Chương 2.
Quý ròm bị Tiểu Long, Tắc Kè Bông và thằng Lượm đứa nắm tay đứa kẹp cổ lôi tuột ra đống rơm kế chuồng bò và quây tròn lại.
Nhưng Quý ròm chẳng tỏ vẻ gì hốt hoảng.
Nó còn xoa bụng, khôi hài:
- Ối, môn thể dục gì thế này? Tao mới ăn cơm xong, không có vận động nhiều được đâu đấy!
Quý ròm giễu. Nhưng ba đứa bạn nó không cười.
Tiểu Long nắm vai Quý ròm ấn xuống chân đống rơm, lạnh lúng:
- Ngồi xuống!
Quý ròm ngồi bệt xuống, ngả lưng vào đống rơm và duỗi thẳng chân ra phía trước:
- Ồ, cảm ơn nhé! Lâu lắm tao mới được khoan khoái như thế này!
Tiểu Long vẫn xuất sắc trong vai người có bộ mặt không biết cười. Nó gầm gừ:
- Mày nói đi! Mày có còn xem tao là bạn không?
- Mày cũng nói đi! Mày có còn xem bạn là tao không mà mày hỏi kỳ cục vậy?
- Chính mày kỳ cục thì có! – Tiểu Long nghiến răng ken két – Nếu mày còn xem tao là bạn sao mày không nói cho tao biết hằng ngày mày đi đâu?
- Trời ơi là trời! Tiểu Long ơi là Tiểu Long! Mày có bị va đầu phải gốc cây nào không vậy? – Quý ròm giơ hai tay lên đầu, tru tréo bằng giọng oan ức – Tao chẳng đã nói với cả nhà rồi là gì! Tao đi trừ tà ma ở làng bên cạnh.
- Tà ma cái đầu mày! – Tiểu Long dậm chân xuống đất – Mày từng nói với tao là trên đời này không hề có ma kia mà…
- Đúng rồi đó! – Thằng Lượm phụ hoạ - Vụ ma trên đồi Cắt Cỏ lẫn vụ quỷ một giò trên nhà ông Sáu Cảnh dạo trước toàn là ma giả, ma hai chân…
- Mày định gạt tụi tao hả Quý ròm? – Tắc Kè Bông dán mắt vào mặt Quỳ ròm, giọng trách móc – Ý mày là chỉ có một mình mày khôn, còn tụi tao đứa nào cũng ngu như heo…
- Đó là ý mày chứ không phải ý tao! – Quý ròm khụt khịt mũi.
Thằng Lượm ngồi xuống cạnh Quý ròm, hạ giọng giảng hoà:
- Chứ ý anh sao?
- Ý tao hả? – Quý ròm gãi đầu – Ý tao là… trước đây tao vẫn nghĩ trên đời này không làm gì có ma. Chuyện ma quỷ là chuyện người ta bịa ra. Nhưng đến hôm nay…
Quý ròm cố ý ngừng ngang làm thằng Lượm nín thở:
- Hôm nay sao?
Quý ròm nghiêm trang:
- Đến hôm nay thì tao mới biết ma quỷ là chuyện có thật.
- Xạo đi! – Tiểu Long nhún vai “xì” một tiếng.
Như không nghe thấy Tiểu Long, Quý ròm vẫn tiếp tục thì thào:
- Con ma ở làng bên cạnh là một con ma rất dữ, uất khí rất nặng. Thú thật tao gặp ma treo cổ lần này là lần đầu.
Ba tiếng “ma treo cổ” khiến Tắc Kè Bông muốn sụm chân xuống. Còn thằng Lượm thì xích sát vào Quý ròm, một tay nắm chặt tay ông anh, tay kia len lén sờ xuống đũng quần để thăm dò trời mưa hay nắng.
- Khi mua căn nhà đó, người chủ mới không biết trong nhà từng có người chết vì treo cổ. Ông ta chỉ thấy giá bán quá rẻ mà không hiểu rằng sở dĩ căn nhà tụt giá là do không ai dám mua.
Tắc Kè Bông liếm môi:
- Thế ông ta không biết chuyện đó à? Tao nghĩ một chuyện động trời như vậy cả làng đều phải biết hết chứ!
