Kính vạn hoa - Tập 48 - Kẻ thần bí


Chương 1
Năm nay lên lớp 10, nhỏ Hạnh vẫn tiếp tục là lớp phó học tập. Lớp trưởng vẫn là nhỏ Xuyến Chi. Chỉ có nhỏ Vành Khuyên là thôi giữ chức lớp phó văn thể mỹ, vì lớp mười trường tụi nó học không có chức danh này. Nhỏ Vành Khuyên chuyển qua làm thủ quỹ lớp.
Lớp 10A9 trường Đức Trí gồm đa số học sinh lớp 9A4 trường Tự Do chuyển lên, điều đó cắt nghĩa tại sao ban cán sự lớp vẫn gồm hầu hết những gương mặt cũ của lớp chín trường Tự Do năm ngoái. Hồi đầu năm, lúc bầu ban cán sự, nhóm học sinh lớp 9A4 là to mồm nhất. Và dĩ nhiên tụi nó chỉ đề cử "người của tụi nó".
Tụi học trò 9A2 của trường Thống Nhất lọt thỏm giữa vòng vây dày đặc của tụi lớp chín trường Tự Do và luôn bị những cái mồm có khả năng khuếch đại âm thanh của tụi thằng Lâm, thằng Tần, thằng Dưỡng và Hải quắn át giọng một cách thô bạo.
Rốt cuộc, chỉ có chức lớp phó kỷ luật, hồi lớp chin vẫn gọi là lớp phó trật tự, là rơi vào tay nhỏ Minh Trung, học sinh trườngThống Nhất. Sở dĩ có một đứa học trò trường khác lọt vào ban cán sự, chẳng qua là do Minh Vương, lớp phó trật tự của tụi Quý ròm năm ngoái, từ chối quyết liệt khi tụi bạn bầu nó vào chức lớp phó kỷ luật.
Minh Vương hét lớn, vừa lắc đầu nguậy như trống nhịp:
- Không! Không! Không!
Đỗ Lễ, tổ viên tổ 5 của Minh Vương nảm ngoái, khích tướng:
- Sao thế, Minh Vương? Hổng lẽ mày tự nhận mày không đủ năng lực à?
- Ờ - Minh Vương nhanh nhẩu gật đầu, chẳng tự ái tí ti - Tao không đủ năng lực.
Đỗ Lễ cười hê hê:
- Không đủ năng lực sao năm lớp bảy, lớp tám, lớp chin mày làm giỏi thế?
Không biết phải đối đáp như thế nào, Minh Vương lại giở "chiêu" gân cổ:
- Không! Không! Không!
Nếu là đứa mau mồm, Minh Vương sẽ bảo chính vì đã từng làm lớp phó kỷ luật ba năm lien tiếp nên bây giớ nó có đủ "kinh nghiệm sống" để không dại dột giữ chức them một lần nữa. Nó có đủ từng trải để biết làm lớp phó kỷ luật là làm những chuyện ngốc nghếch gì: đó là đứng tại chỗ đến rục cẳng mỗi khi thầy cô vì lí do nào đó không (hoặc chưa) có mặt trong lớp, mắt xẹt ngang xẹt dọc khắp các dãy bàn để luôn miệng nhắc nhở, đe nẹt (nhưng với đứa hiền lành như Minh Vương thì phương pháp nó sử dụng nhiều nhất là "năn nỉ") những đứa nghịch tinh, quậy như giặc. Mà trên cõi đời khốn khổ này, những đứa quậy phá thường là những đứa khó bảo và những lũ giặc con đó luôn luôn có chung một đặc điểm chẳng coi lớp phó kỷ luật ra cái củ cà rốt gì hết. Kể cả khi Minh Vương rút cuốn sổ be bé trong túi ra vờ ghi chép thì tụi bạn nó cũng chẳng đứa nào them liếc mắt vì lớp phó kỷ luật Minh Vương là mẫu người vụng đến mức khi nó giả vờ thì cả thế giới đều biết nó đang giả vờ, và dĩ nhiên ai cũng biết là trong phần lớn các trường hợp khi nó hí hoáy ghi ghi chép chép thì cây viết của nó thường là... không nhểu ra một giọt mực nào.
