Chương 4.
Ngày thứ hai, Lượm chạy về báo cáo:
- Anh Quý đi về hướng nhà ông Sáu Cảnh.
Ngày thứ ba:
- Anh Quý vô nhà ông Sáu Cảnh.
Ngày thứ tư:
- Anh Quý vô nhà ông Sáu Cảnh nhưng không có trong nhà ông Sáu Cảnh. Chỉ có chiếc xe đạp dựng trước sân.
Tiểu Long hấp háy mắt:
- Tao thấy tài mày đã vượt qua Sherlock Holmes rồi đó, Lượm.
Sherlock Holmes là ông thám tử anh nói hôm nọ đấy hả?
- Ờ, ổng là thám tử nước Anh. Ổng giỏi đến mức hễ gặp vụ án gì khó khăn, cảnh sát Anh đều phải cầu cứu ổng. Chỉ cần ổng gật đầu một cái, mọi chuyện đều xong tuốt.
Lượm xịu mặt:
- Vậy mà anh so sánh em với ổng!
- Mày hơn xa ổng ấy chứ! – Tiểu Long ưỡn ngực, rồi thình lình nó hạ giọng - Ờ, nhưng nói đúng ra thì mày vẫn chưa hơn ông Sherlock Holmes được. Trình độ hai bên hiện nay chỉ mới ngang ngửa nhau thôi.
Nó liếc thằng nhóc qua khoé mắt, tặc lưỡi:
- Muốn vượt qua ổng, ngày mai mày phải làm thêm một chuyện nữa. Chà, chuyện này hơi khó khăn đấy, chẳng biết mày có làm nổi không!
Mũi tên khích tướng của Tiểu Long trúng ngay tim Lượm. Thằng nhóc xoa má, tự ái:
- Chuyện gì mà khó thế?
Tiểu Long vỗ vai Lượm, cười hề hề:
- Lần này mày không “đón đầu” Quý ròm nữa. Mà phải bí mật bám theo nó.
- Bám theo anh Quý? – Lượm hỏi, nghe miệng mình khô rang.
- Ờ, tao chắc chắn Quý ròm vô nhà ông Sáu Cảnh là để đánh lạc hướng. Sau khi vứt xe ở đó, nó còn đi tiếp nữa.
Lượm run run hỏi:
- Ảnh tới nhà con ma treo cổ hả?
- Cái thằng này! – Tiểu Long gắt – Tao đã bảo là Quý ròm bịa chuyện mà! Ma, ma hoài!
- Em… em…
- Tao hỏi mày nè! – Tiểu Long cắt ngang – Mày muốn vượt qua ông Sherlock Holmes hay mày muốn suốt đời đi theo xách dép cho ổng?
- Em chẳng muốn gì hết – Lượm đỏ mặt. Nó cắn môi – Nhưng được rồi, ngày mai em sẽ bám theo anh Quý!
- Vậy thám tử Sherlock Holmes mới sợ mày chứ! – Tiểu Long toét miệng cười – Chẳng lẽ mày bỏ ra mấy ngày lần theo anh Quý mày tới đây, bây giờ lại bỏ cuộc!
Lượm không biết ông Sherlock Holmes gì gì đó có sợ nó hay không. Nhưng nó thì nó biết mình đang sợ. Nó sợ con ma treo cổ. Tiểu Long mạnh miệng thế thôi chứ chắc gì Quý ròm đã bịa chuyện. Nếu thực sự có một con ma dữ dằn như thế trên đời, chắc chắn nó sẽ không buông tha cho người nào tọc mạch về nó. Lượm càng nghĩ càng run, ngực bất giác nằng nặng như chèn đá. Nhưng đến nước này nó biết mình không thể rút lui được nữa.
Thực tâm thì Lượm cũng không muốn bỏ cuộc. Nó tiếc công mình vất vả mấy ngày nay. Hơn nữa, hành tung bí ẩn của Quý ròm làm nó tò mò quá. Lượm chưa tận mắt nhìn thấy pháp sư trừ tà ma bao giờ nhưng nó không nghĩ hoạt động của pháp sư lại lén lén lút lút giống như bọn đánh cướp nhà băng thế.
Ngay cả lúc nấp sau hè nhà ông Sáu Cảnh vào sáng sớm hôm sau, Lượm vẫn bắt gặp mình đang đối diện với cảm giác nghi ngờ.
