Chương 5.
Lượm nhớ.
Cho nên bữa cơm tối đó, nó ngồi ngậm tăm suốt buổi, mặc cho Quý ròm vung vít.
- Chuyện trừ tà ma tới đâu rồi hả cháu? – Thím Năm Sang xới cơm ra chén, tò mò hỏi.
- Vẫn vậy, thìm à. – Quý ròm lấp lửng.
- Vẫn vậy là sao hả mày? – Tắc Kè Bông chen lời.
Quý ròm làu bàu:
- Vẫn vậy tức là chẳng ra cái củ khoai lang gì hết.
Chú Năm Chiểu nghe loáng thoáng, chồm người về phía Quý ròm:
- Gì vậy cháu? Cháu muốn ăn khoai lang à? Để ngày mai chú nói với thím mày nấu cho một nồi…
- Dạ… dạ…. không ạ…. – Quý ròm ngọ ngoậy đầu – Ý cháu muốn nói là cái vụ trừ tà ma vẫn chưa đi đến đâu hết…
- Gì chứ ma treo cổ thì chắc nó dữ dằn phải biết! – Thím Năm Sang cảm thán.
- Thím nói đúng đó, thím. – Quý ròm nhanh nhẩu – Con ma này ghê lắm. Cháu dán cả chục lá bùa lên cửa, nó đều thổi bay xuống mương hết.
Trong khi Tiểu Long và Lượm cố nín cười thì Tắc Kè Bông vẫn thật thà:
- Thế dạo này nó có rượt theo đánh nhau với mày trên đường về nữa không?
- Có chứ. Ngày nào mà chẳng đánh nhau. Đánh mỏi cả tay luôn. – Vừa đáp Quý ròm vừa rảy rảy cánh tay, miệng liên tục hít hà.
- Thím Năm Sang đặt chén cơm đang xới dở xuống bàn, ngước nhìn Quý ròm, lo lắng:
- Cháu phải cẩn thận nghe cháu. Giúp người ta thì vẫn giúp, nhưng cháu cũng phải lo cho tính mạng của mình.
- Thím yên tâm đi. – Quý ròm thu cánh tay lại, mỉm cười – Hiện nay cháu không làm gì được nó nhưng nó cũng không làm gì được cháu. Nói chung là tụi cháu, à quên, cháu và nó đang ở thế giằng co.
Câu chuyện tối hôm đó tiếp tục xoay quanh cuộc đối đầu ác liệt giữa Quý ròm và con ma treo cổ. Nó cho đúng ra, quanh bàn ăn chỉ có hai diễn viên chính: Tắc Kè Bông đặt hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, còn Quý ròm thả sức ba hoa chích chòe.
Chỗ nào gay cấn, tức là những chỗ Quý ròm bất cẩn bị con ma tóm chân nhấc bổng lên (nhưng dĩ nhiên là đến phút chót bao giờ thằng ròm cũng vùng ra được) thì thím Năm Sang lại chêm vào một câu dặn dò. Chú Năm Chiểu chỉ lặng lẽ ăn, không nói gì. Chỉ khi nào thấy vợ lo lắng quá chú mới nạt một câu “Nó tài giỏi như thế, lo gì mà lo!”.
Riêng Tiểu Long và Lượm cắm cúi và cơm, từ đầu đến cuối không nói một tiếng nào. Trông mặt thì không thấy đứa nào ít khả nghi hơn đứa nào, nhưng Quý ròm mải bốc phét nên không để ý. Hơn nữa, Quý ròm đinh ninh Tiểu Long đang giận mình. Thằng mập không thèm ừ hử tiếng nào suốt bữa ăn cũng là điều dễ hiểu.
Quý ròm không biết Tiểu Long đã biết tỏng bí mật của nó.
Cho nên sáng hôm sau, lúc đang cặm cụi “trừ tà ma” bằng cách quét tước nhà cửa, vườn tược trong căn nhà lạ, nó không hay có hai cái đầu lấp ló sau bờ rào âm thầm quan sát nó. Trong hai cái đầu đó, cái đầu to hơn đang muốn lăn đùng ra xỉu, còn cái đầu nhỏ hơn thì cụng vào cái đầu to hơn, miệng rối rít: “Bình tĩnh đi. Bình tĩnh đi, anh!”.