- Ông ta ở nơi khác tới. – Quý ròm chép miệng – Từ khi xóm Đầu Cầu được chọn làm thị xã, người các nơi khác ùn ùn kéo tới để làm ăn, mày cũng biết rồi mà.
Lượm vừa sợ vừa sốt ruột. Nó giật tay Quý ròm:
- Thế con ma treo cổ làm gì rồi hở anh?
- Chẳng ai biết nó làm những gì. – Quý ròm nuốt nước bọt – Nhưng từ khi người chủ mới vào ở trong căn nhà đó, mới có một năm mà trong nhà đã có hai người chết.
Tắc Kè Bông tái mặt:
- Cũng treo cổ à?
- Không. Thằng con trai trèo cây hái xoài,sẩy chân ngã lộn mèo. Sau đó hai tháng, ông bố leo lên mái nhà, cũng trượt chân rớt xuống đất.
Tắc Kè Bông hóp bụng:
- Chẳng ai sống sót?
- Ừ, ngã xuống là nằm quay đơ.
- Ghê quá! – Lượm rùng mình và rụt cổ lại, trông nó có vẻ tiếclà không thể rụt sâu hơn.
- Thế ông bố leo lên mái nhà làm gì? – Tắc Kè Bông thắc mắc, lúc này nó đã ngồi xuống cạnh thằng Lượm, hy vọng ngồi túm tụm như thế sẽ đỡ sợ hơn.
- Ông ta nuôi một con chim hoàng yến. Sáng đó, lúc ông cho nó ăn, chả hiểu ông loay hoay thế nào mà con chim sổ ***g bay ra ngoài. Ông đuổi theo nó. Nó bay đậu trên mái nhà. Ông lật đật bắc thang trèo lên. Nhưng chưa tóm được nó thì ông đã rơi đánh “bịch”, nằm ngay cán cuốc.
Lượm nhè nhẹ thở ra:
- Ghê thật đấy. Nhưng dù sao thì những cái chết này cũng không liên quan gì đến con ma treo cổ.
Mặt Tắc Kè Bông cũng giãn ra:
- Ừ, chỉ là do rủi ro thôi.
Rủi ro à? – Quý ròm hừ mũi – Tụi mày bắt cái đầu của tui mày suy nghĩ đi.
- Suy nghĩ gì cơ? – Lượm tròn xoe mắt.
Quý ròm nhếch môi:
- Ma treo cổ bao giờ cũng lơ lửng trên cao. Mà những cái chết này đều té ngã từ trên cao.
- Eo ôi! – Lượm rên lên, lại xích sát vào ông anh, nhưng vì không còn chỗ nào để xích nữa, trông nó giống như cố chui tọt vào lòng Quý ròm.
Tắc Kè Bông run run hỏi, nghe mồ hôi trán vã ra:
- Thế tất cả những chuyện này đều do… do…. ma làm ư?
- Thì tụi mày cũng biết rồi đấy!
Quý ròm không trả lời thẳng nhưng câu nói khơi khơi của nó còn rùng rợn hơn cả một lời xác nhận.
Thằng Lượm tính mở miệng hỏi tiếp nhưng nó phát hiện ra quai hàm nó đột nhiên cứng như gỗ. Cho nên nó mừng rơn khi nghe Tắc Kè Bông lắp bắp hỏi đúng cái điều nó đang nghĩ trong đầu:
- Thế… thế… con ma treo cổ xô… xô những người kia té… té xuống đất hay sao?
- Chuyện đó thì không ai biết. – Quý ròm tặc lưỡi – Ma chứ có phải người ta đâu mà nhìn thấy. Có thể nó xô, cũng có thể nó kéo tay hoặc gạt chân. Tui mày cũng biết rồi đó, ma là chúa lắm trò. Nhưng đằng nào thì mình cũng chết.
Ba đứa bạn nó chẳng đứa nào biết ma là gì, nhưng đang trơn miệng Quý ròm tỉnh queo phang luôn câu “Tụi mày cũng biết rồi đó”, cứ như thể ma là thứ ngày nào tui thằng Lượm cũng gặp ngoài chợ. Lượm và Tắc Kè Bông đang say chuyện, bụng lại đang thon thót, chẳng đứa nào để ý.