Và khi Quý ròm chạy xe vô sân, lật đật quẳng chiếc xe vào vách rồi ba chân bốn cẳng phóng ra con ngõ nhỏ dọc hàng rào, Lượm càng ngờ vực tợn.
Nó rời khỏi chỗ nấp, thận trọng bám theo ông anh.
Lượm đi xa xa, cẩn thận giấu mình sau các bụi rậm, chỉ dám quan sát Quý ròm qua kẽ lá.
Đằng trước, Quý ròm đi nhanh như gió. Chưa bao giờ Lượm thấy ông anh ròm của mình đi nhanh đến vậy. Chốc chốc, Quý ròm ngoái đầu lại phía sau khiến Lượm phải hốt hoảng thụp người xuống, tim đập binh binh.
- Anh Quý đi đâu thế nhỉ?
Lượm tự hỏi khi thấy Quý ròm càng đi càng xa đường quốc lộ.
Đột nhiên, Quý ròm rẽ phải, đi về phía các vườn điều.
- À, chắc là ảnh vô chơi với mấy đứa hái điều thuê!
Lượm lại nhủ bụng, nhưng khi tới con lộ đất cắt ngang lối đi, nó biết là mình nhầm khi thấy ông anh nó không rẽ trái mà đi xuôi về phía đường quốc lộ.
Lượm thấy đầu mình ong ong như có ai vừa đánh rơi motọ cái chong chóng trong đó: Trời đất! Việc gì anh Quý phải đi lòng vòng thế nhỉ? Đánh một vòng xa lắc, rồi cũng quay lại chỗ chợ Ngã ba! Chẳng lẽ phải đi loanh quanh như vậy để con ma treo cổ hoa mắt hết đường theo dõi?
Quý ròm không biết thằng Lượm đang bám lẵng nhẵng sau lưng, vừa quan sát nó vừa luôn miệng làu bàu. Tới đường quốc lộ, nó đi về phía cầu Sắt. Qua khỏi cầu Sắt một quãng, Quý ròm lại men theo đường đất đi về phía xóm nhà ngói nằm mé trên đường quốc lộ, chân đã bắt đầu bước chậm lại.
Lượm đưa tay quẹt mồ hôi trán, thở phào:
- Chắc là sắp tới rồi!
&_& oOo ^_^
Căn nhà mà Quý ròm bước vào giống như mọi căn nhà khác ở quê Tiểu Long. Nhà ngói ba gian, liền phía sau là gian nhà bếp lợp tranh. Sau nữa là chuồng nuôi heo. Sau hè là giếng nước, vườn cây và ao cá. Nhà này không nuôi bò nên không có chuồng bò và rơm khô.
Trước nhà là sân gạch, chiều chiều trải chiếu dọn cơm ngồi ăn cho mát, tới vụ mùa thì biến thành sân phơi thóc. Tất cả được vây quanh bởi một hàng rào dậu hoặc rào tre.
Lúc này thằng Lượm đang bò lom khom chỗ hàng rào dậu được cắt xén gọn gàng, ti tỉ dây tơ hồng bò quấn quít bên trên.
Thằng Lượm bữa nay gặp tới mấy cái hên. Cái hên thứ nhất là ở xóm này không có người đàn bà nào tên là bà Sáu Thơm. Nếu không, thế nào nó cũng giật bắn mình vì nghe tiếng la bài hãi thình lình dộng vô tai “Ối, bộ hết chuyện làm rồi hay sao mà mày rình bắt gà nhà người ta hả Lượm?”. Quả thật bộ tịch thằng Lượm rất giống một tên trộm gà. Sở dĩ nó có thể giống tên trộm gà đến thế là nhờ cái hên thứ hai: nhà này không nuôi chó.
Nếu nhà này nuôi chó hoặc nếu xóm này có bà Sáu Thơm, công thằng Lượm sẽ hóa thành công cốc là cái chắc.
Cái hên của nó cũng chính là cái xui của Quý ròm.
Quý ròm không biết thằng Lượm rình ngoài bờ rào nên cứ tỉnh bơ... trừ tà ma. Tất nhiên là trừ tà ma theo cách của nó.
Cách thứ nhất là Quý ròm... lấy chổi ra quét nhà.
Thằng Lượm trố mắt nhìn ông anh ròm của mình lom khom làm cái chuyện mà cả đời nó cũng không bao giờ tưởng tượng ra nổi. Chưa bao giờ Lượm thấy ông anh nó mó tay vào cây chổi chứ đừng nói là đem cây chổi đó ra quét. Nói Quý ròm quét nhà cũng như nói thằng Lượm biết bay. Tức là nói xạo, nói chuyện không ai tin.