Dĩ nhiên không nói thì ai cũng biết cái đầu nhỏ là cái đầu thằng Lượm, cái đầu to hơn là cái đầu Tiểu Long. Tiểu Long mặc dù đã nghe thằng Lượm kể chuyện Quý ròm đi giúp việc nhà cho người ta rồi, nghĩa là đã chuẩn bị tinh thần để đối phó với “sự thật phũ phàng” rồi, vậy mà khi tận mắt nhìn thấy thằng bạn thân của mình còng lưng quét dọn, nó vẫn không sao bắt mình bình tĩnh được.
Thằng Lượm không hề phịa! Tiểu Long tức tối nhủ bụng khi thằng nhãi to con đột ngột xuất hiện trước hiên, ngoác miệng ra oai với thằng bạn nó:
- Thằng ròm kia! Lề mề thế! Ra đằng sau xắt chuối! Mau!
Tiểu Long giận dữ chồm lên nhưng Lượm đã níu chặt tay nó:
- Đừng, anh!
- “Đừng, đừng” cái gì! – Tiểu Long rít qua kẽ răng – Tao tức đến nổ đom đóm mắt đây này.
- Nhưng…
- Không “nhưng” gì hêts! – Tiểu Long thu nắm đấm – Thằng đó bự con thì bự con thật, nhưng tao chỉ ra một đòn là nó lăn quay!
- Em biết, em biết. Thậm chí anh không cần động tay động chân. Anh chỉ thổi một cái là thằng khốn nạn đó lăn lông lốc. – Lượm xoa dịu ông anh, đang bối rối nó không biết nó đang nói bằng cái miệng ba hoa của Quý ròm.
- Thật tức chết đi được! – Tiểu Long đấm ngực, hổn hển – Tao không hiểu tại sao Quý ròm lại sợ thằng đó đến thế. Nó chỉ cần nói một tiếng là tao sẽ…
- Bò ra phía sau đi anh! – Thấy “sát khí” trong lòng ông anh vẫn đang bốc ngùn ngụt, Lượm cắt ngang.
- Chi vậy?
- Coi anh Quý đang làm gì?
- Nó đang xắt chuối chứ làm gì. – Tiểu Long quạu quọ - Mày không nghe thằng kia nói hả!
Hai đứa lúp xúp bò dọc hàng rào dậu.
Quả nhiên, Quý ròm đang ngồi kế chuồng heo. Nó đang xắt chuối. Cây chuối dài sọc như cây cột nhà, ngóc đầu trên chiếc đòn kê ngay trước mặt Quý ròm.
Lượm chưa từng thấy đàn ông ngồi xắt chuối bao giờ. Xưa nay nó chỉ thấy mẹ nó xắt chuối, chị thằng Dế Lửa xắt chuối, bà Sáu Thơm xắt chuối, Đàn ông xắt chuối đã là chuyện lạ. Đàn ông Quý ròm xắt chuối lại càng lạ hơn.
Sự kinh ngạc như chiếc bao bố chụp lấy Tiểu Long và Lượm.
Lượm cảm thấy khó thở, như không khí đột ngột tụt ôxy. Bên cạnh nó, Tiểu Long có cảm giác đang ngồi trên một miếng sắt nóng. Nó nhấp nhổm nhìn Lượm:
- Về quách đi mày!
- Ờ.
- Tao ngứa mắt quá!
- Em cũng ngứa mắt.
- Cần tiền thì ai cũng cần.
- Ờ.
- Nhưng kiếm tiền kiểu anh Quý mày thì tao không ham.
- Em cũng không ham.
- Ngồi đây thêm một lát, chắc tao nhảy vô đập thằng nhãi chủ nhà quá!
Lượm đang hào hứng đưa đẩy, tới đây bỗng giật mình:
- Còn em mà nhảy vô, chắc nó đập em như cái mềm rách quá!
*_* o 0 o >”<
Tiểu Long và Lượm không về nhà ngay.