Chỉ có Tiểu Long bĩu môi:
- Ma lắm trò hay không thì tao không biết, nhưng tao biết chắc là mày đang giở trò.
Thấy thằng bạn thân giở giọng nghi ngờ, Quý ròm đã tính gầm lên. Nhưng vừa hít hơi vào, không hiểu sao nó lại thở ra, người xẹp xuống:
- Tao không ép mày tin, Tiểu Long. Nhưng đó là sự thực. Chính bà chủ nhà đã kể cho tao nghe những chuyện đáng sợ đó.
Giọng Quý ròm chuyển sang tâm sự:
- Tao thừa nhận là xưa nay tao không tin những chuyện như thế này. Nhưng bà ta quá lo lắng và sợ hãi. Bà vừa năn nỉ tao vừa rơm rớm nước mắt. Bà bảo trong nhà bà bây giờ còn lại cả thảy ba người. Là bà và hai đứa con, một trai một gái. Bà có ba đứa con tất cả, nhưng thằng lớn thì chết rồi. Bà bảo nếu tao không ra tay giúp đỡ, con ma treo cổ chắc chắn sẽ lần lượt gieo tai hoạ cho những người còn lại trong nhà.
- Ờ, tội nghiệp ghê! – Lượm thốt lên cảm khái, giọng điệu bùi ngùi của Quý ròm khiến trái tim nó mềm đi hồi nào không hay – Con ma hung dữ đó thế nào cũng tìm cách kéo tay hay gạt chân…
- Lượm! – Tiểu Long nạt ngang – Nếu thực sự có một con ma như thế trong nhà, chủ nhà đương nhiên phải dọn đi ở chỗ khác.
Tắc Kè Bông gật gù:
- Ờ, tao nghĩ đó là cách “trừ tà ma” đơn giản nhất!
- Tụi mày chả biết gì mà cũng nói! – Lần đầu tiên Quý ròm không giữ được bình tĩnh. Nó gầm lên, tiếc hùi hụi là không có lửa để phun qua lỗ mũi – Ai mà chẳng biết dời nhà đi là thượng sách. Nhưng quan trọng là tiền? Lấy tiền ở đâu ra mà dời?
Có cảm giác Quý ròm vừa lia một tràng tiểu liên. Tụi Tiểu Long im thít, như trúng đạn. Mặt Tắc Kè Bông nghệt ra đến tội. Nếu trên đống rơm có thằn lằn, có thể tin chắc nó vừa bị thằn lằn ị trúng mặt.
Ánh mắt láu lỉnhcủa Quý ròm đi qua đi lại trên mặt tụi bạn, miệng không ngừng thao thao, càng nói càng hăng:
- Muốn dời đi phải có tiền mua nhà mới, tao nói có đúng không hả Lượm?
-Dạ đúng. – Lượm lí nhí.
- Muốn có tiền mua nhà mới thì phải bán được căn nhà hiện nay, tao nói có đúng không hả Tắc Kè Bông?
Miệng Tắc Kè Bông méo xẹo:
- Ờ… ờ… đúng.
Quý ròm tiếp tục hùng hồn:
- Muốn bán được căn nhà hiện nay thì trong căn nhà đó phải không có một con ma nào, tao nói có đúng không hả Tiểu Long?
- Mày nói trật lất!
Tiểu Long phang một câu khiến Quý ròm chết sững. Đang hăng tiết vịt, Quý ròm quên phắt Tiểu Long đang giận mình. Như chiếc xe đang ngon trớn bỗng vấp phải ổ gà, Quý ròm ngúc ngoắc mất một lúc mới mở miệng được. Nó ú ớ:
- Trật lất chỗ nào?
- Chỗ nào à? – Tiểu Long quẹt mũi - Ở chỗ trong căn nhà đó không có một con ma nào hết.
- Ơ… cái thằng này…
- “Ơ, ơ” cái gì! Chẳng ai trừ tà ma vào ban ngày hết. Xưa nay các oan hồn chỉ xuất hiện vào ban đêm. Trong khi mày đi biệt cả ngày, tối về nằm ngủ khò, vậy mà dám khoe là đi trừ tà ma hả?