Vậy mà bây giờ cái chuyện khó tin đó đang diễn ra trước mắt Lượm. Càng khó tin hơn nữa khi Quý ròm lui cui quét nhà người nào lạ hoắc lạ huơ chứ hổng phải quét nhà phụ thằng Lượm hay thằng Tắc Kè Bông.
Lượm chớp mắt lia lịa, vẫn thấy Quý ròm cầm cây chổi quét soàn soạt, liền đưa tay lên mắt dụi lấy dụi để. Dụi mắt đến đỏ kè, cũng vẫn thấy thế, Lượm lại đưa tay xuống véo đùi mình.
Nghe đau, bấy giờ Lượm mới tin là nó không bị hoa mắt, không bị... ma làm.
Nghĩ đến chữ “ma”, Lượm giật thót một cái, đảo mắt nhìn quanh. Con ma treo cổ có thật không nhỉ? Nếu có thì nó đang nấp ở đâu? Nó có nhìn thấy mình không? Lượm lo lắng lia mắt qua bên phải rồi bên trái, cố tìm cây xoài Quý ròm nói nhưng chẳng thấy đâu. Như vậy là anh Quý bịa chuyện rồi! Lượm tự trấn an mình, nhưng rồi nó lại thắc thỏm: Có khi cây xoài mọc ở đằng sau vườn cũng nên!
Lượm rón rén bò dọc theo hàng rào dậu, quanh ra phía sau.
Bao nhiêu thứ đập vào mắt nó: giếng đá, chuồng heo, ao cá, các thứ cây nữa: cây mít, cây ổi, cây chanh... Nói chung cây gì cũng có, trừ cây xoài.
Không có cây xoài thì sẽ không có thằng bé trèo lên cây xoài để hái xoài. Không có thằng bé trèo lên cây xoài để hái xoài thì không có chuyện thằng bé bị con ma treo cổ xô từ trên cây té xuống nằm quay đơ. Yên tâm với suy nghĩ đó, Lượm lại thận trọng bò ra phía trước.
Quý ròm đã quét nhà xong. Bây giờ nó tiếp tục... quét sân. Trên tay nó, cây chổi cau đã thay thế cho cây chổi đót.
Lượm lại giật nảy một cái. (Hôm nay nó giật mình không biết bao nhiêu là lần!). Tâm trạng của nó lúc này còn tệ hơn là thấy ma. Anh Quý bị làm sao thế nhỉ? Nó tự hỏi và nó cố bắt cái đầu khốn khổ của nó trả lời.
Lượm suy nghĩ vất vả đến mức gân trán nổi vằn: Hay là trong nhà này có ma thật? Quét nhà quét sân là cách để tiêu trừ tà khí?
Trong khi Lượm cố vắt óc để nhớ lại những gì nó từng nghe kể về chuyện thầy pháp trừ tà thì trong nhà đột ngột bay ra tiếng hét giật:
- Thằng ròm kia! Có cái sân nhỏ xíu mà mày quét nãy giờ vẫn chưa xong hả?
Liền theo tiếng quát là một thằng trạc tuổi Quý ròm và to con như Tiểu Long xuất hiện ngay khung cửa. Nó hai tay chống nạnh, mặt nghênh nghênh thấy ghét.
Lượm không biết thằng này là ai. Nhưng trông bộ tịch phách lối của nó, Lượm chắc mẩm Quý ròm sẽ hậm hực ném cây chổi xuống đất, cùng lắm cũng ngoác miệng cự nự vài câu.
Nào ngờ ông anh của nó nhũn như con chi chi.
- Tao xong ngay đây!
Quý ròm ngoan ngoãn đáp và cúi xuống quét lia quét lịa.
Lượm há hốc miệng, tưởng như trời sập trúng đầu.
Đã vậy, thằng kia còn gầm gừ:
- Thôi, cái sân để đó, lát quét tiếp! Bây giờ mày đi nấu cám heo đi!
Tự nhiên Lượm cảm thấy người nó yếu nhớt, không còn chút hơi sức. Chỗ đáng lẽ là đôi chân, bây giờ là hai khúc cây đang nằm ở đó. Quý ròm quay lưng bỏ vô nhà cả buổi rồi mà Lượm vẫn chưa nhúc nhích được. Nó buồn quá! Buồn ơi là buồn!