Hai đứa tấp vô bưu điện thị xã kế chợ Ngã Ba.
Hồi trước muốn gọi điện thoại về thành phố cho nhỏ Hạnh, Tiểu Long phải đón xe lên huyện lị cách đó khá xa. Từ ngày tách huyện, xóm Đầu Cầu dọc đường quốc lộ đã được chọn làm thị xã của huyện mới, đã có một nhà bưu điện mọc lên ngay chợ Ngã Ba.
Tiểu Long một tay cầm điện thoại nói chuyện với nhỏ Hạnh, tay kia đẩy thằng Lượm cứ chồm chồm xáp vào nghe ké.
- Tóm lại, Hạnh nghĩ sao? – Sau khi ngán ngẩm thuật lại những gì mắt thấy tai nghe, Tiểu Long hồi hộp hỏi nhỏ bạn thông thái.
- Thế Long nghĩ sao? – Nhỏ Hạnh hỏi lại bên kia đầu dây.
Tiểu Long cay đắng:
- Tôi không hiểu nổi thằng ròm! Kỳ cục quá!
- Đó không phải là câu trả lời.
- Sao?
- Câu vừa rồi là câu “phát biểu cảm tưởng”. – Nhỏ Hạnh cười khúc khích trong máy – Hạnh muốn hỏi, theo Long tại sao Quý làm thế?
- Dĩ nhiên là thằng ròm cần tiền.
- Cần tiền để làm gì?
Tiểu Long khụt khịt mũi:
- Làm sao tôi biết được!
Lần này, Tiểu Long chờ cả buổi vẫn không nghe nhỏ Hạnh lên tiếng. Nó hoang mang nhích cái ống nghe ra xa, nghiêng ngó một lúc rồi lại áp vào tai, hét lớn:
- A lô! Hạnh còn đó không?
- Hạnh đây nè. Làm gì mà Long hét đến thủng lỗ tai thế!
- Ai biểu Hạnh im ru chi!
- Hạnh đang suy nghĩ.
- Thế Hạnh nghĩ xong chưa?
- Xong rồi.
Tiểu Long nín thở:
- Sao?
Nhỏ Hạnh gọn lỏn:
- Quý không cần tiền.
- Cái gì? – Tiểu Long thảng thốt kêu lên, hoàn toàn không tin vào tai mình.
- Ừ. – Nhỏ Hạnh thản nhiên – Hạnh nghĩ Quý làm như vậy có lẽ không phải vì tiền.
- Chứ vì cái gì?
- Theo Hạnh thì… thì… - Nhỏ Hạnh bỗng ngập ngừng.
Nhỏ Hạnh ấp a ấp úng cả buổi làm Tiểu Long phát bực:
- Hạnh ơi là Hạnh! Hạnh có biết mỗi tiếng “thì” của Hạnh bưu điện tính bao nhiêu tiền không hả?
Phớt lờ giọng điệu châm chọc của thằng mập, nhỏ Hạnh chép miệng hỏi:
- Ngoài thằng nhãi mà Long nói, trong căn nhà đó còn có ai nữa không? Chẳng lẽ nó sống một mình?
Câu hỏi bất ngờ của nhỏ bạn khiến Tiểu Long ngẩn tò te, nó chợt nhận ra nó chưa bao giờ suy nghĩ về chi tiết quan trọng này:
- Ờ, ờ… cái đó thì tôi không rõ. Tôi và thằng Lượm chỉ nấp ngoài bờ rào nhìn vô.
Nhỏ Hạnh hắng giọng:
- Vậy Long phải tiếp tục theo dõi…
- Để xem trong nhà còn có người nào nữa không hở?
- Ừ. – Giọng nhỏ Hạnh nghe như cười – Hạnh đoán trong căn nhà đó có lẽ có một cô bé xinh đẹp…
- Cái gì? – Tiểu Long giật nảy như bị rắn mổ, suýt chút nữa cái ống nghe rớt xuống đất – Ý Hạnh muốn nói là thằng ròm… mê gái?