- Ờ, đúng rồi đó! – Tắc Kè Bông cười hê hê – Bộ mày coi tụi tao là con nít hả Quý ròm?
- Nói thiệt tao không muốn coi tụi mày là con nít cũng không được. – Quý ròm sầm mặt – Tui mày kiến thức quá kém. Ai chẳng biết xưa nay ma thường xuất hiện vào ban đêm. Chẳng qua là tụi nó sợ ánh mặt trời, sợ khí dương. Nhưng đó là loại ma xoàng xĩnh, ma bình dân, loại ma “đẳng cấ thấp”. Còn những loại ma “đẳng cấp cao” thì chúng chẳng kiêng kỵ gì hết.
Lượm giật thót:
- Vậy là con ma treo cổ này xuất hiện vào ban ngày hở anh?
- Ờ, con ma này chẳng thèm xuất hiện vào ban đêm. Nó hoạt động theo… giờ hành chánh!
Tiểu Long nheo mắt:
- Nhưng làm sao mà bà chủ nhà biết mày? Bà ta ở làng bên cạnh kia mà!
Quý ròm mừng rơn khi thấy Tiểu Long hỏi quá dễ. Nó sốt sắng giải đáp ngay:
- Ông Sáu Cảnh giới thiệu. Hôm mày và thằng Tắc Kè Bông hì hục sửa lại chuồng bò, tao đạp xe lên chợ Ngã Ba chơi, nhân tiện ghé qua căn nhà gạch của ông Sáu Cảnh, tình cờ gặp ổng ở đó.
Tiểu Long ngạc nhiên:
- Ổng chưa bán được nhà à?
- Chưa. Bây giờ ổng cho người ta thuê để đặt máy xay xát. Bà chủ căn nhà ma hôm đó cũng gánh thóc đến xay ở đó. Thế là ổng giới thiệu hai bên với nhau. Thực tình tao cũng chẳng muốn nhận lời. Tao về đây là để nghỉ hè với tụi mày chứ đâu phải để mất thì giờ vào những chuyện linh tinh này. Nhưng hôm đó bà ta khóc lóc ghê quá. Đã vậy ông Sáu Cảnh đứng bên cạnh cứ liên tục “đế” vào: “Chỉ cao tay ấn như thầy mới trị được con ma hung dữ này. Thầy tốt nghiệp trên núi Tà Lơn, bọn quỷ một giò trong nhà tôi hôm trước thầy còn ra lệnh trục xuất được nữa là”, “Thầy làm ơn làm phúc, coi chuyện cứu người làm trọng. Ông bà mình có nói: Dù xây chín bậc phù đồ, không bằng làm phúc cứu cho một người”…
Quý ròm nói một lèo, không vấp một chữ khiến Tắc Kè Bông ngớ ra:
- Ủa, thế ra mày không bịa chuyện hả?
- Tao bịa chuyện làm gì! Bộ mày tưởng tao rảnh lắm hả Tắc Kè Bông?
- Thế sao lần này mày không rủ tụi tao đi theo như những lần trước? – Tiểu Long nhìn xoáy vào mặt bạn, vẻ nghi hoặc vẫn còn ngời ngời trong ánh mắt.
- Tiểu Long này, nói thiệt với mày nha. – Quý ròm đưa tay xoa cằm, cố lấy giọng thật từ tốn – “Trước đây tao vẫnhay gọi mày là “đồ ngốc tử”. Đó là tao ngứa miệng tao gọi vậy thôi. Chứ gọi xong, tao hối hận lắm. Có khi cả đêm tao không ngủ được vì hối hận. Bởi vì tao nghĩ mình không nên gọi thằng bạn thân của mình như vậy. Nhưng đến hôm nay thì tao lại thấy nếu không gọi mày là “đồ ngốc tử” thì thú thật tao cũng chẳng biết phải gọi mày bằng từ gì cho thích hợp!
- Ơ… cái thằng này… - Tới phiên Tiểu Long ú ớ, vô tình lặp lại câu buột miệng của Quý ròm khi nãy.
- “Ơ, ơ” cái gì! – Quý ròm cũng tinh quái lặp lại câu châm chọc của Tiểu Long trước đó – Tao nói vậy không đúng sao! Nếu mày không phải là “đồ ngốc tử” đương nhiên mày sẽ không thắc mắc cái câu vừa rồi. Tại sao những lần trước tao dẫn tụi mày đi theo ư? Đơn giản vì tao biết trên đồi Cắt Cỏ và trong nhà ông Sáu Cảnh không hề có ma quỷ. Chỉ là do người ta cố tình bày ra thôi.
- Thế lần này là ma thật hả anh? – Thằng Lượm ngứa miệng hỏi, giọng nó thích thú xen lẫn hồi hộp.
- Thêm mày nữa! – Quý ròm trừng mắt nhìn Lượm, giọng phật ý – Nếu không phải ma thật, tao đã rủ tụi mày đi theo ngay từ đầu rồi. Con ma treo cổ này dữ tợn đến mức tao không dám rủ bất cứ ai đi theo, thậm chí không dám kể cho bất cứ ai nghe chuyện này. Bữa nay, tụi mày dò hỏi quá, tao mới dám hé răng chút chút thôi đấy.
- Anh là pháp sư, con ma dữ với anh là đúng rồi. – Lượm chớp mắt – Tụi em chỉ ngồi ở nhà hóng chuyện, có làm gì nó đâu?
Quý ròm ngó lên trời:
- Ngồi ở nhà hóng chuyện cũng không được. Mày nói vậy tức là mày chưa bao giờ… tiếp xúc với ma rồi. Con ma này ghê gớm lắm. Mấy ngày nay tao với nó quần nhau bất phân thắng bại. Nhiều bữanó còn rượt theo uýnh nhau với tao dọc đường. Hung hăng như thế, thế nào chẳng có ngày nó mò tới tận nhà. Có khi bây giờ nó đang ngồi quanh đây cũng nên. Nó mà biết tụi mày dò hỏi về nó, nó sẽ không để yên đâu…
Câu nói của Quý ròm như một làn gió lạnh thổi qua người tụi bạn. Tóc gáy dựng đứng, Lượm nhớn nhác nhìn quanh:
- Ối… anh nói gì nghe ghê quá!
Tắc Kè Bông xích sát vào Lượm, cố thu người nhỏ lại:
- Nó rượt theo uýnh nhau với mày dọc đường thật à?
- Sao lại không thật! – Quý ròm vung tay vào không khí – Tao đạp xe đạp, nó chạy bộ, à quên, nó bay lơ lửng trên không. Kẻ trên người dưới cứ thế đấm nhau bình bịch. Khách đi đường trố cả mắt, thấy tay tao vung loạn, chả hiểu tao đang làm trò gì.
- Hê hê! – Tiểu Long ôm bụng – Bịa thế mà cũng bịa được! Ai đời ma lại đấm nhau với người bình bịch như võ sĩ quyền Anh thế kia!
Quý ròm đứng phắt dậy. Nó trật áo ra khỏi vai:
- Tao thèm bịa! Tụi mày xem cái gì đây! Tao nói có sách mách có chứng đàng hoàng!
Tiểu Long tò mò cúi xuống vai bạn. Tắc Kè Bông và thằng Lượm cũng lồm cồm bò dậy. Cả ba đứa căng mắt nghiêng ngó.
- Thấy gì chưa? – Quý ròm sốt ruột.
- Thấy. – Lượm gật đầu, mau mắn.
- Thấy cái gì?
- Cái vai.
Quý ròm nhăn hí:
- Cái vai thì nói làm gì! Trên cái vai có cái gì?
- Chẳng có cái gì hết.
- Hừm, tụi mày không thấy vết bầm à?
- Thấy sao được. Tối thui à.
- Vậy thì vào đây!
Quý ròm hối hả đi trước. Ba đứa bạn háo hức chạy theo. Khi vào tới trong bếp, dưới bóng đèn sáng trưng, Quý ròm lại chìa vai cho tụi bạn săm soi.
Lần này, vừa ghé mắt, Tắc Kè Bông bật kêu sửng sốt:
- Ối, ghê quá! Vai mày bầm tím à.