*_* oOo >”<
Tiểu Long nhíu mày:
- Mày chắc là Quý ròm không đi trừ tà ma đấy chứ?
- Chắc.
- Thế anh Quý mày đi đâu mấy ngày nay?
- Ảnh đi ở đợ.
Tiểu Long nghe như có một phát đạn vừa sượt qua tai.
- Cái gì? - Nó tóm chặt vai Lượm - Ở đợ là sao?
- Còn là sao nữa! - Lượm tấm tức - Là quét nhà, là quét sân, là nấu cám heo, và làm bao nhiêu việc khác nữa.
- Tao hiểu rồi - Tiểu Long thở phì - Mà mày đừng gọi là ở đợ. Gọi là đi giúp việc nhà nghe nó nhẹ nhàng, lịch sự hơn.
Đang nói, Tiểu Long bỗng la lên:
- Úy, mà Quý ròm đi giúp việc nhà cho người ta thiệt hả? Làm gì có chuyện kỳ quái như vậy được!
Ánh mắt nó xoáy vào mặt thằng nhóc:
- Chắc mày bị đứt dây thần kinh nào rồi hả Lượm?
Tiểu Long hỏi sốc, nhưng Lượm chẳng giận tí ti ông cụ nào. Nó buồn xo:
- Câu đó anh dùng để hỏi anh Quý thì hơn.
Không đợi Tiểu Long gặng hỏi, Lượm rầu rầu thuật lại những gì nó tận mắt chứng kiến sáng nay.
Hai đứa lúc này đang ngồi trên thành giếng sau hè. Nắng rớt đầy mặt, nhưng Tiểu Long chẳng hay. Nó gương mắt ếch chăm chú nuốt từng lời Lượm kể, mặt dài ra như quả dưa leo.
- Mày nói thật đấy hả Lượm? – Tiểu Long thở phì phì khi thằng nhóc dứt lời.
- Không tin sáng mai anh đi với em.
- Tao tin mày mà. – Tiểu Long xộc tay vào mái tóc ngắn ngủn – Tao chỉ hỏi vậy thôi. Tại tao bất ngờ quá.
Lượm đấm tay lên thành giếng. Đang tức giận, nó quên bằng nó không phải con nhà võ như Tiểu Long. Lượm lỡ đấm mạnh quá, nên nó ôm tay nhăn nhó:
- Em tức nhất là thằng nhãi chủ nhà. Nó quát anh Quý cứ như cha quát con. Em nấp ngoài rào nhìn vô, cứ sôi cả ruột.
- Thì đi làm cho người ta phải chịu vậy thôi.
- Nếu em là anh Quý, em đã ném cây chổi vô mặt thằng đó rồi. – Lượm nghiến răng trèo trẹo – Kệ bà nó. Ra sao thì ra. Cùng lắm là xách đít về. Nghỉ luôn!
- Mày bắt đầu ăn nói lung tung rồi đó, Lượm.
Tiểu Long trách em, rồi nó nhìn lên tàng cây khế, thở dài:
- Anh Quý mày nhịn nhục như vậy chắc có lý do.
Lượm trề môi:
- Em chẳng thấy có lý do gì cả. Về đây nghỉ hè, tự nhiên lại đi làm việc nhà cho người ta, còn giơ đầu ra cho người ta mắng mỏ.
Lượm không phải là đưa mồm mép. Nhưng nó nói đúng quá. Tiểu Long biết Quý ròm là đứa rất tự trọng, thà chết chứ không bao giờ chịu nhục. Nhưng theo như thằng Lượm kể thì rõ ràng sáng nay Quý ròm thà chịu nhục chứ không để bị đuổi việc. Thằng ròm đang gặp chuyện gì thế nhỉ? Tiểu Long đưa tay bóp muốn móp cả trán, vẫn chẳng nặn ra được ý nghĩ nào sáng sủa.
Thấy Tiểu Long ngồi ngẩn tò te, Lượm lấn tới:
- Anh thấy em nói có đúng không?
Tiểu Long mỉm cười yếu ớt:
- Tao nghĩ anh Quý mày chắc đang cần tiền.
- Cần tiền?
- Ừ, học sinh sinh viên vẫn đi làm thêm vào dịp hè để kiếm tiền là chuyện bình thường.
- Nhưng giỏi giang như anh Quý thiếu gì việc để làm. Hơn nữa, nếu giúp việc nhà sao không giúp việc ở thành phố. Giúp việc ở thôn quê đâu có bao nhiêu tiền.