- Lòng dùng từ gì thấy ghê! – Nhỏ Hạnh hừ mũi, nếu là điện thoại truyền hình chắc chắn Tiểu Long sẽ thấy nhỏ bạn mình đang nhăn mặt – Cái này kêu là… là…
- A, kêu là “rung động đầu đời”! – Tiểu Long bất thần reo lên, mặt mày hí hửng như nhà bác học Archimède vừa khám phá ra sức đẩy của nước.
- Rung động đầu đời là sao hở anh? – Thằng Lượm đứng nghe lỏm nãy giờ, bỗng vọt miệng thắc mắc.
Tiểu Long bịt ống nghe để nhỏ Hạnh không nghe thấy, cúi xuống nói nhỏ vào tai thằng nhóc:
- Rung động đầu đời tức là mê gái đó.
Vừa áp ống nghe vào tai, Tiểu Long giật bắn khi nghe tiếng nhỏ Hạnh hỏi:
- Ai đang đứng bên cạnh Long vậy?
- Ờ, ờ, thằng Lượm.
- Long vừa nói gì với nó vậy?
Tiểu Long gãi gáy sồn sột:
- Tôi có nói gì đâu.
Giọng nhỏ Hạnh lạnh tanh:
- Chứ không phải Long vừa giải thích với nó “rung động đầu đời” và “mê gái” là một hả?
- Sao Hạnh biết? – Tiểu Long há hốc miệng như thể vừa nhìn thấy một con cóc nhảy ra từ ống nghe.
- Hạnh nghe nó hỏi. – Nhỏ Hạnh đáp tỉnh khô – Và biết Long đã giải thích như thế, vì đó là cách giải thích khỏi cần suy nghĩ làm gì cho mệt óc.
Tiểu Long cố “xì” ra một cơn giận:
- Hạnh đừng có nghi ngờ bậy bạ!
- Long đừng có vờ giãy lên như thế. – Nhỏ Hạnh bĩu môi bên kia đầu dây – Nếu Long không giải thích như thế thì chẳng việc gì Long phải bịt ống nghe lại.
Câu nói cuối cùng của nhỏ bạn có trọng lượng không thua gì một cú đấm của huyền thoại quyền anh Mohamad Ali. Tiểu Long bị hạ gục hoàn toàn. Nó biết với một đứa siêu thông minh như nhỏ Hạnh thì tốt nhất không nên giở trò dối trá.
Không phải ngày nào Tiểu Long cũng bẽn lẽn. Nhưng lúc này thì nó đành cười bẽn lẽn:
- Hạnh tài thật đấy. Cứ như thể nó có con mắt thần.
Nhỏ Hạnh chợt bâng quơ:
- Long nhớ chuyện hai chị em Tỉ Tỉ Muội Muội không?
- Nhớ chứ. – Mắt Tiểu Long sáng lên – Thằng ròmđã mê tít con nhỏ Muội Muội.
- Mê tít đâu mà mê tít! – Nhỏ Hạnh nạt ngang – Nhưng rõ ràng khi gặp cô bé này, Quý đã cảm thấy một cái gì đó…
- Một cái gì đó là một cái gì?
- Một cái gì đó khiến Quý… bâng khuâng…
- Tức là nó mê… mê… - Tiểu Long đưa tay cốc đầu mình một cái và uốn lưỡi thật nhanh – tức là nó rung động đầu đời…
Nhỏ Hạnh vẫn tiếp tục, không buồn để ý đến sự lúng túng của thằng mập:
- Và theo Hạnh đoán, bây giờ có lẽ Quý cũng đàng cảm thấy một cái gì đó…
- Long hiểu ý Hạnh rồi. – Tiểu Long quẹt mũi – Cúp máy nhé?
- Ừ. Long nhớ dò xét thật kỹ nha.
Trước khi Tiểu Long kịp cúp máy, nó đã nghe những tiếng “tu… tu…” vẳng ra từ ống nghe. Nhỏ Hạnh đã cúp máy trước nó.
*_* o0o ^_&.
Tiểu Long quay sang Lượm:
- Đi!
- Về nhà hả anh?
- Không. Bây giờ tao với may quay lại căn nhà khi nãy.
- Chi vậy?
Tiểu Long vung tay:
- Thì mày cứ đi theo tao đi đã. Còn quay lại đó làm gì thì lát nữa tao nói.
Vừa nói Tiểu Long vừa rảo bước ra cửa.
Lượm lon ton phía sau, miệng bô bô:
- Đi kiếm “một cái gì đó” hả anh?
Cứ như thể thằng Lượm vừa quẳng ra một sợi dây ngay chân Tiểu Long. Nó khựng lại, mở to mắt nhìn thằng nhóc:
- “Một cái gì đó” là một cái gì hả mày?
Lượm thụt lui một bước, cổ rụt lại:
- Em đâu có biết. Khi nãy em nghe lõm bõm vậy mà.
- Xì! Vậy mà cũng nói!
Tiểu Long lại cất bước. Lần này Tiểu Long đi băng băng khiến thằng Lượm chạy theo muốn hụt hơi. Nhưng khi đuổi kịp Tiểu Long thì nó lại láu ta láu táu:
- Có đúng là mình đi tìm “một cái gì đó” không anh?
- Ừ.
- Anh nói em nghe đi! “Một cái gì đó” là một cái gì?
- Tới nơi rồi tao nói.
Lượm “hứ” một tiếng:
- Anh không nói thì em cũng biết.
- Mày biết gì?
- “Một cái gì đó” là một đứa con gái, đúng không?
- Mày biết rồi mà còn hỏi! – Tiểu Long gầm gừ trong cổ họng – Tao đập mày nha Lượm!
Lượm thè lưỡi, nhưng rõ ràng nó chẳng coi lời dọa dẫm của ông anh vào đâu. Nó im một lúc, rồi lại không nén được tò mò:
- Anh Quý mê đứa con gái đó hả anh?
- Cái thằng này! Làm sao tao biết được!
Tiểu Long sầm mặt, vừa nạt nó vừa giơ nắm đấm nhưng thằng Lượm đã láu lỉnh vọt tuốt ra xa.
Mặt trời lúcnày đã lên quá ngọn tre, những người đi chợ sớm đã lục tục ra về. Con đường dẫn lên xóm nhà ngói nhộn nhịp người qua lại khiến Tiểu Long cảm thấy chột dạ:
- Cẩn thận nha Lượm. Coi chừng, anh Quý mày bắt gặp.
- Anh yên tâm đi. Anh Quý giờ này đang nấu cám heo hay chẻ củi hay đang làm gì gì đó rồi.
- Biết đâu được. Rủi anh Quý mày nổi hứng chạy về nhà là **ng đầu tụi mình đó.
Tiểu Long đã quá lo xa.
Quý ròm không đi đâu hết.
Khi hai đứa lom khom chỗ bờ rào dậu vạch lá dòm vô, đã thấy thằng nhãi chủ nhà đứng ngay trước cửa, lưng quay ra ngoài, hai tay chống nạnh, giọng oang oang:
- Mày đừng có nói dóc nghe, Quý?
- Tao chưa bao giờ nói dóc. Mày không biết đó thôi, nói dóc là thứ mà tao ghét nhất trên đời.
Tiếng Quý ròm đáp trả từ chỗ nào đó trong nhà, Tiểu Long và Lượm xẹt mắt khắp nơi vẫn chẳng thấy bóng dáng nó đâu. Nhưng nghe cái giọng thật như đếm của Quý ròm vọng ra, Tiểu Long đã muốn ngã lăn ra vì chết cười. Quý ròm là chúa dóc tổ, và trong hàng ti tỉ câu nói dóc của thằng ròm từ trước đến nay thì câu vừa rồi là câu dóc kinh khủng nhất, trắng trợn nhất và khó tin nhất.
Thế mà thằng nhãi chủ nhà lại tin:
- Ờ, tao thấy mày cũng có vẻ thật thà, siêng năng.
- Em thì lúc nào cũng tin anh Quý.
Một tiếng nói khác vang lên, cũng từ một chỗ nào đó trong nhà. Nhưng khác với lúc nghe tiếng Quý ròm, khi tiếng nói ngọt ngào này đập vào tai, Tiểu Long và Lượm bất giác quay sang nhìn nhau, mặt đầy sửng sốt.
Lượm lắp bắp:
- “Một… một… cái gì đó”…
Tiểu Long cà lăm không kém:
- Đúng là “nó”… Là “nó” rồi… Nhỏ Hạnh… nhỏ Hạnh đã nói đúng…
Tiểu Long lật đật cúi xuống, đưa tay đè lên chóp mũi. Nó sợ nó sẽ hắt xì hơi vì xúc động.
Lượm đá vào chân ông anh:
- Ê, thằng đó ra kìa!
Quả thật, thằng anh lúc này đang bước ra sân và chậm rãi đi về phía Tiểu Long và Lượm đang nấp.
- Ối, nó nhìn thấy tụi mình rồi. – Lượm rúm người lại, xanh mặt thì thào.
- Không đâu! – Tiểu Long trấn an em – Chắc nó đi tè. Trông bộ tịch tao biết ngay thằng này là chúa tè bậy.
Lượm chưa kịp hoàn hồn, mặt đã tái nhợt trở lại. Nó vừa rên rỉ vừa đưa tay ôm đầu:
- Làm sao đây anh? Không khéo nó tè trúng đầu mình!
Nhưng thằng nhãi chủ nhà chỉ đánh một vòng quanh sân, mặt lộ vẻ đăm chiêu. Rồi nó lại quay vào nhà, lại đứng trước cửa, lại hai tay chống nạnh. Nó hất hàm về phía mà Tiểu Long và Lượm đoán là Quý ròm đang ngồi đó:
- Thế mày học giỏi lắm à?
- Tàm tạm. – Giọng Quý ròm hững hờ.
Thằng nhãi đá chân vào không khí, xẳng giọng:
- Tàm tạm thì đừng phách lối!
- Anh Hai! – Nhỏ em kêu lên.
- Mày ngồi im đó đi, Gái! – Thằng anh gằn giọng – Để tao vạch mặt thằng láu cá này!
- Tao không láu cá nha Thời! – Quý ròm phản ứng – Mày đừng có nói vậy à.
Thằng anh, bây giờ là thằng Thời, ngẫm nghĩ một lát rồi nhún vai:
- Thôi được rồi. Chuyện kèm toán cho em gái tao từ từ tính sau. Bây giờ mày đi xách nước đổ cho đầy lu đi!
Ở bên ngoài bờ rào, Tiểu Long khều Lượm:
- Về!
- Không chờ xem mặt “một cái gì đó” à?
- “Một cái gì đó” hoài! – Tiểu Long nhăn nhó, rồi nó nói thêm – Chẳng cần xem cũng biết nhỏ Gái này rất xinh. Xấu như ma lem thì Quý ròm ngu gì mò đến đây cho thằng Thời sai vặt.
Xuống đến đường quốc lộ, Tiểu Long kéo Lượm chạy như bay. Qua khỏi cầu Sắt, nó vẫn không giảm tốc độ. Mãi tới con lộ đất dẫn về nhà, nó mới buông tay thằng nhóc ra để thi nhau xem đứa nào tắt thở trước đứa nào.
Lượm không phải là đứa tắt thở truớc, mặc dù giọng nó đầy oán trách:
- Làm gì chạy như bị ma đuổi vậy! Em muốn tắt thở rồi đây nè.
Tiểu Long cũng mệt muốn đứt hơi. Nó hổn hển:
- Mày khờ quá! Rủi Quý ròm về nhà thình lình, có bắt gặp mình ở đây thì nó cũng chẳng ngờ vực gì.
- Có anh khờ thì có! Anh Quý còn phải xách nước mà về nhà cái con khỉ gì! Còm nhom như ảnh xách nước đến trưa cũng chưa chắc đầy lu nữa là.
Lượm vặc lại. Và Tiểu Long im re. Một phần nó quá mệt. Phần khác nó thấy thằng Lượm này sao mà nói đúng quá. Nó thấy nó đúng là “đồ ngốc tử”.