Lớp phó kỷ luật Minh Vương hiền lành là thế, tốt bụng là thế nhưng bao giờ nó cũng bị bạn bè ghét nhất, chỉ vì mỗi tội nó là lớp phó kỉ luật, tức là kẻ chuyên làm hỏng cuộc vui của đám đông nhí nhố kia. Mà chức này Minh Vương có ham hố gì cho cam. Nó chỉ lỡ dại có một lần vào năm lớp bày thôi, rồi lập tức nhận ra sự bạc bẽo của "nghề" này.
Cuối năm lớp bảy, Minh Vương tự dặn long: lên lớp tám dứt khoát không nhận chức lớp phó kỉ luật nữa. Cuối năm lớp tám, Minh Vương lại hạquyết tâm: Lên lớp chín: cương cương quyết không làm lớp phó kỉ luật nữa. Minh Vương hết "cương quyết", "dứt khoát" đến "quyết tâm", nghe hùng dũng lắm. Thế nhưng cả năm lớp tám lẫn lớp chín, nó đều ẵm gọn ơ cái chức lớp phó kỉ luật chán ngắt kia vào lòng. Nói nó "ẵm" cũng oan cho nó, chính xác thì nó bị bạn bè và cô giáo chủ nhiêm ấn cho nó.
Bạn bè ấn cái chức lớp phó không ai thèm làm kia cho con nhà Minh Vương lành như Bụt thì đúng rồi nhưng tại sao cô Trinh chủ nhiệm năm lớp tám và cô Vĩnh Bình chủ nhiệm năm lớp chin - hai cô giáo hiền hậu nhường kia - cũng hè nhau "làm khổ" Minh Vương? Bạn đọc có quyền thắc mắc như thế, nhưng lần thì oan cho các cô chủ nhiệm, bởi vì như đã nói, con nhà Minh Vương được sinh ra để gánh lấy tất cả sự vụng về trong thiên hạ, nói tóm lại là khi được tụi bạn ranh ma bầu vào chức lớp phó kỉ luật, Minh Vương bao giờ cũng bày tỏ sự lúng túng bằng cách gãi đầu, gãi cổ rồi gãi đùi (nói chung là gãi tất cả những chỗ nào một người lịch sự được phép gãi), miệng ấp úng từ chối nhưng nó nói năng lắp ba lắp bắp đến nỗi cô Trinh lẫn cô Vĩnh Bình đều tưởng rằng đó là thái độ không thể nhầm lẫn của một đứa đang nghượng nghịu cảm ơn sự tín nhiệm của bạn bè, và vì xúc động quá nên thằng Minh Vương đâm ra cà lăm đột xuất thế thôi.
Năm nay Minh Vương rút kinh nghiệm. Nó không buồn dài dòng giải thích hay phân bua gì hết. Nó biết nếu nó cang nói dông nói dài thế nào thầy Phú chủ nhiệm cũng hiểu ngược lại. Tối hôm trước khi diễn ra cuộc bầu ban cán sự lớp, nó đã quyết định rồi. Đứa nào muốn noid gì thì nói, nó chỉ nói ba tiếng cụt ngủn thôi: "Không! Không! Không!". "Không! Không! Không!" thì không ai có thể hiểu ngược lại là: "Có! Có! Có!".
Tính toán của Minh Vương không ngơ lại hiệu nghiệm như thần. Hễ đối đáp không lại mồm mép của tụi bạn là nó "Không! Không! Không!". Giống như cao bồi trong phim Viễn Tây huơ sung "Pằng! Pằng! Pằng!". Đại khái là bây giờ ông không khoái đấu võ mồm nữa, ông chỉ khoái nói chuyện bằng súng cơ!
