn. Và tôi, chắc chắn tôi sẽ rất buồn. Nhưng tôi chẳng biết làm cách nào khác hơn. Như tôi đã nói ở đầu cuốn sách, đồng xu sáng tạo của tôi ngừng lăn hoàn toàn là do ngẫu nhiên. Và tôi xem đó như một phán quyết không thể thay đổi của định mệnh.
Việc bọn Quý Hồ tìm đến tòa soạn báo Sài Gòn Giải Phóng gặp tôi, dẫn đến việc lôi tuột Quý ròm, Tiểu Long và nhỏ Hạnh từ trong tác phẩm ra ngoài đời thường đã là một dấu hiệu cho thấy vai trò của các nhân vật của tôi sắp chấm dứt. Cho đến cái ngày bọn trẻ của tôi nghĩ ra việc mua tặng cho cô bé Thơ Hoa chiếc kính vạn hoa thì tôi linh cảm thời điểm kết thúc của bộ truyện đã gần lắm rồi.
Cuối cùng, đến cái hôm rời khỏi nhà Thơ Hoa, tôi đứng dưới đường ngoái cổ nhìn lên tầng ba, thấy Thơ Hoa tựa người vào thành cửa sổ, tay vẫy vẫy chiếc kính trên tay thay cho lời chào tạm biệt thì tôi biết rằng đã đến ngày tôi phải nói lời chia tay bạn đọc.
Ngày đó tức là ngày hôm nay, mười bốn tháng bảy năm hai ngàn lẻ hai.