Một lần nữa Lượm lại nói đúng quá. Nên một lần nữa Tiểu Long lại câm miệng hến. Nó nhìn lên nhành khế, rồi lại nhìn ra bờ rào. Bên kia bờ rào là cánh đồng. Đi hết ba cách đồng là tới rẫy mía, rồi tới con suối chảy qua làng. Tiểu Long mường tượng đến mùa hè năm ngoái, nó và Quý ròm hay ra ngồi câu cá hằng buổi bên bờ suối, dưới bóng tre râm mát. Câu cá chán, tụi nó lên chơi với hai chị em nhà Tỉ Tỉ Muội Muội hoặc theo thằng Lượm xuống đồi Cắt Cỏ chơi với thằng Dế Lửa. Những ngày hè thú vị đó bây giờ tự nhiên biến mất. Chỉ vì Quý ròm bỏ đi suốt. Chỉ vì Quý ròm cần tiền, Quý ròm “thà chịu nhục chứ không để bị đuổi việc”. Tiểu Long không biết nên trách bạn hay thương bạn. Lòng nó đột nhiên bâng khuâng lạ.
- Thôi được rồi. – Cuối cùng Tiểu Long chép miệng nói – Sáng mai tao sẽ đi với mày. Tao phải tận mắt xem anh Quý mày làm gì mới kết luận được. Mà này!
- Gì hở anh?
- Mày đừng hở chuyện này ra cho Quý ròm biết đấy nhé. Cứ vờ như tụi mình chưa biết gì.
- Em biết rồi.
Tiểu Long lại dặn:
- Ngay cả với thằng Tắc Kè Bông nữa, cũng đừng hó hé gì với nó.
- Nhưng mấy hôm nay, ngày nào nó cũng theo dò hỏi. – Giọng Lượm băn khoăn.
- Kệ nó.
- Nó dọa nó mà biết em giấu nó chuyện gì, nó sẽ không chăn bò giùm em nữa.
- Không sao. – Tiểu Long nheo nheo mắt – Mày cứ nói là mày chưa lần ra được tung tích của Quý ròm. Mày bảo anh Quý mày đi đứng cứ như điệp viên 007 ấy, mất cả tháng họa may mới tìm ra dấu vết.
- Điệp viên 007 là ai hở anh? Ông này có giỏi bằng ông Sherlock Holmes không?
- Ông này hở? – Tiểu Long gãi tai, nó cũng chỉ mới xem phim điệp viên 007 có một lần - Ờ, ờ… hai ông giỏi bằng nhau. Mà thôi, mày không cần biết ông 007 này làm gì. Chỉ nhớ không được hé môi chuyện anh Quý mày với bất cứ ai là được rồi.
Lượm vẫn chưa chịu thôi. Tự nhiên nó khoái làm đứa hay hỏi.
- Nhưng tại sao phải giấu Tắc Kè Bông? – Lượm lắc tay ông anh. – Em nghĩ chỉ nên giấu ba mẹ em thôi chứ.
- Lượm này. – Tiểu Long chớp mắt – Có phải mày rất buồn khi thấy anh Quý mày tự nhiên đi quét nhà, đi nấu cám heo cho nhà người ta, lại còn bị người ta hiếp đáp, nạt nộ, cưỡi đầu cưỡi cổ không?
- Dĩ nhiên rồi. – Lượm sụp mắt xuống.
- Nếu mày là Quý ròm, mày có muốn mọi người biết chuyện đó không?
- Ờ, ờ… không.
- Tại sao?
Lượm cắn môi:
- Tại em… em xấu hổ.
Tiểu Long vung tay, hùng hồn:
- Anh Quý mày cũng vậy thôi. Sở dĩ Quý ròm đi đứng vòng vèo như vậy là nó không muốn ai bắt gặp nó đang đi giúp việc nhà cho người ta.
Đang lớn tiếng, Tiểu Long thấp giọng bùi ngùi:
- Quý ròm có nỗi khổ tâm như vậy mà mày nỡ đi nói tuốt tuột với thằng Tắc Kè Bông hay sao? Mày muốn bêu xấu anh Quý mày à?
- Em sẽ không nói. – Lượm lí nhí đáp, bài diễn văn đầy thương tâm của Tiểu Long làm nó nghe cay cay nơi sống mũi.
Tiểu Long vỗ lưng thằng nhóc, giọng hài lòng:
- Tóm lại chỉ có tao với mày biết thôi. Nhớ đấy!