Đó là lý do chức lớp phó kỉ luật lớp 10A9 trưòng Đức Trí rơi vào tay con nhỏ Minh Trung, là đứa được "nhóm thiểu số" xuất thân từ trường Thống Nhất đề cử và nhiệt tình mà nói thì không đứa học sinh Thống Nhất nào tin rằng Minh Trung sẽ trúng cử sau khi các chức danh khác trong ban cán sự đều bị tụi học trò trường Tự Do thâu tóm một cách dễ dàng trước đó.
Nhưng sau khi kiên nhẫn chứng kiến "cao bồi" Minh Vương bắn hết loạt "Không! Không! Không!" này đến loạt "No! No! No!" khác (chỗ này Minh Vương điên tiết xài tiếng Anh, như thể nói tiếng Việt thì tụi bạn nó cương quyết không chịu hiểu), thầy Phú đã ngán ngẩm giơ tay lên, trông mệt mỏi như lực lượng giữ gìn hòa bình của Liên Hợp Quốc tuyệt vọng giương cờ ngừng bắn ở các vùng chiến sự ác liệt:
- Thôi, đủ rồi, các em!
Thằng Lâm láu táu:
- Chưa đủ, thầy ơi!
Bất chấp cái lườm mắt của Xuyến Chi và nhỏ Hạnh ở dãy bàn bên kia, Lâm vẫn tỉnh bơ:
- Nếu thầy cho tụi em thêm năm phút nữa, thế nào tụi em cũng thuyết phục được bạn Minh Vương. Tại năm ngoái thầy không dạy tụi em nên thầy không biết đó thôi. Bạn Minh Vương là một lớp phó mẫu mực, là bàn tay sắt có thể đưa bất cứ bạn nào bên ngoài khuôn phép vào trật tự hết ráo...
- Trừ bạn Lâm!
Thằng Lâm đang thao thao, bị thằng Tần ngứa miệng chêm ngang một câu, lập tức khựng lại như chiếc xe đang ngon trớn bỗng thìng lình chết máy.
- Thằng ghẻ ngứa này! - Lâm quắc mắt nhìn thằng Tần, sừng sộ - Phá đám hả mày!
Thầy Phú lắc đầu, cảm thấy nếu mình không có ý kiến dứt khoát, cuộc bầu bán hôm nay sẽ có nguy cơ trượt ra khỏi tầm kiểm soát của thầy và rồi sau đó nó sẽ phát triển theo hướng nào thì thầy cũng hổng biết luôn. Bởi vì nói gì thì nói, tuy là giáo viên chủ nhiệm thầy cũng chưa hiểu hết học trò, thậm chí còn cưa thuộc tên từng đứa chỉ sau một, hai lần gặp mặt.
- Em Minh Vương đã nhất định từ chối thì chúng ta không nên ép buộc - Thầy hắng giọng và cố nặn ra một vẻ mặt nghiêm nghị - Theo thầy, em Minh Trung làm cũng tốt.
Thằng Lâm đứng phắt dậy:
- Thưa thầy, con trai làm lớp phó kỉ luật vẫn tốt hơn con gái...
- Em ngồi xuống đi - Thầy Phú vẫy tay, kiên quyết - Chúng ta còn nhiều thời gian để đánh giá năng lực của từng thành viên trong ban cán sự lớp. Đến lúc đó nếu cần các em bầu lại cũng không muộn.
Thấy thằng Lâm vừa ngồi xuống đã giơ tay nhấp nhổm định đứng lên, thầy Phú làm như không hay biết, quay người đi lên bảng:
- Các em lật tập ra, thầy đọc cho các em chép thời khóa biểu!
° ° ° Chính vì sự lùm xùm khi bầu chức lớp phó kỉ luật, Lâm tin rằng con nhỏ Minh Trung đang thù mình. Thù ghê lắm. Nếu không tại sao mới vô học có mười ngày, nhỏ Minh Trung đã nhắc nhở nó tới ba lần. Lần thứ nhất vì tội đi trễ, lần thứ hai vì tội ngủ gục trong lớp, lần thứ ba do nó nghỉ học một buổi không xin phép Tất nhiên là tổ trưởng Minh Vương cũng nhắc nhở nó (năm nay nó lại tiếp tục ở trong tổ 5 của Minh Vương), nhưng kỳ lạ là Minh Vươngcó nặng lời đến mấy nó vẫn thấy nhẹ hều trong khi con nhỏ Minh Trung nói động tới nó một chút là nó giãy đùng đung như thể con nhỏ lớp phó mới toanh kia nếu không sắp xúi thầy giám thị đét roi vô mông nó thì cũng sắp đề nghị ban giám hiệu đuổi học nó hoặc cũng có thể đét roi vô mông trước rồi đuổi học sau.
- Nè, vừa phải thôi nha! Làm gì mà "bà" đì tôi dữ vậy! - Nhỏ Minh Trung nhắc tới lần thứ ba thì Lâm ngoác miệng cự nự, thấy mình bị hiếp đáp quá.
- Vừa phải gì chứ? - Nhỏ Minh Trung cũng không vừa - Bạn vi phạm nội quy thì tôi nhắc bạn chứ ai mà them đì!
- Lâm! - Nhỏ Hạnh chỉnh - Sao bạn gọi bạn Minh Trung bằng "bà" hở?
Mặt lâm nhăn như bị:
- Thêm "bà" này nữa!
Nhác thấy lớp trưởng Xuyến Chi đang ôm cặp đi vô, Lâm giơ hai tay lên trời, giọng thống thiết như bị ai bóp cổ:
- Trời, sao ban cán sự lớp năm nay toàn "thị mẹt" không vậy nè! lớp 10A9 lâm vào cảnh "âm thịnh dương suy" rồi, ba ơi!
- Ba đây, con!
Một giọng nói vang lên đáp lời Lâm. Nó hầm hầm ngoảnh lại, thấy Quý ròm đang nhăn nhở cười. Lại có cả đống đứa ôm bụng cười phụ họa khiến Lâm giận sôi:
- Tao đập mày nghe, Quý ròm!
- Ối, mày tính uýnh tao hả, thằng kia? - Quý ròm vờ rụt cổ - Bà con làng nước ơi, coi thằng con tôi bất hiếu chưa kìa!
Lâm tức muốn xịt khói lỗ tai, chưa biết nên làm gì vì bên cạnh Quý ròm còn có thằng Tiểu Long "võ sư vô địch đại lực sĩ" đang đứng đó thì nhỏ Minh Trung đã bất thần lên tiếng:
- Bạn Quý không nên đùa như thế!
Được người khác bênh vực, nhất là người khác đó đang giữ một chức vụ cực kì oai phong là "lớp phó kỉ luật, lẽ ra thằng Lâm nên mừng mới phải. Nhưng không hiểu sao nó lại thấy bực mình. Bất cứ đứa nào trong lớp bênh nó, nó đều cảm ơn. Riêng con nhỏ Minh Trung thì không. Dứt khoát không. Không những không cảm ơn, Lâm còn trừng mắt vặc lại:
- Lắm mồm thế! Chuyện đàn ông con trai ai mượn "bà" xía vô!
Tiết sinh hoạt chủ nhiệm đầu năm, Lâm từng hùng hồn tuyên bố "con trai làm lớp phó kỉ luật vẫn tốt hơn con gái", lúc đó chắc nó quên béng con nhỏ Thúy Sơn, lớp phó kỉ luật lớp 9P1 trường Tự Do năm ngoái. Nhỏ Thúy Sơn có điểm hơn người là lúc nào nó cũng cầm trong tay cả chục viên phấn, đứa nào gây mất trật tự trong lớp nó chẳng them ngoác miệng nhắc nhở làm gì cho tốn hơi. Nó bẻ mẩu phấn kêu đánh
"cạch", ném bốp một cái vô đầu "đương sự" để cảnh cáo.
Nhỏ Minh Trung không hành xử quyền lực theo kiểu "xã hội đen" như nhỏ Thúy Sơn, nhưng nếu đã từng làm lớp phó kỉ luật năm lớp chín và năm nay tiếp tục được bạn bè trường Thống Nhất tín nhiệm đề cử vào chức vụ này, nhỏ Minh Trung chắc chắn không phải là đứa mà thằng Lâm có thể át giọng.
Nó lập tức thò tay vào ngăn bàn, lấy ra cuốn sổ tay, tay kia bật nắp viết.
- Tọi thứ nhất: Kêu bạn gái bằng "bà". - Nhỏ Minh Trung vừa ghi vầư lẩm bẩm - Tội thứ hai: gọi sự nhắc nhở của ban cán sự lớp là "xía vô". Tội thứ ba: mắng lớp phó kỉ luật là "lắm mồm"...
Gọi là lẩm bẩm nhưng nhỏ Minh Trung cố ý cao giọng cho Lâm nghe thấy.
Lâm nghe, hơi ớn, nhưng bụng căm lắm. Trông mặt nó thì có vẻ nó sẵn sang cắn con nhỏ Minh Trng một phát nếu con nhỏ này dại dột đứng gần nó. Nhưng Minh Trung đứng xa quá, cách Lâm tới bốn dãy bàn, nên nó đành quay sang Quới Lương và Hải quắn, gầm gừ:
- Tụi mày thấy tao bị con gái ăn hiếp mà ngồi trơ thổ địa vậy hả?
Hồi cấp hai, băng "tứ quậy" có bốn đứa: Lâm, Hải quắn, Quới Lương và Quốc Ân. Lâm là thủ lĩnh. Năm nay, Quốc Ân học trường khác, băng "tứ quậy" chỉ còn ba. Ngồi vào chỗ thằng Quốc Ân là thằng Oánh trường Thống Nhất. Thằng này mặt như cục đất, ai nói gì cũng nhe hàm răng trắng bong ra cười, ngay lần gặp măt đầu tiên Lâm thấy đối tượng này khó mà đào tạo thành một "siêu quậy" được nên chẳng để mắt tới.
Băng "tứ quậy" như chiếc xe bốn bánh, bây giò sút mất một bánh nên chạy hơi ngúc ngoắc. Thực bụng thì Quới Lương và Hải quắn chẳng biết có nên duy trì cái băng tai tiếng này khi đã lên cấp ba hay không. Lâm cũng thế, nghĩa là cũng lừng khừng. Nhưng lúc này thấy con nhỏ Minh Trung làm dữ quá, nó đành phải cầu viện Hải quắn và Quới Lương.
Quới Lương vọt miệng cứu bồ, trong hai đứa còn lại của băng "tứ quậy" nó chơi thân với thằng Lâm nhất:
- Bạn Minh Trung hiếp người quá đáng à nha. Chuyện có chút xíu vậy mà cũng ghi sổ là sao hả?
Nhỏ Minh Trung không thèm ngước mắt lên. Nó tiếp tục lẩm bẩm, cây viết trên tay ngoáy lia lịa:
- Quới Lương, tội thứ nhất: bênh bạn một cách vô lối. Tội thứ hai: coi chuyện lớp phó kỉ luật làm bổn phận là "hiếp người quá đáng"...
Quới Lương không phải là đứa lì lợm như Lâm. Những lời thốt ra từ miệng nhỏ Minh Trung khiến bụng nó quặn lai. Nó níu áo Lâm, cố tìm những từ ngữ giúp bạn nó hả dạ:
- Thôi, bỏ qua đi mày! Chấp bọn con gái làm gì!
Lâm hả dạ thật. Thái độ của nhỏ Minh Trung đã làm lòng tự ái của nó thủng một miếng lớn nhưng câu nói của Quới Lương đã kịp thời băng bó vết thương long giùm nó. Nó quay sang thằng này, cười khì khì:
- Ờ, mày nói đúng ghê! Chấp con nhỏ nhiều chuyện đó làm gì!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui